← Ch.0088 | Ch.0090 → |
Tuy biết rõ Vạn Q.∪.ỷ lão tổ đang diễn trò, nhưng Lôi Động nhìn thấy uy phong khí phách của lão tổ nhà mình, lời nói lại hung hăng càn quấy như thế. Không thể áp chế nổi, một cổ nhiệt huyết xông lên đầu, trong ý nghĩ, giống như có thứ gì đó đang thiêu đốt hừng hực, hắn đúng là có chút xúc động khi thấy lão tổ hung hăng càn quấy như thế. Lại hận không thể đứng ở trên mũi thuyền Q.∪.ỷ Vương Chu như thế, uy phong lẫm lẫm kia không phải lão tổ, mà là mình.
- Q.∪.ỷ Vương Chu, Vạn Q.∪.ỷ lão ma?
Đệ tử ngự cốt kiếm bay lên, tự nhận là đệ tử có kiến thức sâu rộng trong Bạch Cốt Phong, thần sắc kinh hãi hô lên.
- Ân?
Vạn Q.∪.ỷ lão tổ từ trên cao lườm hắn, hừ nhẹ một tiếng, rơi xuống lỗ tai hắn, giống như có tiếng sấm đang n.Ổ †.u.ᥒ.g.
Không đợi hắn kịp phản ứng, một chỉ âm trầm u lục, một trảo hung ý ngập trời khổng lồ bắt hắn vào trong lòng bàn tay. Mà tay của lão tổ như đang niết lại, tên đệ tử kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, tạo thành một cục thịt, huyết vụ phiêu đãng, ngay cả sinh hồn cũng vỡ tan.
Kể từ đó, những đệ tử Bạch Cốt Phong phía dưới đang nghị luận nhao nhao, đều câm như hến. Vẻ mặt biến thành sợ hãi trắng bệch, không nói tới b.á.ℴ †.h.ù cho đồng môn, cho dù là nhìn Q.∪.ỷ Vương Chu đang ở trên đỉnh đầu kia, cũng tuyệt đối không dám.
Trên thực tế, những đệ tử này mới Luyện Khí kỳ, các đệ tử Luyện Khí kỳ không biết rõ trên Q.∪.ỷ Vương Chu là ai, mới dám tụ tập lại đây xem náo nhiệt.
Về phần mười đệ tử Trúc Cơ kỳ trong truyền thuyết của Bạch Cốt Phong, lúc này không thấy bóng một ai.
Vạn Q.∪.ỷ lão tổ cũng cần biểu diễn một chút, nhưng không chỉ hù địch nhân sợ hãi.
Mà ngay cả Lôi Động, cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Cũng không phải nói Vạn Q.∪.ỷ lão tổ g.ï.ế.✝ người quá hung ác, mà nhìn thấy tên đệ tử Luyện Khí kỳ vừa rồi, tu vi chí ít cũng là Luyện Khí tầng bảy tầng tám. Nhưng mà, không có phản kháng hay chống cự gì cả, đã bị lão tổ cứ thế mà bóp nát.
Nhân vật Kim Đan đại đạo, cùng Luyện Khí kỳ khác biệt như trời và đất. Xem ra sau này đối với Kim Đan lão tổ, còn phải kính cẩn nghe lời hơn một chút.
Nhiệt huyết vừa rồi biến mất toàn bộ, đúng là hắn đã sợ Bạch Cốt lão tổ kia đi trả thù, một mình chạy tới Vạn Q.∪.ỷ Quật đuổi g.ï.ế.✝ hắn.
Quả nhiên, sau khi Vạn Q.∪.ỷ lão tổ phát uy. Trong chánh điện phía dưới, rốt cục truyền ra tiếng quát đầy phẫn nộ:
- Vạn Q.∪.ỷ, ngươi không ở Vạn Q.∪.ỷ Quật tu luyện cho tốt. Chạy tới Bạch Cốt Phong của bổn tọa phát uy cái gì thế?
Cùng lúc đó, trong chánh điện xuất hiện một cổ khí tức không kém hơn Vạn Q.∪.ỷ lão tổ, khí tức này hung lệ nhưng cũng tràn đầy huyết tinh.
Không khí cũng bị xao động, Bạch Cốt lão tổ chưa tới, gió tanh tới trước.
Dù là Lôi Động trốn ở trên Q.∪.ỷ Vương Chu, cũng bị cổ hương vị và khí tức này ép tới mức không thở được. Cơ hồ trong nháy mắt, một đạo độn quang màu trắng mang theo hàn khí xuất hiện, thân hình hiện ra, lại một gương mặt mục nát, lão gia hỏa gầy tới mức da bọc xương.
Trong đôi mắt như có hai ngọn lửa, ẩn ẩn lộ ra hung quang vô hạn. Cho dù đang tức giận, nhưng trên mặt Bạch Cốt lão tổ không hiện ra chút nào, chỉ giận dữ.
- Kiệt ~ kiệt ~ kiệt!
Cười vài tiếng q.∪.Á.ï ɗ.ị, nhìn chằm chằm vào Vạn Q.∪.ỷ lão tổ. Giống như muốn nghe hắn giải thích.
Bỗng nhiên Lôi Động có chút khinh thường với Bạch Cốt lão tổ, có người đánh tới tận cửa, còn muốn nghe người ta giải thích. So khí thế với lão tổ nhà mình, đúng là yếu hơn không chỉ một cấp bậc.
