← Ch.156 | Ch.158 → |
- Nếu nàng chỉ đơn thuần là vây khốn chúng ta thì cũng không sao cả. Dù sao thì đoạn trí nhớ này cũng khiến cho ta thực hoài niệm, có thể trở lại chỗ cũ một lần cũng không tồi.
Minh Diệu móc từ trong túi áo khoác ra một xấp hoàng phù.
- Nhưng mà nàng lại bóp méo trí nhớ của ta, điều này làm cho ta tức giận. Ta quyết định sẽ bắt nàng lại rồi đánh cho một trận.
Minh Diệu cầm xấp hoàng phù trong tay dán đầy lên mặt gương, căn bản là không thể nhìn ra được đây là một cái gương nữa. Minh Diệu vận sức đánh ra một chưởng vào ngay mặt cái gương. Chỉ nghe một tiếng nữ thân kêu lên thảm thiết, nữ q.∪.ỷ mặc áo sườn xám màu đỏ kia, bị đánh bay ra khỏi mặt của cái gương đồng.
Nữ q.∪.ỷ kia nằm trên mặt đất, ánh mắt hung tợn nhìn Minh Diệu. Hai con ngươi kia đỏ bừng, bộ mặt dữ tợn, nếu không phải trên người còn mặt bộ sườn xám đẹp đẽ kia, căn bản là Diệp Tiểu Manh không thể nhận ra được đây chính là nữ q.∪.ỷ mình đã gặp đêm hôm đó.
- Ta không biết là làm sao mà các ngươi biết được phương pháp này, nhưng mà nghĩ nhất định là các ngươi không biết. Nếu dùng loại cấm thuật này, tuy rằng có thể tăng lên lực lượng rất nhanh, nhưng mà cũng sẽ mất đi lý trí. Hơn nữa phương pháp này chỉ có thể dùng được trên người lệ q.∪.ỷ.
Minh Diệu nhìn nữ q.∪.ỷ đang nằm ở trên mặt đất, trên mặt có một tia không đành lòng. Tuy rằng nữ q.∪.ỷ này đã g.ï.ế.✝ người, cũng khiến cho Minh Diệu gặp không ít phiền toái.
Nhưng mà Minh Diệu luôn cảm thấy được, nữ q.∪.ỷ kia không phải là thật lòng muốn hại người. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ q.∪.ỷ này, Minh Diệu liền biết rằng chấp niệm của nữ q.∪.ỷ rất nặng, nhưng mà trên người cũng không có bao nhiêu oán khí.
- Dù sao thì loại cấm thuật này, là đem oán niệm của người sống thông qua m.á.∪ huyết mà truyền lại cho lệ q.∪.ỷ. Nhưng mà thứ oán niệm này cũng rất lợi hại, nếu mà oán niệm của Q.∪.ỷ Hồn kia không mạnh, như vậy sẽ bị oán niệm từ ngoại giới ăn mòn ý thức nguyên bản của Q.∪.ỷ Hồn. Tuy rằng có thể chiếm được lực lượng, nhưng mà cái mất đi lại càng lớn hơn.
Nữ q.∪.ỷ trợn trừng đôi mắt đỏ, hướng về phía Minh Diệu mà gầm rú. Nhưng mà có thể nhìn ra rất rõ ràng, nữ q.∪.ỷ đã không còn nhiều sức mạnh. Bộ dạng hiện tại, bất quá chỉ là đang cố làm ra vẻ mà thôi. Một tia hắc khí phiêu tán ra khỏi †.h.â.ᥒ †.h.ể của nó, trôi đi trong không khí, †.h.â.ᥒ †.h.ể của nó cũng trở nên trong suốt, gần như là sắp biến mất rồi.
- Cần gì phải như vậy chứ.
Minh Diệu thở dài.
- Đi đầu thai, tiếp tục làm người một lần nữa không tốt hay sao? Cần gì phải ở lại chỗ này, hại mình hại người.
- Ta không an tâm.
Tia hắc khí cuối cùng phiêu tán đi, †.h.â.ᥒ †.h.ể của nữ q.∪.ỷ đã có mấy phần tan biến mất.
