← Ch.516 | Ch.518 → |
Nhìn thấy †.h.i †.h.ể bị đóng chặt lên tường đất, Cao Á Nam cũng không cảm thấy bất ngờ.
Qua nhiều ngày c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ như vậy, đã có không ít lần nàng tận mắt chứng kiến "trực giác" của Lâm Tịch. Bởi vì trong những lần c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ vừa rồi, đúng là đã có nhiều lần Lâm Tịch bình an vượt qua hung hiểm bằng trực giác khó tin của mình, cũng giống như lão thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này, lão ta cũng là một người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong kinh nghiệm c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ đầy mình.
Cho rằng đây chính là thiên phú Tướng Thần, nên Cao Á Nam không suy nghĩ thêm nữa. Nàng ta khẽ nín thở, đi tới trước †.h.i †.h.ể lão thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©, sau đấy cau mày lục soát †.h.â.ᥒ †.h.ể lão thần quan.
Lâm Tịch lưng đeo cự cung màu đỏ thẫm, nhanh chóng tìm lại các cây tên màu trắng mình đã bắn ra, cuối cùng chạy tới bên cạnh Cao Á Nam, .
Thấy ngoại trừ cây cờ lớn màu hồng tương đối đặc biệt ra, Cao Á Nam không thể tìm thấy vật gì khác trên người tu hành núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này, Lâm Tịch liền cau mày lại.
Sau khi do dự một hồi, Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:
- Hay là ngươi tránh đi một chút?
Cao Á Nam dứt khoát xoay người, đi tới sau một bức tường đất.
Lão thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này xuất hiện, cho thấy tình huống của nàng và Lâm Tịch hiện giờ còn nguy hiểm hơn dự đoán mấy phần. Nàng cũng hiểu rằng với tình thế như vậy, Lâm Tịch nhất định phải sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt của khoa Chỉ Qua để lấy thêm nhiều tin tức hơn, nhưng vì thủ đoạn ấy lại hơi m.á.∪ tanh, ngay cả Lâm Tịch cũng do dự, nên mới nói nàng hãy tránh đi.
Khoảng mấy chục tức sau, Lâm Tịch đi tới trước người nàng, cau mày thật chặt, nói:
- Bữa cơm cuối cùng của lão ta là dùng với thịt muối.
Cao Á Nam bình tĩnh gật đầu:
- Hoặc là ở chung một chỗ với quân đội Đại Mãng, hoặc là đi cùng với một số người tu hành khác.
- Cho nên, sợ rằng chúng ta không thể giữ nguyên kế hoạch theo đường này về phía bắc được nữa.
Lâm Tịch nhìn nàng, trầm ngâm:
- Ta nghĩ chúng ta hẳn phải quay ngược về hướng của quân đội Đại Mãng, như vậy còn có cơ hội trốn thoát.
Cao Á Nam dứt khoát nhìn thẳng hắn, nói:
- Ngươi nói rất đúng.
- Hay là để ta cõng ngươi đi, ngươi vừa nghỉ ngơi được, lại không để lại dấu chân.
Lâm Tịch nhìn nàng, chân thành nói.
- Được.
Cao Á Nam không cự tuyệt.
Lâm Tịch tươi cười, bởi vì vừa trải qua một tình thế hiểm ác và đầy m.á.∪ tanh, nên nụ cười của hắn ta trông rất khó coi, nhưng lại đầy sự vui vẻ:
- Đi.
Hắn cõng Cao Á Nam lên lưng mình, sau đấy bắt đầu bỏ chạy khỏi thị trấn phế tích này.
...
Không tới nửa ngày sau, hơn mười tu hành Đại Mãng cưỡi ngựa đã chạy tới thị trấn vừa xảy ra c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪.
Có một thần quan trung niên núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© mặc thần bào màu đỏ, nhưng bộ thần bào này còn rất mới, ngửi được mùi m.á.∪ tươi trong không trung, sắc mặt hắn ta bỗng nhiên hơi khó coi.
Không biết tại sao, trực giác của hắn lại báo hắn biết rằng người ©.h.ế.† chính là bên hắn, chứ không phải là Lâm Tịch.
Sau khi theo bản năng chạm vào chiếc nhẫn bảo thạch hình dáng ngọn lửa trên ngón tay cái, tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© mặt mũi thon gầy này liền phát hiện nơi phát ra mùi m.á.∪ tươi. Đến lúc dỡ những khối đá vụn cũng như tấm ván bị đốt trụi ra, ngay nháy mắt nhìn thấy †.h.i †.h.ể mặc thần bào cũ kỹ bên dưới, tên thần quan trung niên núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này và hơn mười người tu hành đi cùng phía sau lập tức biến sắc.
