Truyện:Bàn Long - Chương 253

Bàn Long
Trọn bộ 771 chương
Chương 253: Thiết tha
0.00
(0 votes)


Chương (1-771)

Đức Tư Lê, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc mấy người đều lẳng lặng đứng ở đằng xa quan sát cuộc tỷ thí này.

"Bây giờ giả thiết tốc độ của ta không bằng ngươi." Hải Ốc Đức cười nhìn Lâm Lôi. "Tới đây, ngươi thử công kích ta, xem ta sẽ ứng phó với ngươi như thế nào."

Lâm Lôi cũng có chút mong chờ.

Tốc độ không bằng đối phương, để xem Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ sẽ ngăn cản như thế nào đây?

Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt đã chuyển động, hóa thành một đạo hắc sắc huyễn ảnh, song ngay khi Lâm Lôi vừa di chuyển trong chốc lát thì Hải Ốc Đức đã hóa thành một đạo hỏa quang cực nhanh lui về phía sau, có điều rất rõ ràng, tốc độ của Hải Ốc Đức vẫn không nhanh bằng Lâm Lôi.

"Để ta xem ngươi sẽ làm như thế nào." Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Hải Ốc Đức.

"Ầm." "Ầm." "Ầm." "Ầm."... Đột nhiên giữa không trung bỗng hình thành một tòa vẩn thạch bị hỏa diễm thiêu đốt, một lượng lớn hỏa diễm vẩn thạch mang theo lực lượng k.h.ủ.ᥒ.g b.ố điên cuồng lao về phía Lâm Lôi. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa vẫn thạch ấy đã áp sát trước mặt Lâm Lôi, toàn bộ khoảng không gian phía trên hoàn toàn bị che lấp.

Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.

Hỏa hệ cửu cấp m.⩜ p.h.á.p... Lưu tinh hỏa vũ. Một chiêu này mặc dù số lượng, phạm vi cũng như uy lực còn yếu hơn Địa hệ cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p 'Vẫn Thạch Thiên Hàng' nhiều song một lượng lớn vẩn thạch như vậy cùng lao tới thì trừ phi mình phải tự tay phá vỡ thì mới có thể tiếp tục truy kích Hải Ốc Đốn được.

Với một mật độ dày đặc như vậy, ngay cả một khoảng nhỏ không gian để né tránh cũng chẳng có.

"Ầm." Lâm Lôi hung hăng đến độ xưa nay chưa từng thấy lao thẳng vào ngọn lửa vẩn thạch.

Một tòa hỏa diễm vẩn thạch trực tiếp bị hắn đánh nát bay tứ tán, một ít vẩn thạch còn vỡ vụn ra. Mặc dù Lâm Lôi †.h.â.ᥒ †.h.ể cường hãn, không hề sợ chút công kích này, song liên tục phải oanh kích hỏa diễm vẩn thạch, tốc độ cũng đã giảm đi.

"Ầm." Một quyền phá nát tòa hỏa diễm vẩn thạch cuối cùng che ở trước mắt, Lâm Lôi rốt cuộc cũng trông thấy Hải Ốc Đức ở đằng xa.

Hải Ốc Đức lăng không mà đứng, trên khuôn mặt đỏ hồng của ông ta tràn ngập nụ cười: "Lâm Lôi, ngươi lại thua rồi."

Lâm Lôi gật đầu.

"Cửu cấp m.⩜ p.h.á.p của ngươi không thể gây thương tổn được cho ta, song lại làm tốc độ của ta giảm đi rất nhiều. Lúc ta mà lao ra được thì e rằng ngươi đã kịp phát ra cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p công kích rồi." Lâm Lôi biết rất rõ, song thực ra hắn cũng chẳng có cách nào cả. Đám vẩn thạch này không phải là những tảng đá bình thường, khiến Lâm Lôi cũng phải sử dụng lực lượng mạnh nhất thì mới có thể phá vỡ được.

Đức Tư Lê ở bên cạnh quan sát cuộc chiến nói: "Lâm Lôi, Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ để đối phó với Thánh vực chiến sĩ thì biện pháp cơ bản nhất chính là phát ra m.⩜ p.h.á.p để ngăn trở đối phương, sau đó lại nhanh chóng gia tăng khoảng cách giữa mình với đối phương rồi lại tiếp tục thi triển cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p công kích đối thủ."

