← Ch.0490 | Ch.0492 → |
Lần thứ hai không thể đánh trúng Lục Thiếu Du, Tỉnh Văn Khôn càng thêm âm trầm. Một quyền thu về, hỏa diễm gào thét, rồi đột nhiên hắn có cảm giác Lục Thiếu Du phía sau mình, không có chút do dự nào lập tức đem quyền đánh về phía sau. Quyền ấn làm không gian chung quanh rung động, gợn sóng không ngừng khuếch tán. Một kích của Vũ Tướng lục trọng cũng vô cùng kinh khủng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh Lục Thiếu Du vừa mới xuất hiện phía sau Tỉnh Văn Khôn, lúc này đạo quyền ấn n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g đập tới, quyền ấn to lớn trực tiếp đánh vào trên người Lục Thiếu Du, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Phanh.
Một âm hưởng vang lên trong không gian, Lục Thiếu Du trực tiếp bị một đạo quyền ấn kia đánh cho tứ chi phân liệt.
Không ít người trong lòng cả kinh, đồng thời chờ đợi cảnh tượng xương cốt rơi trên mặt đất, m.á.∪ me chảy xuống. Thế nhưng lúc này cũng không có cảnh tượng trong dự liệu của mọi người. Thân ảnh Lục Thiếu Du n.Ổ †.u.ᥒ.g rồi biến mất không thấy.
- Là tàn ảnh.
Tỉnh Văn Khôn vừa mới cười thầm lúc này mới biết được thứ mà mình đánh trúng chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi, tốc độ đối phương quá nhanh. Chỉ trong nháy mắt, Tỉnh Văn Khôn đã cảm giác được không khí phía sau lưng đọng lại, tức thì hắn thấy lạnh lẽo trong lòng.
- Dám làm càn trong địa bàn Phi Linh môn ta, đáng ©.h.ế.†.
Một thanh âm tràn ngập sát ý vang lên, trong ánh mắt của mọi người, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện phía sau tàn ảnh vừa nãy, cũng chính là sau lưng Tỉnh Văn Khôn.
Sưu.
Trong tay Lục Thiếu Du không biết từ khi nào đã được một cái bao tay màu trắng bao bọc, chân khí rót vào liền thấy chân khí thuộc tính hỏa nồng nặc bao phủ, hỏa diễm nhè nhẹ nhảy lên, giống như móng vuốt của q.∪.ỷ u linh vậy.
Đột nhiên, trảo ấn cực kỳ sắc bén kia mang theo kình khí n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g đánh ra, ngay cả không khí cũng bị xé rách. Trảo ấn lướt đi thành một đạo tàn ảnh hiện lên trong không trung.
Trong sát na này, trảo ấn trước mặt mọi người lấy một tốc độ nhanh như thiểm điện đánh vào đầu Tỉnh Văn Khôn.
Cạch Cạch.
Âm thanh xương cốt bị ᥒ.g.h.Ï.ề.ᥒ ᥒ.á.† khiến tim người ta đập nhanh trong nháy mắt truyền ra. Đột nhiên, xương cốt trên đầu Tỉnh Văn Khôn hoàn toàn bị đánh nát, não văng ra tứ tung.
Thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm thiết mà Tỉnh Văn Khôn cũng không kêu lên được, cũng đã lập tức ngã xuống đất ©.h.ế.† đi.
Lục Thiếu Du thu hồi cái bao tay này, thân ảnh đáp xuống mặt đất, không liếc mắt nhìn †.h.i †.h.ể này một chút nào, hắn nói:
- Tỉnh Văn Khôn của Thiên Nhất môn dám xuất thủ với ta, trong vòng ba ngày Phi Linh môn ta sẽ diệt Thiên Nhất môn.
- Ai dám ở đây nháo sự.
Trong đám người, lúc này có một đội nhân mã của Phi Linh môn đi tới, đầu lĩnh chính là Hoàng Bác Nhiên và Trương Minh Đào.
- Đệ tử bái kiến chưởng môn.
Hoàng Bác Nhiên, Trương Minh Đào lập tức chen qua đoàn người, nhìn thấy chưởng môn lập tức hành lễ. Hơn mười đệ tử Phi Linh môn cũng cung kính hành lễ.
- Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên, thông báo cho trưởng lão, hộ pháp trong môn, Thiên Nhất môn dám khiêu khích Phi Linh môn chúng ta, lập tức dẫn người diệt Thiên Nhất môn cho ta.
Lục Thiếu Du ra lệnh.
- Vâng, chưởng môn.
Hai người Trương MInh Đào, Hoàng Bác Nhiên đáp.
Lúc này đám người chung quanh còn chưa phục hồi tinh thần lại. Ngay cả mấy Vũ Tướng của Vũ đường cũng vô cùng ngạc nhiên, đệ tử Vũ đường bình thường cũng không biết Vũ đường chính là Phi Linh môn tạo ra, mấy Vũ Tướng như bọn họ đương nhiên biết quan hệ giữa Phi Linh môn và Vũ đường. Để bảo mật, quan hệ giữa các đường, thậm chí là quan hệ với Phi Linh môn cũng chỉ có một số ít người trong các đường biết mà thôi.
