← Ch.0597 | Ch.0599 → |
Lập tức biết rõ thời điểm này, hắn không phải là đối thủ của Thiên Q.∪.ỷ Đế, lập tức hóa thành một luồng hắc vụ, giống như một đoàn hỏa diễm đen đang thiêu đốt hừng hực, bay nhanh đi.
- Hanh! Còn muốn chạy? Đã chậm!
Thiên Q.∪.ỷ Đế dường như đã quyết định g.ï.ế.✝ hắn, cho nên không có khả năng cho hắn chạy thoát, lưu hậu hoạn. Thân hình hơi nhoáng lên, trong mơ hồ, hư không tiêu thất trong thế giới này. Thời gian, mới có vài cái hô hấp.
Một đoàn hắc diễm bay cực nhanh, nhanh chóng tán đi, bay múa đầy trời, giống như pháo hoa trong bầu trời đêm tiêu tán đi. Mà thân ảnh của Thiên Q.∪.ỷ Đế, quay trở về nguyên điểm, giống như từ trước tới giờ, hắn vẫn đứng ở đó, cho tới bây giờ chưa từng đi động qua, nhưng nhãn thần, lạnh lùng nhìn Ngao Minh đang ngây dại.
Uy mãnh bá đạo như thế, ngay cả Lôi Động đã tự mình lãnh giáo lợi hại của Thiên Q.∪.ỷ Đế, cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh. Vừa mới bị Thiên Q.∪.ỷ Đế †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.†, chỉ là một con mèo con chó ở ven đường mà thôi, ở trong bất kỳ địa phương nào, Q.∪.ỷ Vương cao giai cũng là nhân vật phong vân một cõi. Cho nên có thể thấy được, Thiên Q.∪.ỷ Đế đúng là đã hạ thủ lưu tình với Lôi Động. Q.∪.ỷ Đế, không hổ là Q.∪.ỷ Đế, Lôi Động hôm nay đã kiến thức được. Nhưng Ngao U ©.h.ế.† thê thảm như thế, Lôi Động cũng không có chút cảm giác nào, đây chỉ là tên Q.∪.ỷ tộc bị dã tâm và điên cuồng làm lu mờ lý trí mà thôi.
- Ngao Minh, trẫm rất thưởng thức trung nghĩa của ngươi, nếu như ngươi chịu đầu hàng, trẫm sẽ bảo vệ ngươi một mạng, thẳng cho tới khi u hồn của ngươi tiêu vong mới thôi.
Thiên Q.∪.ỷ Đế vừa mới g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Q.∪.ỷ Vương cao giai, nhưng với hắn mà nói, chẳng qua là tiện tay bóp ©.h.ế.† một con kiến mà thôi, không hề có cảm giác.
- Đa tạ Thiên Q.∪.ỷ Vương ưu ái.
Hỏa diễm trong mắt của Ngao Minh giống như đang thiêu đốt hừng hực, trong lời nói xưng hô Q.∪.ỷ Vương, chứ không phải là Q.∪.ỷ Đế. Có thể thấy được Ngao Minh trung thành với U Minh Q.∪.ỷ Đế như thế nào, cho nên lạnh lùng nói:
- Hôm nay ngươi không chỉ vũ nhục bệ hạ, mà còn đùa bỡn s.á.† h.ạ.ï huynh đệ tốt nhất của Ngao Minh ta, ta cũng còn chuyện sống tạm trên hậu thế, đối với Ngao Minh ta mà nói, là chuyện không trọng yếu.
Vừa dứt lời, hắn đã quát lớn tiếng, lực lượng toàn thân ngưng tụ thành một đoàn, tụ thành một khối hắc sắc, bay về phía Thiên Q.∪.ỷ Đế.
Nó đang chuẩn bị dốc sức liều mạng.
- Trẫm nói, trở về.
Một âm thanh trống rỗng xuất hiện trong không gian, âm thanh kia nói với Ngao Minh đang liều mạng, không chỉ ngăn cản nó lại, mà còn từ từ kéo ngược trở lại
- Trẫm nói, tiêu thất.
Một đạo gợn sóng màu đen xuất hiện, khối hắc sắc của Ngao Minh kia, đã triệt để tiêu thất.
Thiên Q.∪.ỷ Đế không có đuổi theo, hắn chỉ chấp hai tay sau lưng, trong ánh mắt ngưng trọng trước nay chưa từng có. Nhưng mà, ngoài miệng cũng cười nói:
- U Minh lão q.∪.ỷ, ngươi rốt cuộc cũng ra ngoài rồi. Nhưng mà, ngươi dưới loại tình huống này, hai lần thi triển Minh Thần Chân Ngôn Thuật, tư vị chân nguyên phản phệ không dễ chịu đúng không?
- Thiên Q.∪.ỷ Vương? Q.∪.ỷ Đế? Ngươi hẳn là xuất thân Thiên Linh q.∪.ỷ a? Vì sao trẫm trên người của ngươi, không cảm giác được cảm giác của Thiên Linh q.∪.ỷ thế?
Âm thanh của U Minh Q.∪.ỷ Đế rất bình tĩnh, giống như cũng không vì chuyện thuộc hạ phản bội, tâm tình rơi vào tuyệt cảnh.
- Ha hả, ngươi đoán xem.
Tâm tình của Thiên Q.∪.ỷ Đế, lúc này vô cùng tốt.