Lâm Lôi gật đầu.

"Có điều Hải Ốc Đức tiên sinh, ngươi không ngờ lại phát ra cửu cấp m.⩜ p.h.á.p, đó thực sự là..." Lâm Lôi cảm thấy đối phương thực đáng sợ, hiện tại hắn kể cả có dựa vào Bàn Long chi giới thì cũng chỉ có thể phát ra thất cấp m.⩜ p.h.á.p mà thôi.

Hải Ốc Đức cười ha ha nói: "Đương nhiên, Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ tầm thường Tinh thần lực đã rất mạnh rồi, bọn họ bình thường có thể phát ra bát cấp m.⩜ p.h.á.p... Ta có thể phát ra cửu cấp m.⩜ p.h.á.p cũng là nhờ tu luyện nhiều năm, Tinh thần lực càng mạnh chính là nguyên nhân thôi."

Lâm Lôi trong lòng thầm than: "Phượng hoàng huyễn hóa, có đem Hỏa phượng hoàng vài trăm thước ngưng tụ thành mười mét, điều này xưa nay ta vẫn chưa từng được nghe qua."

Cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p 'Phượng Hoàng Huyễn Hóa' bình thường hình thành một Hỏa phượng hoàng trăm mét cũng đã là đáng sợ lắm rồi. Hải Ốc Đức này rõ ràng có thể xem là nhân vật hàng đầu trong số các Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ rồi.

"Mà cho dù là bát cấp m.⩜ p.h.á.p, tại thời khắc nguy hiểm, Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ điên cuồng phóng ra bát cấp m.⩜ p.h.á.p thì cũng có thể làm chậm lại tốc độ của ngươi được." Hải Ốc Đức khẳng định chắc chắn.

Lâm Lôi tán thành cười nói: "Có điều cửu cấp m.⩜ p.h.á.p của Hải Ốc Đức tiên sinh hiệu quả thực là cao a, ta phá tan 'Lưu Tinh Hỏa Vũ' của ngươi được thì cũng phải hao phí quá nhiều thời gian mất rồi. Nếu là bát cấp m.⩜ p.h.á.p lao đến thì tốc độ của ta đoán chừng phải nhanh hơn nhiều rồi."

"Lâm Lôi, ngươi trong số các Thánh vực chiến sĩ cũng có thể coi như là đỉnh cấp nhân vật. Nếu là Thánh vực chiến sĩ bình thường, bọn họ đối mặt với bát cấp m.⩜ p.h.á.p phát ra tốc độ cũng không thể nhanh như ngươi được." Hải Ốc Đức nói.

Lâm Lôi gật đầu.

Hắn hoàn toàn hiểu được... cũng giống như đối với một người bình thường băng qua đoạn đường chừng trăm mét cũng chẳng tốn mấy thời gian, nhưng nếu ở trên đường lại toàn là bùn lầy, lại vướng quần vướng áo, có lẽ cũng phải tốn hao mất một khoảng thời gian mới băng qua được. Thực ra mà nói thì bùn lầy cũng chẳng có tí lực công kích nào đối với người bình thường cả.

Chỉ cần ngáng được đường là tuyệt đối có thể làm giảm tốc độ rồi.

Bùn lầy đối với người bình thường cũng giống như hỏa diễm vẩn thạch đối với Lâm Lôi, khiến cho tốc độ tự nhiên bị chậm lại.

"Lâm Lôi, ngươi phải hiểu rằng, Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ đối phó với Thánh vực chiến sĩ đều là làm giảm tốc độ của đối phương! Như phóng ra m.⩜ p.h.á.p, như trong Hắc Ám hệ có một m.⩜ p.h.á.p khá hiệu quả là Giảm hoãn thuật diện rộng... Sau một lúc, chỉ cần khiến cho ngươi nhất thời không đuổi kịp là Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ sẽ có cơ hội để thi triển cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p công kích ngươi."

Đám người Đức Tư Lê cũng đã bay tới.

"Gặp phải cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p của Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ thì sẽ biết lợi hại như thế nào." Đức Tư Lê cười quay sang nói với Lâm Lôi.

