← Ch.0210 | Ch.0212 → |
Đứng trên chỗ cao nhất ncó nhà nhìn bốn phương tám hướng vẫn là không khí đỏ rực, phương xa có ma trơi lúc ẩn lúc hiện, bốn phía tĩnh lặng rùng rợn.
Theo thời gian trôi qua, có chuyện kỳ lạ xảy ra.
Không hiểu sao trong lòng Đinh Hạo bỗng thấy nóng nảy, sát ý bốc lên.
- Như thế nào? Trước kia chưa từng gặp chuyện như vậy?
Đinh Hạo vận chuyển huyền khí băng sương phong tuyết bình tĩnh tinh thần, loại trừ tạp niệm mới đỡ hơn chút.
Qua một lát cảm giác nóng nảy vẫn xuất hiện trong lòng Đinh Hạo làm hắn biến cực kỳ khát m.á.∪, rất muốn rút kiếm xông vào khách sạn g.ï.ế.✝ đã tay.
- Sao có thể như vậy?
Đinh Hạo khẳng định vấn đề không phải tại hắn.
Bởi vì rất nhanh trong khách sạn có tiếng đánh nhau.
Khi Đinh Hạo chạy qua thì c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ đã kết thúc. Một võ sĩ tán tu phơi thây tại chỗ, ©.h.ế.† vào tay đồng bạn gã tin tưởng nhất. Chỉ vì cãi cọ vài câu, hai bên đánh lộn tạo thành thảm kịch.
- Tại sao lại như vậy? Ta chưa từng muốn g.ï.ế.✝ hắn, hắn là bằng hữu tốt nhất của ta. Nhưng... Mới rồi ta không khống chế được bản thân... Rốt cuộc là sao?
Hai tay kẻ g.ï.ế.✝ người dính đầy vết m.á.∪, run lẩy bẩy quỳ trong vũng m.á.∪, b.ï.Ể.∪ †.ì.ᥒ.h khủng hoảng, không giống ngụy trang.
Đám người chưa kịp nói gì thì hung thủ phát cuồng gào to, chộp lấy kiếm dính m.á.∪ đ.â.ɱ vào n.g.ự.© mình, miệng hộc m.á.∪, gã tự sát.
Tình huống đó khiến cả đám ngẩn ngơ.
Không khí khủng hoảng lan tràn trong lòng mọi người.
Bởi vì chuyện này rất kỳ lạ.
Mỗi người cảm giác được bực bội ngày càng khó kiềm nén, muốn rút kiếm g.ï.ế.✝ người, muốn thấy m.á.∪, muốn nghe tiếng hét, tiếng gào. Đáy mắt mọi người lan tràn màu đỏ.
Chợt có tiếng hét chói tai chui vào lỗ tai mọi người:
- Xác đâu, cái xác đâu rồi?
Đám người hoảng ợ phát hiện cái xác tán tu thứ nhất ©.h.ế.† đi không biết biến mất từ lúc nào, như hòa tan trong không khí, chỉ để lại v.ũ k.Ꮒ.í, y phục trên mặt đất.
Con ngươi Đinh Hạo co rút.
Tình huống này giống như lúc mười mấy đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông ©.h.ế.†, cái xác lặng lẽ biến mất.
Lần này càng q.∪.Á.ï ɗ.ị hơn, ly kỳ mất tích trong khi nhiều người vây quanh.
- Mau nhìn, cái xác đang hòa tan...
Có người chỉ vào xác võ giả tự sát. Mọi người nhìn chăm chú, thây rợn tóc gáy.
Thì ra trên sàn đá xanh chui ra ánh sáng đỏ rực như dây leo quấn quanh cái xác, da thịt, m.á.∪ me, xương cốt người ©.h.ế.† từ từ thấm vào khe đá, chớp mắt chỉ còn lại quần áo và binh khí.
Biến mất cùng hai cái xác còn có m.á.∪ trên mặt đất.
Mọi người cảm thấy lạnh thấu xương, luồng điện chạy từ sống lưng lên tận não. Hình ảnh nay quá q.∪.Á.ï ɗ.ị, đáng sợ. Mặt đất như yêu thú khát m.á.∪ âm thầm nuốt †.h.â.ᥒ †.h.ể và m.á.∪ người ©.h.ế.†, ánh sáng đỏ rực kia...
