Truyện:Ác Bá - Chương 296

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 296: Đuổi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)

Một tiếng tru tréo giống như tiếng thú hoang trước khi sắp ©.h.ế.† không cam lòng rống lên từ trong miệng Cherenkov (Chơ-ren-kov), gã móc từ trong n.g.ự.© ra hai khẩu súng ngắn cầm tay bắn lung tung bốn phía! Viên đạn từ trong miệng súng bay ra, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hung tợi của gã lúc sáng lúc tối.

Giờ khắc này, gã thật giống như thú hoang mất đi toàn bộ dây xích!

Xoạt!

Một viên đạn từ một góc nào đó bắn tới, bắn thẳng vào một cánh tay của gã. Hoa m.á.∪ văng lên, súng tay trái gã không đến một giây đã rơi xuống. Xuất phát từ thói quen, gã phản ứng dựa theo bản năng liên tục nổ súng về hướng viên đạn bay tới, nhưng, bắn loạn không có mục đích như vậy cũng không có chút hiệu quả nào.

Xoạt!

Viên đạn thứ hai bay tới, tay phải của gã cũng bị phế. Viên đạn xuyên nát xương cổ tay của gã, gần như cắt lìa tay trái của gã khỏi cánh tay! Tay phải của gã cứ như thế treo trên cánh tay, bị sức mạnh viên đạn bắn tới còn không ngừng đung đưa từ trước ra sau. Bàn tay kia, chỉ vỏn vẹn còn lại một lớp thịt da.

A!

Cherenkov tru lên một tiếng, giống như mãnh thú xông về hướng gã cho rằng viên đạn xuất hiện, khi gã chạy hai cánh tay không ngừng đong đưa, bàn tay đứt treo ở trên †.h.â.ᥒ †.h.ể gã vung lên lại vung xuống. M.á.∪ từ bàn tay của gã không ngừng tuôn ra, đằng sau gã lưu lại một chuỗi vết m.á.∪ nhỏ xuống thấm đẫm mặt đất.

Xoạt! Phát thứ ba!

Đầu gối chân trái gã vụt hiện ra một trận hoa m.á.∪, cả khúc xương bánh chè bị viên đạn này bắn nát từng mảnh! Viên đạn xuyên thủng đầu gối của gã, bắn ra từ đằng sau cẳng chân. Một lỗ m.á.∪ bỗng nhiên xuất hiện trên đùi gã, một phát súng này phế bỏ hẳn một chân của gã!

Một tiếng đổ sầm xuống, Cherenkov trong lúc chạy thật nhanh bổ nhào thẳng trên mặt đất. Nhưng, nhìn trên mặt của gã không có một nét thống khổ, chỉ có giận dữ! Mặt của gã bởi vì đau đớn mà càng trở nên vặn vẹo, trông có vẻ càng thêm dữ tợn k.h.ủ.ᥒ.g b.ố. Cắn chặt môi, tên s.á.† †.h.ủ Gấu Bắc Cực có hy vọng trở thành lãnh tụ nối nghiệp nhất này, lần đầu tiên cảm thấy cái ©.h.ế.† gần trong gang tấc là thế nào. Gã thậm chí còn hoảng hồn cho là thời khắc mình đang ngã xuống đất đã ©.h.ế.† rồi.

Lòm còm bò dậy, Cherenkov còn muốn đứng lên.

Tứ chi của gã đã bị phế bỏ hết ba phần, chỉ còn lại một chân là hoàn hảo không tổn thương gì. Nhưng, một chân này căn bản không cách nào chống đỡ gã đứng thẳng lên được. M.á.∪ từ vết thương tuôn ra, cả người gã đều giống như biến thành một hồ lô m.á.∪. Ánh mắt của gã nhìn chăm chú đằng trước, dường như là muốn bắt được đối thủ của mình trong không khí! Nếu như ánh mắt có thể g.ï.ế.✝ ngườ, mọi người mai phục ở trong đường ngầm đã bị g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† rồi.

Lúc này, ở nơi cách thôn một cây số, chính là chỗ ẩn núp của Bùi Đông Lai, một cuộc chiến vang lên cùng lúc. Tính cả chiến sĩ bảo vệ Bùi Đông Lai, bọn họ tổng cộng chỉ có bốn người, phải đối đầu với mười tên s.á.† †.h.ủ kinh nghiệm sâu dày mai phục chỗ này!

