← Ch.1650 | Ch.1652 → |
Nhưng †.h.â.ᥒ †.h.ể uyển chuyển vừa hiện, chợt thay đổi bất ngờ, †.h.â.ᥒ †.h.ể đầy phong tình bắt đầu biến chất, gương mặt xuất hiện nếp nhăn, bộ n.g.ự.© héo rút, phảng phất như một nữ nhân hai mươi mấy tuổi nháy mắt biến thành lão bà hơn tám mươi, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm.
- Ẩu...
Lăng Tiếu cảm thấy trong bụng sôi trào lên, không nhịn được nôn ra.
Vừa rồi nhìn qua là ngọc thể tuyệt vời, nháy mắt biến th.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h dạng này, thật quá hố người đi!
Âm Q.∪.ỷ Mẫu chứng kiến dáng vẻ của Lăng Tiếu, nhìn lại mình, thấy †.h.â.ᥒ †.h.ể mình biến chất cực nhanh.
- ©.h.ế.† tiệt, lại biến lão!
Bà ta quát một tiếng, lấy ra một bình Sinh Mệnh Tuyền Dịch uống vào.
Nhưng đúng lúc này một đoàn bạch quang cực nhanh bắn tới.
Tâm thần Âm Q.∪.ỷ Mẫu đã đại loạn, căn bản không nhìn thấy quang mang của Tĩnh Chỉ Kính, bị bạch quang chiếu trúng, thân hình lập tức dừng phắt lại.
Sát Thiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội, kiếm quang lướt qua, đường đường thánh hoàng cao giai như Âm Q.∪.ỷ Mẫu lập tức vẫn lạc.
Lăng Tiếu thở dốc vài hơi nói:
- Thu lại Ma Dẫn Đăng cùng không gian giới của bà ta, lập tức hủy †.h.i †.h.ể, ta chỉ sợ ta sẽ gặp ác mộng!
Ở một bên chiến trường, U Linh nhờ vào trận pháp đã g.ï.ế.✝ liên quân tan rã.
Mà những người khác của Âm Bạt tông chặn g.ï.ế.✝ lọt lưới, người liên quân tổn thất thảm trọng, không ít người sinh lòng kh.ï.ế.p ý.
Vào lúc này một gã thánh hoàng đê giai Âm Bạt tông khống chế ba âm bạt bắt giữ được Phong Thanh Duyên.
- Nữ nhân xinh đẹp, trước tiên cho ta nếm thử xem!
Tên thánh hoàng phát ra tiếng cười d.â.ɱ đãng, đôi tay hướng bộ n.g.ự.© Phong Thanh Duyên chộp tới.
Phong Thanh Duyên phẫn hận đến cực điểm, nhưng không cách nào giãy dụa, chảy nước mắt nhắm mắt lại mặc người xử lý.
Tên thánh hoàng đê giai sắp chộp trúng n.g.ự.© Phong Thanh Duyên, nhưng một đạo kiếm quang chợt đảo qua.
A!
Hai cánh tay hắn không cánh mà bay, m.á.∪ tươi phun trào trong nháy mắt.
Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đúng lúc chạy tới, chính là Sát Thiên ra tay.
Ngọc Nhu Phỉ cũng xuất thủ, nắm tay ẩn chứa lực lượng cường đại đem âm bạt đánh bay ra ngoài.
Lăng Tiếu dìu lấy †.h.â.ᥒ †.h.ể Phong Thanh Duyên nói:
- Sư nương không sao chứ?
Phong Thanh Duyên mở mắt, vỗ n.g.ự.© nói:
- Cũng may ngươi kịp đến, bằng không hậu quả khó lường!
- Người này giao cho ngươi xử trí, Sát Thiên, ngươi lưu lại bảo hộ sư nương, Nhu Phỉ, chúng ta mau trợ giúp bọn hắn!
Lăng Tiếu không có thời gian dây dưa, dặn Sát Thiên lưu lại, mà hắn mang theo Ngọc Nhu Phỉ lao vào chiến trường.
Lăng Tiếu muốn lao tới chỗ Âm Bạt Chu Thiên trận, dọc đường còn bị người Âm Bạt tông công kích.
Nhưng những người kia căn bản không thể đón đỡ uy lực thần kính trong tay Ngọc Nhu Phỉ, toàn bộ bị định trụ, sau đó bị Lăng Tiếu g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†.
- Ha ha, không phải các ngươi muốn †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† Âm Bạt tông sao? Đến a, thật sự là liều lĩnh, ta muốn các ngươi đi ©.h.ế.† đi!
Bên trong trận pháp U Linh phát ra tiếng cười dữ tợn quát.
Người của các gia tộc tổn thất thảm trọng, mà người Vạn Kiếm tông tổn thất gần một nửa thánh hoàng, đủ biết trận pháp vô cùng k.h.ủ.ᥒ.g b.ố.
Lúc này vô số công kích đang hướng Duẫn Tuyết oanh tới.
Vô số đao quang kiếm ảnh cuốn qua, nơi nơi đều bị oanh thành tro tàn!
Duẫn Tuyết toàn lực huy động Băng Khuyết kiếm, còn có hơn mười thánh hoàng trợ giúp nhưng không thể phá vỡ được phòng ngự trận pháp, bị bức bách liên tục tháo lui.
Nếu không phải có ba thánh hoàng cao giai trợ giúp, chỉ sợ đã bị hương tiêu ngọc vẫn!
- Chúng ta triệt đi, quay về tông tiếp tục phái người đến †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† bọn hắn, hiện tại không nên tiếp tục c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ nữa!
