← Ch.302 | Ch.304 → |
Đi ra khỏi địa lao, mọi người không dám khinh thường, kiến trúc nơi này rất giống với một thôn trang, nên nếu là một thôn trang thì có thể đây chính là địa phương hải tặc tụ tập. Nếu gặp phải một đám hải tặc đến lúc đó vô số súng chỉa vào thì võ công của bọn họ có cái thế cùng uổng công.
Hơn nữa hiện tại lại đang ôm lão đầu nên càng khiến mọi người không dám khinh thường.
Loanh quanh đi qua hai phòng đổ nát, mọi người mới phát hiện ra đây là một cái sân rất lớn, phía trước sân rất hỗn loạn đủ các loại kiến trúc được xây dựng, tựa hồ đây vốn không phải là cái sân mà là một đống đổ nát được quây lại thành sân.
Có mùi m.á.∪ tươi!
Một mùi m.á.∪ tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Chậm! Trương Dương thấp giọng, ba người bước đi chậm lại, bước đến gần chỗ mái hiên.
Một †.h.i †.h.ể!
Một †.h.i †.h.ể da đen nằm trên mặt đất, trên tay còn cầm một khẩu súng bán tự động ; hình dạng của người đa đen này rất thảm hại, trên n.g.ự.© có vài vết cào rất lớn, quần áo trên người bị rách bươm, từ những vết thương trên n.g.ự.© có thể thấy cả xương sườn. Vết cào kia từ phía cổ xuống, lại có thêm những lỗ m.á.∪ vô cùng đáng sợ, cơ hồ xé toang cổ, khiến người ta không khỏi thấy kinh hãi.
Là Ngân Mị gây ra!
Trương Dương lập tức có thể khẳng định được đây chính là tác phẩm của Ngân Mị, chỉ có ngân trảo của Ngân Mị mới có thể bộc phát ra lực lượng khủng kh.ï.ế.p đến vậy. Hắn rất rõ ràng ở đây Ngân Mị đột nhiên từ trên nhảy xuống người da đen này, sau đó hai chân sau đạp lên n.g.ự.© hắn mượn lực rồi dùng răng cắn đứt yết hầu hắn. Trương Dương tin tưởng tại tốc độ nhanh như chớp của Ngân Mị thì gã da đen này căn bản là không kịp kêu lên.
Chân của Ngân Mị nhỏ như chân mèo nhưng móng vuốt giấu bên trong vô cùng sắc bén, một khi lộ ra ngoài sẽ không tạo thành tiếng động, đương nhiên, khi gặp địch, tỷ như tình huống này thì nó sẽ mượn lực một cái thật mạnh, đủ để đem n.g.ự.© của người thường phá toang ra.
M.á.∪ chảy trên mặt đất nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ, chỉ để lại một khoảnh đất màu nâu.
Đi!
Trương Dương nhìn cỗ †.h.i †.h.ể này, khẽ nhíu mày một chút. Tại lúc Ngân Mị nhảy ra ngoài hắn cũng cảm thấy sự tức giận của Ngân Mị. Trương Dương phỏng đoán Ngân Mị sẽ đi b.á.ℴ †.h.ù nhưng không ngờ rằng Ngân Mị có thể tàn nhẫn như thế. Đây là lần đầu tiên Trương Dương chứng kiến uy lực lợi trảo của Ngân Mị. Lần trước khi nó g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† người sinh hóa có lân giáp kia chỉ dùng có hàm răng thôi.
Trên thực tế, Ngân Mị ít khi để lộ ra ngân trảo bên trong tứ chi, nhiều lúc chỉ dùng hàm răng làm v.ũ k.Ꮒ.í. Không ngờ rằng lực sát thương của móng vuốt Ngân Mị cũng không thể coi thường.
Kỳ thực điều này cũng là bình thường, tốc độ của Ngân Mị là rất nhanh nên sinh ra lực phản chấn càng lớn. Lúc bình thường Ngân Mị nhảu xuống khỏi người hắn, Trương Dương cũng cảm giác †.h.â.ᥒ †.h.ể có chút chấn động, nhưng không cảm thấy lực sát thương của lợi trảo.
Đi quanh cỗ †.h.i †.h.ể này, Lưu Bưu khẽ nhíu mày, nhìn cả n.g.ự.© và yêt hầu đều bị xé rách khiến người ta cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Đáng tiếc, sự kinh ngạc của họ bây giờ mới chỉ là bắt đầu
Trên đường đi, mùi m.á.∪ tươi ngày càng nồng, khiến người ta muốn nôn mửa.
