← Ch.0215 | Ch.0217 → |
- Cho nên nói một khi Sa Hồn Phiên được cắm vào, như vậy ngươi càng đánh càng phát hiện số lượng kẻ địch càng nhiều...
Miêu Vận Tiến giải thích.
- Đúng, bình thường Sa Hồn Phiên biến người ©.h.ế.† thành trạng thái l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ. Không những công kích l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của kẻ địch, còn có thể lấy l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ tự bạo để uy h.ï.ế.p kẻ địch, rất khó đối phó. Tuy nhiên thứ này chỉ có thể gây nguy hiểm đối với những người dưới Thánh thể. Một khi đạt được Thánh thể, thứ này sẽ trở thành vô dụng.
Lữ Phong bổ sung.
- Trạng thái l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ?
Âu Dương nghe thấy trạng thái l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ này, liền vội vàng hỏi:
- †.h.â.ᥒ †.h.ể hư vô có phải là trạng thái l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ hay không?
Âu Dương vừa mở miệng nói ra vấn đề này, nhất thời mọi ngừoi đều sửng sốt. Tất cảđưa ánh mắt nhìn về phía Âu Dương, sau đó trên mặt bọn họ chợt xuất hiện niềm vui bất ngờ!
Đúng vậy! †.h.â.ᥒ †.h.ể hư vô trên thực tế cũng là một trạng thái l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ. Nhưng bọn họ nhới rõ ràng, bất luận Huyễn Thuật Sư có biến thành †.h.â.ᥒ †.h.ể hư vô hay không, mũi tên của Âu Dương đều có thể tấn công g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† mà không thèm để ý. Chẳng lẽ nói mũi tên huyết sắc của Âu Dương còn có loại công năng này hay sao?
- Âu Dương ngươi...
Lữ Phong nhìn Âu Dương. Nếu như quang tiễn của Âu Dương thật sự có năng lực tấn công †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† trạng thái l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ, như vậy một khi đối mặt với Sa Hồn Phiên bọn họ sẽ không còn áp lực nữa.
- Ta nghĩ... Ta nghĩ hẳn là có thể làm được!
Trong lòng Âu Dương cũng không chắc chắn. Dù sao đây không phải là †.h.â.ᥒ †.h.ể hư vô của Huyễn Thuật Sư. Đây là l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ sống lại từ trên †.h.i †.h.ể. Hắn có thể †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† được chúng hay không thật sự rất khó nói.
- Không sao! Khoảng cách công kích của ngươi quả thực quá nghịch thiên. Một lát nữa cứ thử một chút. Nếu như không được, vậy chúng ta sẽ lập tức!
Lữ Phong vẫn rất bảo thủ. Với khoảng cách công kích của Âu Dương, bên ngoài mười dặm vẫn có thể bắn g.ï.ế.✝. Nếu như mũi tên của hắn có thểđối phó với l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ đã bị Sa Hồn Phiên làm sống, vậy bọn họ sẽ c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪. Còn không, sẽ lập tức rút lui!
- Cửu Huyền Tông đã bắt đầu tan tác. Bọn họ ©.h.ế.† rất nhiều người.
Âu Dương nhìn về phía cuộc chiến nói. Chỉ nói chuyện này một lát, không ngờ người của Cửu Huyền Tông đã từ mười lăm người đã biến thành chín người. Hơn nữa l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ sống lại càng lúc càng nhiều. Người của Cửu Huyền Tông đã không thể cứu vãn.
- Người của Cửu Huyền Tông đã bắt đầu liều mạng! Đúng, không sai. Bọn họ lại g.ï.ế.✝ một người của Linh Thiên Tông!
Âu Dương mỉm cười nhìn chiến trường. Chỉ trong chốc lát, Cửu Huyền Tông gần như đã bị †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† sạch. Tuy rằng Linh Thiên Tông mượn lực lượng của sa hồn phiên khống chế vô số l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ, nhưng đấu pháp liều mạng của Cửu Huyền Tông vẫn khiến người của bọn họ giảm xuống. Hiện tại chỉ còn hai mươi người.
Hơn nữa trong hai mươi người này còn có sáu Huyễn Thuật Sư. Nói cách khác, nếu như mũi tên của Âu Dương thật sự có thể g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ, như vậy thực tế bọn họ chỉ cần đối kháng có mười bốn người.
- Xuất phát!
Âu Dương quát to một tiếng, hắn biết thời cơ c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ đã đến. Vào lúc này không thể chờđợi được nữa.
Sau khi Âu Dương hô to một tiếng, tất cảđoàn đội tinh anh không chút chậm trễ, leièn điên cuồng tiến về phía bên kia. Nhưng lần này đi ở phía trước Âu Dương. Âu Dương không lựa chọn chui xuống đất. Hắn không ngừng nhảy lên trên ngọn cây. Khoảng cách càng lúc càng gần, Thứ Kiêu Cung của hắn đã hoàn thành yêu hóa. Một đạo quang tiễn huyết sắc đã bị hắn nắm trong tay.
