← Ch.095 | Ch.097 → |
Uỳnh!
Hai người một lần nữa đánh thẳng vào nhau không hề tránh né, sức mạnh trong đòn tấn công khổng lồ đánh vào lồng n.g.ự.© đối phương thật giống như nhấn nút một quả b.ℴ.ɱ nổ vang ở trên n.g.ự.© của nhau!
Lần nữa kéo giãn khoảng cách xa ra, Cường Tử không chọn cách đỡ đòn mà là chủ động xông tới. Một chiêu Bạch câu quá khích trong chớp mắt đã đến trước người đối phương, hắn đỡ được một quyền từ trên nện xuống của Y.ê.∪ m.⩜, lập tức tay trái ra quyền cách bụng Y.ê.∪ m.⩜ năm tấc đột nhiên phát ra sức mạnh chứa đựng bên trong, một chiêu An thân pháo đánh thẳng vào bụng Y.ê.∪ m.⩜!
†.h.â.ᥒ †.h.ể Y.ê.∪ m.⩜ oằn xuống lui về phía sau, dưới chân kéo lê hai đường rãnh thật sâu trên mặt đất.
- Quả nhiên rất mạnh!
Sau khi dừng lại được thân hình Y.ê.∪ m.⩜ ngồi thẳng lên, nhìn chăm chú Cường Tử giọng nói lạnh như băng.
- Nếu như có thể g.ï.ế.✝ mày, sẽ chứng minh tao đã có đủ thực lực b.á.ℴ †.h.ù, về sau cũng không cần tuỳ tiện g.ï.ế.✝ người nữa. Mày chuẩn bị cho tốt, tao phải dùng toàn lực rồi.
Cường Tử nhếch miệng, nhẹ nhàng lầm bầm hai chữ.
- Giả vờ!
Nói thật bây giờ trong lòng Cường Tử như sóng lay gió giật, cái tên lạnh như băng không tính người phía trước mặt này không ngờ có một bộ mặt dáng vẻ bên ngoài mười phần tương tự như mình, mà ngay cả †.h.â.ᥒ †.h.ể cũng như ra cùng một khuôn. Nếu như đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cuộc sống này thật là quá thú vị muốn chửi thề.
Khoảng khắc thấy rõ dáng vẻ Y.ê.∪ m.⩜, trong lòng Cường Tử loé sáng mãnh liệt, dường như có một loại cảm giác thoải mái như giải được vấn đề khó giải quấn lấy mình bấy lâu, nhưng hắn vẫn còn chưa kịp bắt lấy đã mất đi dấu vết không tìm thấy lại được.
Y.ê.∪ m.⩜ hít thật sâu một hơi, phun ra hai chữ lạnh như băng.
- ©.h.ế.† đi!
Sau khi Y.ê.∪ m.⩜ rống ra hai chữ này, bỗng nhiên phát động thế công. Tốc độ của anh ta không ngờ lại tăng lên gấp đôi! Cường Tử chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, lần nữa đã mất đi tung tích Y.ê.∪ m.⩜! Một cỗ dự cảm không lành xuất hiện ở trong lòng Cường Tử, hắn gần như theo phản xạ thu người phòng ngự tất cả mọi chỗ yếu hại trên cơ thể.
Nhưng tiếc rằng, vẫn là chậm một chút.
Tốc độ Y.ê.∪ m.⩜ quá nhanh, đã vượt qua cực hạn của †.h.â.ᥒ †.h.ể con người trong nhận thức của người bình thường. Loại tốc độ này căn bản không thể nào một con người có thể có được, chỉ một cái nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở sau lưng Cường Tử!
Cường Tử tuy rằng miễn cưỡng thu người lại phòng ngự, nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Hai tay của hắn còn chưa có thủ ở trước n.g.ự.©, một cước cực mạnh của Y.ê.∪ m.⩜ đã đá vào n.g.ự.© của hắn. Sức mạnh bên trong một cước này rất lớn, vượt rất xa thực lực biểu hiện trước đó của Y.ê.∪ m.⩜.
Chẳng những tốc độ tăng cao gấp đôi, sức mạnh cũng như thế!
Cường Tử đón nhận một đòn trước đó của Y.ê.∪ m.⩜ đã có sự chuẩn bị nên còn có thể bảo trì không bị thương, nhưng trúng một cước gần như không có phòng bị này hắn liệu có khả năng chịu đựng được hay không?
Trong n.g.ự.© thật là khó thở, Cường Tử ngăn không được phun một ngụm m.á.∪ ra ngoài.
