← Ch.138 | Ch.140 → |
Tuy Nghiêm Trọng đánh rất hăng say, nhưng nữ q.∪.ỷ kia không có phản ứng gì, hơn nữa nữ q.∪.ỷ cũng cảm thấy kỳ quái, thời điểm vừa rồi, Diệp Tiểu Manh vung vẩy đèn pin, cho dù không dính vào †.h.â.ᥒ †.h.ể của mình, chỉ sượt qua thôi cũng đã xuất hiện cảm giác không nói thành lời. Hiện tại nó không có tránh né, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn.
Nhưng khi Nghiêm Trọng cầm đèn pin, nữ q.∪.ỷ đã nhắm mắt lại, nhưng thật sự không ngờ, Nghiêm Trọng đánh hăng say như thế, nhưng ánh sáng màu xanh da trời đánh xuyên qua †.h.â.ᥒ †.h.ể không phải thật thể của mình, bản thân mình không có cảm giác gì cả.
Minh Diệu nhìn về phía nữ q.∪.ỷ nháy mắt mấy cái, dùng khẩu hình nói "Giả bộ" cho nữ q.∪.ỷ kia thấy.
Tuy không biết Minh Diệu đang đánh chủ ý gì, nhưng nữ q.∪.ỷ cũng nhìn ra nam nhân này không muốn dồn mình vào chỗ ©.h.ế.†. Nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, cũng không nói chuyện, mặc cho Nghiêm Trọng biểu diễn đánh vào người mình.
Qua một hồi lâu, đột nhiên đèn pin trong tay của Nghiêm Trọng không còn ánh sáng.
Hắn lau lau mồ hôi trên đầu, đi đến trước mặt Minh Diệu.
- Thứ này không dùng tốt nha, ta thấy nữ q.∪.ỷ kia không có phản ứng gì, còn nữa, thứ này không sáng.
- Tại sao không dùng tốt, ngươi không phát hiện nữ q.∪.ỷ kia bị người đánh không thể nhúc nhích sao?
Minh Diệu tiếp nhận đèn pin, nói:
- Không có điện, ngươi đưa tiền ta đưa pin.
- Không có vấn đề!
Tức giận trong nội tâm của Nghiêm Trọng đã phát tiết ra ngoài, cho nên thống khoái hơn rất nhiều, nói:
- Tổng cộng bao nhiêu tiền, đến lúc đó ta sẽ thanh toán cho ngươi.
- Thời gian sử dụng là một ngàn rưỡi, pin là một ngàn rưỡi, tổng cộng ba ngàn đồng!
- Mắc như vậy?
Nghiêm Trọng nghe Minh Diệu nói thế liền sững sờ.
- Pin một ngàn rưỡi? Chẳng phải ngươi nói dùng pin số 1 sao?
- Đúng vậy, nhưng là pin số 1 đặc chế!
Minh Diệu nhìn Nghiêm Trọng, nói:
- Ngươi đi siêu thị mua loại pin một trăm đồng một trăm cục đi bắt q.∪.ỷ sao? Thứ của ta sử dụng toàn là hàng đặc chế, người bình thường không có dùng đến đâu, đúng rồi, ngươi muốn hóa đơn không? Trên hóa đơn còn 5% tiền thuế đấy!
- Ách... Khi nào thanh toán ta sẽ trả một lượt cho ngươi!
Nghiêm Trọng lau mồ hôi.
- Hóa đơn cũng không cần...
- Tốt, nên làm chính sự thôi.
Minh Diệu đứng dậy, vỗ vỗ quần, đi tới trước mặt nữ q.∪.ỷ, nói:
- Hiện tại chúng ta nên nói chuyện, tình huống bây giờ ngươi cũng nhìn ra, ngươi chạy không thoát, cũng không có năng lực g.ï.ế.✝ chúng ta, chúng ta nên nói chuyện thật tốt, sau đó ta có thể tiễn ngươi đi đầu thai!
Tuy Minh Diệu nói rất chân thành, nhưng nữ q.∪.ỷ lại không tin Minh Diệu, trong mắt nó, thằng này tâm nhãn rất xấu, lại cho một tiểu loli đánh tới đánh lui với nó, bản thân hắn lại ngồi xổm một bên hút thuốc. Nữ q.∪.ỷ hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt qua nơi khác, không nhìn Minh Diệu.
- Tại sao lại căm thù ta như thế chứ?