Một tia oán khí cuối cùng phiêu tán khỏi †.h.â.ᥒ †.h.ể, nữ q.∪.ỷ kia đã khôi phục được thần trí ban đầu.
- Hắn quá thực thà, sẽ luôn bị người ta bắt nạt, ta chỉ muốn để cho hắn vui vẻ một chút mà thôi.
- Hắn không đáng để ngươi làm như vậy.
Đột nhiên một trận quang mang lóe lên, một tên q.∪.ỷ sứ từ trong không khí hiện ra.
- Hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi để đạt được mục đích của hắn mà thôi, chưa từng để tâm đến sống ©.h.ế.† của ngươi, cái này đáng sao?
- Đáng giá.
Nữ q.∪.ỷ kia nở nụ cười. Diệp Tiểu Manh nhìn thấy nữ q.∪.ỷ này cười, nụ cười rất là thỏa mãn.
- Ta không cần hắn hồi báo ta cái gì, tất cả những chuyện này đều là ta cam tâm tình nguyện làm vì hắn. Tình yêu chính là như vậy, hy sinh bao nhiêu cũng không cần đáp lại.
- Không cần phải nói nữa.
Q.∪.ỷ sứ cau mày, cầm tay của nữ q.∪.ỷ.
- Hiện tại ngươi rất suy yếu, trước tiên ta phải ổn định lại hồn phách của ngươi đã, sau đó chúng ta còn có biện pháp khác.
Một tia bạch quang sáng lên ở chỗ nắm tay của q.∪.ỷ sứ và nữ q.∪.ỷ. Dường như là q.∪.ỷ sức dùng lực lượng của mình khiến cho nữ q.∪.ỷ kia khôi phục.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Cỗ lực lượng kia truyền qua, nhưng mà linh thể của nữ q.∪.ỷ kia vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục phiêu tán vào bên trong không khí.
- Nó dùng cấm thuật, mưu toan dùng oán khí của người sống để khôi phục, cho nên...
Minh Diệu giải thích.
- Cái gì?
Chuyện này khiến cho tên q.∪.ỷ sứ kia cực kỳ hoảng sợ, hắn kích động nhìn nữ q.∪.ỷ.
- Sao lại như vậy, làm sao mà ngươi biết loại phương pháp này, chẳng lẽ ngươi không biết, phương pháp kia là cấm thuật.
- Là hắn nói cho ta biết.
Nữ q.∪.ỷ cười cười, dường như là không hề để ở trong lòng đối với việc linh thể của mình càng ngày càng yếu.
- Chỉ cần là hắn nói, ta đều nguyện ý đi làm!
- Ta muốn g.ï.ế.✝ hắn.
Q.∪.ỷ sứ nghiến răng nghiến lợi, nói.
- Hắn lại có thể để ngươi dùng loại phương pháp này, chẳng lẽ hắn không biết nếu làm như vậy thì sẽ hại ©.h.ế.† ngươi sao?
- Ta cảm thấy có chút kỳ quặc.
Minh Diệu ở phía sau mở miệng nói.
- Trong mắt của ta, Tống Tân cũng không biết thuật pháp nuôi q.∪.ỷ gì cả, hắn căn bản chỉ là một tên ngoại đạo. Hơn nữa chỉ sợ là nuôi q.∪.ỷ như thế nào hắn cũng không biết. Mọi chuyện đều là do nó tự nguyện làm vì hắn. Cũng không phải là Tống Tân bức bách hoặc là điều khiển nó làm.
Minh Diệu chỉ vào nữ q.∪.ỷ đang suy yếu mà nói.
- Loại cấm thuật này, có thể không phải là thứ mà người bình thường có thể biết được, bây giờ biết được loại thuật pháp này, cũng không có nhiều người.
Nữ q.∪.ỷ cười cười, không có lên tiếng, xem như là chấp nhận lời nói của Minh Diệu.
- Vậy thì là ai? Rốt cuộc thì là ai?
Ánh mắt của q.∪.ỷ sứ gần như sắp có thể phát hỏa.
- Ta muốn...