Bị Y.ê.∪ m.⩜ đạp trúng một cước sức mạnh khủng kh.ï.ế.p này, xương sườn chưa có gẫy nát đã là may mắn rồi. Cường Tử miễn cưỡng tăng thêm nội lực bảo vệ tâm mạch và xương sườn, bằng không một cước này gần như có thể khiến hắn mất đi khả năng c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪!
Cường Tử phun một ngụm m.á.∪ ra, té lăn thẳng ra xa bảy tám thước.
Sau khi hắn rơi nằm sấp trên mặt đất lực quán tính cực đại vẫn khiến hắn lăn lộn ra thêm xa vài thước mới dừng lại được. Cường Tử hít vào một hơi vừa muốn đứng lên, Y.ê.∪ m.⩜ như hình với bóng trong nháy mắt đã đến trước mắt của hắn!
Giơ một chân đá vào một bên cổ Cường Tử, sau âm thanh tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cổ Cường Tử bị lệch bị Y.ê.∪ m.⩜ một cước đá bay lần nữa! Quá nhanh rồi, mắt thường gần như theo không kịp tốc độ Y.ê.∪ m.⩜.
Phun ra một ngụm m.á.∪ lần nữa, Cường Tử khó nhọc đứng lên. Cổ của hắn lệch về một bên, xương cổ gánh chịu tổn thương rất nặng. Nếu không phải †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn thật sự quá mức mạnh mẽ cứng chắc, một cước này đã đá gãy cổ của hắn rồi.
Y.ê.∪ m.⩜ lúc này không lập tức đuổi theo, con ngươi màu đỏ như m.á.∪ của anh ta chăm chú lạnh lùng nhìn Cường Tử, trong ánh mắt không nhìn ra suy nghĩ đang là gì.
- Sao có thể như vậy? Tại sao mày vẫn còn chưa ©.h.ế.†?
Cường Tử phun vọt một ngụm m.á.∪, giơ tay lên dùng sức bẻ cổ của mình, âm thanh tiếng xương được vặn trở lại, hắn cứng rắn bẻ xương cổ sái khớp trở lại vị trí cũ!
- Mày cảm thấy tao nên ©.h.ế.† không?
Cường Tử chùi m.á.∪ ở khoé miệng, ánh mắt đầy vẻ trêu tức Y.ê.∪ m.⩜. Ánh mắt khinh thường giống như là không phải hắn đang bị đánh, ngược lại giống hệt như Y.ê.∪ m.⩜ bị đánh.
- ©.h.ế.† như thế, lão tử còn có tư cách tên là Tiểu Cường không?!
Y.ê.∪ m.⩜ nhíu mày, cúi đầu nhìn hai tay của mình.
- Vẫn là quá yếu, hai đòn không ngờ g.ï.ế.✝ không ©.h.ế.† mày, muốn đi đến Nhật Bản cũng g.ï.ế.✝ không được nó a.
- Mày nói sao?
Cường Tử nghe thấy Y.ê.∪ m.⩜ nói ra hai chữ Nhật Bản, trong lòng đập lên một cái.
- Mày muốn đi Nhật Bản g.ï.ế.✝ ai?
- Mày không cần biết, sức phòng ngự của mày rất mạnh, nhưng mày không phải đối thủ của tao. Tối nay mày vẫn phải ©.h.ế.†, không có lựa chọn nào khác.
-Mày có thù hằn gì với người Nhật Bản?
- Không có liên quan tới mày.
- Có liên quan với người Nhật Bản, thì có liên quan đến lão tử!
Cường Tử nhe răng cười nói:
- Bởi vì lão tử cũng có thù với người Nhật Bản, có đại thù!
Y.ê.∪ m.⩜ ngây ra một lúc, quang mang như m.á.∪ trong con ngươi của anh ta lập loè vài cái, như đang suy xét lời nói của Cường Tử.
- Điều này không có liên quan đến tao, tao phải g.ï.ế.✝ mày.
- Con mẹ mày thối lắm! Có thù với người Nhật Bản mày lại ở trong nước g.ï.ế.✝ người! Mày có phải đàn ông hay không? Có phải là người Trung Quốc hay không? Lão tử thật muốn vặn đầu mày xuống!
- Nếu mày có thực lực, lúc nào cũng có thể.
Y.ê.∪ m.⩜ nói lạnh lùng.
Cường Tử mở miệng, ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng hẳn lên.
- Được rồi, xem ra không đánh mày phục, mày không biết mình có bao nhiêu bản lãnh! Vốn lão tử muốn che giấu thực lực để ứng phó phiền phức không cần thiết, xem ra hôm nay chỉ có thể cho mày xem qua một chút.