Chỉ có điều đáng tiếc làm bọn chúng tuy rằng nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện, kinh nghiệm sâu dày, ở trong biến cố bỗng nhiên xảy ra trước mặt cũng xuất hiện một chút bối rối. Thời khắc tiếng súng vang lên trong thôn, s.á.† †.h.ủ Răng Gấu mai phục chỗ này cũng cùng một lúc đứng lên từ địa điểm ẩn núp! Bọn họ nhìn về hướng thôn, ngay sau đó mở máy bộ đàm ra!

- Đi! Đi xem thử!

Kẻ đẫn đầu đám s.á.† †.h.ủ Răng Gấu chỗ này vung tay lên, mang theo những người khác chạy về hướng thôn. Ngay khi bọn chúng chạy đi chưa được ba bốn mươi thước, đằng sau bọn chúng bỗng nhiên vang lên tiếng súng đòi mạng! Bùi Đông Lai nhìn chằm chằm vào kính ngắm, bóp cò thật nhanh!

Uy lực của súng bắn tỉa trong tay anh ta cực mạnh, viên đạn hẹp dài bắn xuyên thẳng qua cắt rời bả vai một s.á.† †.h.ủ Răng Gấu! Một cánh tay và nửa thân người bị bắn bay ra xa, đầu của y đã lệch qua một bên không còn nằm ngay ngắn trên cần cổ. Phát súng này bắn tên s.á.† †.h.ủ vẫn đang chạy về phía trước này xa hơn hai thước. Khi y vẫn còn đang ở trên không chưa rơi xuống đã tắt thở bỏ mạng, ©.h.ế.† vô cùng gọn gàng.

Bùi Đông Lai hưng phấn, khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên, trong ánh mắt có một loại yêu thích m.á.∪ cực nóng càng lúc càng hiện lên rõ ràng, hơi thở của anh ta cũng càng lúc càng dồn dập. Loại cảm giác c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ này, anh ta đã từ rất lâu rồi chưa từng được cảm nhận qua. Trước đây mười một năm ở Nội ϻ.ô.ᥒ.g, có bao nhiêu người ©.h.ế.† dưới súng bắn tỉa của anh ta đã không cách nào đếm được. Nhưng đánh để nói một lần chính là trong cuộc chiến Bùi Đông Lai tham gia từ trước tới này chưa từng để cho một kẻ địch nào sống sót rời khỏi!

Anh ta không phải kẻ thích c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝, mà là biết rõ đạo lý nhổ cỏ không tận gốc, để lại tai họa về sau vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng có đôi lúc cách làm của anh ta hơi quá khích, nhưng không thể chối bỏ chính làm anh ta chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Người ©.h.ế.† ở trong tay anh ta, đã sớm qua con số mười, toàn bộ đều là người đáng ©.h.ế.† tội ác ngập trời! Bùi Đông Lai luôn có suy nghĩ cố chấp cho rằng, khi mà pháp luật không cách nào trừng phạt cái ác dương danh cái thiện. Mỗi người đều có nghĩa vụ đứng ra tuyên chiến với thế lực tà ác!

Phật gia nói g.ï.ế.✝ kẻ ác cũng là làm việc thiện, Bùi Đông Lai nói g.ï.ế.✝ kẻ ác không được coi là trái phát luật!

Ở khu vực này, trong cuộc chiến lần này, ngay từ ban đầu khi Bùi Đông Lai bóp cò, nơi này anh ta chính là pháp luật! Anh ta dùng súng bắn tỉa trong tay tuyên bố án †.ử h.ì.ᥒ.h kẻ địch, cứng cỏi làm sạch hoàn toàn dơ bẩn. Anh ta liên tục nổ súng bắn ra, súng bắn tỉa trong tay anh ta gần như trở thành súng tự động dành cho lính đánh bộ đột kích. Nhưng mà, mặc dù là dùng với tần suất bắn đạn như vậy, số lượng đạn trúng mục tiêu của anh ta vẫn tuyệt vời khiến người cứng cả lưỡi.

Một phát súng làm gỏi một s.á.† †.h.ủ Răng Gấu, hoàn toàn không lãng phí một viên đạn nào. Anh ta thật giống nhu một tay đao phủ keo kiệt tài nghệ siêu quần, một đao lấy mạng, từ trước giờ chưa từng lãng phí sức lực.