- Giương oai?
Vạn Q.∪.ỷ Lão Tổ cả người lượn lờ đầy khói đen cả giận hừ một tiếng, trường bào màu nâu đen không gió mà bay phần phật. Cùng lúc đó, khói đen hóa thành từng sợi hắc khí, hắc khí kia không nhịn được bộc phát lan tràn ra ngoài, một phân hai, hai phân bốn. Chỉ vẹn vẹn trong mấy hơi Thiên địa liền biến sắc, bầu trời trong phạm vi vài dăm, tràn đầy vô số từng sợi hắc khí khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng có thể thấy được, che trời lấp đất, tạo thành một mảnh không gian âm trầm.
Nhìn từ bên trên xuống, giống như một đoàn mây đen lớn cuồn cuộn, phảng phất ngay cả ánh mặt trời mãnh liệt cũng không thể xuyên qua nổi.
Cả người đứng ở trong đó, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh hắc khí dày đặc lượn lờ, mắt không nhìn xa được chục thước, thần niệm cũng khó có thể phá vỡ tầng tầng khói đen đang quấy nhiễu kia, bị nhốt trong một phạm vi nhỏ hẹp.
Nhiệt độ chợt hạ xuống, bên tai truyền đến từng đợt tiếng gào thét thảm thiết chói tai, làm cho người không khỏi nổi lên hàn ý, sởn hết cả gai ốc. Người tu vi thấp một chút thì hai chân không khỏi run rẩy, chênh lệch một chút thì vì đứng không vững mà té xuống từ pháp khí phi hành.
- U Minh đại pháp!
Khô Cốt không ngờ Vạn Q.∪.ỷ không nói hai lời đã thi triển ra U Minh đại pháp, mô phỏng cảnh vật chung quanh thành không gian U Minh. Thần sắc vừa sợ vừa giận hô lên một tiếng:
- Không nghĩ U Minh đại pháp của Vạn Q.∪.ỷ ngươi vậy mà đã có hỏa hầu như thế rồi. Bất quá ta và ngươi không oán không cừu, vô duyên vô cớ đánh tới tận cửa như thế, chẳng lẽ cho rằng Khô Cốt ta dễ khi dễ sao?
- Khô Cốt, ngươi bớt giả bộ đi.
Vạn Q.∪.ỷ Lão Tổ lại lóe lên một mặt q.∪.ỷ khí lành lạnh, Vạn Q.∪.ỷ Phiên so với cái của Lôi Động thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Tay có chút giương lên, đám Q.∪.ỷ Hồn rậm rạp chằng chịt kia liền vọt ra từ trong phiên, trong không gian U Minh này tạo thành một dòng nước lũ đông nghịt. Những Q.∪.ỷ Hồn kia, thân ở trong không gian U Minh, chung quanh đều tràn ngập u minh q.∪.ỷ khí, nguyên một đám như rồng về biển cả, tinh thần phấn chấn hoan hô tung tăng như chim sẻ, cắn nuốt từng sợi hắc khí gần như vô cùng vô tận kia.
Những Q.∪.ỷ Hồn kia, mỗi thôn phệ một sợi hắc khí, phảng phất như trong nháy mắt mạnh hơn một phần, q.∪.ỷ khí ầm trầm, trở nên càng thêm hung lệ tàn bạo, phát ra từng đợt rít gào ghê tai.
Nếu chỉ một hai đầu thì cũng không có gì, nhưng vô số Q.∪.ỷ Hồn kia lại rít gào lên liên tiếp khiến đầu người ong ong, khí huyết cuộn trào, sinh lòng thô bạo.
Đáng sợ nhất chính là, đại quân Q.∪.ỷ Hồn trong Vạn Q.∪.ỷ Phiên gần như không có điểm cuối vậy, nước lũ đã quấn vài vòng trong không gian U Minh rồi nhưng vẫn như chưa dứt.
Đại quân Q.∪.ỷ Hồn phản phất như vô cùng vô tận kia, khiến mỗi người của Khô Cốt Phong đều hoảng sợ vô lực, lạnh run cả lời.
Rất sợ Vạn Q.∪.ỷ Lão Tổ động một ý niệm, đám Q.∪.ỷ Hồn kinh khủng kia sẽ lao để thôn phệ sạch sẽ từ l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ đến huyết nhục của bọn hắn.
Lôi Động cũng trợn tròn mắt, trong phạm vi vài dặm này đã hoàn toàn tạo thành thiên hạ của Q.∪.ỷ Hồn. Mà những Q.∪.ỷ Hồ kia vì thôn phệ hấp thu đám hắc khí nên trở nên càng cường đại, hung tàn hơn. Mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn tràng cảnh đáng sợ này, thầm nghĩ đây mới là chơi q.∪.ỷ ah.
Vốn là Lôi Động cho là mình chơi q.∪.ỷ đã chơi có chút trình độ rồi, hôm nay so với Vạn Q.∪.ỷ Lão Tổ thì chênh lệch đâu chỉ nghìn vạn dặm. Tràng diện này, khí thế này, muốn nói một mình hắn dọn hết cả Khô Cốt Phong thì Lôi Động cũng lập tức tin tưởng.
← Ch. 0088 | Ch. 0090 → |