Nữ q.∪.ỷ vươn tay, ngăn cản lời nói sắp ra đến miệng của q.∪.ỷ sứ, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không cần phải tiếp tục hao phí sức lực, kết cục này có lẽ là lựa chọn tốt nhất của ta. Ta rất muốn giúp hắn, nhưng mà những việc hắn muốn ta làm, ta lại không làm được. Nhưng mà việc này là ý tứ của hắn, có thể làm cho hắn cao hứng, dù cho không muốn ta cũng sẽ làm. Nếu không phải là vì ta, thì hai cô gái đáng thương kia cũng sẽ không ©.h.ế.†.
- Không cần nói nữa.
Q.∪.ỷ sứ cau mày.
- Tập trung tinh thần, ta sẽ truyền lực lượng của ta cho ngươi. Năng lực của ta có hạn, có thể giúp ngươi ổn định lại linh thể đã là cố lắm rồi, chuyện còn lại để sau hay nói.
Xem ra g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Trần Viêm, bắt cóc Tô Nham đều là chủ ý của Tống Tân. Minh Diệu cau mày, có chút khó hiểu. Lại nói tiếp, hai cô gái này, một là vị hôn thê của Tống Tân, một người nữa là đồng nghiệp của hắn. Hơn nữa còn cả Nghiêm Trọng, ba người bọn họ đều là người quen của Tống Tân, thâm chí còn là người thân mật, tại sao lại xuống tay với bọn họ?
- Tống Tân ở đâu?
Minh Diệu mở miệng hỏi.
- Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn.
Nữ q.∪.ỷ lắc lắc đầu.
- Ta cũng không biết, có thể đã đi trước rồi.
Nữ q.∪.ỷ kia cười cười.
- Như vậy cũng tốt, ta cũng yên lòng. Hiện tại ta cũng không có cách nào tiếp tục bảo hộ hắn. Hắn rời đi, ta cũng không sợ các ngươi sẽ làm khó dễ hắn.
Có lẽ là sự điều trị của q.∪.ỷ sứ đã có chút tác dụng, bộ dạng của nữ q.∪.ỷ trở nên tốt hơn so với vừa rồi rất nhiều. Nói chuyện cũng rõ ràng hơn, linh thể cũng ổn định hơn trước rất nhiều.
- Rốt cuộc là vì sao mà ngươi phải giúp hắn?
Minh Diệu hỏi.
- Làm những chuyện này, chẳng lẽ không sợ thời điểm sau khi đầu thai sẽ bị giày vò sao?
Nữ q.∪.ỷ cười cười không nói gì, q.∪.ỷ sứ thở dài.
- Việc này có chút phức tạp, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để ta nói cho.
- Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước thì tất cả mọi người đều đã biết rõ ràng rồi, như vậy ta cũng không cần phải giải thích nhiều.
Q.∪.ỷ sứ chậm rãi nói.
- Đơn giản mà nói, ta và nàng, còn cả người tên là Tống Tân kia, đều là người quen ở kiếp trước. Mà bây giờ, một đầu thai làm người, một làm q.∪.ỷ, còn ta thì làm q.∪.ỷ sai.
- Ý của cậu là...
- Đúng vậy, hai người bọn họ là người yêu kiếp trước, cho nên nàng mới cam tâm tình nguyện giúp đỡ tên kia đi làm những chuyện thương thiên hại lý.
Nói đến chuyện tình trước kia, khẩu khí của q.∪.ỷ sứ có một loại cảm giác thật hoài niệm.
- Khi đó ta và nàng là thanh mai trúc mã chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Mọi thứ ban đầu đều rất tốt, mỗi ngày trên mặt nàng đều nở nụ cười.
Q.∪.ỷ sứ nhìn nữ q.∪.ỷ, trong đôi mắt còn mang theo một tia ôn nhu. Minh Diệu có thể nhìn thấy rõ ràng, trong ánh mắt kia không ẩn giấu được tình yêu say đắm. Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách hắn lại khẩn trương đối với nữ q.∪.ỷ này như vậy, thì ra là yêu thầm nàng.
- Mãi cho đến một ngày, ta vĩnh viễn đều không thể quên được ngày hôm đó.
