← Ch.1712 | Ch.1714 → |
Vô Thường q.∪.ỷ chủ bá đạo nói:
- Bản tôn kính trọng Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu, không muốn c.h.é.ɱ mạch phượng hoàng các ngươi. Nếu ai muốn tinh huyết đại thánh thì cứ đến cửa q.∪.ỷ môn thứ nhất tìm ta!
Trong Đan Đỉnh Q.∪.ỷ thị không chỉ một bán thánh phượng hoàng yêu tộc, còn bán thánh khác như bán thánh Lưu Hoàng Thụ yêu tộc, Kim Ô bán thánh, đại thần thông giả nhân tộc.
Nhưng bọn họ bị khí thế của Vô Thường q.∪.ỷ chủ làm hoảng sợ, không tùy tiện ra tay. Bọn họ rất kiêng dè đại nhân vật trong cửa q.∪.ỷ môn thứ nhất này.
Đột nhiên khí thế kh.ï.ế.p hồn người ập đến tràn ngập cả Đan Đỉnh Q.∪.ỷ thị.
Mọi người run rẩy, sợ hãi từ tận đáy lòng.
Phong Phi Vân cảm nhận được hơi thở đó làm người ta không kiềm được quỳ xuống lạy, như có vị thần sắp buông xuống thiên địa, trong lòng thật tự nhiên sinh ra cảm xúc tôn kính, thần phục, kính sợ.
Loại cảm xúc này xuất hiện rất kỳ diệu.
Đám bán thánh biến sắc mặt nói:
Q.∪.ỷ thị tôn hoàng!
Các yêu vương trong Đan Đỉnh Q.∪.ỷ thị thì quỳ dưới đất, sự thần phục phát ra từ tận đáy lòng, như đang lạy thánh thần, không ai thấy quỳ là khuất nhục.
Phong Phi Vân cảm nhận áp lực đè người càng lúc càng khổng lồ, xương kêu răng rắc. Nhưng Phong Phi Vân không quỳ, hắn điều động lực lượng thánh linh nội đan đối kháng lại khí thế kia, giảm bớt chút áp lực.
Trừ mấy bán thánh ra chỉ còn lác đác vài người không quỳ, Phong Phi Vân nằm trong số đó.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ lạc giọng:
- Q.∪.ỷ thị... Tôn hoàng.
Giọng Vô Thường q.∪.ỷ chủ run run, không còn bá đạo, ngông cuồng như trước.
Mây đen trên bầu trời co rút.
- Đi!!!
Vô Thường q.∪.ỷ chủ biến thành luồng sáng đen đụng vỡ hư không, muốn chạy trốn.
Bốp!
Vô Thường q.∪.ỷ chủ bị lực lượng vô hình quất rớt xuống đất, đụng thủng đất đai.
Tầng mây đen nhạt dần, giọng Vô Thường q.∪.ỷ chủ kinh khủng phát ra ngoài:
- Q.∪.ỷ thị tôn quý, ta không cố ý xúc phạm. Ta không cần giọt tinh huyết đại thánh nữa!
Vô Thường q.∪.ỷ chủ ném bình bảo ra, chạy hướng chân trời.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ gào rú thê lương:
- Tha... Mạng... A!
Thanh âm chói tai phát ra từ mây đen.
Một cánh tay cánh đen như mực rớt xuống đất, chớp mắt mấy ngàn dặm thành tà thổ không mọc một cọng cỏ.
Tay Vô Thường q.∪.ỷ chủ bị c.h.é.ɱ nhưng đó chỉ là phân thân, không phải bản tôn.
Cánh tay Vô Thường q.∪.ỷ chủ bị c.h.é.ɱ, bản tôn trong cửa q.∪.ỷ môn thứ nhất cũng gặp tổn hại nặng. Giờ chờ xem Vô Thường q.∪.ỷ chủ có dám đến Đan Đỉnh Q.∪.ỷ thị b.á.ℴ †.h.ù không.
Nhưng căn cứ Vô Thường q.∪.ỷ chủ sợ hãi tôn hoàng thì e rằng gã không có lá gan đến b.á.ℴ †.h.ù.
Cửa q.∪.ỷ môn thứ nhất.
Trên tế đàn đen thui, trong một cung điện răng cưa giao nhau truyền ra tiếng gào căm hờn:
- Q.∪.ỷ thị tôn hoàng, ngươi c.h.é.ɱ đứt tay ta... ?
Hư không bị xé nát, chín cái đuôi trắng bay ra từ lỗ hổng lật ngã tế đài đen, đánh nát tế đàn.
Ầm!
Tế đài lật nghiêng, cung điện sụp đổ, nhiều â.Ɱ h.ồ.ᥒ bị đè ©.h.ế.†.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ bay ra khỏi cung điện tan vỡ:
- Tôn hoàng... Nơi này là q.∪.ỷ môn quan...
Một thanh âm mơ hồ mênh ɱ.ô.ᥒ.g vang vọng trong q.∪.ỷ môn quan:
- Đương nhiên bản hoàng biết chỗ này là q.∪.ỷ môn quan, nếu không ngươi còn sống được sao?
Ức vạn q.∪.ỷ hồn sợ hãi run rẩy như có tiên phật xuất hiện tại đây.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ đã bị c.h.é.ɱ đứt một tay, bị đối phương xông vào q.∪.ỷ môn quan mà không dám nói gì.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ hèn:
- Lần này là ta xúcông pháp hạm, lần sau không dám nữa.