Lâm Lôi gật gật.

Cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p vô cùng đáng sợ, ví dụ như 'Phượng Hoàng Huyễn Hóa', Lâm Lôi cho dù một kiếm có đ.â.ɱ thủng đầu đi chăng nữa thì Hỏa phượng hoàng vẫn cứ tiếp tục công kích, bởi vì nó là do nguyên tố hình thành, căn bản vốn không phải là sinh vật. Loại cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p này còn đáng sợ hơn cả Thánh vực ma thú.

Ít nhất Thánh vực ma thú còn biết sợ.

Đối phó với cấm kỵ m.⩜ p.h.á.p, chỉ có thể lần lượt công kích đối phương, để làm cho đối phương bị tiêu hao năng lượng.

"Lâm Lôi." Mỹ phụ phu nhân 'Băng Sắt Lâm mỉm cười lên tiếng: "Phát ra m.⩜ p.h.á.p làm giảm tốc độ của đối thủ chỉ là một phương pháp ứng phó tiêu cực của Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ trước đối phương mà thôi, kỳ thực Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ còn có một thủ đoạn cực kỳ lợi hại nữa."

"Hả?"

Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía Hải Ốc Đức, "Hải Ốc Đức tiên sinh, chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn khác?"

Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ đáng sợ như vậy ư?

Hải Ốc Đức gật gật đầu: "Đó là điều đương nhiên, thủ đoạn ấy chính là một chiêu giá trị nhất của Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ. Lâm Lôi, ngươi lại công kích ta thử xem, để ngươi thử cảm nhận được một chút thì sẽ hiểu rõ ngay." Nói đoạn, Hải Ốc Đức mau chóng lùi ra xa, cùng Lâm Lôi bảo trì khoảng cách 100 mét.

"Một chiêu giá trị nhất?" Lâm Lôi tò mò.

"Ầm." Lâm Lôi lại một lần nữa nhằm về phía Hải Ốc Đức. Song ông ta vẫn là đứng nguyên tại chỗ ở xa xa không hề nhúc nhích, tự tin nhìn Lâm Lôi.

Đến khi Lâm Lôi tới gần Hải Ốc Đức, sắc mặt hắn bỗng đại biến, chỉ kịp nhận ra một đạo tinh thần k.h.ủ.ᥒ.g b.ố như cơn lốc tràn tới, đánh sâu vào l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ hắn. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lôi đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

†.h.â.ᥒ †.h.ể cũng run lên, mãi một lúc sau mới tỉnh lại được.

Chỉ một lúc nhưng giữa cuộc đối chiến của các Thánh vực thì đã đủ để quyết định vận mệnh rồi.

Lâm Lôi giật mình nhìn Hải Ốc Đức: "Tinh thần công kích?"

"Ha ha..." Mễ Lạc phi tới cười nói, "Lâm Lôi, đây không được tính là tinh thần công kích. Nếu là tinh thần công kích, ngươi e là đã sớm đau đầu kịch liệt mà gục xuống rồi."

Đám người Đức Tư Lê cũng đều bay lại đây.

Đức Tư Lê tự mình giảng giải: "Lâm Lôi, m.⩜ p.h.á.p sư so với chiến sĩ, mạnh ở điểm nào?"

"Tinh thần lực." Lâm Lôi trả lời không chút do dự.

Đức Tư Lê gật đầu đáp: "Đúng, m.⩜ p.h.á.p sư cực mạnh về mặt Tinh thần lực, đạt đến cấp bậc Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ thì Tinh thần lực lại càng mênh ɱ.ô.ᥒ.g như biển rộng, cực kỳ đáng sợ. Bọn họ so với Thánh vực chiến sĩ, Tinh thần lực không biết còn cao gấp bao nhiêu lần. Ngoại trừ số ít Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ vừa mới tiến vào Thánh vực ra, tuyệt đại đa số Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ đều có phương pháp sơ cấp 'Tinh Thần Phong Bạo' này."

"Tinh thần phong bạo này cũng không phải là lĩnh ngộ nguyên tố pháp rắc rồi xuất ra công kích tinh thần mà rất đơn giản là... trực tiếp sử dụng một lượng lớn Tinh thần lực đánh sâu vào l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒg của đối thủ. Loại thủ đoạn này tương đối đơn giản, bình thường sau khi đạt tới Thánh vực không mất bao lâu, Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ sẽ lĩnh ngộ ra." Hải Ốc Đức quả quyết.