†.h.i †.h.ể!
†.h.i †.h.ể!
Khắp nơi đều là †.h.i †.h.ể, chúng nằm theo đủ mọi hình dạng trên mặt đất. Có thể thấy được Ngân Mị không hề dừng lại, cơ hồ nó g.ï.ế.✝ tất cả những động vật mà nó nhìn thấy, trong đó có ba con chó, năm con gà, thậm chí cả một con trâu cũng nằm ©.h.ế.† trong vũng m.á.∪, trên cổ có một vết xé thật lớn vẫn còn đang chảy m.á.∪.
Mỗi người lại có một kiểu †.Ử v.ℴ.ᥒ.g khác nhau, người thì có một lỗ m.á.∪ lớn ở n.g.ự.©, có người ở lưng, có người trên cổ, trên mặt, trên vai. Tất cả đều như trong phim kinh dị khiến người ta sợ đến hồn phi phách tán.
Ngay cả những người sống trong sự đuổi g.ï.ế.✝ như Lưu Bưu và Trương Dương nhìn thấy những hình ảnh tàn khốc này thì cơ tim cũng co rút, rồi nhảy lên bình bịch.
Mọi người đều ©.h.ế.† lặng, quên không cảnh giác chung quanh, thậm chí còn nhặt lên vài khẩu súng tự động.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nơi này không cần đề phòng. Tại đây đã biến thành một địa ngục trần gian, cơ hồ không còn một sinh mệnh nào ngoài bọn họ ở đây cả, tất cả đều nằm trong vũng m.á.∪.
Ba người đi về phía tòa nhà, †.h.i †.h.ể ngày càng nhiều, đồng thời phương thức tử vọng của mấy cỗ †.h.i †.h.ể này đã có chút thay đổi ; có khi là móng vuốt mượn lực trực tiếp xé toang cổ, có khi là bị hàm răng sắc bén của Ngân Mị trực tiếp cắn ©.h.ế.†.
Mặc kệ là ©.h.ế.† theo dạng nào thì người mà Ngân Mị g.ï.ế.✝ đều có chung vết thương ở n.g.ự.© và yết hầu, còn nhìn thấy rõ cả những lỗ m.á.∪ lớn ăn khớp với răng nanh, rồi có khi bị xé tung cả mảng thịt. Tất cả đều trở lên mơ hồ, huyết nhục lần lộn.
Nhìn thấy những †.h.i †.h.ể này, Trương Dương lập tức có thể đoán ra góc độ cũng như tốc độ công kích bấy giờ của Ngân Mị.
Trận chiến đó rất nhanh chóng, như tia chớp xẹt qua vậy!
Càn quét, g.ï.ế.✝ chóc... quả là uy phong tám phương.
Mấy hải tặc này trước mặt Ngân Mị quả thực giống như khối đậu hũ, không hề tạo thành cản trở nào cho Ngân Mị.
Đương nhiên đây cũng là do Ngân Mị khéo léo sử dụng tốc độ nhanh như điện của mình, khiến người ta không ngờ tới một con vật nhỏ bé đáng yêu lại có lực lượng cường hãn đến vậy.
Trên thực tế, sự đáng yêu cùng đáng sợ của Ngân Mị chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh.
Chậm rãi, †.h.i †.h.ể ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, cơ hồ vài thước lại thấy có †.h.i †.h.ể, mà sự phá hoại thì ngày càng lớn. Hiển nhiên đối phương cũng phát hiện ra Ngân Mị, cái Ngân Mị có được chính là sự bất ngờ, nếu để đối phương có thời gian chuẩn bị thì với những làn đạn được xối xả bắn ra thì Ngân Mị có nhanh hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì †.h.â.ᥒ †.h.ể của Ngân Mị rất yếu ớt, có thể dùng một tay bóp ©.h.ế.†.
Đây là một căn phòng theo kiểu ngày xưa của A rập, dường như có theo tông giáo nào đó. Cái này giống cái miếu hơn là phòng ở, Trương Dương liền ôm lão đầu chậm rãi tiến vào.
Đi qua cánh cửa, ba người Trương Dương bỗng ngẩn người ra.
Đây là một trận †.à.ᥒ s.á.†!
Một trận †.à.ᥒ s.á.† quy mô lớn!
