← Ch.178 | Ch.180 → |
Phần lớn thực lực của Đường Tăng đều thành lập ở trên điều điện có thể thuấn di, thuấn di khiến cho hắn có thể tập kích bất ngờ, có thể dễ dàng chạy thoát thân v. v, tới không bóngđi không ảnh, tùy ý tiến vào bất kỳ chỗ nào.
Nhưng một khi mất đi năng lực thuấn di, thực lực của hắn bị giảm xuống rất nhiều.
- Hệ thống, hiện tại thật sự không có cách nào thăng cấp sao?
Đường Tăng bất đắc dĩ nói, nếu như có thể thăng cấp, hắn sẽ càng đánh càng mạnh, những q.∪.ỷ tướng cản đường này chính là số liệu kinh nghiệm để hắn thăng cấp.
- Hiện tại thăng cấp chỉ có thể thăng cấp l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của chủ nhân, có ảnh hưởng đối với tiềm lực của chủ nhân.
Hệ thống nói.
- Khốn kiếp!
Đường Tăng thầm mắng, sau đó phát tiết phiền muộn ở trên người những q.∪.ỷ tướng âm binh này.
- Ầm...
Như Lai Thần Chưởng bạo phát, thần ngăn g.ï.ế.✝ thần, q.∪.ỷ cản g.ï.ế.✝ q.∪.ỷ.
Ở dướic.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ kịch liệt như vậy, Đường Tăng không có chú ý tới ý chí của mình giống như được rèn luyện một hồi, trở nên càng thuần túy, ý chí như đao, kiên cố không gì phá vỡ nổi, uy lực của Như Lai Thần Chưởng lại tăng thêm một chút.
...
Bên bờ Thông Thiên Hà, đám người Trư Bát Giới phát hiện, bầu trời càng đỏ hơn, mơ hồ có một khí tức đè ép đang phát sinh.
Không biết có phải là ảo giáchay không, bọn họ không ngờ đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, hình như có chuyện gì không tốt sắp phát sinh.
- Tại sao ráng đỏ này kỳ quái như vậy?
Trư Bát Giới nhìn "ráng đỏ" trên bầu trời.
- A, Nhị sư huynh, ta biết vì sao kỳ quái rồi.
Bỗng nhiên Sa Tăng nói:
- Bầu trời căn bản không có mây.
Bị Sa Tăng nhắc nhở như thế, tất cả mọi người mới rốt cuộc biết được chỗ nào kỳ quái.
Trên bầu trời vạn dặm không mây, nhưng nhìn qua lại giống như toàn bộ bầu trời đều là màu đỏ, ngay cả mặt trời cũng bị nhuộm đỏ.
- Không tốt, có khả năng có chuyện gì đó sắp xảy ra, mau gọi sư phụ dậy.
Trư Bát Giới nói.
- Được, Nhị sư huynh.
Sa Tăng vội vàng chạy về phía Đường Tăngđang dựa ở trên tảng đá:
- Sư phụ, không xong rồi, trời đang biến thành màu đỏ.
- Sư phụ mau tỉnh lại đi.
Sa Tăng lấy tay đẩy Đường Tăng, nhưng vừa tiếp xúc đến †.h.â.ᥒ †.h.ể của Đường Tăng, sắc mặt hắn chợt đại biến:
- Sư phụ...
- Lão Sa, làm sao vậy?
Trư Bát Giới nghi ngờ nói.
- Sư phụ ©.h.ế.† rồi...
Sa Tăng gào lên thảm thiết.
- Cái gì?
Trư Bát Giới chợt nhảy dựng lên, lách người xuất hiện ở bên cạnh Sa Tăng, quả nhiên hắn vừa kiểm tra qua đã phát hiện rahồn phách của Đường Tăng không thấy đâu.
- Sư phụ...
Trư Bát Giới chợt quỳ xuống.
- Sư phụ, ngươi ©.h.ế.† thật thê thảm.
Sa Tăng cũng quỳ rạp xuống đất.
- Sư phụ ©.h.ế.† rồi sao? Làm sao có thể?
Tiểu Bạch Long chợt lách người xuất hiện ở bên cạnh, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
- Chợt!
