← Ch.707 | Ch.709 → |
Có lẽ có rất nhiều người Đại Mãng cũng như núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© không nhận ra hoàng đế Vân Tần.
Nhưng có bức họa của một người, hầu hết người của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© đều gặp.
Đã từng có một thời gian rất dài, núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© xuất động nhiều người đuổi g.ï.ế.✝ người này, sau đấy người này lại bình yên chạy trốn khỏi tầng tầng vòng vây đuổi g.ï.ế.✝ của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© cũng như người tu hành Đại Mãng. Người này không những g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† rất nhiều thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© và người tu hành Đại Mãng, mà còn trở thành một bóng ma bao phủ tâm nhiều người tu hành Đại Mãng.
Trong nháy mắt lão thần xoay người lại, lão liền nhận ra Lâm Tịch, nghĩ tới nhiều chuyện liên quan đến Lâm Tịch.
- G.ï.ế.t hắn!
Sau đấy cả người lão biến thành một luồng sáng với tốc độ di chuyển kinh khủng. Chỉ trong vài tức ngắn ngủi, lão đã đi tới cạnh tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© đang bị tám sợi xích xuyên thủng †.h.â.ᥒ †.h.ể, tay của lão ta bấu chặt vai của tên thần quan trẻ tuổi này, mang theo tên thần quan trẻ tuổi đang chảy m.á.∪ cả người, thương thế nặng nề, tiếp tục phóng tới trước.
Đối mặt với Lâm Tịch có dược vật có thể khắc chế ma biến được, lão thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này thật sự không có lòng tin mình có thể đánh một trận với Lâm Tịch, nên lão đã lựa chọn hành động chính xác nhất, trực tiếp rời đi.
Tám tên sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© mặc hồng bào cũng nhanh chóng nhận ra Lâm Tịch là ai.
Bởi vì quá sợ hãi và kinh hoảng, nên có một tên sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© lập tức ma biến, †.h.â.ᥒ †.h.ể bên dưới hồng bào nhanh chóng biến lớn.
Nhưng hắn lập tức nhận ra Lâm Tịch có dược vật có thể khắc chế ma biến được, nên hồn lực mà ma huyết vừa khởi động trong người hắn đột ngột dừng lại, khiến kinh mạch bị chấn động và tổn thương.
"Phốc!"
Một ngụm m.á.∪ tươi màu đen từ trong miệng của hắn phun ra ngoài.
†.h.â.ᥒ †.h.ể hắn nhanh chóng thối rửa, loạng choạng ngã xuống.
Trong tình huống Lâm Tịch còn chưa ra tay, một sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© mặc hồng bào của núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© đã ma biến thất bại, ©.h.ế.† đi.
Cả người Lâm Tịch phát ra ánh sáng tinh khiết mà chói mắt.
Thứ ánh sáng tinh khiết hơn nắng xuân rực rỡ vô số lần này khiến cho các sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© kinh hãi mà nhắm hai mắt lại, nhưng bọn họ lập tức phát hiện so với quang minh của viện Tế Ti mà họ từng biết đến, ánh sáng của Lâm Tịch còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Sau khi nhắm mắt lại bọn họ vẫn cảm thấy đau nhói vô cùng, có m.á.∪ tươi từ khóe mắt chảy xuống.
Cùng một thời gian, có âm thanh thanh thúy từ ngoài viện vang lên.
Âm thanh này giống như có một đóa hoa màu xanh biếc vừa nở rộ, nhưng tựa hồ lại có người mang theo trường đao đi vào trong ngõ hẻm.
Các sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© mặc hồng bào này lập tức thê lương hét thảm.
Tai của bọn hắn bắt đầu có m.á.∪ tươi đỏ chót chảy ra ngoài.
Một câu nói "chào mọi người, chào buổi sáng, tất cả khỏe chứ" của Lâm Tịch còn chưa biến mất, các sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© mặc hồng bào này đã biến thành người mù, người điếc.
Ánh mắt Lâm Tịch tập trung vào các tên sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này, hắn bình tĩnh đến mức không quan tâm đến lão thần qua đã phá tường bỏ chạy kia.
Tại một vách tường khác của căn nhà này, đột nhiên có một lỗ kiếm xuất hiện trên đó.
Có một thanh trường kiếm màu chàm ngăn trước mặt lão thần quan.
Lão thần quan quát lên một tiếng chói tai, cánh tay phát ra lửa cháy, trực tiếp dùng năm ngón tay bắt lấy thân trường kiếm.