Sắc mặt đám người Q.∪.ỷ Vũ Tông và Đới Đường đại biến. Lục Thiếu Du trong nháy mắt đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† Tỉnh Văn Khôn, đồng thời muốn †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† Thiên Nhất môn, đây chính là muốn đánh vào mặt tông chủ Q.∪.ỷ Vũ Tông, hoàn toàn không có đặt Q.∪.ỷ Vũ Tông vào trong mắt.
Vừa rồi Đới Đường thực sự định sẽ ra tay cứu Tỉnh Văn Khôn, thế nhưng hắn lại đang kinh ngạc thực lực của Lục Thiếu Du, đồng thời hắn cũng muốn biết Lục Thiếu Du có thực sự dám g.ï.ế.✝ Tỉnh Văn Khôn, không đặt Q.∪.ỷ Vũ Tông vào mắt hay không.
Tỉnh Văn Khôn bỏ mình, lúc này Đới Đường mới bừng tỉnh, Phi Linh môn không ngờ đã thực sự không đặt Q.∪.ỷ Vũ Tông hắn vào trong mắt.
- Ca ca, huynh không sao chứ? Người này dám xuất thủ với ca ca, ©.h.ế.† là tiện nghi cho hắn.
Lục Tâm Đồng tới bên người Lục Thiếu Du, đôi mắt to tròn trong veo trừng mắt nhìn †.h.i †.h.ể Tỉnh Văn Khôn, không cảm thấy có vấn đề gì. Người tu luyện độc công, hơn nữa lại là người Lục Thiếu Du ba năm trước đây khi g.ï.Ế.† ©.h.ó.c mang theo bên người, Lục Tâm Đồng tuy rằng chỉ mới có mười ba tuổi, thế nhưng tâm chí đã tôi luyện tới trình độ nhất định. Loại cảnh tượng m.á.∪ tanh này đương nhiên không làm nàng cảm thấy kinh ngạc một chút nào. Ngược lại, Nhan Kỳ và Bạch Toa Toa thì lại không dám nhìn kỹ.
- Đới tông chủ, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.
Lục Thiếu Du cũng có thể thấy sắc mặt của Đới Đường, có lẽ trong lòng hắn nhất định không dễ chịu chút nào. Đây chính là kết quả mà hắn muốn, bằng không hắn làm sao lại mượn cớ xuất thủ như thế.
Nói xong, Lục Thiếu Du lập tức mang theo đám người Lục Tâm Đồng, Lục Tiểu Bạch đi vào bên trong Linh Phi tông.
- Hóa ra là Lục chưởng môn, chúng ta đã để dành cho chư vị một chỗ ngồi rồi.
Đại hán mặc hắc ý Vũ Tướng bát trọng đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi thi lễ. Trong nháy mắt đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† chưởng môn Thiên Nhất Môn, trực tiếp muốn †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† Thiên Nhất môn, loại sát khí này cũng khiến cho mấy Vũ Tướng như bọn họ không khỏi giật mình.
- Dẫn đường đi.
Lục Thiếu Du nói, cũng không để ý tới đám người Q.∪.ỷ Vũ Tông, dưới sự dẫn đường của đại hán lập tức tiến vào đấu giá hội.
- Tông chủ, Phi Linh môn này quá làm càn.
Nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du đã đi vào trong Phi Linh môn, một trưởng lão Q.∪.ỷ Vũ Tông oán hận nói.
- Chúng ta đi thôi.
Đới Đường nói, ánh mắt khẽ thở dài, ý bảo trưởng lão Q.∪.ỷ Vũ Tông kia không cần nói thêm gì nữa. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng ngưng trọng. Những việc vừa rồi của Lục Thiếu Du khiến cho hắn có cảm giác, Phi Linh môn dường như cố ý khiêu khích Q.∪.ỷ Vũ Tông, cho dù là hắn xuất thủ, chỉ sợ sẽ dẫn tới phiền phức, nếu không có thực lực tuyệt đối Phi Linh môn tại sao sẽ khiêu khích trước mặt hắn như vậy.
Mấy người còn lại của Thiên Nhất môn đã sớm chạy trốn không biết từ bao giờ. Trong đám người đứng xem, có nhiều người cũng không xa lạ gì với Thiên Nhất môn, lúc này nhìn thấy chuyện này không khỏi kinh ngạc.
- Người muốn đi vào đấu giá hội mau tiến lên phía trước, đấu giá hội sắp bắt đầu. Phí vào là bốn mươi kim tệ, nếu như không đủ tiền thì nên sớm rời đi một chút, người nào dám nháo sự vậy thì đừng trách ta.
Một đại hán mặc trang phục hắc y lớn tiếng nói.
Trên sân rộng kia tức thì lập tức yên tĩnh, vừa rồi có Vũ Tướng lục trọng bị đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.†, bọn họ đâu còn dám nháo sự.
- Thanh niên áo xanh kia là chưởng môn Phi Linh môn sao?
← Ch. 0490 | Ch. 0492 → |