Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0506

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0506: Đánh ngươi hồn phi phách tán
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

.

- Việc này...

- Ân?

- Không...không thù...

Lệ q.∪.ỷ sợ đến mức giật mình, vội lắc đầu:

- Thật sự không thù...

- Vậy ngươi vì sao phải s.á.† h.ạ.ï họ? Hơn nữa...còn câu đi l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của họ?

Ngữ khí Viên Đình Đình thật bình tĩnh, nhưng dày đặc sát ý, làm người có chút không rét mà run.

Lệ q.∪.ỷ run giọng nói:

- Các nàng...đại vương muốn dùng q.∪.ỷ hồn của các nàng làm q.∪.ỷ nô...

- Loại chuyện này làm bao nhiêu lần rồi?

Viên Đình Đình hỏi.

- Nhiều...rất nhiều...

Trong lòng lệ q.∪.ỷ kia run sợ đáp.

- Đi ©.h.ế.† đi!

Viên Đình Đình rốt cục không nhẫn nhịn được nữa, hoàn toàn bạo tẩu.

- A...

Trực tiếp đem con lệ q.∪.ỷ đánh hồn phi phách tán, ánh mắt Viên Đình Đình lạnh lẽo rơi xuống trên người Lệ Thiên q.∪.ỷ vương.

Trong hàm răng nàng nghẹn ra hai chữ:

- Súc sinh!

Viên Đình Đình vẫn luôn du đãng bên trong khu quản hạt của Diệp Dương Thành, đi theo phương hướng âm lực hội tụ tìm kiếm cửu âm địa, nhưng nàng không nghĩ tới hôm nay khi nàng đi ngang qua một trấn nhỏ, vừa lúc nhìn thấy con lệ q.∪.ỷ hạ thủ với hai thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, từ thái độ của đối phương, tựa hồ là muốn câu đi hồn phách của hai cô gái.

Hơn nữa †.h.i †.h.ể hai cô gái nằm tại hiện trường tai nạn giao thông cách đó không xa, nghe thanh âm nghị luận của mọi người, Viên Đình Đình mới biết không hiểu vì sao hai cô gái đang đứng trên vỉa hè bình thường lại đột ngột nhảy ra đường, bị một chiếc xe tải đụng bay ra mấy chục thước xa, ©.h.ế.† ngay tại chỗ.

Nghe được lời nghị luận của mọi người, lại nhìn con lệ q.∪.ỷ muốn bắt l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của hai cô gái, nàng liền hiểu được nguyên nhân cái ©.h.ế.† của hai nàng, lập tức hét lớn một tiếng, dùng khí thế mạnh mẽ dọa chạy con lệ q.∪.ỷ, nhưng nàng cũng không thể lập tức đuổi theo nó mà đi an bài xong oan hồn của hai cô gái mới nhanh chóng truy đuổi.

Nhưng tốc độ của lệ q.∪.ỷ kia không chậm, hơn nữa ngay ban đầu đã kéo khoảng cách, kết quả bị nó trốn vào núi sâu, còn quay về Giang Âm Q.∪.ỷ Quật.

Nghe câu trả lời của hắn mà xem, sở dĩ hắn h.Ạ đ.ộ.© thủ với hai thiếu nữ, là vì Lệ Thiên q.∪.ỷ vương muốn bắt những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp về làm q.∪.ỷ nô, cho nên mới g.ï.ế.✝ hai cô gái trẻ tuổi vô tội kia.

Vì thế Viên Đình Đình không nhịn được vung tay đánh con lệ q.∪.ỷ nọ hồn phi phách tán.

G.ï.ế.t xong con lệ q.∪.ỷ, ánh mắt của nàng rơi trên người Lệ Thiên q.∪.ỷ vương, sau một tiếng mắng, nàng trực tiếp đánh ra chín đạo tỏa hồn liên, xuyên thủng toàn thân Lệ Thiên q.∪.ỷ vương.

- Ah...

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vừa vang lên đột nhiên ngừng bặt, một cỗ khói nhẹ bay lên, Lệ Thiên q.∪.ỷ vương từng chiếm cứ Giang Âm Q.∪.ỷ Quật nhiều năm đã phải trả giá hồn phi phách tán cho những hành vi súc sinh mà hắn đã làm.

Viên Đình Đình biết hành động của mình dù cho rơi vào trong tai Diệp Dương Thành chăng nữa, cũng sẽ được hắn ủng hộ, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ không vì một con lệ q.∪.ỷ cầm thú mà có lòng bất mãn đối với nàng.

Cho nên nàng dùng thủ đoạn lôi đình giải quyết hai con lệ q.∪.ỷ, sau đó nheo mắt lại, đảo mắt nhìn qua đám lệ q.∪.ỷ, nhẹ giọng nói:

- Ai từng làm chuyện thương thiên hại lý thì đứng ra!

- ...

Đám lệ q.∪.ỷ run sợ, gặp phải nữ sát tinh như vậy bọn hắn không dám thừa nhận hành động của mình, ngay cả đại vương cũng bị thủ tiêu dễ dàng chóng vánh, tiểu q.∪.ỷ như bọn hắn có thể nhấc nổi sóng gió gì sao?

Nhìn lướt qua đám lệ q.∪.ỷ, đem dáng vẻ của những con lệ q.∪.ỷ đang chột dạ ghi vào trong mắt, Viên Đình Đình thúc giục linh lực hóa thành linh lực tuyến, linh lực tuyến nháy mắt kết giao cùng nhau, chỉ thoáng chốc hóa thành một lồng sắt rộng chừng ba mươi thước.