Ngọn lửa màu hồng tím theo thân trường kiếm lan tràn lên sợi xích nối liền với nó.
Nhưng trên sợi xích kim loại ấy cũng xuất hiện một ngọn lửa khác.
Trong lúc hai ngọn lửa khác nhau va chạm với nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, vách tường bị trường kiếm đ.â.ɱ thủng ầm ầm sụp đổ. Ngay lúc đấy Trạm Thai Thiển Đường đã từ đằng sau phóng thẳng tới trước.
Lão thần quan híp mắt lại, †.h.â.ᥒ †.h.ể của lão lướt nhanh tới trước, năm ngón tay đang nắm chặt trường kiếm đưa ra phía trước, khiến cho cây trường kiếm này trông như một cây búa đang bốc cháy, mạnh mẽ đập tới mặt Trạm Thai Thiển Đường đang phóng thẳng tới.
Nếu xét về sức mạnh †.h.â.ᥒ †.h.ể, Trạm Thai Thiển Đường không thể sánh với tên trưởng lão núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này được.
Nhưng Trạm Thai Thiển Đường lại không hoảng sợ, chỉ là bắt đầu ma biến.
Tất cả chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi.
Khi thanh trường kiếm bốc cháy tới gần cơ thể hắn, †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn đã biến lớn gần như gấp đôi lão thần quan kia.
Cánh tay nổi đầy những mạch m.á.∪ màu đen của hắn nắm chặt chuôi kiếm đang bốc cháy.
Lão thần quan bỗng nhiên hét lớn lên với một âm thanh khó tưởng tượng được, một luồng kình khí mắt thường có thể nhìn thấy từ trong miệng lão phun ra ngoài, đánh vào mặt Trạm Thai Thiển Đường. Cùng lúc đấy, ngọn lửa do cánh tay lão phát ra càng lúc càng mãnh liệt, kiềm giữ thanh kiếm của Trạm Thai Thiển Đường chặt chẽ.
Nhưng việc kiềm giữ này chỉ diễn ra trong tíc tắc.
Trạm Thai Thiển Đường vẫn đang ma biến.
"Xoẹt"
Một tiếng động nhỏ vang lên, ống tay áo của Trạm Thai Thiển Đường bị cánh tay thô to xé rách, hơn nữa còn tụ lực đánh mạnh vào thân kiếm.
Những ngón tay của lão thần quan đang nắm chặt thân kiếm lập tức bị c.h.é.ɱ gãy dễ dàng như những củ khoai lang giòn tan, trường kiếm bốc lửa đ.â.ɱ xuyên qua †.h.â.ᥒ †.h.ể lão, đẩy lão lui về sau thật xa.
Một người tu hành Đại Mãng có sắc mặt âm trầm xuất hiện bên cạnh Lâm Tịch.
Đối mặt với tên sứ đồ mặc hồng bào đầu tiên đến bên cạnh Lâm Tịch, một sợi xích phát sau mà đến trước bỗng nhiên xuất hiện rồi đ.â.ɱ xuyên qua †.h.â.ᥒ †.h.ể tên sứ đồ này.
Tên sứ đồ mặc hồng bào này tránh né với một tư thế rất q.∪.ỷ dị, sợi xích phát ra lửa mạnh mẽ đập vào một tên sứ đồ khác ở đằng sau, kình lực mạnh mẽ khiến tên sứ đồ này bị đập mạnh xuống đất, sau đấy sợi xiềng xích này lại được rút ra phía trước, siết chặt lấy tên sứ đồ đã tránh né ban đầu, đánh bay ra bên ngoài.
Ánh sáng trên người Lâm Tịch đã sớm biến mất.
Hắn trở tay rút trường kiếm sau lưng mình, đ.â.ɱ tới tên sứ đồ mặc hồng bào thứ ba.
Tên sứ đồ mặc hồng bào núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© này không né tránh. Trong cảm giác của hắn, sợi xích trong tay mình hẳn có thể đ.â.ɱ trúng †.h.â.ᥒ †.h.ể Lâm Tịch trước khi trường kiếm của Lâm Tịch đ.â.ɱ trúng mình.
Nhưng hắn bỗng nhiên ngừng thở.
Trường kiếm trong tay Lâm Tịch đột ngột kêu vang, thoát khỏi tay Lâm Tịch, sau đấy tăng tốc lên rất nhiều lần xẹt qua cổ của hắn.
Đầu của hắn bay lên cao.