Bên trong đại sảnh, tại một cái bàn dài còn đang bày biện đủ các loại thức ăn vẫn còn nóng hổi, rượu ngon. Nhưng bữa ăn thịnh soạn này mọi người ở đây chưa kịp hưởng thụ thì đã ngã xuống hết, tất cả hơn mười cỗ †.h.i †.h.ể. Đương nhiên những người ©.h.ế.† ở đây cũng chỉ là đại bộ phận chứ không phải toàn bộ, vẫn còn một số người hoảng sợ chạy ra ngoài để trốn nỗi ám ảnh của cái ©.h.ế.†.
Không ©.h.ế.† hết, còn có một người!
Người này vẻ mặt hoảng hốt, hồi hộp, thần kinh đã trở lên điên loạn.
Là Kindness Bull, cả người hắn run rẩy, cả người co rúm lại ngồi phía sau cột đá lớn, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm một vật dính đầy m.á.∪ tươi ở trên bàn.
Ngân Mị!
Ngân Mị lúc này đâu có còn một bộ lông trắng toát, bề ngoài nhỏ nhắn của nó phảng phất đã bị m.á.∪ tưoi nhuộm qua, phía dưới †.h.â.ᥒ †.h.ể nó còn vài giọt m.á.∪ đang nhỏ xuống. Ánh mắt Ngân Mị không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào Kindness Bull, hai chân khẽ co xuống, bộ dạng tùy thời có thể tấn công. Một cỗ sát khi kinh người từ †.h.â.ᥒ †.h.ể nhỏ nhắn của nó tràn ra.
Ngân Mị rất trung thành với chủ nhân, đây chính là tư liệu mà tiểu hòa thượng cung cấp cho Trương Dương
Hôm nay Trương Dương rốt cục lĩnh hội hàm nghĩa: Trung thành với chủ nhân. Hàm nghĩa này chính là: chủ nhân trong lòng nó luôn có địa vị cao nhất, không tha cho bất cứ ai làm hại đến tính mạng của chủ nhân nó.
Ngân Mị!
Trương Dương khẽ hô lên một tiếng, †.h.â.ᥒ †.h.ể Ngân Mị khẽ run lên, cả thân hình đang đứng trên bàn bỗng nhiên ngã xuống.
Vù... ! Trương Dương giang tay vừa lúc ôm kịp lấy Ngân Mị cả người đầy m.á.∪, hắn cảm thấy tim Ngân Mị vẫn đập thì mới thở pháo một hơi. Hiển nhiên, bởi vì Ngân Mị đã dùng sức quá mức, lúc này vừa mới khôi phục †.h.â.ᥒ †.h.ể thì lập tức chạy ra g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† ít nhất là bốn mươi tên hải tặc, có thể thấy được đã tiêu tốn bao nhiêu thể lực.
Ngân Mị ngoan, để ta dùng rượu tắm cho mày » Lưu Bưu khó khăn lắm mới nở ra được nụ cười, vẻ mặt vô hại nhẹ nhàng tiếp lấy Ngân Mị từ tay Trương Dương. Ngân Mị chỉ mở mắt to nhìn một chút chứ không hề nhúc nhích, Trương Dương thấy Ngân Mị không phản đối thì mới đem Ngân Mị giao cho Lưu Bưu. Lưu Bưu lập tức đem một bình rượu lớn đến, rồi lại tìm một cái bồn lớn bên trong, rồi thêm một ấm nước ấm. Mặt mày hớn hở, cẩn thận giúp Ngân Mị rửa sạch vết m.á.∪ trên người, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Hiện tại Lưu Bưu cam tâm tình nguyện phục vụ Ngân Mị, tiểu gia hỏa này đã dùng lòng trung thành của nó chinh phục Lưu Bưu. Lần này nếu không có Ngân Mị thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Kindness Bull, ngươi có lời gì muốn nói? Trương Dương giao lão đầu để A Trạch ôm, nhìn chằm chằm vào Kindness Bull đang run cầm cập dưới đất.
Đừng... đừng g.ï.ế.✝ ta, đừng g.ï.ế.✝ ta. Trương Dương ôm đầu, ánh mắt hỗn loạn, miệng không ngừng thì thào. Hình tượng hào hùng lăn lộn trên biển, rồi thần kinh vững vàng được tôi luyện qua những vụ bắt cóc của hắn đã bị hành động g.ï.ế.✝ chóc ngày hôm nay của Ngân Mị phá hỏng hoàn toàn, con vật nhỏ này chính là hóa thân của ma q.∪.ỷ.
Vẫn nhớ hiệp nghị của chúng ta chứ? Trương Dương lạnh lùng nhìn Kindness Bull.
← Ch. 302 | Ch. 304 → |