Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1250

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1250: Ai là người đánh cờ, ai là quân cờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Một thanh âm lạnh lùng, âm u đột nhiên vang lên. Trận pháp hắc ám bình tĩnh bỗng nhiên xoay tít, ba nén nhang biến thành tro bụi. Tế đàn mắt trận vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng hắc ám khó tả từ trong tế đàn điên cuồng bay ra.

- Cái này... Nguy rồi!

Cuồng Đao Trương Phàm giật nảy mình, trong lòng sinh ra cảnh giác. Trương Phàm phản ứng lại nhưng đã không kịp, sương khói màu đen từ tế đàn mắt trận tràn ra như xúc tua ác long trườn tới gần quấn chặt người gã. Sương khói điên cuồng thẩm thấu vào cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm.

Trương Phàm rống to:

- A a a, tránh ra!

Lực lượng tiên đạo cơ thể bùng nổ, Cuồng Đao Trương Phàm muốn chấn đứt các lực lượng hắc ám.

- Khục khục khục khục, vô dụng, vô dụng. Chính là ta sáng tạo Thập Hoàng Thể Tôn Công, mọi ưu khuyết điểm của nó nằm trong tay ta, sao có thể đối kháng lại ta?

Thanh âm lạnh lùng, tàn nhãn như cú kêu kỳ lạ. Thanh âm chất chứa đắc ý. Sương đen vô tận dọc theo cơ thể, làn da, mặt mũi, lỗ chân lông nhanh chóng thẩm thấu vào người Cuồng Đao Trương Phàm. Chớp mắt màu da của Trương Phàm đen như mực.

- Ngươi... Ngươi... Là...

Cuồng Đao Trương Phàm mất sức phản kháng, trừng to mắt.

Trên tế đàn mắt trận hiện ra một thân hình ẩn hiện như bóng quỷ, mặt mũi rõ ràng là Hỏa Công lúc trước chết dưới ánh mặt trời.

- Ngươi không chết... Ngươi...

Cuồng Đao Trương Phàm mất khả năng khống chế cơ thể.

- Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên là không chết, bày ván cờ thiên cổ rốt cuộc có thể thu hoạch, ha ha ha ha ha ha! Ta mới là đệ nhất thiên hạ thật sự, cái gì Đao Kiếm Thần Hoàng, cái gì tổ các tiên đệ nhất vạn cổ đều bị ta chơi đùa trong lòng bàn tay!

Thân hình kia chậm rãi đến gần Cuồng Đao Trương Phàm, khuôn mặt dữ tợn đắc ý.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trận pháp đột nhiên bị công kích mãnh liệt.

Là Đinh Hạo phát hiện trận pháp khác lạ nên vội chạy tới, thấy trận pháp đã hoàn toàn thay đổi cách ly hắn. Đinh Hạo không thể vào trong trận pháp, không cách nào cứu Cuồng Đao Trương Phàm. Thực lực của Đinh Hạo rất cường đại, nhưng hắn công kích trận pháp chỉ tạo ra gợn sóng, không thể phá mở nó.

- Khục khục khục khục, Đao Kiếm Thần Hoàng, ngươi lần này đến lần khác phá hỏng chuyện của ta. Ta muốn ngươi nhìn huynh đệ tốt nhất của mình chết trước mặt ngươi!

Hỏa Công đắc ý cười nhe răng, như ma quỷ dần thức tỉnh:

- Nửa sau bộ công pháp Thập Hoàng Thể Tôn Công thông qua tay ngươi tuyền cho huynh đệ tốt của ngươi, ha ha ha ha ha ha! Cho nên ta mới dễ dàng khống chế hắn, là ngươi hại hắn! Khục khục khục khục,

Hỏa Công chậm rãi đến gần Cuồng Đao Trương Phàm, cơ thể gã như sương khói dung nhập vào.

Hỏa Công phát ra tiếng rên sung sướng:

- A! Thân hình hoàn mỹ biết cao, thể chất chiến thiên thật sự, ta cảm giác được mùi vị trọng sinh tuyệt vời.

- Chết tiệt!

Đinh Hạo ra tay hết sức đánh vào trận pháp nhưng trong phút chốc khó thể công phá.

Mắt thấy Hỏa Công từng chút một nhập vào cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm, lực lượng hắc ám uốn lượn xung quanh như cá voi hút nơi thấm vào người gã. Biểu tình trên mặt Trương Phàm dần cứng ngắc, vặn vẹo, các vằn đen nổi lên bên ngoài lớp da như hình xăm.

- A! Thân hình hoàn mỹ biết bao, chờ đợi bao nhiêu kỷ nguyên thật đáng giá.

Cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm từ từ hoạt động, động tác hơi cứng. Ánh mắt Trương Phàm thay đổi, từ chất phác, chân chất biến hung tàn, dữ tợn. Hoa văn bí ẩn như máu đen chảy trên lướp da, khí chất Cuồng Đao Trương Phàm hoàn toàn thay đổi, không còn giống như Trương Phàm trước kia.

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười dữ tợn khuấy động hải vực, nước biển lạnh lẽo sôi trào, Hỏa Công tái sinh.

Hỏa Công hoàn toàn chiếm cứ cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm, lực lượng khủng bố khó tả bộc phát. Trận pháp hắc ám tồn tại trăm ngàn năm vận chuyển, chợt xuất hiện cái hố đen phát ra sức hút kinh dị. Nguyên tố lực lượng hắc ám liên miên giăng khắp thiên địa, điên cuồng tụ tập lại.

Đinh Hạo tung ra cú đấm.

Luân hồi âm dương và lực lượng đao kiếm cùng bộc phát, rốt cuộc đánh nát trận pháp ngăn cách.

- Cút ra khỏi cơ thể của tiểu Phàm!

Đinh Hạo nhanh như chớp lao tới trước mặt Hỏa Công, đánh ra cú đấm kèm lực lượng đáng sợ.

Hỏa Công chỉ mỉm cười, không tránh né, giang tay đỡ cú đấm này.

Ngay khi nắm tay sắp chạm vào cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm thì Đinh Hạo rút nắm đấm về, nhanh chóng quay về chỗ cũ.

Đây là thân hình của Cuồng Đao Trương Phàm, không thể... Không thể phá hủy!

- Ha ha ha ha ha ha! Ném chuột sợ vỡ đồ, thà bị người phụ. Ngươi sẽ ra tay sao? Không, ngươi căn bản sẽ không xuống tay với ta, bởi vì đây là cơ thể của Cuồng Đao Trương Phàm. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi cho rằn ta chỉ mới bắt đầu chú ý ngươi sao? Sai rồi, ngay từ khi ngươi bộc lộ tài năng trong chiến trường Bách Thanh ta đã chú ý ngươi, quá hiểu biết tính tình của ngươi. Người như ngươi đã định sẽ như Huyền Thiên Tông không thể thắng ta.

Hỏa Công cười ré lên.

Mặt Đinh Hạo âm trầm.

- Ngươi... Ngươi là U Minh Chân Tiên thật sự?

Minh Nguyệt Tiên trợn to mắt nhìn Hỏa Công:

- Nói vậy mọi thứ lúc trước là giả, sư phụ bị ngươi hại?

Ánh mắt Hỏa Công nhìn hướng Minh Nguyệt Tiên, mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Lão già Huyền Thiên Tông ngu ngốc, cực kỳ giả dối. Nàng nghĩ tại sao năm xưa Huyền Thiên Tông nhận ta? Ha ha ha ha ha ha! Nàng cho rằng ta chỉ là Hỏa Công ngu dốt bình thường sao? Lão già đó nhìn ra ta là hắc ám chi thể vạn cổ bất diệt, Huyền Thiên Tông thu ta theo bên cạnh ngay từ đầu đã không có ý tốt, muốn luyện hóa lực lượng của ta...

- Sai rồi!

Minh Nguyệt Tiên gào thét:

- Chắc chắn sư phụ muốn hóa giải lực lượng hắc ám của ngươi, sư phụ vì muốn tốt cho ngươi...

- Câm miệng!

Hỏa Công tức giận quát:

- Cái gì là tốt cho ta? Vì tốt cho ta nên áp chế lực lượng của ta? Vì tốt cho ta nên không dạy pháp môn tiên đạo thật sự? Vì tốt cho ta nên nghĩ hết cách hành hạ ta? Vì tốt cho ta nên phong ấn lực lượng bẩm sinh trong người ta? Cái gì là tốt cho ta? Ta không cần kiểu tốt này!

Dường như Hỏa Công nhớ lại chuyện quá khứ, gã rất tức giận.

Minh Nguyệt Tiên muốn giải thích:

- Sư phụ chỉ không muốn khiến ngươi vĩnh viễn rơi vào hắc ám, ngươi nên biết là sư phụ...

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ ta không muốn nghe chuyện này. Mịnh Nguyệt, có biết tại sao mấy năm nay ta giữ nàng lại không?

Hỏa Công tức giận ẩn chứa sự bình tĩnh nói:

- Lúc trước khi học nghệ trong Hư Vô sơn, tám chân tiên chỉ có nàng là không trào phúng, xem thường ta, có khi còn chữa thương cho ta. Minh Nguyệt, nếu nàng chịu ở lại bên cạnh ta thì ta sẽ không làm khó dễ nàng nữa, sẽ khiến nàng là chúa tể thứ hai vĩnh viễn bất diệt trong thiên địa này, chỉ đứng sau ta.