- Hả!
Y.ê.∪ m.⩜ nghe thấy lời Cường Tử có chút nghi hoặc.
- Nếu như tao đánh thắng mày, mày sau này phải đi theo tao, hai ta cùng g.ï.ế.✝ người Nhật Bản như thế nào?
- Mày không thắng được tao!
- Đừng ngắt lời mẹ mày, nói được hay không!
- Người Nhật Bản tao muốn g.ï.ế.✝ không giống với người mày muốn g.ï.ế.✝.
Y.ê.∪ m.⩜ nói.
Cường Tử:
- Lão tử mặc kệ người mày muốn g.ï.ế.✝ và người tao muốn g.ï.ế.✝ giống nhau hay không, lão tử muốn biết mày có phải muốn g.ï.ế.✝ người Nhật Bản hay không!
- Đúng!
- Tốt lắm, nếu mày thua, thì đi theo tao, tao dẫn mày đi g.ï.ế.✝! Mày dám không? Sợ à?
- Được!
Y.ê.∪ m.⩜ ngưng thần nhìn khuôn mặt Cường Tử, vết m.á.∪ trên mặt kẻ kia k.h.ủ.ᥒ.g b.ố dũ tợn.
- Tao đồng ý với mày!
Anh ta nói.
Cường Tử nở nụ cười, rất ngạo nghễ.
- Nếu đã như thế, vậy phải đánh mày tâm phục khẩu phục!
Cường Tử nói xong đứng thẳng người lên, một cỗ uy thế khổng lồ từ bên trong cơ thể của hắn phát ra, căng phồng to lớn! Cỗ khí thế này thật giống như một luồng gió từ rồng thổi ra, thổi mái tóc bạc trắng của Cường Tử bay phấp phới!
Khí thế gần như hoá thành thực chất khiến cho Y.ê.∪ m.⩜ kinh hãi, anh ta thật không nghĩ đến Cường Tử không ngờ còn che giấu thực lực!
Khớp xương Cường Tử vang động từng đợt, thương tổn vừa mới gánh chịu trong nháy mắt đã gần như được trị khỏi. †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn quả thật cứng chắc mạnh mẽ, nhưng càng mãnh mẽ hơn là khả năng khôi phục của hắn.
Cường Tử cảm thụ được thực lực đã được mình tận lực áp chế dâng trào lên, một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời lan khắp toàn thân. Hắn nhìn chăm chú con ngươi màu đỏ như m.á.∪ của Y.ê.∪ m.⩜ nói từng chữ từng câu:
- Mày nên cảm ơn tao, bởi vì hôm nay trở đi tao sẽ dạy mày g.ï.ế.✝ người Nhật Bản như thế nào.
Vừa nói xong, Cường Tử đã cử động rồi.
Thân pháp của hắn nhìn không thấy nhanh đến bao nhiêu, từng bước một tiếp cận Y.ê.∪ m.⩜, tiến độ ổn trọng, mỗi một bước đều có tiếng kêu vang. Thân hình thon gầy của Cường Tử, ở thời khắc này như hoá thành người khổng lồ uy võ, trông có vẻ khí thế ngập trời!
Trước mặt Cường Tử, lần đầu tiên Y.ê.∪ m.⩜ cảm giác được bị động và áp lực. Áp lực này chưa bao giờ có qua khiến cho trong lòng hắn sinh ra mấy phần khủng hoảng, cảm giác này khi hắn thức tỉnh đến nay lần đầu tiên xuất hiện, tuy rằng không phải mãnh liệt gì cho lắm lại khiến cho hắn rất khó thích ứng. Để chống cự loại áp lực hoàng tráng này, Y.ê.∪ m.⩜ quyết định ra tay trước!
Vẫn là tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, Y.ê.∪ m.⩜ vừa động đã xuất hiện trước mặt Cường Tử. Hắn một quyền đánh tới mặt Cường Tử, động tác nhanh đến mức không tưởng tượng nổi!
Xuyên thủng!
Đỉnh đầu Cường Tử bất ngờ bị Y.ê.∪ m.⩜ một quyền xuyên thủng!
Y.ê.∪ m.⩜ ngây ngẩn cả người, anh ta thật không ngờ đối phương bất ngờ không có một chút lực phản kháng. Cảm giác đánh trên đỉnh đầu đối phương không ngờ là nhẹ nhàng như vậy, thoải mái đến mức trống rỗng, chẳng có thứ gì!
Đúng vậy, chính là trống rỗng!