- Ha ha ha ha ha ha! Đám kiến hèn mọn kia, hãy dùng sinh mạng đê tiện và dòng m.á.∪ ngọt ngào của các ngươi lấy lòng ta đi!
Thanh âm k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, âm trầm, bạo ngược lúc trước lại hiện lên trong đầu mọi người.
Q.∪.ỷ vực âm trầm này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, hình như nó cố ý dụ mọi người †.à.ᥒ s.á.† nhau, hấp thu lực lượng m.á.∪ và ác ©.h.ế.†. Tình huống này khiến đám người nghĩ đến huyết tế trong truyền thuyết, dựa vào m.á.∪ thịt của người chế đạt thành điều kiện nào đó thành tựu lực lượng tà ác.
Chính lúc này...
- Khục khục khục khục khục!
Tiếng cười âm trầm k.h.ủ.ᥒ.g b.ố như cú đêm từ bên ngoài vọng vào.
- A?
Đinh Hạo phản ứng nhanh nhất lắc người hóa thành làn khói bay ra ngoài.
Mấy người khác cũng phản ứng lại, nhưg mũi tên rời dây cung xông ra ngoài cửa cái.
* * *
Đinh Hạo mới lao ra cửa khách sạn, đập vào mặt là một thứ như mãng xà to đỏ rực mang theo hơi nóng kh.ï.ế.p người táp tới.
Đinh Hạo không né tránh, tung nắm đấm:
- Là ai giả thần giả q.∪.ỷ? Lăn ra đây cho ta!
Trong tiếng gió rít, nắm đấm của Đinh Hạo bay ra một nửa, trên cánh tay phải cú đấm đã bao phủ băng tinh bạc như thuy tinh, băng vụn tựa bão tố khuếch tán. Khi Đinh Hạo đánh nắm đấm thẳng ra thì cột sáng do băng tinh vụn hợp thành phần đầu tạo hình nắm đấm trong suốt đánh ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lửa đỏ tung tóe, băng vụn bay múa.
Bốn phía hỗn độn.
Trên nóc nhà đối diện, trong luồng sáng nhạt đỏ rực, một thân hình thon dài đứng sừng sững.
Người ấy mặc trường bào màu trắng, không gió tự phồng lên. Tóc dài màu đỏ như ngọn lửa đốt cháy hoặc như m.á.∪ lượn lờ. Khuôn mặt bị mặt nạ q.∪.ỷ thanh đồng che giấu, như cười như không, như khóc như không, rất q.∪.Á.ï ɗ.ị. Người ấy đứng đó như lệ q.∪.ỷ đi trong hắc ám.
Cùng lúc đó, những người khác chạy ra khỏi khách sạn.
- Ngươi là ai?
Quanh thân Đinh Hạo rơi bông tuyết bạc, thúc giục huyền khí băng sương phong tuyết.
Đinh Hạo không dám lơ là vì mới đấu một chiêu đã đủ cho hắn biết người này là kình địch.
- Trong các ngươi ai là Đinh Hạo?
Thanh âm phát ra từ khe hở dưới mặt nạ q.∪.ỷ thanh đồng tăng phần âm trầm.
Đinh Hạo chậm rãi bước tới trước:
- Chính là ta.
- Khục khục khục khục, vậy ta là người g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† ngươi!
Người đeo mặt nạ q.∪.ỷ thanh đồng lắc người nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Đinh Hạo.
Người đeo mặt nạ q.∪.ỷ thanh đồng nhẹ nhàng vỗ một chưởng, bàn tay bao phủ trong ngọn lửa đỏ, nhiệt độ nóng cháy đốt không khí kêu xèo xèo.
Mặt Đinh Hạo không thay đổi cũng vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này dẫn động lực lượng huyền khí băng sương phong tuyết, bàn tay bị băng tinh rực rỡ phủ trùm, khí trắng bạc luonwj lờ kèm theo khí lạnh thấu xương.
← Ch. 0210 | Ch. 0212 → |