U Minh Q.∪.ỷ Đế hơi trầm ngâm, bắt đầu phân tích nói:
- Trên đời này có thể che dấu được khí thế của Q.∪.ỷ Đế, đồng thời có thể ngăn cách cảm ứng đặc thù của Thiên Linh q.∪.ỷ trong phạm vi nhất định. Pháp thuật không quá thực tế, có lẽ chính là dị bảo vô cùng hiếm thấy a. Ở trong phạm vi Minh vực này, ha hả, chắc có lẽ là đồ của con thỏ Long Đế đúng không? Là Ẩn Long Bội! Tiểu tử này thật sự bỏ được, đây là thứ lưu truyền từ Viễn Cổ tới nay, chính là Tiên Thiên Linh Bảo có số lượng không nhiều lắm. Tiểu tử Thiên Q.∪.ỷ, ngươi có quen biết hắn sao?
Trong giọng nói, mang theo ẩn ý trêu chọc, cũng không hổ là nhân vật bá chủ quát tháo Minh vực mấy ngàn năm. Tâm tính khí chất như thế, ngay cả Lôi Động cũng bội phục.
- Không hổ là U Minh lão q.∪.ỷ sống đủ lâu, kiến thức rộng rãi.
Thiên Q.∪.ỷ Đế cũng rất có khí độ, khen một tiếng:
- Ba đế khác trong Minh vực, ai cũng ghen ghét lão nhân gia ngươi sống lâu, ai bảo ngươi quá lợi hại, ép bọn họ không có ngày nổi danh?
- Nhưng nói đi cũng nói lại, tiểu tử Thiên Q.∪.ỷ ngươi vì sao trăm phương ngàn kế đi tìm trẫm gây phiền phức? Nếu như chỉ liên quan tới Q.∪.ỷ Đế truyền thừa, ngươi hẳn là đã nghe nói qua từ ngàn năm trước, trẫm cũng đã nói, bất luận là Q.∪.ỷ tộc nào tấn chức Q.∪.ỷ Đế, trẫm sẽ cam tâm tình nguyện thoái vị mà!
Xem ra việc này, cũng làm cho U Minh Q.∪.ỷ Đế có chút không hiểu rõ.
- Không sai, ngàn năm trước ngươi đúng là có hướng toàn bộ Minh vực tuyên thệ như thế. Thế nhưng, ngươi lại quên mất, hai ngàn năm trước, ngươi không có suy nghĩ thế này. U Minh lão q.∪.ỷ, trong lòng ngươi cũng rõ ràng, trong toàn bộ thời gian ngươi tại vị, bởi vì dã tâm của ngươi, bởi vì ngươi không cam lòng có kẻ nào đó thay thế ngươi, cho nên ngươi đã g.ï.ế.✝ mấy Thiên Linh q.∪.ỷ Q.∪.ỷ Tướng? Là ba người, hay là bốn người?
Nói tới chuyện này, nhãn thần của Thiên Q.∪.ỷ Đế, dần dần âm lãnh, trong giọng nói còn mang theo một tia kích động.
Sau khi trầm mặc, sau một hồi khá lâu, âm thanh U Minh Q.∪.ỷ Đế có chút cô quạnh nói ra:
- Là bốn người, trẫm biết, đây là sai lầm lớn nhất đời của trẫm.
- Không, là ba người.
Đột nhiên Thiên Q.∪.ỷ Đế quát một tiếng, chợt cười phá lên, giọng cười có chút dữ tợn và điên cuồng:
- U Minh lão q.∪.ỷ, ngươi vạn vạn không ngờ rằng, hai ngàn năm trước một tên Thiên Linh q.∪.ỷ Q.∪.ỷ Tướng nho nhỏ, còn chưa ©.h.ế.†.
Cái gì? Đám người Lôi Động vào lúc này, đã bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra còn có chuyện này, Lôi Động khẽ cau mày, trực giác cho biết dường như chuyện ngày hôm nay không đơn giản. Thiên Q.∪.ỷ Đế, không chỉ muốn mưu đồ soán vị, sợ rằng còn mang theo ý niệm trả thù trong đầu. Nhưng mà, ân ân oán oán trong Minh vực này, không có liên quan gì tới Lôi Động cả. Cho tới lúc này, mục đích của hắn là thu được Cửu U Q.∪.ỷ Diễm, cũng ưu tiên giữ được tính mạng, thoát được ma trảo trong lúc này.
Về phần hai Q.∪.ỷ Đế đấu đá lẫn nhau, không hề nghi ngờ đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Lôi Động có thể làm, chính là tận lực không bị cuốn vào mà thôi.
Mà U Minh Q.∪.ỷ Đế hơi trầm mặc một lúc, trong âm thanh có chút hiu quạnh khàn khàn, nói:
- Thì ra là đầu tiểu q.∪.ỷ ngươi, ha hả, nhưng vận khí rất tốt, ở loại tình huống đó mà còn có thể sống sót.
- Không sai, nếu không phải trong lúc mấu chốt, một đạo U Minh phong bạo quyển cuốn tới, trợ giúp trẫm chạy thoát một luồng tàn hồn. Thì trẫm giờ này, làm gì có cơ hội b.á.ℴ †.h.ù, U Minh lão q.∪.ỷ, thời gian không sai biệt lắm.
Đôi mắt Thiên Q.∪.ỷ Đế thâm thúy rùng mình.
- Tránh đêm dài lắm mộng, để trẫm, tới lấy tính mạng của ngươi. Ngươi yên tâm, dã tâm nhất thống Minh vực của ngươi, trẫm sẽ thay ngươi thực hiện.
← Ch. 0597 | Ch. 0599 → |