Tên thần quan trung niên núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này không nhận ra lão thần quan đã bị Lâm Tịch g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, cũng không biết có một lão thần quan như vậy ra khỏi núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© đuổi g.ï.ế.✝ Lâm Tịch. Nhưng khi nhìn thấy bên trong vết thương đáng sợ trên người lão thần quan, có một số xương cốt vỡ vụn lóe lên ánh sáng kim loại và thậm chí còn bền bỉ hơn những chiếc giáp dầy nhất, hắn liền biết tu vi của lão thần quan này thậm chí còn hơn mình. Mà đến lúc phát hiện các vết thương còn rất mới, hắn liền biết mình và hơn mười người tu hành Đại Mãng đằng sau đã bỏ lỡ cơ hội g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch.
- Khoảng cách giữa chúng ta và hắn càng lúc càng gần, hắn hoặc là gặp chúng ta, hoặc là gặp Kỷ thần quan. Hắn không trốn thoát được!
Sau khi khom người hành lễ †.h.i †.h.ể lão thần quan, tên thần quan trung niên núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này nghiêm túc lại, cao giọng nói. Tiếp theo, hắn ta lại lấy những tấm ván đang bị đốt cháy phủ lên người lão thần quan, hồn lực từ trong tay hắn cuồn cuộn tuôn ra ngoài, một ngọn lửa hừng hực từ trong chiếc nhẫn bay ra, bao quanh các tấm gỗ và †.h.i †.h.ể lão thần quan, cuối cùng hóa thành tro bay mất.
...
Vào ngày Lâm Tịch g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Tư Thu Bạch, Cố Vân Tĩnh đã thống lĩnh quân đội Vân Tần đánh phá khắp nơi, giành được một loạt thắng lợi, ngăn chặn việc bại trận của đế quốc Vân Tần. Nhưng vì lương thảo và quân giới không đầy đủ, không thể liên tục vận chuyển ra chiến trường bổ sung, cộng với việc quân địa phương các nơi cần có thời gian tổ chức lại, nên chiến cuộc giữa hai bên một lần nữa rơi vào thế giằng co.
Tính đến bây giờ, phía nam hành tỉnh Nam Lăng, gần một nửa hành tỉnh và biên quan Thiên Hà đều nằm gọn trong tay quân đội Đại Mãng.
Từ khi chưởng giáo núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© ra mệnh lệnh sử dụng sức mạnh của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© để g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch, đã có hơn mấy trăm người tu hành Đại Mãng vượt qua núi Thiên Hà, tiến vào Vân Tần, mục đích chính là g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch.
Chỉ có những người thân là người tu hành, sống trong thế giới tu hành, mới hiểu rằng số lượng mấy trăm là một con số kinh khủng như thế nào.
Có số lượng người tu hành kinh khủng như vậy không phải vì hiện giờ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© là người khống chế thật sự cả quốc gia Đại Mãng, ban bố giải thưởng kinh người, mà cũng vì đối với quân đội hai bên, đối với Đại Mãng và Vân Tần, cái tên Lâm Tịch thật sự quá nổi tiếng.
Từ lúc Lâm Tịch g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Nam lộ đại tướng quân quân đội Đại Mãng ở bãi bùn phía nam hồ Trụy Tinh, phối hợp †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† ba vạn quân đội Đại Mãng đã đánh lén lăng Trụy Tinh, sau đó lại g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Tư Thu Bạch trong cuộc quyết đấu hai bên, tên tuổi hắn đã nhất định sẽ được lưu lại trong sử sách Vân Tần và Đại Mãng, được truyền miệng đi khắp nơi. Mà nếu như hiện giờ có một người tu hành Đại Mãng có thể g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch, hắn không những sẽ trở thành anh hùng Đại Mãng, mà còn trở thành một truyền thuyết được nhớ mãi trong lòng người dân Đại Mãng. Cho nên, phần lớn người tu hành Đại Mãng hiện giờ đã kết bạn đi tới Vân Tần, thậm chí họ không quan tâm đến giải thưởng được †.r.ï.ề.u đ.ì.ᥒ.h Đại Mãng ban thưởng, họ muốn g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch là vì quốc gia và vinh quang của mình.
Thật ra khi biết ở trong hành tỉnh Nam Lăng có một số lượng người tu hành Đại Mãng k.h.ủ.ᥒ.g b.ố như vậy, nó đã biến thành một cơn gió lốc mãnh liệt.
Trong bóng đêm, Kỷ Nguyệt Luân đứng trên một ngọn núi có thể nhìn thấy hồ Trụy Tinh, thần bào đại diện cho núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© đại bí và cường đại phất phới bay theo gió, sắc mặt thật lạnh lẽo.
