Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 149

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 149: Lời nói dối thiện ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

"Không!"

Nghiêm Khoáng mặt vẫn không chút thay đổi, bảo hắn vứt bỏ chức nghiệp s.á.† †.h.ủ, vậy còn không bằng bảo hắn ©.h.ế.†.

"Không...."

Vẻ măt lão đầu đột nhiên sợ hãi, hắn thấy, thấy phía sau Nghiêm Khoáng xuất hiện một người, một người thanh niên vô cùng cường tráng tay cầm một thanh khảm đao sắc bén, vóc người so với Nghiêm Khoáng phải cao hơn đủ nửa cái đầu.

Nghiêm Khoáng tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, †.h.â.ᥒ †.h.ể hơi nghiêng lại.....

Đáng tiếc, đã muộn rồi!

Đao mang sắc bén ở không trung hóa thành một đạo quang ảnh, mạnh mẽ bổ vào vai Nghiêm Khoáng, cánh tay bê khẩu súng trong lúc phong mang vừa lóe lên đã rơi trên đất, báng súng không có cánh tay nâng đỡ, lập tức dựng thẳng lên, họng súng ngẩng lên trên.

Là Lưu Bưu!

Chuyện vẫn chưa dừng lại, nếu kết thúc thì Lưu Bưu đã không phải là Lưu Bưu nữa, lúc đao quang lóe lên, trong nháy mắt khi cánh tay rơi xuống, Lưu Bưu đột nhiên đạp một cước vào khuỷu chân Nghiêm Khoáng khiến một chân hắn quỵ xuống, một tay chống đỡ cơ thể, khẩu súng rời khỏi tay.... Lưu Bưu vẫn còn chưa dừng lại, đao mang dẫn theo m.á.∪ tươi liền c.h.é.ɱ tới cánh tay đang đỡ trên mặt đất........

Tất cả động tác mới mất vài giây, không có chút trở ngại nào, "Bồng!" huyết hoa bắn tung tóe, Nghiêm Khoáng mất đi sự chống đỡ của cánh tay, †.h.â.ᥒ †.h.ể nặng nề ngã trên đất, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm hết mức vào khẩu súng bị nhiễm đầy m.á.∪ tươi của mình...

Một s.á.† †.h.ủ, không có súng cùng với người bình thường không có gì khác nhau, hơn nữa, loại s.á.† †.h.ủ đối với súng tràn ngập cuồng nhiệt như Nghiêm Khoáng này căn bản coi thường tu luyện võ công, đối với loại người này mà nói, súng gần như là mạng sống.

Hiện tại, Nghiêm Khoáng không có súng, cũng chẳng khác nào không có tính mạng.

"Khoáng nhi!" Lão đầu đột nhiên nhào tới phía Nghiêm Khoáng, Trương Dương thở dài một tiếng buông thanh đao trong tay. Mặc dù Trương Dương buông ra nhưng yết hầu của lão đầu vẫn bị một nhát đao bất ngờ cắt sượt qua lộ ra một miệng rách thật sâu, m.á.∪ tươi điên cuồng phun ra.

"Khoáng nhi, là ta hại ngươi, là ta hại ngươi a......." Lão đầu thanh âm khàn khàn trầm thấp ôm lấy †.h.i †.h.ể không tay của Nghiêm Khoáng.

"Lão bá, không việc gì, ta ngày đầu tiên làm s.á.† †.h.ủ cũng chưa từng nghĩ sẽ được ©.h.ế.† già, khục khục.... Lão bá, ta thích cảm giác được ngươi ôm ta, ta rất thích..... Lúc nhỏ, ta thích nhất là được ngươi ôm........" Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Nghiêm Khoáng đã trở nên ôn hòa, phảng phất như hắn đã quên hết đau đớn, rong ruổi theo những ký ức tuyệt vời thời thơ ấu, hắn nhớ lại sự ấm áp khi được lão đầu ôm ấp, chơi đùa.

"Ô ô.... Cha không nên để ngươi đi lên trên con đường tuyệt lộ này....." Lão đầu vùi đầu vào n.g.ự.© Nghiêm Khoáng.

" Không, lão bá, ta biết ơn nhất chính là ông đã đưa ta gia nhập chức nghiệp s.á.† †.h.ủ này, ta thích chức nghiệp này, ta rất thích....." Nghiêm Khoáng rất muốn dùng tay vỗ lên bả vai lão nhân. Nhưng hắn không còn tay, chỉ có thể dùng một đoạn chi còn dư lại đang chảy m.á.∪ đập đập †.h.â.ᥒ †.h.ể lão nhân, lão nhân cả người nhuốm m.á.∪.

"Hắn sẽ không ©.h.ế.†!" Trương Dương nhìn giờ một lần, đột nhiên đi tới bên cạnh hai người một tay kéo lão nhân ra nói: "Chỉ có điều, ngươi phải ©.h.ế.†!"