- Còn mười lăm dặm. Mọi người chú ý giảm tốc độ lại, để Âu Dương đi trước!
Lần này Lữ Phong không dùng đấu pháp hung ác. Đến bây giờ còn chưa xác định được có phải mũi tên của Âu Dương có thể thu thập những l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ bị Sa Hồn Phiên này triệu hồi ra hay không, cho nên bọn họ không dám quá hung mãnh.
Âu Dương dần dần rời khỏi đội ngũ. Hắn không ngừng tính toán khoảng cách. Sau khi Âu Dương thâm nhập tới phạm vi còn chiến trường mười dặm, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của vô số huyễn trận rắc rối phức tạp.
- Đội trưởng cẩn thận một chút, nơi này có vô số huyễn trận. Để ta đi tới!
Âu Dương có thể nhìn thấy huyễn trận không có nghĩa là hắn có thể loại trừ huyễn trận. Thứ này cần phải có lực lượng khổng lồ mới có thể phá hủy. Âu Dương không định lãng phí lực lượng trong việc phá hủy huyễn trận. Hơn nữa nếu như phía bọn họ phá hủy huyễn trận, tiếp đó sẽ khiến kẻ địch phát hiện ra bọn họ.
Âu Dương, trước tiên nên thử một chút!
Lữ Phong nhìn Âu Dương đứng ở trên cây đã bắt đầu kéo dây cung. Mỗi lần nhìn thấy Âu Dương giương cung, hắn đều có thể cảm nhận được từ trên người Âu Dương niềm tin tất sát. Lữ Phong biết, chắc bởi vì kỹ thuật bắn cung của Âu Dương đại thành. Người khác bắn tên đều nghĩđến mục tiêu. Mà kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, khi hắn thi triển, chỉ nghĩ tới vị trí người nào mà thôi.
Một đạo quang tiễn không tính là lớn cũng không tính là chói mắt bỗng nhiên từ trên dây cung của Âu Dương bay ra. Tốc độ của quang tiễn cực nhanh. Vừa lóe lên liền không nhìn thấy hình bóng. Âu Dương đứng ở trên cây, con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào quang tiễn.
Chỉ hơn một giây, quang tiễn xuyên qua khoảng cách mười dặm đã xuất hiện tại một góc khuất trên chiến trường. Quang tiễn này gần như không khiến cho bất luận người nào chú ý. Bởi vì trong tình hình kiếm linh và yêu khí ngũ sắc bay loạn như vậy, một quang tiễn lại bay với tốc độ nhanh như vậy, rất khó có thể bị chú ý.
Âu Dương khẩn trương nhìn theo quang tiễn. Chỉ thấy quang tiễn vèo một tiếng bay vào trong trận, sau đó trực tiếp cắm vào trong lồng n.g.ự.© một l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ bị triệu hoán ra.
Trong nhay mắt khi quang cắm vào l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể này lập tức tan ra. Tuy nhiên khi quang tiễn tan ra, l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể này giống như mất đi sự khống chế bắt đầu run rẩy. Nó run run khoảng chừng năm sáu giây, sau đó giống như băng tuyết dưới ánh nắng chói chang bắt đầu chậm rãi tan ra.
L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể này tan ra đương nhiên đã khiến Huyễn Thuật Sư chú ý. Nhưng vào lúc này không ai đi tự hỏi tại sao có một l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể bỗng nhiên tan ra.
- Ha ha! Đi theo ta! Chú ý bước tiến của ta!
Thời điểm Âu Dương thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhất thời mừng rỡ. Một mình hắn phóng người từ trên cây nhảy xuống, bắt đầu tiến tới sát biên giới huyễn trận...
Các đội hữu của hắn không chút nghi ngờ, bọn họ đạp lên dấu chân của Âu Dương. Lữ Phong không hề chậm trễ, tiến lên, mở miệng nói:
- Thế nào Âu Dương?
- Không thành vấn đề!
Âu Dương nhìn Lữ Phong với vẻ mặt ngươi cứ yên tâm đi, sau đó dẫn dắt tất cảđoàn đội bắt đầu vòng qua tầng tầng huyễn trận. Bọn họ làm như vậy tưởng như không có ý nghĩa, nhưng trên thực tế lại rất quan trọng. Tuy rằng mười dặm đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ chớp mắt có thểđến được. Nhưng bất kỳ ai trong số bọn họ cũng hi vọng bớt đi vài điều xảy ra ngoài ý muốn.
Âu Dương quay đầu thoáng nhìn lại phía sau. Lúc này tất cả Yêu Chiến Sĩ bên phía bọn họ đã sớm hoàn thành yêu hóa. Bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị, dịnh định có thể chiến đất bất cứ lúc nào.
← Ch. 0215 | Ch. 0217 → |