Đem toàn bộ q.∪.ỷ hồn bao phủ vào, Viên Đình Đình chỉ vào một con lệ q.∪.ỷ lợi hại nhất, hỏi:

- Ngươi, đã từng làm chuyện ác gì?

- Bẩm...bẩm tiên nữ, tiểu nhân không...

Lệ q.∪.ỷ bị điểm danh không ngừng run rẩy, lắp bắp giải thích mới một nửa...

- Ân?

Viên Đình Đình hừ một tiếng, ngưng kết một đạo tỏa hồn liên, nhìn lệ q.∪.ỷ kia hỏi:

- Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!

- Tiểu nhân...

Lệ q.∪.ỷ kia nhìn thấy động tác của Viên Đình Đình liền hoảng sợ, run rẩy nói:

- Tiểu nhân...tiểu nhân quả thật có g.ï.ế.✝ người qua...nhưng thỉnh tiên nữ minh giám, tiểu nhân chỉ g.ï.ế.✝ những hung thủ từng hại tiểu nhân, tiểu nhân chỉ vì b.á.ℴ †.h.ù mà thôi, chưa từng hại người vô tội...

Viên Đình Đình nhìn hắn thật lâu, đột nhiên cười, gật gật đầu:

- Ngươi không tệ lắm.

- Hô...

Lệ q.∪.ỷ kia thở ra một hơi dài, gượng ép cười sau đó cúi đầu, không có gì tốt hơn giữ được q.∪.ỷ hồn.

Đợi tới khi Diệp Dương Thành dùng thuấn tức di động đuổi tới, hơn một trăm lệ q.∪.ỷ chỉ còn lại tám mươi lăm tên, ngoài ra đều bị đánh hồn phi phách tán.

Đúng như suy đoán của Viên Đình Đình, Diệp Dương Thành chẳng những không có vẻ tức giận, ngược lại còn gật đầu khen ngợi:

- Làm được không sai.

Chân chính làm cho hắn cảm thấy cao hứng chính là tám mươi lăm lệ q.∪.ỷ vừa đúng lúc giúp hắn xử lý việc thiếu nhân thủ, tuy rằng còn chưa thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng cũng có thể hiệp trợ hắn quản lý khu trực thuộc mới mở rộng, xem như tranh thủ càng nhiều thời gian chuẩn bị cho hắn.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành nâng lên tay phải chuẩn bị dùng Trấn Linh thuật thu phục trấn áp đám lệ q.∪.ỷ, sau đó cho bọn hắn trở thành thần sử.

Nhưng vượt ngoài dự đoán của hắn, khi hắn vừa vung tay, đám lệ q.∪.ỷ tưởng mình sẽ bị †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.†, hoảng sợ gào khóc:

- Đừng, đừng ah, ô ô...tiểu nhân biết, tiểu nhân biết còn một Q.∪.ỷ Quật, tiểu nhân biết...

Thậm chí còn có lệ q.∪.ỷ xin dẫn đường cho Diệp Dương Thành đến Q.∪.ỷ Quật khác...tóm lại Diệp Dương Thành bị biến cố bất thình lình này làm cho sửng sốt.

Hắn nghi hoặc hỏi:

- Q.∪.ỷ Quật là vật gì?

- Chủ nhân, Q.∪.ỷ Quật hẳn là nơi lệ q.∪.ỷ tụ tập.

Viên Đình Đình tiến lên một bước, không xác định nói:

- Đình Đình nhớ rõ khi nãy g.ï.ế.✝ một con lệ q.∪.ỷ tự xưng là một trong Hoa Hạ thập đại q.∪.ỷ quật, Giang Âm Q.∪.ỷ Quật Lệ Thiên q.∪.ỷ vương, theo lời của hắn có thể biết, cả Hoa Hạ địa phương giống Giang Âm Q.∪.ỷ Quật hẳn còn có chín chỗ.

- Nga?

Vừa nghe lời giải thích của nàng, hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, một Giang Âm Q.∪.ỷ Quật có trên trăm lệ q.∪.ỷ, tuy cuối cùng chỉ còn lưu tám mươi lăm, nhưng số lượng thật không ít.

Nói cách khác nếu có thể quét sạch chín Q.∪.ỷ Quật còn lại, ít nhất có được gần ngàn lệ q.∪.ỷ, mà như vậy sẽ đại biểu một ngàn thần sử, một ngàn thần sử có thể làm gì? Dựa theo tiêu chuẩn Chiết Giang cùng Giang Tô, đem thần sử trải rộng trong khu trực thuộc vẫn dư dả.

Hơn nữa hẳn còn có thể lưu lại không ít thần sử cho hắn sử dụng, dàn xếp tốt hết thảy khu quản hạt, như vậy hắn có thể tranh thủ thời gian đi làm chuyện của mình.

Nghĩ đến đây hứng thú chợt tăng, hắn quay đầu nhìn Viên Đình Đình, nàng liền gật đầu hiểu ý.

Rất nhanh lồng giam mở ra khe hở, Viên Đình Đình kéo ra con lệ q.∪.ỷ mở miệng đầu tiên, hỏi:

- Ngươi có biết ngoại trừ Giang Âm Q.∪.ỷ Quật ra, chín Q.∪.ỷ Quật còn lại nằm ở đâu?

- Tiên nữ tha mạng, tiên nữ tha mạng...

Chương (1-1103)