Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1772

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1772: Ba lão nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Lục Tâm Đồng tức giận mặt vặn vẹo, nhưng vì ca ca truyền âm dặn dò nên nàng không trực tiếp g.ï.ế.✝ nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g này.

Không lâu sau, với tốc độ của mọi người trước mắt đã xuất hiện một dãy sơn mạch xanh biếc, hoàn cảnh không tệ, dựa núi gần nước. Nhiều kiến trúc thấp thoáng trong núi.

Vù vù vù!

Ngoài sơn mạch có mấy bóng người lao ra, vài nữ nhân thanh xuân xuất hiện, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc hở hang, cặp n.g.ự.© nghẹt thở.

Các nàng quát:

- Ai đến đó?

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g khẽ quát với mấy nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g:

- Lùi xuống!

Các nữ nhân thanh xuân hành lễ:

- Đệ tử tham kiến sư thúc.

Các nàng cứ liếc sang Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng.

Lục Thiếu Du quét mắt mấy nữ nhân thanh xuân, toàn là đẳng cấp Vũ Phách, Linh Phách, có một Linh Sư. Tuổi trẻ trung, mắt thì đa tình, nhìn liền biết toàn tu luyện mị công.

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g nhìn Lục Thiếu Du:

- Lục chưởng môn, mời vào.

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g thấy Lục Thiếu Du liếc nhìn các nữ nhân thanh xuân, hỏi:

- Chẳng lẽ Lục chưởng môn thích ngây ngô? Nếu nhìn trúng mấy người này thì Lục chưởng môn cứ thử trước, có mấy người công phu khá giỏi, đặc biệt là lưỡi công, bảo đảm cho Lục chưởng môn vừa lòng.

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g nói xong đầy d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g nhìn Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

- Đi đi.

Lục Thiếu Du chậm rãi tiến lên trước.

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g khẽ nói:

- Lục chưởng môn cũng không nhìn trúng sao?

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g mắt lóe tia sáng chậm rãi đuổi theo.

Trong một đình viện yên tĩnh, cách thật xa đã có mùi d.â.ɱ mĩ. Trong một gian phòng, một lão nhân năm mươi tuổi ôm eo mịn màng của nữ nhân khoảng ba mươi tuổi đè xuống bàn.

Lão nhân gấp gáp dán miệng vào môi nữ nhân, muốn nhấm nháp lưỡi của nàng.

Mắt nữ nhân quyến rũ cười khúc khích, hàm răng cắn chặt chỉ lộ ra chút xíu đầu lưỡi làm lưỡi lão nhân chỉ có thể chạm vào chứ không ɱ.ú.† lưỡi được. Lão nhân nóng ruột lên.

Nữ nhân nũng nịu nói:

- Sư phụ ngày càng nóng nảy.

Tay nữ nhân sờ n.g.ự.© lão nhân, cởi trường sam trên người lão xuống.

Lão nhân lớn tuổi nhưng da thịt săn chắc như thanh niên.

Lão nhân đè trên người nữ nhân, thô lỗ lột sạch đồ nàng ra:

- Kỹ nữ này, sư phụ ngày càng luyến tiếc ngươi!

N.g.ự.© lão nhân chạm vào bộ n.g.ự.© nữ nhân thì mắt trở nên nóng cháy ôm chặt nàng vào lòng. Hai gò bồng đào xinh đẹp ấm áp làm lão nhân mê say, người dâng lên khô nóng khó dập tắt, tay xoa bóp.

Nữ nhân cười quyến rũ:

- Sư phụ đừng quá nóng lòng.

Một tay nàng ngăn lại ma chưởng của lão nhân chộp n.g.ự.© mình, tay kia sờ eo lão nhân từ từ dời xuống dưới, xoa nắn vật nóng kia. Lão nhân run rẩy.

Nữ nhân cười khúc khích:

- Ha ha ha!

Nữ nhân cởi quần lão nhân tụt xuống dưới chân, cùng lúc đó nàng đã nắm thứ kia, từ từ ngồi chồm hổm. Nàng vuốt vật đó mấy cái, môi đỏ hé ra nuốt thứ của lão nhân vào miệng.

- A!