Minh Diệu thở dài.
- Kỳ thật ta đang muốn giúp ngươi, ngươi cũng không muốn bị người ta khống chế đi khắp nơi g.ï.ế.✝ người phải không? Phải biết rằng, khoản nợ oan nghiệt do g.ï.ế.✝ người toàn bộ do ngươi gánh chịu, không có quan hệ gì với người khống chế ngươi, cho dù sau khi hắn ©.h.ế.†, cũng không chịu khổ làm gì. Khoản nợ này là do ngươi gánh thay hắn, hơn nữa ngươi cũng không có năng lực ở lại dương gian mà không đi đầu thai, ta nhìn bộ dạng của ngươi, chắc là sống ở dương gian không ít thời gian đâu, ta nghĩ đã có người ở đ.ị.⩜ p.h.ủ đi tới tìm ngươi rồi, nhưng chẳng lẽ ngươi muốn ở lại dương gian rồi từ từ biến mất không còn gì nữa sao?
Mấy câu này đã đánh trúng vết thương của nữ q.∪.ỷ, sắc mặt của nó biến hóa, nhưng không có nói chuyện.
- Kỳ thật không có gì lớn cả, tốt xấu gì ta với nhân viên đ.ị.⩜ p.h.ủ cũng có giao tình, nói vài lời hữu ích, ngươi cũng ít chịu khổ một chút, sớm đi đầu thai làm ngươi chẳng phải tốt hơn sao?
Minh Diệu tiếp tục nói.
- Thiên đạo tuần hoàn, không thể làm trái, kỳ thật ngươi không cần giữ gìn cho tên nam nhân kia. Hắn chỉ đang lợi dụng ngươi để đạt thành mục đích của hắn mà thôi, chỗ tốt bị hắn chiếm, oan ức ngươi gánh, chuyện buôn bán lỗ vốn như thế vẫn có người đi làm hay sao? Ngươi cũng biết tên nam nhân kia đang ở nơi nào, nói cho ta biết, ta sẽ cởi bỏ khống chế của hắn lên người của ngươi, sau đó đi đầu thai làm người, chẳng lẽ ngươi nguyện ý bị người ta khống chế đi làm ác mãi sao?
- Ta nguyện ý.
Nữ q.∪.ỷ lạnh lùng nói một câu.
- Đây là tự do của ta, không cần phải nói nhiều như vậy. Nếu không g.ï.ế.✝ ta, vậy thì thả ta đi.
Nữ q.∪.ỷ hiện giờ rất suy yếu, Diệp Tiểu Manh đã tiêu hao gần hết lực lượng của nữ q.∪.ỷ, nữ q.∪.ỷ hiện tại, chỉ có thể nửa nằm trên mặt đất, mặc cho người ta thịt cá, nhưng cho dù nó còn lực lượng, cũng không chạy thoát, Minh Diệu và Diệp Tiểu Manh đã dùng cổ kính để chiếu vào gương mặt của nữ q.∪.ỷ này, sau đó dùng phương pháp đặc thù phong kín gian phòng của Nghiêm Trọng, chỉ cần là linh thể, sẽ không có cách nào đào thoát cả.
- Tại sao ngươi cứ cố chấp không chịu tiến bộ như vậy!
Nghiêm Trọng nghe nói như thế, nổi trận lôi đình.
- Tên Tống Tân kia có chỗ gì tốt, ngươi bảo vệ cho hắn, còn giúp hắn đi g.ï.ế.✝ người nữa.
Nữ q.∪.ỷ nhìn Nghiêm Trọng, hừ lạnh một tiếng.
- Cho dù ngươi tìm được hắn, có thể làm thế nào? Người là ta g.ï.ế.✝, cho dù ở â.Ɱ p.h.ủ hay dương gian, đều không có tội, ngươi có thể làm gì được hắn sao?
- Ta sẽ đánh cho hắn ©.h.ế.†.
Nghiêm Trọng gầm thét.
- Hắn dám g.ï.ế.✝ Trần Viêm, ta mặc kệ hắn suy nghĩ thế nào, là điên hay là ngốc, dù sao ta cũng không buông tha cho hắn.
- Bình tĩnh, bĩnh tĩnh nào, không nên động một chút là đòi đánh đòi g.ï.ế.✝, ngươi là người, g.ï.ế.✝ người phải ngồi tù.