Ở Đại Mãng, núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© chính là †.h.Ầ.ᥒ l.ï.ᥒ.h, cho nên, rất nhiều người tu hành đều phải nghe theo lệnh của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©, ngay cả quân đội Đại Mãng cũng phải ủng hộ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© vô điều kiện. Hơn nữa, trong chuyện g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch này, ngay chính Văn Nhân Thương Nguyệt là người muốn g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† hắn nhất cũng biết mình không thể bỏ chức vụ mà đi tìm g.ï.ế.✝ nên đã thỉnh cầu núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©, hoàn toàn nhất trí với mục đích cũng như ích lợi của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©. Cho nên, dựa vào những tư liệu tình báo mà quân đội Đại Mãng cung cấp, thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© Kỷ Nguyệt Luân đã gần như chắc chắn rằng khi bóng đêm hôm nay phủ xuống, hẳn Lâm Tịch và Cao Á Nam sẽ đột phá vòng vây từ chỗ hắn ta. Tuy nhiên, mặc dù đã qua thời gian hắn dự tính khá lâu, nhưng Lâm Tịch và Cao Á Nam vẫn không xuất hiện, đội quân hắn bố trí mai phục vẫn đang án binh bất động.
Có mười mấy người mặc bộ giáp màu hồng của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© đứng sau lưng hắn, không dám nói bất kỳ lời nào.
Khoảng mấy chục đình sau, có một tướng lãnh Đại Mãng nhanh chóng đến bên người hắn, nhẹ giọng và nhanh chóng tường thuật lại trận chiến đã diễn ra ở thị trấn tàn tích kia, đồng thời miêu tả hình dáng bề ngoài của lão thần quan.
- Đây là tiền bối núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© tự mình rời núi, không phải do các trưởng lão sai khiến, cũng không liên quan đến chúng ta.
Sau khi nghe tướng lãnh Đại Mãng nói xong, Kỷ Nguyệt Luân lạnh lùng nói:
- Nếu thị trấn tàn tích này đã xảy ra c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, chứng minh những gì chúng ta dự đoán là đúng. Nhưng bây giờ hắn lại không đến đây theo dự định, cho thấy hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.
Nói xong câu này, †.h.â.ᥒ †.h.ể Kỷ Nguyệt Luân bay lên, lao xuống dưới chân núi.
Nhìn thấy Kỷ Nguyệt Luân đang lao nhanh đi trong bóng đêm, nghĩ đến việc nếu như vị thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này cũng xảy ra chuyện như lão thần quan kia, mình nhất định sẽ bị núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© nghiêm trị, nên viên tướng lãnh Đại Mãng cũng là người tu hành này cũng vội vàng đuổi theo sau Kỷ Nguyệt Luân, vội vàng hỏi:
- Kỷ đại nhân, ngài định đi đâu? Có cần chúng ta làm gì không?
- Ta tới nơi quân đội chúng ta đang tập kết, g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch.
Âm thanh vừa mới truyền đến, bóng người Kỷ Nguyệt Luân đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, chỉ còn âm thanh phần phật do gió thổi vào thần bào vang lên.
- Ý của ngài là Lâm Tịch sẽ lựa chọn nơi quân đội chúng ta đang tập kết để đột phá vòng vây?
- Nếu như...
Tướng lãnh Đại Mãng cảm thấy không thể đuổi theo kịp được, sắc mặt thay đổi vài lần. Nhưng ngay lúc này, lại có một bóng người màu hồng xuất hiện trước mặt hắn ta, đó là một thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi này nhìn tướng lãnh Đại Mãng lòng như đang lửa đốt này với ánh mắt châm chọc, trào phúng nói:
- Tướng quân ngươi cần gì phải lo lắng cho Kỷ sứ đồ? Nếu như ngay cả ngài ấy cũng không thể g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Lâm Tịch, vậy ngay cả Thánh sư cũng không thể g.ï.ế.✝ được.
Tướng lãnh Đại Mãng chấn động, lòng đầy nghi ngờ mà nhìn viên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi này. Nếu lúc trước nóng lòng bao nhiêu, bây giờ hắn ta lại càng nghi ngờ bấy nhiêu, bởi vì hắn ta biết rằng tu vi của Kỷ Nguyệt Luân không phải là Thánh sư, sợ rằng không hơn lão thần quan đã bị g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† kia bao nhiêu. Nếu như lão thần quan kia đã bị g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, hắn ta tất nhiên sẽ lo lắng tính mạng Kỷ Nguyệt Luân bị nguy hiểm, nhưng bây giờ đối phương lại nhắc đến Thánh sư, vậy là có ý gì?
Nhưng sự nghi ngờ của hắn ta cũng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn nhanh chóng hiểu được, ánh mắt bây giờ lại đầy sự tôn kính và thoải mái, hỏi lại:
- Ý của ngài là Kỷ đại nhân đã tu thành ma biến?
Thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy mình không cần phải trả lời một vấn đề như vậy, nên đã không mở miệng nữa.
~~o0 0o~~
← Ch. 516 | Ch. 518 → |