*****

Minh Nguyệt Tiên nghe vậy thở dài thườn thượt.

Minh Nguyệt Tiên nhìn Hỏa Công, kiên quyết lắc đầu, nói:

- Kêu ta làm bạn với bạo quân hắc ám sao? Ngươi giữ ta lại chỉ vì bố cục, ngươi tạo ra nhiều lời nói dối cần giữ lại chút ít chân thật mới khiến người ta tin tưởng. Nếu không vì ta thì Đinh Hạo sẽ tin ngươi sao? Thật thật giả giả đều là vì bản thân ngươi. Chúa tể thứ hai? Có gì hấp dẫn? Ha ha ha ha ha ha!

Chút bình tĩnh trong mắt Hỏa Công tan vỡ theo từng câu Minh Nguyệt Tiên nói.

Hỏa Công gật gù:

- Được, ta rất nhanh sẽ tiễn nàng tụ hợp với bảy chân tiên khác, còn có lão già giả dối kia sẽ chờ nàng dưới địa ngục.

Đinh Hạo tiến lên trước một bước che trước mặt Minh Nguyệt Tiên, mắt bắn ra tia sáng. Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng tỏa sáng rực rỡ, từng phù văn xích thần lan tràn trong không trung.

- Hay cho Hỏa Công, ngươi mới là U Minh Chân Tiên thật sự đúng không? Trong mồ chô ntiên bị ngươi lừa, sợ là hai vị tiên vương cũng bị ngươi lừa vào tòng.

Hỏa Công cười to bảo:

- Đang kéo dài thời gian sao? Tuy Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng của ngươi lợi hại nhưng không nhìn thấu được căn nguyên của ta, đừng tốn công nữa. Ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy, lúc trước ta lừa hai tên kia khá vất vả, thậm chí phong ấn mình trong mộ chô ntiên mấy kỷ nguyên. Minh Nguyệt nói không sai, tạo một cái cục cần chân chân giả giả, giả giả chân chân, nếu nói dối hết sẽ dễ dàng bị người nhìn thấu.

Đinh Hạo bỗng mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Gạt người rất khó, muốn lừa kẻ như ngươi còn khó hơn.

Hỏa Công cười khẩy nói:

Hỏa Công chợt bắt giữ được ẩn ý trong câu nói của Đinh Hạo, gã hỏi:

- Tiểu bối, ngươi có ý gì?

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Ý là ngươi bị lừa.

Hỏa Công ngây người, biến sắc mặt sau đó trở về bình thường, cười lạnh nói:

- Nói bậy bạ, ngươi nghĩ nói vậy là sẽ lừa được ta?

Đinh Hạo cười cười.

Đinh Hạo vung tay, vô số minh văn chữ hán bay ra ngoài, tạo thành cánh cửa thời không bên cạnh mình. Ánh sáng nhấp nháy, một bóng người bước ra khỏi cánh cửa.

- Tai họa vạn cổ hôm nay có thể châm dứt.

Người này áo trắng bay bay, tóc dài như tuyết đứng trong biển cả. Đôi mắt tuyết, hơi thở tiên đạo cường đại khuếch tán.

Không phải Mục Thiên Dưỡng thì là ai?

Hỏa Công rất ngạc nhiên, biến sắc mặt nói:

- Ngươi... Chẳng phải đã chết sao?

Mục Thiên Dưỡng không tạo uy hiếp gì lớn cho Hỏa Công, gã chỉ quan tâm là nếu Mục Thiên Dưỡng chưa chết đã nói lên tất cả thật ra là âm mưu. Cái gọi là cuộc đấu sống chết lần thứ hai trên Thiên Hàn Tuyệt phong chỉ là màn kịch, kết quả tệ nhất là có lẽ Huyền Thiên Tông cũng còn sống.

Mục Thiên Dưỡng lạnh lùng cười:

- Nếu ta không chết thì sao ngươi nhảy ra? Nếu ngươi không nhảy ra thì sa sư biết đi đâu kiếm ngươi?

- Ma sư? Là lão bất tử Huyền Thiên Tông sao? Hừ, lão già đó đang ở đâu? Cút ra đây, dù hắn xuất hiện ta cũng không sợ!

Hỏa Công gầm rống nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, biểu tình không tự nhiên như trước.

- Hãy rút về lâu la của ngươi trước đi. Một nữ nhân tự cho là đúng nhưng ngươi cứ tin tưởng vào nàng, tự chuốc thất bại.

Mục Thiên Dưỡng vung tay, hai bóng người ra khỏi cánh cửa ánh sáng. Dẫn đầu là Bạch Kỳ Phong đệ nhất cường giả tiên đạo Trung Thổ Thần Châu, trong tay gã xách một người. Bạch Kỳ Phong giơ tay ném ra ngoài.