Một thánh hoàng cao giai khuyên nhủ Duẫn Tuyết.
Hiện tại Duẫn Tuyết cũng muốn lui lại, nhưng nàng không cam tâm, tổn thất nhiều người như vậy sau khi trở về chỉ sợ sẽ bị cha nàng trách phạt.
Nhưng nàng cũng biết còn ở lại chẳng những nàng phải ©.h.ế.†, chỉ sợ còn liên lụy những người khác phải ©.h.ế.† theo nàng.
Ngay lúc nàng chuẩn bị hạ lệnh thối lui, cách đó không xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Lăng Tiếu cùng Ngọc Nhu Phỉ đã đánh tới.
- Sư thúc, chúng ta tới giúp các vị một tay!
Lăng Tiếu quát to.
- Đi nhanh đi, sát trận quá kinh khủng, chỉ sợ không có hai mươi thánh hoàng cao giai đồng thời ra tay không thể phá vỡ!
Duẫn Tuyết kinh hô.
- Không...sư thúc cùng các tiền bối giúp ta phá vỡ một chút phòng ngự, đưa ta vào giữa trận pháp, ta sẽ có thể phá trận này!
Lăng Tiếu nói.
- Điều đó không có khả năng, một khi tiến vào giữa trận pháp, lập tức nhận toàn bộ công kích, cho dù thánh hoàng cao giai cũng phải vẫn lạc!
Duẫn Tuyết vừa đánh vừa lui ra sau, miệng hô to.
Lăng Tiếu lộ ra thần sắc lo lắng, trong tay hiện lên đoàn tử diễm.
- Đây là thiên hỏa, một khi ta tiến vào giữa trận pháp, đem âm bạt của bọn hắn thiêu hủy, sẽ dễ dàng giải quyết!
Lăng Tiếu giải thích.
- Ngươi lại có thiên hỏa!
Duẫn Tuyết lộ sắc mặt kiêng kỵ hô, thoáng dừng một chút nàng lại nói:
- Nhưng sau khi ngươi tiến vào trận pháp nhất định sẽ tan xương nát thịt!
- Ta còn không ngốc tới mức đi chịu ©.h.ế.†, ta có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, mau mở một lỗ hổng cho ta đi vào!
Lăng Tiếu thập phần lo lắng thúc giục.
Lúc này U Linh lại kêu to:
- Xem ra các ngươi đều muốn ©.h.ế.† ở chỗ này, công kích bọn hắn cho ta!
Toàn bộ âm bạt nhận được mệnh lệnh, một trăm lẻ tám âm bạc đồng thời oanh về hướng Lăng Tiếu cùng Duẫn Tuyết.
Lực lượng đáng sợ đồng loạt phát tới, trong phạm vi mấy vạn dặm đều bị năng lượng cuồng bạo tràn ngập, một đoàn quang mang hình cung n.Ổ †.u.ᥒ.g.
Cả đoàn người ở gần bên sắc mặt đại biến, vội vàng xé rách không gian bỏ chạy, chỉ sợ nếu chậm trễ sẽ bị mất mạng.
Nhóm người Lăng Tiếu cũng không ngoại lệ, đều vội vàng tránh né thật xa.
- Nếu có Trấn Thiên Cổ thì tốt rồi!
Lăng Tiếu không nhịn được thở dài nói.
Nhưng ngay khi thanh âm của hắn mới hạ xuống, trong tay Duẫn Tuyết đã hiện ra một chiếc trống bị tổn hại một bên.
- Sư thúc, ngài...sư thúc thu hồi được Trấn Thiên Cổ rồi sao?
Lăng Tiếu vui mừng kêu lên.
- Đoạt tới trong tay một tên thánh hoàng!
Duẫn Tuyết đáp.
- Vậy còn chờ cái gì, mau đem tên khống chế trận pháp g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, trận pháp chưa đánh đã tan!
Lăng Tiếu thúc giục nói.
- Trấn Thiên Cổ không cần dùng m.á.∪ nhận chủ sao?
Duẫn Tuyết khó hiểu hỏi.
- Nhỏ m.á.∪ làm gì, nó đã bị tổn hại, căn bản không thể lấy m.á.∪ nhận chủ, hoặc là không thể nhận đi.
Lăng Tiếu đáp, sau đó liền nói:
- Mau, tập trung khí tức của tên kia, toàn lực vỗ Trấn Thiên Cổ, hắn ©.h.ế.† chắc rồi!
Ngay lúc Duẫn Tuyết vung tay lên, chợt lộ ra dáng cười chua xót:
- Hắn ẩn núp trong trận pháp, khí tức cực độ hỗn loạn, căn bản không thể tập trung được hắn!
Lúc này bên trong trận pháp lại bộc phát một vòng công kích mới, uy lực k.h.ủ.ᥒ.g b.ố cực điểm.
- Đi nhanh lên!
Ngọc Nhu Phỉ kéo Lăng Tiếu thối lui nhanh ra sau.
- Các vị đi trước đi, không phá vỡ trận pháp này thì không cách nào đánh bại Âm Bạt tông!
Lăng Tiếu cắn chặt răng, cuối cùng quyết định dựa vào chính mình phá vỡ trận pháp.
Hắn tránh tay Ngọc Nhu Phỉ, trong tay hiện ra ngân sắc thuẫn bài, một tay cầm Kim Long thương đón nhận lực lượng công kích đáng sợ của trận pháp.
← Ch. 1650 | Ch. 1652 → |