Ngưu Ma Vương cũng lắc mình qua, thần sắc nghiêm trọng nhìn di thể của Đường Tăngdựa ở trên tảng đá, tuy rằng †.h.â.ᥒ †.h.ể của Đường Tăng còn có tính đàn hồi, nhưng hắn có thể thấy được, hồn phách của Đường Tăng đã biến mất.
- Sư phụ, sư phụ ©.h.ế.† thật thê thảm...
Trư Bát Giới cũng quỳ xuống, ở nơi nào khóc lớn.
- Sư phụ, không nên ©.h.ế.†.
Sa Tăng hô to.
- Sư phụ...
Tiểu Bạch Long cũng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt mờ mịt.
- Hắn đã ©.h.ế.† sao?
Ngưu Ma Vương không thể tin được, ở nơi nào sững sờ.
- Là đại sư huynh g.ï.ế.✝ sư phụ.
Sa Tăng nói:
- Không trách được đại sư huynh đột nhiên bỏ chạy, hắn nhất định là biết sư phụ ©.h.ế.† rồi, sau đó chạy trốn.
- Con khỉ đáng ©.h.ế.† kia, đừng làm cho lão Trư ta nhìn thấy được hắn!
Trư Bát Giới phẫn nộ kêu lên.
- Nhị sư huynh, Tam sư huynh, chúng ta vẫn nên để cho sư phụ xuống mồ được bình an.
Sắc mặt của Tiểu Bạch Long cũng khó coi.
- Đúng, để cho sư phụ xuống mồ bình an đã.
Trư Bát Giới gật đầu.
...
Ở lối vào Minh giới đến Âm Tào Đ.ị.⩜ p.h.ủ, Đường Tăng g.ï.ế.✝ tới phát cuồng, những âm binh q.∪.ỷ tướng này không có m.á.∪ tươi, sau khi bị g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† lại hồn phi phách tán.
Không nhìn thấy được núi thây biển m.á.∪, nơi này là chiến trường không có m.á.∪.
Ý chí của Đường Tăng kiên định, ra sức xung phong liều ©.h.ế.†.
Nhưng hắn bất đắc dĩ phát hiện, bất kể hắn g.ï.ế.✝ bao nhiêu âm binh q.∪.ỷ tướng, rất nhanh sẽ lại có càng có nhiều âm binh q.∪.ỷ tướng tới bổ sung.
Lúc này, số liệu củaĐường Tăng đã là (30/10), nhưng bởi vì hiện tại hắn chỉ còn lại có hồn phách, không thể thăng cấp, tuy rằng bởi vì ý chí nhận được sự rèn luyện, khiến cho Như Lai Thần Chưởng và các pháp thuật khác đều trở nên mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không xông qua được.
Ở đây chắc là nơi Âm Tào Đ.ị.⩜ p.h.ủ chế tạo qua vô số năm nhằm ngăn cản sinh linh của Minh giới xâm lấn, không thể dễ dàng xông vào được.
Ở đây thuộc về chỗ giao giới vị diện, ở chỗ này thần thông thuấn di mất đi hiệu lực, không thể không để ý tới lực của vị diện trực tiếp đi ngang qua được.
- Tiếp tục như vậy căn bản không được!
Trong lòng Đường Tăng có cảm giác bất lực.
- Đúng rồi, áo gấm cà sa chắc là do ý chí của ta triệu hoán tới, không biết ta có thể triệu hoán được †.h.â.ᥒ †.h.ể của ta hay không?
Đường Tăng vừa xuất hiệný nghĩ này, lại càng không muốn chậm chễ, muốn triệu hoán †.h.â.ᥒ †.h.ể.
Chỉ cần hồn phách tiến vào †.h.â.ᥒ †.h.ể, sau khi hoàn dương, thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhanh, như vậy muốn lao ra Âm Tào Đ.ị.⩜ p.h.ủ sẽ nắm chắc lớn hơn nhiều.
Về phần có thể hoàn dươnghay không, Đường Tăng căn bản không lo lắngvề vấn đề này, †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn không có hỏng, là bị Hắc Bạch Vô Thường mạnh mẽ mang đi hồn phách.