Người lão nhân run rẩy, cảm nhận từ sợi tóc đến móng chân trướng căng như bong bóng sắp n.Ổ †.u.ᥒ.g, không kiềm được kéo đầu nữ nhân đè sâu vào trong. Nữ nhân như con gà mổ thóc gật đầu lia, bị va chạm r.ê.ᥒ r.ỉ không nói nên lời, thanh âm d.â.ɱ mỹ truyền ra.

Nữ nhân phun ra nuốt vào một lúc, đầu lưỡi đánh vòng trên thứ đó. Chốc lát sau, lão nhân không chịu nổi nữa kéo nữ nhân đè xuống bàn.

Nữ nhân thuận thề nằm xuống cho lão nhân đè người mình, tay luôn cầm thứ đó hướng tới chỗ kia của nàng.

Nữ nhân khẽ thì thầm:

- Sư phụ, đến đây.

Lão nhân không chút khách sáo tiến thẳng vào, nữ nhân khẽ r.ê.ᥒ r.ỉ.

Cùng lúc đóh ai tay lão nhân xoa bóp gò bồng đào, rồi giục ngựa rong ruổi, cúi đầu há mồm ngậm phần đầu vào.

Nữ nhân run rẩy, phóng đãng rên, nàng nằm sấp trên bàn vặn vẹo r.ê.ᥒ r.ỉ. Lão nhân ngậm ɱ.ú.† phối hợp động tác giục ngựa rong ruổi, nữ nhân càng vặn vẹo r.ê.ᥒ r.ỉ dữ hơn.

Nghe nữ nhân rên la, lão nhân càng trưóng to, va chạm mạnh dồn dập. Hai tay lão nhân xoa bóp thỏ ngọc, nữ nhân ôm eo lão vặn vẹo kêu la nghênh đón lão va chạm.

Nữ nhân xoay người đứng lên rút thứ của lão nhân ra, đè lão dưới thân. Môi nữ nhân như con giun xới đất từ cổ lão nhân dời xuống rốn, vẫn đi xuống, lại chạm vào thứ kia.

Lão nhân rên la:

- Đồ nhi ngoan, sư phụ không uổng công thương ngươi!

Cơ thể lão nhân co giật liên hồi, vặn vẹo, luôn mồm la hét.

Nữ nhân cười quyến rũ, mắt ướt nước:

- Toàn nhờ sư phụ dạy tốt.

Nữ nhân bò lên người lão nhân, ngồi xuống tự mình vận động.

Bùm!

Lúc này đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, đất rung nói chuyển.

Tiếng hét to kèm theo:

- Đám xông vào Cực Lạc cung ta, thật to gan!

Ánh mắt lão nhân âm trầm:

- Có cường giả!

Lão nhân ngồi bật dậy.

Trên quảng trường diện tích không lớn, mấy nam nữ đệ tử Cực Lạc cung hộc m.á.∪ nằm ©.h.ế.† giấc dưới đất. Người ra tay chính là Lục Thiếu Du. Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g run lẩy bẩy, dường như bị Lục Thiếu Du trở mặt hù sợ.

Vù vù vù!

Cùng lúc đó, mấy chục bóng người đến quảng trường, thực lực cao nhất chỉ có vài Suất cấp. Hai lão nhân đi đầu làm con ngươi Lục Thiếu Du co rút. Hai lão nhân khoảng năm mươi mấy gần sáu mươi tuổi, nhưng màu da thì như thanh niên, mặc trường sam hoa phục, thân hình mảnh khảnh, mái tóc dài.

Một người khác mặc trường bào, mắt sáng quắc sắc bén nhìn quảng trường, tập trung vào Lục Tâm Đồng.

- Lão đại, lão nhị!

Trong không trung lại có hai người đáp xuống. Quanh đình viện hiện tại tụ tập nhiều thanh niên nam nữ. Nam mặc trang phục ngay ngắn, nữ mặc hở hang.

Lục Thiếu Du nhìn hai người đến, một nam một nữ. Nữ có tu vi Vũ Suất, ba mươi tuổi, nhan sắc khá đẹp, đôi mắt cực kỳ quyến rũ. Nam là lão nhân năm mươi mấy tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, đôi mắt như sao chất chứa chút âm trầm.

Lục Thiếu Du nhìn ba lão nhân này liền biết bọn họ dùng thải âm bổ dương bảo dưỡng. Nhưng khiến Lục Thiếu Du bất ngờ là Cực Lạc cung có cường giả như vậy, thực lực của ba người hoàn toàn vượt qua hắn đoán trước. Ba lão nhân che giấu khí thế rất sâu, nhưng muốn thoát khỏi Lục Thiếu Du nhìn ngó thì không dễ dàng.

Dương Quá, Lục Tâm Đồng liếc hướng Lục Thiếu Du. Với thực lực hiện tại của hai người nhiều ít quan sát được tu vi thực lực của ba người.

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g dẫn ba người Lục Thiếu Du đến thấy ba lão nhân liền nhào lên:

- Sư phụ, sư thúc, sư bá, hãy cứu đệ tử! Lục Thiếu Du g.ï.ế.✝ mấy chục đệ tử chúng ta!

Nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g mang Lục Thiếu Du đến một vì giữ mạng, thứ hai là muốn dẫn hắn về cho sư phụ, sư bá giải quyết.

- Chỉ bằng vào nhan sắc này của ngươi và mị công hạng ba mà mơ mê hoặc được ta sao? ©.h.ế.† đi!

Dứt lời Lục Thiếu Du đánh ra thủ ấn nóng cháy, gần trong gang tấc xuyên thấu sau gáy nữ nhân mặc n.ó.ᥒ.g b.ỏ.ᥒ.g, g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† tại chỗ.

Lão nhân thứ hai mặc trường bào, mắt sáng như sao tức giận quát:

- Khốn kiếp, dám g.ï.ế.✝ đệ tử của ta?

Khí thế ngút trời trong khoảnh khắc suy nghĩ, chưởng ấn oanh kích vào Lục Thiếu Du.

Không chút ngừng lại, nhanh hoa mắt, lão nhân phá không xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du như hồn ma.

*****

Chưởng ấn kéo theo chuỗi tàn ảnh ập đến, bắn ra ánh sáng vàng chói lòa thực chất hóa, đằng trước chưởng ấn, không gian vỡ ra từng tấc lộ ra không gian đen ngòm. Tiếng xé gió sắc nhọn mang theo tiếng nổ đì đùng chớp mắt đánh xuống.

Một tiếng quát khẽ phát ra từ miệng Lục Thiếu Du:

- Linh Vũ quyết!

Lục Thiếu Du nhìn lão nhân một chưởng đánh tới, hắn sớm có chuẩn bị. Không gian xung quanh, năng lượng thuộc tính thổ hùng hồn nhanh chóng tụ tập thành một chưởng ấn khổng lồ, uy áp chấn nh.ï.ế.p l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ tràn ngập.

Trong phút chốc hai chưởng ấn va chạm vào nhau, không chút lùi bước, trực tiếp đụng vào nhau.

Ầm!

Trong khoảnh khắc hai chưởng ấm như thiên thạch đụng vào nhau, khi va chạm thì không gian tan vỡ lộ ra khe nứt đen ngòm. Cả không trung rung bần bật, kình khí năng lượng kinh khủng dao động hóa thành gió bão hình vòng tròn lan tràn ra.

†.h.â.ᥒ †.h.ể Lục Thiếu Du bị đẩy lùi thẳng ra sau hai bước, trong lúc thụt lùi thì khóe môi hắn cong lên cười nhạt.

Cộp!

Cùng lúc đó, lão nhân trường bào bị đẩy lùi hai bước, kinh sợ tu vi thực lực của đối phương. Trong chưởng ấn bị chấn nát của Lục Thiếu Du đột nhiên bắn ra một tàn ảnh chưởng ấn, l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ lực hùng hồn tuôn ra tràn ngập khí tức cực đoan k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, nhìn kỹ sẽ làm l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ người run rẩy.

Bùm!

Chưởng ấn tàn ảnh xé gió bay ra, gần trong gang tấc vỗ mạnh vào người lão nhân trường bào. Năng lượng l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ dồi dào xâm nhập vào †.h.â.ᥒ †.h.ể lão nhân.