- Ta lười quan tâm ngươi, dù sao sắp tới sẽ có người tìm ngươi tính sổ. Nhưng ngươi dám phá hỏng quy tắc q.∪.ỷ thị, nên để ngươi trả giá.
Bùm!
Một bóng sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống c.h.é.ɱ đứt cổ Vô Thường q.∪.ỷ chủ.
Nửa người dưới của Vô Thường q.∪.ỷ chủ tan thành khói đen, chỉ có cái đầu lơ lửng trong không trung.
Cái đầu dữ tợn mở to hai mắt há mồm m.á.∪, phát ra tiếng gào rú kinh thiên động địa.
Không biết qua bao lâu cửa q.∪.ỷ môn thứ nhất yên lặng lại.
Một cánh tay cô đọng ra hóa thân xông vào Đan Đỉnh Q.∪.ỷ thị vậy mà đánh bại được Phượng Hoàng bán thánh, nếu Vô Thường q.∪.ỷ chủ đích thân ra tay chắc hôm nay không ai trấn áp gã được.
Q.∪.ỷ thị tôn hoàng quá mạnh, hèn gì có thể đánh bại nữ nhân áo xanh.
Phong Phi Vân sờ cằm nhìn cánh tay tràn ngập q.∪.ỷ khí âm trầm. Đây là vật chí tà chí ác, có thể vấy bẩn mọi thứ trên đời.
- Một cánh tay của Vô Thường q.∪.ỷ chủ bị tôn hoàng c.h.é.ɱ đứt, chắc bản tôn cũng bị thương nặng. Bây giờ là lúc tốt nhất tấn công cửa q.∪.ỷ môn thứ nhất.
Phong Phi Vân nghĩ đến dây định quay về Thanh Liên linh sơn, hợp sức với Ngư gia, Thanh Y đi q.∪.ỷ môn quan.
Phong Phi Vân cũng muốn cướp tinh huyết đại thánh, bình bảo đựng tinh huyết đại thánh cách hắn rất gần. Nhưng không ai dám nhúc nhích, mấy bán thánh khí thế mạnh mẽ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tu vi của Q.∪.ỷ thị tôn hoàng quá mạnh, không ai dám gây sự tại đây.
Phong Phi Vân kiềm nén suy nghĩ muốn cướp tinh huyết đại thánh, Vô Thường q.∪.ỷ chủ là ví dụ đẫm m.á.∪.
Phong Phi Vân nói với tiểu hồ ly tinh:
- Tiểu hồ ly, hãy nói với Mặc cô nương nhà các ngươi là lần sau ta đến Đan Đỉnh Q.∪.ỷ thị chắc chắn sẽ thăm nàng.
Phong Phi Vân bỏ đi ngay, bay hướng Thanh Liên linh sơn.
- Các hạ định đi như vậy sao?
Một cái bóng lướt nhanh qua không trung, đuổi theo Phong Phi Vân. Giây sau Kim Ô Bá hoàng tử đứng trên tảng đá bay trước mặt Phong Phi Vân.
Kim Ô Bá hoàng tử mặc giáp sáng choang, thân hình vạm vỡ, mày rậm, mắt sắc bén, khí thế kh.ï.ế.p người.
Đám người Kim Ô Tứ hoàng tử cũng chạy đến. Có hơn mười cường giả Kim Ô yêu tộc, phát ra nhiệt độ rất cao, ánh sáng chói mắt bao vây Phong Phi Vân vào giữa như hơn mười lò lửa nướng hắn.
Bọn họ đã chú ý Phong Phi Vân thật lâu.
Phong Phi Vân nhìn đám tu sĩ Xung quanh, nói:
- Kim Ô yêu tộc các ngươi dai thật, ta không định so đo với các ngươi vậy mà vẫn tới dây dưa? Ta cho rằng bán yêu dễ ăn h.ï.ế.p sao?
Phong Phi Vân nói mấy chữ cuối giọng lạnh băng.
Kim Ô Bá hoàng tử nói:
- Bản hoàng tử không có ý gì, chỉ muốn xác định trong †.h.â.ᥒ †.h.ể ngươi có huyết mạch phượng hoàng yêu tộc không.
Phong Phi Vân liếc Kim Ô Bá hoàng tử:
- Ngươi có tư cách đó sao?
Phong Phi Vân không chút hảo cảm với Kim Ô Bá hoàng tử.
Kim Ô Bá hoàng tử nói:
- Bản hoàng tử biết ngươi có chỗ dựa, không sợ gì. Nhưng ngươi dám đánh cuộc với ta không?
Kim Ô Bá hoàng tử rất e ngại Ngư gia, dù gì hai bán thánh đã ©.h.ế.† gây rúng động, không ai dám dễ dàng đắc tội Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân hỏi:
- Đánh cuộc cái gì?
Kim Ô Bá hoàng tử có vốn liếng kiêu ngạo, dù biết Phong Phi Vân đã phá nguyền rủa bán yêu nhưng vẫn không xem trọng hắn.
Kim Ô Bá hoàng tử nói:
- Nếu ngươi có thể đỡ được ba đấm của ta thì ta ch o48e một ngàn long linh thạch. Nếu ngươi không đỡ nổi hãy đưa một giọt m.á.∪ cho ta.
Kim Ô Bá hoàng tử cảm thấy một ngàn long linh thạch là số tiền kếch sù, đối với bán yêu là con số thiên văn. Kim Ô Bá hoàng tử tin tưởng Phong Phi Vân sẽ không chịu nổi ấp dẫn.
← Ch. 1712 | Ch. 1714 → |