Hơn nữa, cho dù †.h.â.ᥒ †.h.ể có hỏng, có hệ thống ở đây, hắn còn lo lắng không có cách nào hoàn dương sao?
- Phải triệu hoán thế nào đây?
Đường Tăng vừa đánh, vừa nghĩ:
- Phương pháp ta triệu hoán áo gấm cà sa, lúc đó hình như chính là đặc biệt không cam lòng. Hình như không đúng, có khả năng cũng không phải do ta triệu hoán áo gấm cà sađến.
Lúc đó, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới áo gấm cà sa, chỉ là khi trong lòng hắn đặc biệt không cam lòng, áo gấm cà salại tự mình xuất hiện.
- Không thử một chút làm sao biết được?
Ý nghĩ của Đường Tăng thoáng động, trong lòng mặc niệm:
- †.h.â.ᥒ †.h.ể †.h.â.ᥒ †.h.ể, ngươi đang ở đâu? Còn không mau mau trở về vị trí cũ, còn đợi tới khi nào?
...
Bên bờ Thông Thiên Hà, đám người Trư Bát Giớivừa khóc, vừa tìm một phong thuỷ bảo địa, ở nơi đó đào hố.
- Sư phụ, ngươi đi cho tốt!
- Trên đường xuống hoàng tuyền, phải nhớ đến lão Trư ta.
- Sư phụ, ngươi bị ©.h.ế.† thật thê thảm...
Trư Bát Giới và Sa Tăng vừa đào hố vừa khóc lớn, tuy rằng Tiểu Bạch Long không khóc, nhưng tâm tình cũng nặng nề cùng đào hố.
Mặt của Ngưu Ma Vương không đổi sắc, cũng hỗ trợ đào hố, vừa đào hắn vừa thở dài, Đường Tăng không còn, vậy con đường lấy kinh cũng không cách nào đi được nữa, theo lý thuyết hắn chắc hẳn là cao hứng, bởi vì không ai muốn trói buộc sự tự do của mình, nhưng kỳ quái chính là hắn không cao hứng nổi.
- Đều tại Tôn Ngộ Không, là hắn g.ï.ế.✝ sư phụ...
Sa Tăng khóc nói.
- Lão Trư ta nhất định sẽ b.á.ℴ †.h.ù cho sư phụ!
Trư Bát Giới cũng nói.
Đúng lúc nàydi thể của Đường Tăng, nằm ở bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.
- A...
- Q.∪.ỷ à...
Sa Tăng và Tiểu Bạch Long bị giật mình.
Tay Trư Bát Giới và Ngưu Ma Vương cũng run lên.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bốn người, di thể của Đường Tăng đột nhiên nhắm mắt lại đứng lên.
- Xác ©.h.ế.† của sư phụ lại vùng dậy...
Giọng nói của Sa Tăng run rẩy nói.
- Nhanh giữ †.h.i †.h.ể của sư phụ lại.
Trư Bát Giới kêu lên, chợt nhào tới đè di thể của Đường Tăng lại, †.h.â.ᥒ †.h.ể vừa đứng lên lại bị ấn trở lại.
Chỗ giao giới của Minh giới và Âm Tào Đ.ị.⩜ p.h.ủ, Đường Tăng cảm giác ý chí không ngờ bị ngăn cản, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lại thầm đọc:
- †.h.â.ᥒ †.h.ể của ta, mau mau trở về!
Bên bờ Thông Thiên Hà, †.h.â.ᥒ †.h.ể Đường Tăng chợt ngồi xuống.
- Sư phụ, ngươi ngủ yên...
Trư Bát Giới vội vàng ấn †.h.â.ᥒ †.h.ể của Đường Tăng xuống.
- nhất định là bởi vì Sư phụ bị đại đồ đệ của mình g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, chấp niệm không tiêu tan, cho nên có mới chuyện xác ©.h.ế.† vùng dậy.
Sa Tăng nói.
...
- †.h.â.ᥒ †.h.ể của ta còn không mau mau trở về!
Trong lòng Đường Tăng hét lớn.
Bên bờ Thông Thiên Hà, di thể của Đường Tăng lại ngồi dậy, nhắm mắt lại, trực tiếp một cái tát tát cho Trư Bát Giới lật người.
← Ch. 178 | Ch. 180 → |