← Ch.2093 | Ch.2095 → |
Càng ngày càng nhiều tu sĩ Thần đạo, không ngừng gia nhập chiến đoàn công kích. Trong lúc nhất thời, cơ hồ có một nửa Thần đạo, đều vùi vào trong vây công.
Mà một nửa khác thì dưới sự chỉ huy của Giang Trần, phong tỏa không gian bên ngoài, đề phòng Quang Độ lão nhân chạy trốn.
Không thể không nói, lần này binh lực vây quét, có thể nói là sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ chưa từng có.
Quang Độ lão nhân không hổ là lão ma, sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ đích thật là kinh người. Trong vòng vây, lại còn rất nhẹ nhõm.
Giang Trần xa xa nhìn c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, lông mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại.
Hắn phát hiện, sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ của Quang Độ lão nhân, thậm chí có một loại tiết tấu gặp mạnh thì mạnh. Rõ ràng bị nhiều Thần đạo vây công như thế, lại không có lâm vào trạng thái liên tiếp bại lui, tuy chưa nói tới tiến công gì, nhưng mà hệ thống phòng ngự, lại phi thường ổn.
Trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là phá không được phòng ngự của hắn.
Chứng kiến tầng ngoài pháp thân của Quang Độ lão nhân, ẩn ẩn có một loại sương mù Tử sắc, lộ ra cực kỳ thần bí, để cho người cảm thấy rất q.∪.ỷ dị.
Mà tầng sương mù này, phảng phất có thể gia trì cho Quang Độ lão nhân, để cho lực phòng ngự của hắn ẩn ẩn còn tăng lên.
- Việc lạ, sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ của Quang Độ lão nhân này, vậy mà đang tăng lên?
Giang Trần là đại hành gia, như thế nào nhìn không ra loại biến hóa này?
Trong lòng cũng cực kỳ rung động, ánh mắt nhìn Quang Độ lão nhân, cũng trở nên phức tạp.
Tại Vĩnh Hằng Thánh Địa giao chiến, Giang Trần bái kiến thực lực của Quang Độ lão nhân, đối với thực lực của hắn cũng có một ước định đại khái.
Nhưng mà không hề nghi ngờ, Quang Độ lão nhân hiện tại, sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ cùng trước đó so sánh, ít nhất tăng lên năm thành.
Một cường giả Thần đạo Trung giai, lực c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ của hắn nhất định là có hạn mức cao nhất. Nếu như nói trước đó trong lúc giao thủ, hắn ẩn tàng thực lực, cái này tựa hồ không quá sự thật.
Dù sao, trận chiến ấy thành bại, đối với Quang Độ lão nhân là phi thường trọng yếu. Tựa hồ Quang Độ lão nhân không có lý do gì ẩn dấu thực lực, lựa chọn rút đi.
Thế nhưng mà giờ phút này, Quang Độ lão nhân thể hiện ra sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, để Giang Trần phi thường xác định, tuyệt đối là có tăng lên rất lớn.
Chuyện này khiến Giang Trần khó hiểu rồi.
Cũng may, hiện tại bên vây công còn không có hình thành hô ứng hữu hiệu nhất, làm cho công kích của bọn hắn rời rạc, không có hình thành chỉnh thể cường đại.
Giang Trần trầm ngâm nói:
- Chư vị, công kích của các ngươi rất cường đại, nhưng không có hình thành kết cấu, loại công kích này, linh gõ tán đả, đối với hắn uy h.ï.ế.p không lớn.
- Ha ha ha, tiểu tử, không thể tưởng được, ngươi tuổi còn nhỏ, lại có thể khoa tay múa chân trước mặt những lão gia hỏa Thần đạo thành danh này, ngược lại là lão phu coi thường ngươi.
Ngữ khí của Quang Độ lão nhân q.∪.ỷ dị, trong c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ rõ ràng còn có thể nhàn hạ mở miệng, điều này hiển nhiên là nói cho mọi người, giờ phút này hắn vẫn còn tương đối nhẹ nhõm, ít nhất không phải cố hết sức.
Cái này đối với tu sĩ vây công hắn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Trong nội tâm Giang Trần hiện lên một tia nghi hoặc, hắn cảm thấy, Quang Độ lão nhân này có chút không đúng. Theo lý thuyết, đối mặt nhiều công kích như vậy, Quang Độ lão nhân không có khả năng nhẹ nhõm như thế.
Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, lão gia hỏa này thoạt nhìn không giống như cố hết sức. Vấn đề này đến cùng ở nơi nào? Sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ của Quang Độ lão nhân, tại sao lại biến hóa lớn như vậy?
Trong đầu Giang Trần tràn đầy nghi vấn.
Lúc này, Vĩnh Hằng Thánh Tổ như một trận gió lướt đến trước mặt Giang Trần, thấp giọng nói:
- Giang Trần, Quang Độ lão nhân này, đường đi rất kỳ lạ a.
Giang Trần gật đầu, nhưng lại trầm ngâm không nói. Hắn làm sao không biết đường đi của Quang Độ lão nhân q.∪.ỷ dị? Đến cùng Vô Tận Lao Ngục kia thần kỳ đến cỡ nào, rõ ràng sáng tạo ra một tu sĩ đáng sợ như thế?