Trong phút chốc hai lão nhân đằng trước con ngươi co rút:

- Công kích thuộc tính thổ ẩn chứa công kích l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ!

Ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, với một chưởng này bọn họ đã biết đẳng cấp thực lực của Lục Thiếu Du.

Cộp cộp!

Với công kích l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ, lão nhân trường bào lại lảo đảo bị đẩy lùi, hoảng hốt chống đỡ được l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ. Khi lão nhân lần nữa nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm thì ánh mắt rất rung động.

Lục Thiếu Du nhướng mày nói:

- Vũ Tôn bát trọng.

Người này đã là Vũ Tôn bát trọng, còn là bát trọng đỉnh phong. Trên Bình nguyên Man Hoang, một Cực Lạc cung nho nhỏ mà có cường giả như vậy, thật làm Lục Thiếu Du ngạc nhiên.

Lão nhân tóc dài sắc mặt âm trầm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du đăm đăm:

- Lục Thiếu Du? Chẳng lẽ ngươi chính là chưởng môn Phi Linh môn, Linh Vũ Chiến Tôn?

Lục Thiếu Du lảo đảo lùi hai bước đã ổn định thân hình, nhìn lão nhân tóc dài:

- Không ngờ còn có người biết ta.

Lục Thiếu Du cảm thấy thực lực của lão nhân tóc dài mới mạnh nhất trong nhóm.

Lão nhân âm trầm nhỏ tuổi nhất mắt chợt sáng lên, mắt lóe tia sáng lạnh:

- Thì ra ngươi chính là Lục Thiếu Du! Lão đại, lão nhị, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!

Lục Thiếu Du thầm lấy làm lạ, nghe lời nói như thể ba người muốn tìm hắn và đây không phải chuyện tốt.

Lão nhân trường bào mới rồi bị Lục Thiếu Du đẩy lùi vài bước giờ ánh mắt giễu cợt nói:

- Khục khục, đây là tự đưa lên cửa. Hàng năm đều có chuyện tốt, năm nay đặc biệt nhiều, còn đang lo không biết đi đâu tìm.

Ánh mắt d.â.ɱ tà nhìn Lục Tâm Đồng, lão nhân trường bào cười tà:

- G.ï.ế.t đệ tử của ta thì dùng nàng này thay thế là đã đủ. Bộ dáng này, tư thái này, trong vạn người không có một.

Lục Tâm Đồng không chịu đựng được lời nói bỉ ổi xấu xa đó, nàng quát to:

- Chó già vô sỉ hạ lưu, ngươi muốn ©.h.ế.†!

Mắt Lục Tâm Đồng bắn ra tia sáng lạnh.

- Tiểu nha đầu hoang dã lắm.

Lão nhị liếc sang lão đại, lão tam đứng bên cạnh:

- Lão đại, lão tam, đã đưa lên cửa rồi thì cùng nhau giải quyết đi.

- Lão nhị lão tam, các ngươi giải quyết hai người kia đi, giao Lục Thiếu Du cho ta. Cẩn thận chút, hai người này chắc là Trọng Kiếm Vô Phong Dương Quá, Độc Linh Ma Nữ Lục Tâm Đồng, có chút bản lĩnh.

Lão nhân tóc dài nói xong khí tức tỏa định Lục Thiếu Du.

Lão tam cười âm trầm:

- Hai tiểu tử chưa dứt sữa thì mạnh bao nhiêu, trở tay liền †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.†.

Lão tam liếc mắt qua Lục Tâm Đồng, Dương Quá nhưng không thèm để vào mắt.

Mắt Lục Thiếu Du lộ tia lạnh lùng nói:

- Xem ra các ngươi thật sự muốn tìm ta. Cũng tốt, dù sao Cực Lạc cung dám đụng vào người Phi Linh môn ta, hôm nay sẽ san bằng Cực Lạc cung ngươi!

Ba người này dường như có ý đồ xấu với hắn, tình cờ Lục Thiếu Du gặp phải, giải quyết luôn cho gọn.

Lục Thiếu Du truyền âm vào tai Lục Tâm Đồng:

- Tâm đồng, dốc hết sức đi.