Những tên sứ đồ núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© còn lại đồng thời thét lên chói tay đầy tuyệt vọng.
Trạm Thai Thiển Đường đã hoàn thành ma biến tới ngay sau lưng bọn họ.
†.h.â.ᥒ †.h.ể của bọn họ gần như đồng thời bị bẻ gãy, bị hủy diệt trước khi kịp ma biến.
...
†.h.â.ᥒ †.h.ể Trạm Thai Thiển Đường bắt đầu thu nhỏ lại. Dù là bắt đầu hay kết thúc ma biến, đây cũng là một quá trình rất đau đớn, nhưng từ sau khi rời khỏi vương thành Đại Mãng, cho tới bây giờ nhẹ nhàng và vui vẻ g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† những tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© thường ngày luôn tỏ ra cao cao tại thượng, tâm tình của Trạm Thai Thiển Đường mới cảm giác được một chút vui sướng và thống khoái.
Mồ hôi và m.á.∪ tươi tanh tưởi từ trên người hắn chảy xuôi xuống, hắn mệt mỏi ho khan, nhìn Lâm Tịch mà nở nụ cười.
Lâm Tịch hiểu được tâm tình của Trạm Thai Thiển Đường.
Trước tiên nói câu "Chào mọi người, chào buổi sáng, tất cả khỏe chứ", sau đấy dùng thủ đoạn lôi đình để g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† nhiều cường giả núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© như vậy, thật sự rất giống với một hình ảnh kinh điển nào đấy trong những chuyện xưa hắn đã xem.
Chỉ là hiện giờ hắn không cười.
Nhìn tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi đang bị Trạm Thai Thiển Đường nắm lấy cổ áo, †.h.â.ᥒ †.h.ể bị phá nát như một miếng thịt vụn, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi này trông rất đáng thương, trông rất thê thảm.
Ánh mắt của hắn đang bị sợ hãi và bất lực bao phủ, hắn không thể nói được lời nào. Cứ mỗi khi thở dốc, m.á.∪ tươi lại từ trong khóe miệng của hắn trào ra ngoài, nhiễu xuống lồng n.g.ự.© của hắn.
Bên dưới quần áo đã bị m.á.∪ tươi làm ướt đẫm, những đường viền của một hộp sắt lộ ra.
Tần Tích Nguyệt và Thì Khiêm đi tới.
Xung quanh người Tần Tích Nguyệt còn có hồn lực tản phát ra ngoài, khiến cho không khí bị chấn động liên tục, làm cho góc áo và mái tóc của nàng nhẹ nhàng cuốn lên trên, để lộ một hình ảnh xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng nhìn thấy gương mặt nghiêng của Lâm Tịch, cũng nhìn thấy tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi trông rất đáng thương sắp ©.h.ế.† kia.
Không biết tại sao nàng lại cảm thấy bi thương, nhưng ngay lúc đôi lông mày đẹp của nàng hơi nhướng lên, nàng nhìn thấy gương mặt của Lâm Tịch bỗng nhiên trở nên yên lặng và ôn hòa hơn lúc bình thường rất nhiều.
Trạm Thai Thiển Đường dùng tay mở hộp sắt ra.
Bên trong hộp sắt nhuốm m.á.∪ là một khối hàn ngọc tản phát khí lạnh, khối hàn ngọc màu trắng đấy vây quanh một bình thuốc màu chàm sắc, tỏa ra ánh sáng động lòng người.
Trạm Thai Thiển Đường gật đầu với Lâm Tịch, sau đấy khép hộp sắt lại, đưa cho Lâm Tịch.
Tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi dường như đã hiểu những chuyện vừa xảy ra với mình, khóe miệng của hắn khẽ nhấp nháy, phát ra những âm thanh vù vù khó nghe, toàn thân co quắp lại.
Sau đấy hắn ta đã đi đến thời khắc cuối cùng.
Ánh mắt của hắn trừng lớn, nhưng lại ảm đạm vô hồn.
Củi khô trong phòng chứa củi được vứt ra ngoài, khi cửa tầng hầm được mở ra, ngay lập tức có khí lạnh nồng hậu tràn ra bên ngoài.
Lâm Tịch ngơ ngẩn.
Trạm Thai Thiển Đường, Thì Khiêm và Tần Tích Nguyệt cũng ngơ ngẩn.
Hầm rất lớn, rất sâu.
Đồ vật bên trong không phải là những tấm áo giáp hay khối kim loại, mà là những khoáng thạch đầy màu sắc xen kẽ với nhau.