Y.ê.∪ m.⩜ trơ mắt nhìn trừng trừng đầu bị mình đánh nát dần dần biến mất, sau cùng †.h.â.ᥒ †.h.ể Cường Tử đều theo đó biến mất không thấy gì nữa. Thật giống như ảo ảnh không thể tưởng tượng nổi!
Ảo giác?
Y.ê.∪ m.⩜ tự nhủ.
Bỗng nhiên, cảm giác lạnh lẽo sau lưng khiến cho thần kinh Y.ê.∪ m.⩜ trong nháy mắt căng lên, một nỗi bất an mãnh liệt từ trong lòng dâng lên. Anh ta xoay người rất nhanh sau đó điểm một cái dưới chân nghiêng về một bên, tốc độ nhanh như thiểm điện.
- Quá chậm!
Thanh âm Cường Tử vang lên ở sau lưng anh ta, âm thanh va chạm thật mạnh, một quyền thế như bôn lôi của Cường Tử nện vào sau lưng Y.ê.∪ m.⩜, đánh bay thẳng Y.ê.∪ m.⩜ ra ngoài.
- Đây không phải ảo giác, mà là ảnh còn lưu lại bởi tốc độ cực hạn của lão tử!
Cường Tử cười tợn một tiếng, theo sát kẻ kia.
- Một miếng trả một miếng, mày mới vừa rồi như thế nào đánh lão tử, lão tử sẽ như thế đánh trả lại cho mày!
†.h.â.ᥒ †.h.ể Y.ê.∪ m.⩜ vừa rơi xuống đất, Cường Tử như hình với bóng đã đến trước người của anh ta, một cước như roi đá Y.ê.∪ m.⩜ bên cạnh vừa mới đứng lên bay ra ngoài, Y.ê.∪ m.⩜ bị sức mạnh cực đại đánh bay, ở giữa không trung thân hình Cường Tử đã đuổi theo tới, hai tay giơ qua khỏi đầu cong eo hai khuỷu tay nện xuống như sấm sét rền vang! Trúng giữa n.g.ự.© Y.ê.∪ m.⩜!
Uỳnh!
†.h.â.ᥒ †.h.ể Y.ê.∪ m.⩜ bị trực tiếp nện vào trong đất, một hố to hình người xuất hiện ở trên mặt đất, sức mạnh trong đòn tấn công cực mạnh đánh cả †.h.â.ᥒ †.h.ể Y.ê.∪ m.⩜ vào trong đất.
Không chừa một chút cơ hội cho Y.ê.∪ m.⩜, Cường Tử một cước giẫm trên n.g.ự.© Y.ê.∪ m.⩜, hắn ra sức giẫm vào trong đất mấy phân. Y.ê.∪ m.⩜ đã lún sâu vào trong đất ba bốn mươi tấc, bị một cước này càng thêm lún sâu, chui vào trong lòng đất đến hơn nửa thước!
Y.ê.∪ m.⩜ nâng hai tay lên nắm chặt cổ chân Cường Tử, muốn ném Cường Tử ra xa, Cường Tử sau một tiếng cười lạnh dưới chân bỗng nhiên gia tăng thêm sức lực, một lần nữa hung hăng giẫm đạp trên n.g.ự.© Y.ê.∪ m.⩜!
Một tiếng nổ lớn, một cơn bụi mù cực đại kích động, một cước này khiến sức phản kháng của Y.ê.∪ m.⩜ không còn một chút xíu nào nữa. †.h.â.ᥒ †.h.ể của anh ta bắt đầu buông lỏng, khí thế lúc đầu không ai bì nổi đã không còn sót lại chút gi!
Sau khi Cường Tử thu hồi chân, †.h.â.ᥒ †.h.ể Y.ê.∪ m.⩜ đã lún vào trong đất một thước!
Đây là uy thế bậc nào!
Cường Tử lạnh lùng nhìn Y.ê.∪ m.⩜ trong con ngươi quang mang màu hồng đỏ đã dần dần yếu ớt, sắc mặt Y.ê.∪ m.⩜ giống như tờ giấy trắng bệch, hô hấp yếu ớt. †.h.â.ᥒ †.h.ể của anh ta đã mềm nhũn ra, thật giống như một con tôm hùm lớn đã l.ộ.† d.⩜ nằm ở trong hố đất, một chút cũng không nhúc nhích. Cường Tử nhìn sự khủng hoảng trong ánh mắt của anh ta, khoé miệng cong lên một vòng vui vẻ.
- Dù mày là ma hay là thần, cũng bị đánh chẳng tha!
← Ch. 095 | Ch. 097 → |