Minh Diệu nhìn Nghiêm Trọng, khoát khoát tay, ý bảo hắn tỉnh táo lại.
Nghiêm Trọng thở phì phì ngồi xổm xuống, hai tay nắm thật chặt. Tên Tống Tân này, Nghiêm Trọng vẫn cho rằng hắn là bạn bè thân thiết, cho dù hai người là tình địch.
Nghiêm Trọng cũng chưa từng nghĩ xấu về Tống Tân. Nhưng tên Tống Tân này lại tốt rồi, chẳng những g.ï.ế.✝ Trần Viêm, còn muốn g.ï.ế.✝ Nghiêm Trọng. Tuy không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hiện giờ Nghiêm Trọng không muốn biết nhiều như thế, hắn thầm nghĩ phải giáo huấn Tống Tân một trận thật hung ác mới được.
- Ta biết rõ, hắn có thể khống chế ngươi, trong tay nhất định có chút thủ đoạn ác độc.
Minh Diệu tiếp tục nói chuyện với nữ q.∪.ỷ.
- Nhưng không sao, ngươi không cần sợ hãi. Ta nhìn ra được, người này không tinh thông các thứ khống chế q.∪.ỷ, ta nghĩ ta có thể giúp ngươi đấy.
- Hắn không có khống chế ta, cũng không có dùng thủ đoạn độc ác bức bách ta.
Nữ q.∪.ỷ nhìn xuống dưới đắt, thanh âm có chút u oán.
- Ta tự nguyện.
Những lời này đã vượt qua dự kiến của Minh Diệu. Nữ q.∪.ỷ thành q.∪.ỷ lâu như thế, đương nhiên cũng biết quy củ của q.∪.ỷ, g.ï.ế.✝ người là khoản nợ phải trả, hơn nữa q.∪.ỷ từng g.ï.ế.✝ người. Trên người sẽ có một loại khí tức đặc thù, "năng lực giả" đều có thể cảm giác được, dựa theo lệ cũ, trên người q.∪.ỷ có nợ m.á.∪, "năng lực giả" của dương gian có thể ra tay, người của đ.ị.⩜ p.h.ủ cũng không có hỏi tới, dù sao đây là dương gian, ngươi không mang q.∪.ỷ đi, nhưng cũng không thể bỏ mặc cho nó g.ï.ế.✝ người. Chuyện này cũng giống như người của quốc gia khác tới quốc gia của ngươi g.ï.ế.✝ người, người đó sẽ bị pháp luật của quốc gia đó định tội, hành vi này cũng giống như thế.
- Nói như vậy ngươi thật sự muốn g.ï.ế.✝ cô bé Trần Viêm kia? Còn muốn g.ï.ế.✝ Nghiêm Trọng? Vì cái gì?
Minh Diệu không hiểu suy nghĩ của nữ q.∪.ỷ.
- Không tại sao, bởi vì bọn họ đáng ©.h.ế.†.
Nữ q.∪.ỷ híp mắt, cắn răng oán hận nói ra.
- Tốt, chúng ta đáng ©.h.ế.†, ta muốn nhìn ngươi ©.h.ế.† trước hay ta ©.h.ế.† trước.
Nghe nói như thế, Nghiêm Trọng cũng không kìm nén được nữa, hắn nhảy lên, vọt tới trước mặt nữ q.∪.ỷ, duỗi tay về phía Minh Diệu.
- Làm gì vậy?
Minh Diệu bị cử động này của Nghiêm Trọng làm sửng sốt.
- Đưa công cụ cho ta, hôm nay ta muốn g.ï.ế.✝ nó.
Nghiêm Trọng nói rất hung dữ:
- Ta muốn xem là ai ©.h.ế.† trước.
Minh Diệu thở dài, vừa muốn nói gì đó, nữ q.∪.ỷ kia cười lên, trong tiếng cười này, mang theo hương vị thê lương, nữ q.∪.ỷ suy yếu, nửa nằm trên sàn nhà, cười rất bi thảm, bộ dáng thê lương này làm cho nội tâm của Diệp Tiểu Manh đau đớn. Trong mắt nàng, nữ q.∪.ỷ này không giống như nữ q.∪.ỷ xấu xa thích g.ï.ế.✝ người, càng giống như nữ lưu bị người ta bức bách tới tuyệt lộ, mà trong đám người bức bách, lại có nàng trong đó.