Rất nhanh, mười tên s.á.† †.h.ủ Răng Gấu đã có bốn người ©.h.ế.† dưới súng bắn tỉa của Bùi Đông Lai. Lúc này anh ta đã g.ï.ế.✝ rất hưng phấn, vọt ra khỏi hang động ẩn núp của mình, nâng khẩu súng bắn tỉa nặng ba mươi cân ngang người, không ngừng bóp cò, hỏa xà trong họng súng không ngừng phun ra nuốt vào, rất mau, lại có ba tay s.á.† †.h.ủ ©.h.ế.† dưới súng của Bùi Đông Lai.

Mười người, trong vòng hai phút bị anh ta g.ï.ế.✝ hết bảy!

Hiệu suất g.ï.ế.✝ người như vậy, cách dùng súng chuẩn xác như vậy, mặc dù là những chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ cũng đều tự lấy làm xấu hổ. Bọn họ cũng từng g.ï.ế.✝ người trong lúc thi hành nhiệm vụ, nhưng điều này và việc g.ï.ế.✝ người của Bùi Đông Lai là hai khác niệm khác nhau hoàn toàn, giây phút này anh ta đã xem mình trở thành Chấp pháp giả. Anh ta đang g.ï.ế.✝ người, chẳng qua là đang chấp hành pháp luật quốc gia mà thôi.

Tuy nhiên, anh ta chấp hành càng thêm gọn gàng sạch sẽ mà thôi!

Ba tay s.á.† †.h.ủ còn lại bắt đầu bắn trả, bọn chúng nằm sấp trên đất bắn vè hướng Bùi Đông Lai đứng trên gò đất, anh ta sắc mặt càng lúc càng bình tĩnh thậm chí không thèm trốn tránh! Một chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ bay người quật ngã Bùi Đông Lai ra đất, một loạt đạn tạc phá trên bãi cỏ không xa đằng sau bọn họ. Bả vai chiến sĩ này bị đạn sướt qua, m.á.∪ rất mau đã ướt đẫm quần áo quân nhân của y. Vết thương kia tuy rằng không nặng, nhưng ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Bùi Đông Lai nhìn lướt qua vết thương chiến sĩ kia, ngay sau đó giọng điệu lạnh như băng nói:

- Tôi không nói cám ơn đâu, tôi đi g.ï.ế.✝ mấy thằng dám bắn bị thương anh!

Nói xong, Bùi Đông Lai lăn một vòng trên đất, †.h.â.ᥒ †.h.ể trùn xuống vọt tới đằng sau gò đất, sau đó xông ra từ một hướng khác. Anh ta chỉ mở một con mắt, một khẩu súng, trong tầm mắt chính là n.g.ự.© một tên s.á.† †.h.ủ! Bắn khi đang di chuyển là kỹ năng rất khó luyện tập thành thạo, cái này cần lực cánh tay mạnh mẽ và ổn định hoàn hảo. Đồng thời còn cần một người có đầu óc tỉnh táo, khi đang ngắm phải luôn duy trì tâm trạng tốt nhất.

Mà bình thường bắn khi đang di chuyển, v.ũ k.Ꮒ.í mọi người sử dụng đều khá gọn nhẹ. Như nay Bùi Đông Lai nâng lên khẩu súng bắn tỉa rất nặng, trong lúc di chuyển nổ súng bắn ra, đây còn cần lực cánh tay mạnh mẽ đến mức biến thái mới có thể hoàn thành được. Sức phán đoán, cũng là thứ không thể thiếu.

Các chiến sĩ khác cũng đã bắt đầu bắn, trước đó còn ở tình hình xấu bây giờ bọn họ đã hoàn toàn chiếm cứ chủ động. Mười đánh bốn, hiện tại biến thành bốn đánh ba. Tuy rằng bọn s.á.† †.h.ủ này huấn luyện rất tốt, nhưng đối mặt với đại đội tác chiến đặc biệt được xưng là tinh nhuệ nhất phương bắc, chênh lệch không phải chỉ có một chút xíu. Dù sao sở trường của những s.á.† †.h.ủ này không phải c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ ngoài trời mà là á.ɱ s.á.†.