Vừa dứt lời, đao quang trong tay Trương Dương lóe lên, thanh âm nghẹn ngào của lão nhân đột nhiên dừng lại, hai tay che yết hầu đang điên cuồng phun m.á.∪ tươi, ngơ ngác nhìn Trương Dương, vẻ mặt cảm kích, từ trong cổ họng nặn ra hai chữ: "Cám ơn!"

Lão nhân từ từ đổ xuống đất, không đau đớn, vẻ mặt vui mừng, phảng phất như hắn đã hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất.

Một lúc ngay khi lão nhân nhắm mắt, đao quang của Trương Dương lại lóe lên, yết hầu Nghiêm Khoáng phọt lên một cơn mưa m.á.∪, con mắt Nghiêm Khoáng trước sau vẫn nhìn Trương Dương, trong đôi mắt cư nhiên lộ ra một một tia cảm kích, hắn cũng liều mạng há mồm, nặn ra hai chữ: " Cảm ơn....."

Nhìn hai cỗ †.h.i †.h.ể bị m.á.∪ tươi nhiễm đỏ ngã trên đất, Lưu Bưu kinh ngạc nhìn Trương Dương, há hốc mồm không nói ra lời.

"Đi thôi.... Lát nữa sẽ giải thích cho ngươi.... Hiện tại đã không còn thời gian nữa rồi, dựa theo lực lượng cảnh sát thành phố C suy đoán, hiện tại hẳn là đã sắp phong tỏa cả khu vực này rồi, hơn nữa, sẽ có các loại trang bị tiên tiến......."

Trương Dương tóm lấy khẩu súng lục đời 92 cầm trong tay, lại lấy mấy hộp đạn trên người của lão nhân cất vào trong người, bước tới tháp chuông cũ kỹ tàn tạ, mà Lưu Bưu thì vẻ mặt âm trầm đi theo phía sau Trương Dương.

Sau khi rời khỏi hiện trường, Trương Dương và Lưu Bưu lập tức thay bộ quần áo đầy m.á.∪ trên người, rút bao tay ở trên tay xuống, tất cả các thứ đều tập hợp vào trong một cái ba lô, một cái khác thì cất quần áo đã thay xuống.

Tùy tiện tìm một ngõ đi ra ngoài, quả nhiên, lực lượng cảnh sát bên ngoài vẫn chưa bố trí, chỉ thấy một vài xe cảnh sát đang điên cuồng lấp lóe đèn cảnh sát ở trên đường tuần tra, hiển nhiên, tên s.á.† †.h.ủ lúc đầu nổ vài súng đã làm kh.ï.ế.p sợ ngành công an, dưới tình huống không có chi viện, bọn họ cũng không dám tùy tiện phong tỏa, dù sao, đối phương là một tay bắn tỉa, trong thành phố này, lực phá hoại của một xạ thủ vượt rất xa so với trong rừng rậm.

Hai người đã đội chiếc mũ bóng chày và ngậm hạt đào trong miệng, nghênh ngang gọi một chiếc taxi rời khỏi thành phố C, rời thành phố C đến huyện D chỉ cách một con sông, sau khi đổi liên tục vài chiếc taxi, hai người trực tiếp tới huyện H, đây là kế hoạch đã dự định ban đầu của bọn họ, ở đó, Lưu Bưu có một tâm nguyện còn chưa hoàn thành.

Tâm tình hai người đều rất sa sút, một mạch không nói gì, cái ©.h.ế.† đối với cha con s.á.† †.h.ủ kia khiến trong lòng bọn họ cảm thấy dồn nén vô cùng, đặc biệt là Lưu Bưu, hắn trước sau không hiểu Trương Dương vì sao phải làm như vậy, rõ ràng Trương Dương đã đáp ứng lão nhân không g.ï.ế.✝ tên s.á.† †.h.ủ trẻ tuổi, nhưng Trương Dương vẫn g.ï.ế.✝.

Còn chưa tới huyện D hai người đã lại xuống xe, đi một quảng đường tìm một chiếc xe ôm đưa bọn họ đến thị trấn D, hiện tại bọn họ bắt buộc phải cẩn thận, không thể để lại đầu mối rồi bị cảnh sát theo dõi được.

Rốt cục, hai người dừng chân tại một cái khách sạn nhỏ ở huyện D.

Hai người tắm rửa, rửa sạch vết thương một lần sau đó đều ngẩn ngơ ngồi ở trên giường, cảnh hai cha con s.á.† †.h.ủ ôm lấy nhau trước sau vẫn lởn vởn trong đầu bọn họ.

"Muốn nghe ta giải thích không?" Trương Dương thở dài một hơi nhìn Lưu Bưu đang im lặng.

"Muốn, ta tin rằng, ngươi có thể cho ta một sự giải thích hài lòng." Lưu Bưu ngồi thẳng người, hắn mặc dù bất mãn đối với phương thức xử lý của Trương Dương nhưng hắn đối với Trương Dương hiện tại có một loại tín nhiệm mù quang.