- Đến đây đi, ta đã ©.h.ế.† qua một lần, ©.h.ế.† thêm lần nữa thì thế nào, cho dù đầu thai cũng tốt, không được cũng chẳng sao, ©.h.ế.† và không ©.h.ế.† có gì khác nhau chứ?
Nữ q.∪.ỷ ngưng cười, yên lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
- Chỉ tiếc, lần này ta không thể chờ ngươi.
- Tâm mệt mỏi như thế, nước mắt cũng cạn, phần thâm tình này, khó bỏ qua.
Nữ q.∪.ỷ nhẹ nhàng ngâm nga một khúc ca mà nó yêu thích, trên mặt có vệt nước mắt chảy xuống.
- Đưa dụng cụ cho ta, đưa dụng cụ cho ta!
Nghiêm Trọng nhìn Minh Diệu và la to.
- Ta muốn g.ï.ế.✝ nó.
Minh Diệu muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy khác thường, không đợi hắn kịp phản ứng, đột nhiên có một đạo ánh sáng mạnh mẽ làm cho hắn không mở mắt ra được.
- Ah, đây là cái gì? Chẳng lẽ nữ q.∪.ỷ muốn tự bạo, đánh b.ℴ.ɱ tự sát ở Iraq sao?
Nghiêm Trọng che con mắt lại, tránh việc bị ánh sáng làm mắt bị thương, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Diệp Tiểu Manh đứng hơi xa, cho nên không bị ảnh hưởng quá lớn, con mắt không nhìn được trong khoảng thời gian ngắn, có chút đau đớn, nhưng không bao lâu sao, sẽ khôi phục thị giác.
Không biết lúc nào, một nam nhân đứng trong phòng, dùng †.h.â.ᥒ †.h.ể ngăn cản trước người của nữ q.∪.ỷ, bởi vì bóng tối, cho nên không nhìn rõ bộ dáng của nam nhân kia, chỉ nhìn thấy hắn mặc một bộ quần áo cực trắng, phải nói là trắng đến mức không thể trắng hơn, đột nhiên Diệp Tiểu Manh rất muốn đi lên hỏi hắn, hắn dùng bột giặt gì để giặt quần áo thế.
- Các ngươi không thể g.ï.ế.✝ nó.
Nam nhân mở miệng, thanh âm của hắn rất trẻ.
- Nàng bị người ta sai sử, bị người ta giấu kín.
Tuy Minh Diệu cũng bị một chút ảnh hưởng, nhưng ánh mắt của hắn khác với người bình thường, cho nên qua mấy giây đã khôi phục thị lực bình thường, nhìn thấy nam nhân xuất hiện ở trong phòng, Minh Diệu đã biết rõ, vấn đề này còn chưa xong, nhưng lại càng thêm phức tạp.
- Đã lâu không gặp.
Minh Diệu đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, nhìn về phía nam nhân kia, gật đầu một cái.
- Ta vốn cho rằng chúng ta sẽ gặp lại vào mấy chục năm sau, nhưng không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở nơi này.
- Là ngươi?
Tên nam nhân này nhìn thấy Minh Diệu, hình như có chút kinh ngạc.
- Ta còn nhớ rõ ngươi, ngươi không phải là người của mười năm trước kia...
- Đúng vậy, là ta!
Minh Diệu nhếch miệng lên, cười nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại còn nhớ rõ ta đấy!
- Ta đương nhiên nhớ rõ.
Nam nhân kia gật đầu, nói tiếp:
- Đã thật lâu không có người nào to gan dám làm bậy cả, đương nhiên ta có ấn tượng sâu nhất.
- Như vậy hôm nay ngươi tới đây, là tình huống như thế nào?
Minh Diệu hỏi.
- Cho dù ngươi dẫn nàng ta đi, cũng phải xem nàng ta có nguyện ý không đã.
Minh Diệu nhìn nữ q.∪.ỷ té ngồi sau lưng của nam nhân kia, nữ q.∪.ỷ nhìn thấy nam nhân này xuất hiện, trong mắt không mang theo vẻ vui mừng vì được cứu giúp, nhưng có một loại cảm giác khó nói thành lời.
- Xem ra, hình như nó không muốn đi theo ngươi rồi.
- Mười năm trước ta bán một nhân tình cho ngươi, hôm nay ngươi trả lại cho ta.