Q.∪.ỷ sứ nhìn nữ q.∪.ỷ kia nói.
- Nàng cực kỳ cao hứng chạy đến nhà của ta, nói với ta, nàng đã yêu một người. Bộ dạng cao hứng kia của nàng, cho đến bây giờ vãn còn hiện lên ở trước mắt của ta. Nàng không ngừng nói với ta, người kia đối xử với nàng thật là tốt biết bao nhiêu, là vĩ đại biết bao nhiêu.
- Bắt đầu từ hôm đó, hai người chúng ta đã đi trên hai con đường bất đồng, dường như ở giữa chúng ta đã có thứ gì ngăn cách. Số lần gặp mặt càng ngày càng ít. Thời gian của nàng, hoàn toàn bị người đàn ông kia chiếm cứ. Từ khi đó ta đã biết, chúng ta sẽ không còn có thể trở lại như trước kia nữa.
- Ta vốn nghĩ rằng, nàng có thể hạnh phúc, rốt cục cũng tìm được người yêu mình thật lòng. Ta đã nghe nàng nói, người nam nhân kia có rất nhiều tiền, là một người có thân phận địa vị. Ta nghĩ điều này thực không tồi, hắn có thể cho nàng một cuộc sống yên ổn và thoải mái. Nàng bắt đầu mặc y phục hoa lệ, mang theo trang sức quý báu, trở thành người của xã hội thượng lưu.
- Nhưng mà ta thật không ngờ, một lần ta đã vô tình gặp người nam nhân kia, bên cạnh còn ôm ấp một người đàn bà, mà người đàn bà kia cũng không phải nàng, hơn nữa còn dẫn theo một đứa trẻ chỉ mới khoảng bốn tuổi.
- Lúc ta đem tất cả chuyện này nói cho nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng, một chút b.ï.Ể.∪ †.ì.ᥒ.h ngoài ý muốn cũng đều không có. Như vậy ta mới biết, thì ra nàng đã sớm biết người đàn ông kia đã có vợ. Nàng tình nguyện chấp nhận không danh không phận, làm th.ï.ế.p không lộ ra ngoài của hắn.
- Ta đã lớn tiếng chất vấn nàng là vì sao, nàng chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu, nàng thực lòng thương hắn. Ta cảm thấy thật phẫn nộ. Ta nghĩ rằng nàng ham tiền của hắn, tình nguyện làm ra loại chuyện tình không biết xấu hổ này. Nhưng mà ta đã nhầm rồi, nàng thực sự thương hắn.
- Kỳ thật chuyện tình hắn có vợ và con ta đã sớm biết.
Nữ q.∪.ỷ kia nở nụ cười.
- Nhưng mà điều đó không quan trọng. Trong mắt của ta, nếu hai người yêu nhau thì cần gì phải để ý đến nhiều chuyện thị phi như vậy. Hai người có thể ở bên nhau mới là quan trọng nhất.
- Như vậy cuối cùng thì thế nào?
Q.∪.ỷ sứ càng ngày càng phẫn nộ.
- Cuối cùng không phải là một mình nàng buồn bực mà ©.h.ế.† sao, lúc ấy thì hắn ở nơi nào chứ?
- Đàn ông luôn có rất nhiều chuyện phải làm.
Nữ q.∪.ỷ nói.
- Là một người đàn bà, việc ta có thể làm được chỉ là không gây thêm phiền toái cho hắn, im lặng chờ đợi hắn trở về. Chỉ tiếc là cơ thể của ta không chịu được, không đợi được mà thôi.
Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu. Chẳng lẽ đây chính là kịch bản ngôn tình hạng ba sao? Có thiếu gia có tiền, cô gái hàng xóm, người thứ ba, tất cả đều xuất hiện rồi.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, hắn chỉ muốn lừa gạt nàng mà thôi.
Q.∪.ỷ sứ không khỏi lớn tiếng kêu lên.
- Nàng bị bệnh tròn một năm, hắn chưa từng đến thăm nàng, mãi cho đến khi nàng ©.h.ế.† đi hắn cũng vẫn không tới. Chẳng lẽ nàng vẫn không rõ?
- Hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Thái độ của nữ q.∪.ỷ kia vẫn rất cố chấp.
- Ta chưa từng nói cho nàng biết, ta sợ nàng sẽ thương tâm.
Q.∪.ỷ sứ thở dài.
- Nàng có biết là ta đã ©.h.ế.† như thế nào không?
- Anh không nói gì, tự nhiên ta cũng không hỏi. Chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nữ q.∪.ỷ kia lắc lắc đầu.
- Ta bị người ta đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.†.
Q.∪.ỷ sứ lạnh lùng nói.
- Sau khi nàng ©.h.ế.†, ta tìm được người nam nhân kia. Xông vào chỗ hắn, nói cho hắn biết nàng đã ©.h.ế.†, hắn chỉ nhẹ nhàng ồ lên một tiếng rồi đuổi ta đi. Tựa hồ là cái ©.h.ế.† của nàng cũng không quan trọng gì đối với hắn. Ta điên lên, chất vấn hắn là vì sao lại bỏ nàng một mình. Hắn chỉ thản nhiên nói một câu, hắn sợ lây bệnh của nàng.
- Ta chửi ầm lên, mắng hắn vô tình vô nghĩa, mắng hắn không phải người, nổi giận đùng đùng rời đi. Vào buổi tối ngày hôm đó, đột nhiên có bốn người xông vào trong nhà của ta, dùng bao tải bịt kín đầu của ta lại, đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† ta. Sau này ta mới biết được, kỳ thật người đàn ông kia cũng không có tiền. Người có tiền là vợ của hắn, mà hắn chẳng qua chỉ là ở rể mà thôi. Sau khi ta đến tìm hắn, hắn sợ hãi chuyện này sẽ đến tai vợ của hắn, cho nên hắn tìm vài người tới g.ï.ế.✝ ta diệt khẩu.
- Ta không tin.
Nữ q.∪.ỷ kia lắc lắc đầu.
- Anh đang gạt ta, hắn đã nói với ta, hắn muốn đi đến phương nam để buôn bán lớn, cần phải vài năm mới có thể trở về. Hắn đã đồng ý với ta, nhất định sẽ quay lại tìm ta, cho dù ©.h.ế.† cũng sẽ chôn cùng một chỗ với ta, ta phải chờ hắn về.
- Ngươi ngây ngốc ở trong gương nhiều năm như vậy, chính là vì chờ người đàn ông kia trở về?
Minh Diệu thở dài.
- Thật dại.
- Ta rất dại.
Nữ q.∪.ỷ cười cười.
- Cái bàn trang điểm có gương này là hắn mua tặng cho ta. Thời gian ta còn sống, mỗi ngày đều soi gương, cố gắng trang điểm cho mình trở nên xinh đẹp, ta muốn ta luôn đẹp nhất trong mắt hắn.
- Là ngươi tự nguyện ở trong gương?
Diệp Tiểu Manh khó hiểu nhìn Minh Diệu.
- Ngươi không phải đã nói nàng là buộc linh sao?
- Nàng là buộc linh.
Minh Diệu gật gật đầu.
- L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của nàng hẳn là trước kia bị nhốt ở trong gương, sau này lại có người giải khai trói buộc cho nàng. Ta nghĩ hẳn là vị q.∪.ỷ sứ tiên sinh ở chỗ này của chúng ta.
- Dạ.
Q.∪.ỷ sứ gật gật đầu.
- Sau khi ta trở thành q.∪.ỷ sai, vẫn không thể quên được nàng, liền hỏi thăm tin tức của nàng ở xung quanh. Kết quả là phát hiện nàng cũng không có đầu thai, không biết là đã chạy đến nơi nào. Vì thế ta liền đi tìm nàng ở khắp dương gian. Một lần vô tình ta gặp được cái bàn trang điểm kia, cảm giác thấy rất quen thuộc, liền nhìn cẩn thận một chút, kết quả là phát hiện ra hồn phách của nàng bị nhốt ở trong gương. Ta nhớ tới lúc nhìn thấy †.h.i †.h.ể của nàng, lúc đó cũng là nàng nằm gục ở trước cái gương này.
← Ch. 156 | Ch. 158 → |