"Ta nói cho lão nhân là con trai hắn không ©.h.ế.†, là để giảm bớt đau khổ cho hắn, ngươi cũng thấy rồi, hắn ©.h.ế.† rất bình thản, ta nghĩ, nguyện vọng lớn nhất tại thời khắc cuối cùng của hắn chính là hy vọng con trai hắn có thể sống sót."

"Nga.... Ta hiểu rồi..." Lưu Bưu chợt hiểu ra, vẻ âm trầm trên mặt được cởi bỏ, "vậy vậy.... Thanh niên kia vì sao phải cảm ơn ngươi?"

"Hắn đã hiểu được ý tứ của ta, hai người đều muốn ©.h.ế.†, không thể nghi ngờ rằng lão nhân ©.h.ế.† trước càng phù hợp với nguyện vọng của bọn họ hơn, nếu thanh niên ©.h.ế.† trước, lão nhân chắc chắn lúc ©.h.ế.† sẽ tràn ngập đau khổ, nếu cùng ©.h.ế.†, ta có thể để cho bọn họ chọn lựa một phương thức ©.h.ế.† hợp lý mà vui vẻ, điều này chúng ta có thể làm được, về phần ta hứa với lão nhân không g.ï.ế.✝ thanh niên, đó chỉ là một lời nói dối mang thiện ý thôi!"

"Hai người bọn họ bắt buộc phải ©.h.ế.†, thứ nhất, bọn họ đã không còn cách nào thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, nếu bị cảnh sát bắt được, thân phận chúng ta có khả năng lập tức sẽ bị bại lộ, mặt khác, vạn nhất bọn họ đào tẩu, vậy thì chúng ta vẫn sẽ bị bọn họ truy sát vô cùng vô tận, hắn chắc chắn sẽ truy sát không ngừng nghỉ, đương nhiên ngươi có thể sẽ nói, bọn họ một người là người già cả, một người thì hai tay tàn phế, đâu còn lực lượng gì để truy sát chúng ta phải không?"

"Ta có thể khẳng định, đây là một cách nghĩ sai lầm, người thanh niên kia không ©.h.ế.†, hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra muôn vàn phương pháp để b.á.ℴ †.h.ù chúng ta, dùng mạng sống của chúng ta rửa sạch vết nhục của bọn họ, loại người như hắn rất nguy hiểm, có ý chí kiên cường, hắn không thể dùng súng thì hắn sẽ dùng những thủ đoạn khác, thậm chí, không từ một thủ đoạn, lúc đó, hắn so với một người mất đi cánh tay lại càng đáng sợ hơn!"

Trương Dương cực kỳ cẩn thận giải thích nguyên nhân, hắn không muốn trong lòng Lưu Bưu lưu lại thêm một bóng ma nữa.

"Hắc hắc, ta hiểu lầm ngươi, ©.h.ế.† thì cũng đã ©.h.ế.† rồi, không phải chỉ là hai s.á.† †.h.ủ nhãi nhép sao!" Lưu Bưu đứng dậy hung hăng dùng tay vỗ lên người Trương Dương, hiển nhiên, một tia tư tưởng ngăn cách của hắn đã biến mất rồi.

"Ai u..... Ta nói cho Bưu ca ngươi biết, ngươi không thể vỗ vào chỗ khác sao?" Trương Dương bị Lưu Bưu vỗ vào vết thương, đâu đến nỗi trực mắng nhiếc.

"Oh oh.... Sorry sorry, Dương ca, ta sai rồi, đau chỗ nào.... chỗ nào..." Bàn tay vừa dày vừa nặng của Lưu Bưu sờ loạn lên người Trương Dương.

"Mẹ kiếp, người cũng thành biến thái rồi...." Sự không thoải mái đã tàn thành mây khói, hai người đã kết giao mấy năm nay, đã có chút ăn ý, tự nhiên biết tâm lý đối phương nghĩ gì, nói tóm lại, tư tưởng của Lưu Bưu so với Trương Dương đơn giản hơn rất nhiều.

"Lưu Bưu, ta phải nói một chuyện với ngươi!" Trương Dương đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói.

" Ân?"

"Sau lưng mỗi người đều có vô số chuyện cũ, cho dù là người cùng hung cực ác cũng sẽ có một mặt làm người ta cảm thấy thiện lương ấm áp, con người không có ai cực xấu, mỗi người đều có gia đình, bằng hữu của mình, giống như s.á.† †.h.ủ kia, cảm tình của cha con bọn họ khiến người ta cảm động, nhưng, hai tay bọn họ đã nhiễm đầy m.á.∪ tanh, bọn họ là s.á.† †.h.ủ, người thân của những người đã ©.h.ế.† đó, sẽ có ai cho rằng chúng ta là người tốt không? Đáp án khẳng định là sẽ không!"

Chương (1-544)