Lâm Lôi đã hiểu.

'Tinh Thần Phong Bạo' vừa rồi dường như là một đại lượng Tinh thần lực đồng thời tiến tới, lần lượt đánh sâu vào trong l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của đối thủ. Trên thực tế công kích đối với l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ cũng không mạnh.

"Hải Ốc Đức đương nhiên là đã sớm lĩnh ngộ ra loại công kích tinh thần độc đáo này, nếu như hắn thực sự dùng Tinh thần lực công kích ngươi thì ngươi có thể đã thảm rồi." Đức Tư Lê cười nói.

Lâm Lôi hiểu rõ tinh thần công kích hay l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ công kích, về mặt bản chất đều là sử dụng Tinh thần lực mềm yếu trong nháy mắt ngưng tụ thành một dạng như 'Tiêm Đao' đ.â.ɱ thẳng vào l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của đối thủ. Loại công kích này mới thực sự là đáng sợ! Nếu l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ không đủ mạnh thì thậm chí còn có thể bị trực tiếp phá hủy, hồn phi phách tán.

"Tinh thần phong bạo, ha ha..." Hải Ốc Đức lắc đầu cười nói: "Cái tên này cũng là do đám Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ trước kia đặt ra mà thôi, chứ thực tế thì đây cũng chỉ là dạng công kích sơ đẳng nhất của Tinh thần lực, cũng có thể dùng để đối phó với rất nhiều Thánh vực chiến sĩ có Tinh thần lực yếu hơn."

Lâm Lôi trong lòng không khỏi giật mình.

Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ thực sự là quá đáng sợ.

Vô luận là xuất ra m.⩜ p.h.á.p làm giảm tốc độ của đối phương hay là thi triển ra Tinh thần phong bạo đánh sâu vào l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của đối phương thì đều rất hữu hiệu.

"Số lượng Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ so với Thánh vực chiến sĩ thì rất thưa thớt, bình thường thì Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ có phần chiếm ưu thế hơn." Hi Kim Sâm cười ha hả cất cao giọng nói. "Lâm Lôi, trong các Thánh vực chiến sĩ cũng có những cường giả, trong số Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ cũng có cường giả, rốt cuộc tới cùng ai mạnh hơn thì còn phải xem xét đã."

Lâm Lôi gật đầu.

Như quả hắn muốn liều mạng với Hải Ốc Đức, vừa rồi đối mặt với trở ngại vẩn thạch của ông ta, Lâm Lôi hoàn toàn có thể sử dụng 'Đại Địa Áo Nghĩa... Bách Trọng Lãng' đánh thẳng vào đường bay làm vẩn thạch hóa thành bụi phấn để mở ra một thông đạo.

Một kiếm lúc đầu của Lâm Lôi thậm chí còn có thể xuyên thủng cả ngọn núi.

Vừa rồi Lâm Lôi mới chỉ là mô phỏng Thánh vực cường giả bình thường thôi, chứ như quả là sinh tử chiến thực sự, sợ rằng Bối Bối cũng sẽ xuất kích. Lâm Lôi, Bối Bối từ 2 phía phóng tới... với tốc độ của Bối Bối, liệu có bao nhiêu Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ có thể nhanh hơn nó được?

Cho dù là tinh thần công kích, chẳng lẽ có thể đồng thời công kích cả Lâm Lôi và Bối Bối sao?

"Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ mạnh hơn Thánh vực chiến sĩ chỉ là kết quả thông thường mà thôi, chứ không thể một mực khẳng định như vậy được." Lâm Lôi đã hiểu.

Đương nhiên Hải Ốc Đức này nếu muốn g.ï.ế.✝ mình thì cũng rất đơn giản, đối phương nếu thi triển ra 'Tinh Thần Công Kích' thì với Tinh thần lực của ông ta, tuyệt đối có thể khiến cho mình đau đầu mà gục xuống, rồi lại tiếp tục dùng Hỏa phượng hoàng công kích thì bản thân mình căn bản chẳng có cách nào chạy thoát cả.