Nam nhân kia nhìn nữ q.∪.ỷ sau lưng, thở dài.
- Ta muốn dẫn nàng đi, hơn nữa ta cam đoan, nàng sẽ không hại... Người nữa.
- Có ý gì?
Minh Diệu cau mày.
- Chẳng lẽ ngươi mang nàng đi tới địa phương không nên đi sao?
Nam nhân kia rất bất đắc dĩ, nói:
- Ta cũng muốn mang nàng đi, đáng tiếc nàng không muốn.
Nghe nói như thế, Minh Diệu lắc đầu, huýt sáo, nói:
- Lạm dụng chức quyền, tội này lớn lắm đấy!
- Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải trả nhân tình cho ta.
Nam nhân kia không để ý tới Minh Diệu, bộ dạng rất chăm chú.
- Có thể, nhân tình này ta sẽ trả cho ngươi.
Minh Diệu cười cười, nói:
- Ta cũng không có ý định g.ï.ế.✝ nó, trong mắt của ta nó g.ï.ế.✝ người cũng không phải rất tình nguyện.
- Cảm ơn!
Nam nhân nhìn Minh Diệu cười cười, quay người ôm lấy nữ q.∪.ỷ đang ngồi trên mặt đất, hình như nữ q.∪.ỷ không tình nguyện, giãy dụa hai cái, nhưng dù sao đã rất suy yếu, cho nên chống cự rất nhỏ, không có tác dụng gì.
- Đợi một chút!
Minh Diệu gọi hắn lại.
- Đi thì có thể, nhưng có chuyện gì xảy ra thì nó phải nói cho rõ ràng, còn phải nói cho ta biết tên Tống Tân kia ở đâu.
Nam nhân cúi đầu xuống nhìn nữ q.∪.ỷ trong lồng n.g.ự.©, nữ q.∪.ỷ cúi đầu, cũng không nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng, giống như muốn nói: không cần ngươi quan tâm.
- Xem ra hôm nay thì không được.
Nam nhân cười khổ một tiếng.
- Nhưng yên tâm, nếu có tin tức ta sẽ nói cho ngươi, lần này coi như ta thiếu nợ ngươi.
Minh Diệu vốn còn muốn nói gì, nhưng nam nhân kia hình như không muốn dừng lại lâu, ánh sáng chói mắt lại xuất hiện trong phòng, đợi tới lúc hào quang tán đi, đã không còn thân ảnh của nam nhân và nữ q.∪.ỷ nữa.
Nghiêm Trọng đáng thương, con mắt vừa mới tốt một chút, cảm giác còn đau nhức, vừa định mở to mắt, nhưng lại bị ánh sáng chói mắt kia đ.â.ɱ vào, đau nhức lăn qua lăn lại trên mặt đất, vừa lăn vừa kêu to thảm thiết.
- Ah, đây là công phu Sư Tử Hống sao? Ai đánh Thái Cực Quyền à?
Minh Diệu nhíu mày, cầm lấy đèn pin đã hết pin lên, thừa dịp Nghiêm Trọng không nhìn thấy, vỗ một cái lên ót của hắn, đánh Nghiêm Trọng ngất xỉu, cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh.
- Này, tại sao ngươi đánh hắn ngất xỉu thế?
Diệp Tiểu Manh liếc mắt đi tới, tuy đạo ánh sáng vừa rồi rất chói mắt, nhưng đối với Diệp Tiểu Manh cũng không tạo thành thương tổn quá lớn.
- Hắn quá ồn ào, đáng ghét!
Minh Diệu ném đèn pin cho Diệp Tiểu Manh, nói:
- Dù sao thằng này cũng không biết là ta làm, cứ vu oan cho tên vừa tới là được rồi.
Minh Diệu vỗ vỗ tay, nói tiếp:
- Vừa rồi hắn muốn g.ï.ế.✝ nữ q.∪.ỷ kia, còn hô to gọi nhỏ với ta, ta đã sớm muốn dọn dẹp hắn rồi.
- Việc này cứ như vậy là hết?
Nữ q.∪.ỷ được người ta cứu đi, manh mối đứt đoạn, vừa rồi cũng không hỏi được gì từ trong miệng của nữ q.∪.ỷ, Diệp Tiểu Manh cảm thấy buổi tối hôm nay trừ trừ việc bản thân mình đổ mồ hôi thối ra, thu hoạch gì cũng không có.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |