← Ch.0602 | Ch.0604 → |
- Chuyện này...
Lệ q.∪.ỷ quỳ rạp xuống đất chần chờ chốc lát, cúi đầu run giọng nói:
- Thần Tôn tha mạng... Tiểu... Đám tiểu q.∪.ỷ cũng không có ý tứ cười nhạo Thần Tôn... Mà là... Mà là vấn đề Thần Tôn hỏi...
- Rất ấu trí có phải không?
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời nói của Diệp Dương Thành, thần sắc lúng túng trên mặt lệ q.∪.ỷ càng thêm nồng đậm, không dám gật đầu hay lắc đầu, chỉ có thể quỳ ở đó, cúi thấp đầu không nói.
Chú ý tới phản ứng của hắn, trong lòng Diệp Dương Thành đã hoàn toàn nắm chắc, nét mặt cũng khó tránh khỏi ửng đỏ, nhìn sang hơn ba mươi con lệ q.∪.ỷ còn lại vẫn đang phát run, lại đưa mắt nhìn về phía con lệ q.∪.ỷ kia, ho khan hai tiếng che dấu bối rối của mình, dùng thanh âm tương đối uy nghiêm nói:
- Bổn tôn vừa tới đ.ị.⩜ p.h.ủ này...
- Tiểu q.∪.ỷ nguyện ý giới thiệu một số tình huống đ.ị.⩜ p.h.ủ cho Thần Tôn.
Diệp Dương Thành còn chưa nói hết, trong hơn ba mươi con lệ q.∪.ỷ đột nhiên nhảy ra một con lệ q.∪.ỷ, đứng từ xa, cúi đầu khom lưng nói:
- Thần Tôn nhất định là biết tình huống, nhưng giới thiệu của tiểu q.∪.ỷ, có thể để Thần Tôn càng thêm rõ ràng, càng thêm trực quan hiểu rõ tình huống của đ.ị.⩜ p.h.ủ hiện nay.
Diệp Dương Thành mỉm cười, mặc dù biết con lệ q.∪.ỷ này có ý nịnh nọt, nhưng không nghi ngờ gì, lời nói của hắn khiến cho Diệp Dương Thành hết sức hài lòng, cho nên, Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Ngươi tới đây đi.
- Vâng, Thần Tôn.
Vừa thấy Diệp Dương Thành gọi mình, trên mặt lệ q.∪.ỷ nhất thời hiện ra nụ cười vui mừng, bay tới trước mặt Diệp Dương Thành, quỳ xuống đất:
- Tiểu q.∪.ỷ tham kiến Thần Tôn, chúc Thần Tôn...
- Được rồi, nói thẳng vào chủ đề đi.
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng lắc đầu, bản lãnh nịnh nọt của con lệ q.∪.ỷ này cũng không tệ, chính là rất đắc ý vênh váo, cũng không biết nhìn mặt đoán ý.
Nghe được phân phó của Diệp Dương Thành, con lệ q.∪.ỷ cũng không dám nịnh bợ nữa, mà đàng hoàng dập đầu lạy ba cái, nói:
- Lúc trước Thần Tôn hỏi, tại sao chúng tiểu nhân cũng là lệ q.∪.ỷ, lại không chịu hình trong mười tám tầng địa ngục, hoặc là tiêu trừ oán khí quăng vào luân hồi, mà có thể nghênh ngang xuất hiện trong đ.ị.⩜ p.h.ủ. Chuyện này phải nói đến chuyện mười tháng trước...
Nửa giờ sau, Diệp Dương Thành cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, đặc biệt là biến cố mà đ.ị.⩜ p.h.ủ gặp phải.
Dựa theo câu chuyện của lệ q.∪.ỷ, đ.ị.⩜ p.h.ủ từ vài ngàn năm trước đã biến mất các nhân viên quản lý như Diêm La, phán quan, ngục tốt, trong mấy ngàn năm qua vận hành của cả đ.ị.⩜ p.h.ủ hoàn toàn theo từng bước, hoặc là nói là tự động toàn bộ.
Trong đ.ị.⩜ p.h.ủ không có Diêm La, dĩ nhiên cũng sẽ không có người quản lý cao nhất, không có phán quan, cũng ý nghĩa đ.ị.⩜ p.h.ủ không tồn tại chức năng thẩm phán thiện ác, không có ngục tốt, cũng không có năng lực trấn áp q.∪.ỷ hồn gây chuyện.
Cả đ.ị.⩜ p.h.ủ hoàn toàn là vận hành theo dây chuyền sản xuất, mười tám tầng địa ngục hoàn toàn đóng cửa, bất kể ngươi là người tốt hay là người ác, sau khi tiến vào đ.ị.⩜ p.h.ủ, là có thể tự lựa chọn đến ao luân hồi đầu thai, hay là sinh tồn trong đ.ị.⩜ p.h.ủ, dựa vào âm lực vô cùngnồng nặc trong đ.ị.⩜ p.h.ủ, có thể gia tốc âm lực hấp thu âm linh thảo tiếp tục tu luyện.
Những q.∪.ỷ hồn sinh sống trong đ.ị.⩜ p.h.ủ biết, trong đ.ị.⩜ p.h.ủ không có Diêm La, không có phán quan cũng không có q.∪.ỷ tốt, bọn họ cho rằng, chỉ cần mình tu luyện thực lực tới trình độ cao nhất, là có thể thừa kế vị trí Diêm La, hoặc cũng có thể làm phán quan.
Cho nên, càng ngày càng có nhiều q.∪.ỷ hồn lựa chọn ở lại đ.ị.⩜ p.h.ủ tiếp tục tu luyện, mong mỏi có thể thành tựu, từ đó xuyên qua âm dương hai giới, tiêu dao tự tại trường sinh bất tử
Cùng với thời gian, q.∪.ỷ hồn lựa chọn ở lại đ.ị.⩜ p.h.ủ tu luyện cũng càng ngày càng nhiều, trong tranh đấu lão q.∪.ỷ mấy ngàn năm, những q.∪.ỷ hồn lựa chọn lưu lại tu luyện cũng được chia làm mấy trận doanh, chiếm cứ một mảnh âm linh rậm rạp của riêng mình.
Mấy ngàn năm qua, nghe nói đã có mấy lão q.∪.ỷ lợi hại có năng lực xông phá hàng rào không gian, tiến vào dương gian, cho nên khắp nơi bắt đầu ma quyền sát chưởng, chuẩn bị xông phá hàng rào không gian.
Khi một số q.∪.ỷ hồn này cảm thấy thời cơ thành thục, bọn họ có thể xông vào nhân gian tiêu dao tự tại, mười tám tầng địa ngục phong bế mấy ngàn năm lại mở ra, từ bên trong một hơi chạy ra ngàn vạn lão q.∪.ỷ ngàn năm.
Cho nên, đ.ị.⩜ p.h.ủ ban đầu còn tương đối bình tĩnh, cũng bị những lão q.∪.ỷ không biết tu luyện bao nhiêu năm trong mười tám tầng địa ngục quấy rối đến long trời lỡ đất, hơn nữa, trong số những lão q.∪.ỷ này cũng có trăm lão q.∪.ỷ tự xưng q.∪.ỷ vương, hơn nữa kinh khủng chính là... Bọn họ có thể nuốt sống những q.∪.ỷ hồn khác, dùng để tăng cường thực lực của mình
Cứ như vậy, cả đ.ị.⩜ p.h.ủ hoàn toàn lộn xộn rồi, các q.∪.ỷ hồn vốn phối hợp tu luyện cũng bắt đầu kéo bè kéo cánh, chỉ vì sống sót trong thời kì loạn thế này, mà ba mươi tên lệ q.∪.ỷ này liều ©.h.ế.† chiếm cứ địa bàn là một bụi cỏ âm linh trước mắt Diệp Dương Thành, gốc cây âm linh thảo già nhất ở đây, nghe nói cũng đã hơn ba nghìn năm.
Một khi âm linh thảo trưởng thành vượt qua một năm, sẽ biến chất không cách nào dùng, cho nên, thu thập âm linh thảo vừa tròn một năm để tu luyện, mới là lựa chọn tốt nhất.
Âm linh thảo vượt qua năm trăm năm là có thể mọc cành thêm lá, nhưng hậu duệ sản sinh của âm linh thảo vượt qua ba ngàn năm, về công hiệu vượt xa hậu duệ của âm linh thảo mấy trăm năm, không tính là cực phẩm, nhưng cũng tương đối khá.
Mà âm linh thảo bị Diệp Dương Thành tiện tay c.h.é.ɱ đứt, chính là hậu duệ của âm linh thảo hơn ba nghìn năm, hơn nữa đã cao hơn nửa thước, chỉ cần đợi thêm nửa tháng nữa, ba mươi con lệ q.∪.ỷ này có thể thu hoạch một cây âm linh thảo tương đối tốt...
Dĩ nhiên, các lệ q.∪.ỷ cũng không dám lấy chuyện này ra trách cứ Diệp Dương Thành, thậm chí cũng không ai dám nói ra chân tướng sự việc.
Song, sau khi con lệ q.∪.ỷ kia giải thích tình huống hiện nay của đ.ị.⩜ p.h.ủ cho Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la xanh thẳm...
Hơn mười tháng trước, vậy cũng không phải là thời điểm hắn nhận được Cửu Tiêu Thần Cách sao?
Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là...
Trực giác nói cho Diệp Dương Thành biết đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, nhưng trong thoáng chốc, hắn cũng không có biện pháp liên hệ chuyện mười tám tầng địa ngục mở ra với chuyện hắn đạt được Cửu Tiêu Thần Cách, dù sao một bên là ở dương gian, một bên là ở â.Ɱ p.h.ủ, trong chuyện này tồn tại quan hệ như thế nào, hiện tại Diệp Dương Thành chưa thể biết được.
Cho nên, Diệp Dương Thành sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, cũng không tiếp tục tra cứu chuyện này nữa, mà ngẩng đầu nhìn về phía ba mươi tên lệ q.∪.ỷ, hỏi:
- Đ.ị.⩜ p.h.ủ lớn bao nhiêu?
- Lớn bao nhiêu?
← Ch. 0602 | Ch. 0604 → |