Núi cao còn có núi cao hơn.

Hải Ốc Đức tuy lợi hại song nếu gặp phải Pháp Ân e rằng cũng không thể đấu lại được. Tinh thần công kích của Pháp Ân Lâm Lôi đã từng được lãnh giáo qua.

Trên đường trở về, Bối Bối đứng trên vai Lâm Lôi dùng l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ truyền âm trao đổi nói: "Lão đại, chờ huynh sau này tu luyện đến cấp bậc Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ, Long h.∪.y.ế.† c.h.ï.ế.n sĩ cùng năng lực Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ kết hợp, hừ... muốn đối phó bọn họ cũng rất dễ dàng."

Lâm Lôi bật cười.

Nếu hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, phương diện m.⩜ p.h.á.p cũng đạt tới Thánh vực, hai thứ kết hợp lại, thực lực e rằng còn tăng lên đến mấy chục lần. Lâm Lôi khi đó sợ rằng còn có thể tự tin cùng với Pháp Ân, Đức Tư Lê... đánh một trận ấy chứ.

Tại đế đô của Ngọc Lan đế quốc, chỗ ở của Long Nhĩ Tư đại sư.

Địch Lỵ Á đang một mình ngồi trong đình viện, vừa nhấp trà vừa nghiên cứ m.⩜ p.h.á.p bút ký của Long Nhĩ Tư đại sư. Còn Cuồng lôi tật phong ưng 'Mạt Lôi' cùng với Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' thì đứng một bên sử dụng ngôn ngữ của ma thú khẽ chuyện trò với nhau."Ủa?" Địch Lỵ Á nhìn những lời được viết trong m.⩜ p.h.á.p bút ký, mắt bỗng sáng lên, trên mặt cũng hiện ra nụ cười.

Lý giải của Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ đối với m.⩜ p.h.á.p đích xác là rất cao, Địch Lỵ Á cảm thấy chính mình cũng hiểu ra không ít.

"Có người ngoài đến." Tiếng Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' vang lên, Địch Lỵ Á nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Cáp Đốn: "Có người đến ư? Sao còn chưa thấy hộ vệ tới thông báo? A Hoàng, ngươi cố ý ở đây nói lung tung phải không a." Địch Lỵ Á vừa nói vừa nhìn nó.

Đôi mắt nhỏ của Đại địa chi hùng cố gắng trợn lên: "Địch Lỵ Á, cô không tin ta ư? Ta là loại gấu gì cơ chứ?"

"Đích xác là có người đến." Địch Lỵ Á lúc này cũng cảm nhận được rồi. Xét về năng lực cảm ứng chung quanh, nàng còn lâu mới bằng được Thánh vực ma thú.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

"Cho hỏi có Long Nhĩ Tư đại sư ở đây không?" Một giọng nói tự tin từ bên ngoài vang lên.

"Cứ vào đi." Địch Lỵ Á tùy ý đáp, đối phương có thể không qua thông báo, nhất định không phải là người bình thường. Chỉ thấy cửa đình viện bị đẩy ra, hai vị thanh niên anh tuấn đồng thời gấp rút tiến vào, Địch Lỵ Á vừa trông thấy thì lập tức đứng bật dậy: "Địch Lỵ Á bái kiến bệ hạ."

Hai gã thanh niên này, trong đó có 1 người chính là bệ hạ của Ngọc Lan đế quốc - Lam Đức đại đế.

Lam Đức bệ hạ trông thấy Địch Lỵ Á mắt cũng sáng lên, cười nói: "Địch Lỵ Á quả là càng ngày càng rạng rỡ, đúng rồi, sư phụ của ngươi đâu?"

"Bệ hạ, người cùng Kiều Trì tạm thời hãy ở đây chờ một lát." Địch Lỵ Á đáp, rồi sau đó quay sang phía Đại địa chi hùng. "A Hoàng, thử hỏi sư phụ một chút xem người bây giờ có thời gian không? Bệ hạ muốn gặp người." Thanh niên cùng Lam Đức bệ hạ đến đây chính là Ngọc Lan các đại thần hiện tại tuổi vẫn còn trẻ, cũng là tri kỷ của hoàng đế bệ hạ, 'Kiều Trì'.

Chương (1-771)