Theo tiếng súng vang lên, tay s.á.† †.h.ủ Răng Gấu bắn bị thương chiến sĩ kia, bị Bùi Đông Lai trong lúc di chuyển một phát súng bắn nát đầu, mưa m.á.∪ văng lên. xen lẫn một ít thứ đồ gì đó màu trắng. Rất nhanh, hai tay s.á.† †.h.ủ Răng Gấu sau cùng cũng bị chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt bắn ©.h.ế.†. Đến lúc này, vỏn vẹn mất hết ba phút, mười tên s.á.† †.h.ủ Răng Gấu bị bắn ©.h.ế.† toàn bộ!

Sau đó, Bùi Đông Lai dẫn đầu, ba chiến sĩ đại đội tác chiến chạy như bay về hướng thôn. Chạy đường dài một cây số đối với bốn người bọn họ, chỉ như một bữa ăn sáng. Không lâu sau, bọn họ đã chạy đến bên ngoài thôn. Mà lúc này đây, trong thôn đã lần nữa trở nên yên tĩnh, không còn một tiếng súng nào vang lên.

Bùi Đông Lai dẫn theo các chiến sĩ đi vào thôn, đã nhìn thấy một đám chiến sĩ cùng Kim Tiểu Chu và Trác Thanh Đế tạo thành một đoàn. Bùi Đông Lai vác súng đi tới, ngay sau đó nhìn thấy Cherenkov bị phế hai tay một chân nằm trên mặt đất. Gã không nói tiếng nào nhìn người vây xung quanh mình, trong ánh mắt đều là cừu hận!

Bùi Đông Lai chen vào nhìn thử, Cáp Mô, Đại Hùng, Tào Liên cũng có mặt, nhưng duy nhất chỉ có Cường Tử không thấy đâu.

- Cường Tử?

Bùi Đông Lai hỏi.

Kim Tiểu Chu nhìn anh ta một cái nói:

- Cường Tử nói hẳn là còn có một con cá lọt lướt, cậu ta mang theo vài người đi về hướng bên đó rồi!

Kim Tiểu Chu chỉ về một hướng nói.

- Các anh tại sao không đi theo cậu ta!

Bùi Đông Lai rống lên một tiếng nói:

- Lẽ nào các anh không thấy, cái tên Judas S.á.† †.h.ủ đệ nhất Châu Âu kia còn chưa xuất hiện!

Anh ta rống lên một riếng, lập tức khiến cho mọi người tỉnh táo nhận ra được. Bùi Đông Lai nói:

- Vây quanh nó làm cái gì, lẽ nào các anh muốn xem nó ©.h.ế.† thế nào?

Theo đó Bùi Đông Lai móc khẩu Desert Eagle từ bên hông ra, anh ta không chút do dự bắn một phát vào trán Cherenkov, sau đó quát lên:

- Người Đông Bắc Hổ lưu lại quét dọn chiến trường, Báo Tử, Cáp Mô đi với tôi đuổi theo Cường Tử!

Bùi Đông Lai hét lên một tiếng, lập tức chạy thật nhanh về hướng Cường Tử rời đi. Cáp Mô và Kim Tiểu Chu cũng xoay người rời đi, có Cáp Mô tìm kiếm Cường Tử hẳn là không khó!

Mấy người di chuyển rất nhanh, chạy thẳng một mạch ba bốn cây số không thể đuổi kịp Cường Tử. Bùi Đông Lai không nói một lời đi theo Cáp Mô đang băng băng chạy trước, mà Kim Tiểu Chu cũng đang vội vã đi theo đằng sau anh ta. Đuổi theo xa thêm một cây số nữa, một xác của chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ xuất hiện trước mặt ba người!

Ba người dừng lại nhìn, chiến sĩ này bị một phát súng trúng ngay giữa trán mất mạng. Ba người bọn họ đều biến sắc, ngay lập tức lần nữa đuổi theo về phía trước. Lại chạy đi xa thêm mấy trăm thước nữa, xác chiến sĩ thứ hai của đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ xuất hiện, vẫn là một phát súng nát đầu, rõ ràng khả năng dùng súng của người này rất chuẩn xác!

- Nhất định là Judas!

Bùi Đông Lai nói một câu, lập tức dẫn đầu chạy trước.

Chương (1-301)