- Nhìn bề ngoài, muốn đánh bại hắn, cũng không dễ dàng.
Vĩnh Hằng Thánh Tổ thở dài.
- Hôm nay phải lưu lão nhân này lại, nếu không, Vạn Uyên đảo mười Đại Thánh Địa sẽ hậu hoạn vô cùng.
Thanh âm của Giang Trần cực kỳ kiên quyết.
Ngưng mắt nhìn Quang Độ lão nhân, nhìn tầng sương mù tím xanh q.∪.ỷ dị kia, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần triển khai toàn bộ, ý đồ không bỏ qua bất luận chi tiết nào.
Lúc này, Chu Tước Thần Cầm bỗng nhiên hóa thành một đoàn hồng mang, cũng lướt đến trước mặt Giang Trần.
- Trần thiếu, ngươi có phát hiện gì không?
Ngữ khí của Chu Tước Thần Cầm lộ ra thập phần ngưng trọng.
- Cái gì?
Giang Trần vô ý thức hỏi.
- Quang Độ lão nhân này, trên người cất dấu Ma khí.
Chu Tước Thần Cầm trầm giọng nói.
- Ma khí?
Sắc mặt của Giang Trần hơi đổi.
- Đúng vậy, hắn đang che dấu, hắn muốn dùng tầng sương mù tím xanh bên ngoài kia, ngăn trở Ma khí mà hắn không ngừng bộc phát ra. Thế nhưng mà, thời đại Thượng Cổ, ta đã giao thủ với Ma tộc, đã từng cảm thụ qua khí tức của Ma tộc. Quang Độ lão nhân này, chỉ sợ lai lịch bất chính a.
Lời này vừa ra, Giang Trần triệt để rõ ràng rồi. Quang Độ lão nhân này, vậy mà thân có Ma khí, chẳng lẽ thật sự là dư nghiệt của Ma tộc sao?
Giang Trần vội vàng nghiêng đầu hỏi Vĩnh Hằng Thánh Tổ:
- Thánh Tổ đại nhân, Vạn Uyên đảo ở thời đại Thượng Cổ, có Ma tộc †.à.ᥒ s.á.† bừa bãi không? Vô Tận Lao Ngục kia, có từng giam giữ Ma tộc không?
Vĩnh Hằng Thánh Tổ ngẩn ngơ, nhưng lại không xác định:
- Vô Tận Lao Ngục, từ Thượng Cổ đã có. Từ khi lão phu hiểu chuyện đến nay, chỉ biết Vô Tận Lao Ngục kia là Thượng Cổ truyền thừa, trấn áp lấy lịch đại sinh linh gian ngoan mất linh, kiệt ngao bất tuần, cuồng đồ cùng đại hung. Quang Độ lão nhân kia, khẳng định không phải ở thời đại chúng ta. Ít nhất, lão phu từ nhỏ đến bây giờ, chưa từng nghe qua tên tuổi của hắn.
Giang Trần trầm giọng nói:
- Như thế nói đến, Quang Độ lão nhân này, hẳn là ở thời điểm sớm hơn, bị giam giữ vào sao?
- Hẳn là vậy.
Vĩnh Hằng Thánh Tổ nhẹ gật đầu.
- Nói như vậy, Quang Độ lão nhân này, đích thật là rất khả nghi a.
Chu Tước Thần Cầm phảng phất lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Trần.
- Trần thiếu, nếu như Quang Độ lão nhân này là Ma tộc, vậy thì càng không thể để cho hắn đi. Đối phó Ma tộc, tuyệt đối phải nhổ cỏ tận gốc!
Chu Tước Thần Cầm ở Thượng Cổ chịu qua thống khổ khi Ma tộc làm loạn, càng thêm kiêng kị Ma tộc. Cho nên, liên quan đến Ma tộc, hắn là rất khó có thể bình tĩnh.
Trong ánh mắt của Giang Trần, cũng hiện ra một đạo sát cơ. Linh quang lóe lên, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì thực lực của Quang Độ lão nhân sẽ không hiểu thấu tăng lên.
Quang Độ lão nhân này, nhất định là đã thức tỉnh Ma khí trong cơ thể. Ma khí thức tỉnh, kích phát tiềm lực †.h.â.ᥒ †.h.ể, để cho sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ của bản thân tăng lên.
Đây là một loại phương pháp c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ quen thuộc của Ma tộc.
Vì cái gì Ma tộc khó đối phó, là bởi vì thủ đoạn của Ma tộc khó có thể tưởng tượng, các loại thủ đoạn của bọn hắn luôn để cho người hoa mắt, khó lòng phòng bị.
Ngữ khí của Giang Trần rất ngưng trọng:
- Nếu là Ma tộc, xác thực không thể để cho Quang Độ lão nhân này chạy, nếu không, một khi hắn †.à.ᥒ s.á.† bừa bãi, toàn bộ Thần Uyên Đại Lục sẽ bị hắn đảo loạn. Đến lúc đó hắn lại nội ứng ngoại hợp, Thần Uyên Đại Lục lập tức sụp đổ cũng không phải là không có khả năng!
Sắc mặt của Chu Tước Thần Cầm cùng Vĩnh Hằng Thánh Tổ hoảng sợ, nhưng đều không hẹn mà cùng gật đầu.
← Ch. 2093 | Ch. 2095 → |