Khoáng thạch rất nhiều, nếu như mang lên trên mặt đất, sợ rằng có thể chất đầy gian phòng này.
Lâm Tịch dần nghiêm mặt lại, rồi bỗng nhiên cúi người nghiêm trang thi lễ với căn hầm này.
Cúi người nghiêm trang với một cái hầm sâu không có ai bên trong, đây thực sự là một hành động khiến người ta cảm thấy khó hiểu và buồn cười, nhưng ánh sáng và thần thái trong đôi mắt Lâm Tịch hiện giờ lại khiến người nhìn phải rung động.
Trạm Thai Thiển Đường và Tần Tích Nguyệt đương nhiên hiểu vì sao Lâm Tịch lại hành động như vậy.
Bởi vì những kim loại để hoàn thành bộ giáp của học viện Vân Tần cũng là những khoáng thạch vô cùng quý giá đối với núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©, nên tên tiềm ẩn Vân Tần này không thể lấy được thành phẩm, chỉ có thể dùng phương pháp góp nhặt mà tích tụ dần dần. Lấy một chút khoáng thạch từ bên trong quặng mỏ quả thật là việc làm đơn giản hơn rất nhiều so với việc phải lấy thành phẩm kim loại từ trong kho núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©, nhưng để vận chuyển nhiều khoảng thạch, tụ tập đến đây, rốt cuộc cần phải mất bao nhiêu thời gian? Cần phải đối mặt nguy hiểm như thế nào?
Huống chi, mặc dù bọn họ không biết tên của tiềm ẩn Vân Tần này, nhưng dựa theo những gì Trương Bình đã nói, họ biết tên tiềm ẩn Vân Tần này đã hi sinh.
Tần Tích Nguyệt trầm mặc nhìn hầm chứa khoáng thạch này một hồi, sau khi do dự rất lâu, nàng vẫn ngẩng đầu lên, nói:
- Lâm Tịch, ta có chuyện này cần nói riêng với ngươi.
...
- Chuyện gì?
Sau khi Trạm Thai Thiển Đường và Thì Khiêm ra khỏi gian phòng này, Lâm Tịch nhìn nàng hỏi.
Tần Tích Nguyệt tránh né ánh mắt của Lâm Tịch, cúi đầu nhìn về căn hầm, nhẹ giọng nói.
- Số khoáng thạch này quá nhiều, với năng lực của chúng ta, không thể vận chuyển về Vân Tần được.
Lâm Tịch gật đầu, bình tĩnh nhìn đôi mắt đẹp của nàng, nói:
- Cho nên, ta đã nghĩ tới một biện pháp điên cuồng để xử lý nó.
Tần Tích Nguyệt hỏi:
- Biện pháp gì?
Lâm Tịch nói:
- Để cho số khoáng thạch này trở về núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©. Trương Bình vốn là đệ tử ưu tú khoa Thiên Công, địa vị của hắn hiện nay trong núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© cũng siêu nhiên, núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© cũng là nơi có công xưởng và bậc thầy giỏi nhất... Núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© có lẽ sẽ không ngờ rằng bộ giáp mà học viện Thanh Loan chúng ta dựa vào để đối phó họ, lại được chế tạo ngay trong núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.©.
- Nhưng đây là biện pháp rất mạo hiểm.
Tần Tích Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- Tuy nói núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© là kẻ thù, nhưng dựa vào kết quả của tên thần quan núi L.∪.y.Ệ.ᥒ ᥒ.g.ụ.© trẻ tuổi này, chắc chắn ngươi đang lo lắng Trương Bình có vấn đề gì hay không. Hẳn ngươi cũng biết rằng có rất nhiều tiềm ẩn bởi vì nhiệm vụ của mình mà sẽ thay đổi.
- Ta hiểu.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn nàng và nhẹ giọng nói:
- Nhưng chúng ta phải tin tưởng hắn, và bắt buộc phải tin tưởng hắn.
- Bởi vì chúng ta, nhất là ngươi, sợ rằng là hi vọng duy nhất trong lòng hắn.
Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch lại nhẹ giọng nói:
- Nếu ngay cả chúng ta, ngay cả ngươi cũng không thể tin tưởng hắn... sợ rằng hắn sẽ thật sự không còn là Trương Bình ban đầu nữa.
- Ta cũng hi vọng hắn sẽ không thay đổi.
Tần Tích Nguyệt trầm mặc chốc lát, gật đầu và nhẹ nhàng nói.
← Ch. 707 | Ch. 709 → |