Lão nhị lạnh lùng quát:

- San bằng Cực Lạc cung ta? Tiểu tử nhà ngươi lớn lối thật, ra tay!

Lão nhị dẫn đầu lao hướng Lục Tâm Đồng, trảo ấn xé gió bay đi, kình khí kinh khủng kh.ï.ế.p người.

- Tử L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ Năng Giáp!

Lục Tâm Đồng lòng máy động, quanh người bừng lên ánh sáng màu tím. Một bộ giáp màu tím trùm lên người Lục Tâm Đồng, trên áo giáp có hồn lực hùng hồn quanh quẩn, kín không kẽ hở bao phủ người nàng vẽ ra đường cong động lòng người, càng toát ra khí cổ xưa. Kình khí k.h.ủ.ᥒ.g b.ố bị ngăn cách bên ngoài.

Lão tam lạnh lùng quát:

- Ta cũng giải quyết tên này!

Lão tam hoàn toàn không để Dương Quá vào mắt, lắc người ngưng tụ ra quyền ấn đánh ra.

Ánh mắt Dương Quá thay đổi, cười khẽ. Áo xám bay phần phật, khi quyền ấn xuất hiện trước mặt Dương Quá thì khí tức kỳ dị đồng hóa sóng không gian bắn ra khí thế hung hãn. Một ánh sáng màu vàng đất run rẩy khuếch tán, cuối cùng như vòng sáng bao phủ người Dương Quá vào trong. Năng lượng cường đại sinh ra áp lực khuếch tán, làm không gian đông lại, quyền ấn lúc này đấm nát không gian bay ra.

Cùng lúc đó, sau khi bày ra tử L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ Năng Giáp thì Lục Tâm Đồng thúc giục lực lượng thời gian, khí tức q.∪.Á.ï ɗ.ị đồng hóa sóng không gian.

Răng rắc!

Trảo ấn của lão nhị rơi xuống, chớp mắt Lục Tâm Đồng biến mất. Trảo ấn chộp không gian thủng cái lỗ sâu lộ ra màu đen thẳm làm tim người đập nhanh, trong khoảnh khắc nhanh chóng phục hồi lại.

Cùng lúc đó, Dương Quá và lão tam tung nắm đấm bao bọc vầng sáng trực tiếp va chạm như thiên thạch đụng nhau, chấn vỡ sóng không gian dọc đường đi.

Ầm ầm ầm!

Quyền ấn đụng mạnh voàn hau, tiếng sấm nổ vang vọng. Năng lượng k.h.ủ.ᥒ.g b.ố va chạm, không trung run nhẹ. Sóng năng lượng k.h.ủ.ᥒ.g b.ố thổi quét không trung, hai người lảo đảo cùng thụt lùi, dường như ngang sức ngang tài.

Trong khoảnh khắc này Lục Tâm Đồng lại hiện ra sau lưng lão nhị, quát to:

- Chó già, muốn xuống tay với ta thì sức Vũ Tôn bát trọng của ngươi chưa đủ!

Lục Tâm Đồng phất tay thay đổi thủ ấn, một quang ấn rực rỡ trong khoảnh khắc ẩn hiện giữa khói độc đầy trời, năng lượng đáng sợ chấn động không gian không ngừng vỡ ra từng khe nứt màu đen.

Ong ong ong!

Không gian run rẩy, máy con rết, con nhện, mãng xà to, con cóc màu đen, năm thú ảnh hiện ra trong quang ấn tụ thành một thú ảnh dữ tợn. Uy áp năng lượng cường đại khuếch tán.

Lão nhị đột nhiên ngoái đầu lại, ánh mắt rung động:

- A? Là Linh Tôn lục trọng, độc công!

Lão nhị không bao giờ ngờ một tiểu nha đầu thế mà là Linh Tôn lục trọng. Khó chọc nhất là Linh Tôn, cộng thêm độc công làm người ta kiêng dè. Đòn công kích k.h.ủ.ᥒ.g b.ố này gồm uy áp l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ khổng lồ, khói độc không chỗ không xâm nhập khiến đầu óc lão nhị đau nhói.

Chương (1-3468)