Bịch!

Là một nữ nhân, bị ném tới trước mặt Hỏa Công.

Là Nguyệt Hoa Tiên Nữ.

Cũng là Thanh Diệu Y.

Nguyệt Hoa Tiên Nữ run cầm cập:

- Chủ nhân, cứu ta...

Hỏa Công liếc Nguyệt Hoa Tiên Nữ, lắc đầu, nói:

- Vốn tưởng đồ ngu này vì rất ngu nên sẽ không khiến các ngươi liên tưởng đến ta, ai biết... Nếu các ngươi sớm phát hiện ra thân phận thật sự của nàng thì cũng biết mọi tin tức bị nàng truyền cho ta?

Mục Thiên Dưỡng nhấn mạnh từng chữ:

- Tất nhiên ngươi sẽ không tin một mình nữ nhân này đưa tin, nhưng dù ngươi có nanh vuốt thông thiên thì sao? Chờ ngươi thành mây khói thì sớm muộn gì ta sẽ đào từng người ra.

Hỏa Công khẽ thở dài:

- Đáng tiếc, một nữ nhân xinh đẹp có huyền uyên thần thể nhưng không dụ dỗ ngươi được. Mục Thiên Dưỡng, ngươi không phải người tốt thế nhưng không hưởng dụng nàng, điều này khiến ta rất bất ngờ.

Hỏa Công tự cho rằng nhìn thấu ttính người, cá tính bảo thủ vừa chính vừa tà như Mục Thiên Dưỡng vì tăng thực lực đối kháng Đinh Hạo chắc chắn sẽ hưởng dụng nữ nhân có thân thể huyền uyên thần thể như Nguyệt Hoa Tiên Nữ. Khi đó Nguyệt Hoa Tiên Nữ sẽ có địa vị cao trong Bạch Y thần triều, sẽ có tác dụng lớn, nhưng ai biết...

- Người tham lam luôn cho rằng người ta sẽ tham như mình.

Đinh Hạo cười nói:

- Ngươi sẽ không hiểu nguyên tắc, sự kiêu ngạo của Bạch Y Đế Quân.

Biểu tình Hỏa Công đầy nghi ngờ, gã có lòng cảnh giác rất mạnh, nhiều nghi ngờ. Lúc này Hỏa Công nhận ra nhiều chuyện, tất cả không nằm trong vòng khống chế của gã, làm gã thất không ổn.

Hỏa Công lạnh lùng cười:

- Vậy thì sao? Ngươi nghĩ ngươi đã thắng?

Đinh Hạo cười to bảo:

- Đương nhiên là ta thắng. Đại Thị các, những tai mắt ngươi để lại thế giới này đều bị ta rút ra. Ngươi đã không còn căn cơ, mọi thứ thiết kế ngàn vạn năm qua bị nhổ tận gốc. Đã như vậy rồi ngươi vùng lên như thế nào? Lần này ngươi chỉ có nước thành tro bụi.

Biểu tình Hỏa Công lần nữa giật mình.

Địa Thị các là cái đinh Hỏa Công đặt ở Thần Ân đại lục, chôn giấu rất sâu nhưng không ngờ bị Đinh Hạo phát hiện.

Nói vậy là một số thế lực tông môn, cái đinh khác của Hỏa Công cũng khó tránh khỏi hủy diệt.

Nhưng Hỏa Công ngẫm nghĩ lại gã bày ra các loại thế lực nhiều năm, gián điệp, cái đinh nhiều biết bao, đó là lực lượng gã mất nhiều kỷ nguyên chôn giấu. Có một số cái đinh lâu đến mức Hỏa Công suýt quên mất, nhiều như sao trên trời. Dù Đinh Hạo là chúa tể thiên hạ cũng chưa chắc điều tra ra hết, huống chi hắn chưa phải chúa tể.

Dù Địa Thị các bị nhổ, Đinh Hạo lấy được tin tức từ nơi đó không phải toàn bộ.

Hỏa Công thầm nghĩ:

- Đinh Hạo... Hừ, chắc chắn đang hù mình.

Phía đối diện.

Đinh Hạo nhìn tấu suy nghĩ của Hỏa Công, nói:

- Như thế nào? Không tin? Địa Thị các làm sao biết các loại bí mật trong thiên hạ, tin tưởng người biết rõ điều này hơn ta. Bói toán tính quẻ đúng là tuyệt trên thế giới, nhưng nếu nói đến chí tôn nghề bói toán thì trừ Nê Bồ Tát được gọi là tính thông cổ kim ra không ai xứng với danh hiệu này.

Hỏa Công hoàn toàn biến sắc mặt.

Chương (1-1254)