← Ch.0896 | Ch.0898 → |
Tăng nhân Bát Giới chết vào thần thông phật gia nói lên Đại Lôi Âm Tự có nội gian.
Với lực lượng của Đại Lôi Âm Tự nên dễ dàng điều tra ra sự thật, không lẽ...
Kim Thiền giọng run run nói:
- nam nhân trung niên các viện hết sức truy tìm hung thủ, ai ngờ không có manh mối gì. Lúc này ba sư huynh khác có tư cách trở thành Phật Chủ là Bạch Long, Ngộ Tịnh, Ngộ Không đều... Đều lần lượt... Bị hại!
Đinh Hạo ngẩn ngơ.
Chuyện này thật sự quá mức kinh thế hãi tục, nếu không phải Kim Thiền chính miệng nói ra thì Đinh Hạo không bao giờ tin. Truyền nhân Đại Lôi Âm Tự liên tục bị giết trong chùa, nếu đặt ở kiếp trước thì như phu nhân tổng thống nước Mỹ bị hiếp trong nhà trắng, đó là chuyện không thể nào.
Tăng nhân Bát Giới là cường giả thần cảnh, ba vị tăng nhân Bạch Long, Ngộ Tịnh, Ngộ Không dù không phải cường giả thần cảnh thì cũng là đỉnh thánh nhân cảnh, không chênh lệch bao nhiêu với Sở Cuồng Đồ. Thế nhưng Bạch Long, Ngộ Tịnh, Ngộ Không được bảo vệ tầng tầng vậy mà chết.
- Nguyên Đại Lôi Âm Tự sắp phát điên, vạn năm qua không có tiếng xấu như vậy. Trưởng lão các viện tức giận không tiếc tiêu hao một viên xá lợi cốt của Phật Chủ ngày xưa. Một vị trưởng lão sư thúc thiêu đốt lực lượng căn nguyên của mình đảo ngược thời không nhìn chuyện xảy ra lúc mấy vị sư huynh chết. Ai ngờ... Ai ngờ trưởng lão đảo ngược thời không thấy kẻ giết bốn vị sư huynh là...
Nói đến đây người Kim Thiền run bần bật, không biết vì giận dữ hay là sợ hãi.
Đinh Hạo nói thay cho Kim Thiền:
- Người đó chính là ngươi, đúng không?
Kim Thiền gật đầu, nói:
- Ngươi nói đúng, trong hình ảnh gương đảo ngược thời không trông thấy hung thủ chính là ta.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Thủ đoạn của hung thủ thật đã đến mức nghịch thiên, có thể nhiễu loạn thời không chế tạo biểu hiện giả dối. Gặp đối thủ như vậy ngươi rơi vào nông nỗi này cũng không oan.
Ánh mắt Kim Thiền kỳ lạ hỏi:
- Ngươi tin tưởng ta không phải hung thủ?
Đinh Hạo gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Kim Thiền ta quen tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Kim Thiền ngơ ngác nhìn Đinh Hạo, một lúc sau nở nụ cười.
Kim Thiền cười phá lên:
- Hay cho đao cuồng kiếm si, không uổng là kỳ nam đương thời. Ta đã biết là mình không nhìn lầm ngươi. Tuy trời đất rộng nhưng người thật sự tin tưởng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi chính là một trong số đó, không uổng ta xa xôi vạn dặm đến tìm ngươi.
Đinh Hạo bỗng cười gian bảo:
- Thật ra ta chỉ nói thôi, ngươi đừng tưởng thật, lỡ như ngươi đúng là hung thủ thì sao?
Kim Thiền:
-...
Đinh Hạo ôm bụng cười.
Kim Thiền cảm thấy sắp bị tiện nhân Đinh Hạo chọc tức hộc máu, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng nói thật là bị Đinh Hạo trêu chọc xong tâm tình của Kim Thiền không nặng nề như trước.
- Tiếp theo ngươi định làm sao?
Đinh Hạo hỏi:
- Nếu nguyên Đại Lôi Âm Tự đuề truy sát ngươi thì ta không giúp được nhiều. Tùy tiện trưởng lão nào giáng xuống, một ngón tay có thể đâm chết ta.
Nếu là trước kia Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá không chừng rất tự tin vào mình.
Từ khi Đinh Hạo biết số lượng cường giả thần cảnh trong thiên địa từ miệng Đinh Hồng Lệ thì hắn hiểu rằng cao thủ thật sự đều là lặng lẽ không có tiếng tăm. Thánh địa như Đại Lôi Âm Tự không thể nào chỉ có một Phật Chủ ngày xưa là cường giả thần cảnh. Sợ là chưởng tọa các viện trưởng lão Kim Thiền nói cũng là cường giả thần cảnh.
Nếu người Đại Lôi Âm Tự suy sát Kim Thiền là cường giả thần cảnh thì có thể một ngón tay đè chết Đinh Hạo.
Bây giờ Đinh Hạo đã hiểu rằng tu vi tinh thâm như Kim Thiền tại sao bị truy sát chật vật như con chó, đổi lại là hắn chắc còn tơi tả hơn Kim Thiền.
Kim Thiền khẽ thở dài:
- Lần này ta thật sự gục. Bốn vị sư huynh chết, ta trở thành phản đồ số một của bổn tự, người được lợi lớn nhất là Diệu Âm. Làm người thừa kế duy nhất con lại, nay Diệu Âm đã trở thành Phật Chủ đứng đầu Đại Lôi Âm Tự, tụ tập toàn bổn tự truy sát ta. Tuy trời đất lớn nhưng không có chỗ cho ta dung thân.
Bị thế lực như Đại Lôi Âm Tự hết sức truy sát dù là cường giả thần cảnh cũng phải chết.
Tuy Vô Tận đại lục lớn nhưng không có chỗ cho Kim Thiền nương náu.
Kim Thiền ngừng một lúc, khẽ thở dài:
- Xem ra chỉ còn cách rời khỏi thế giới này, may mắn trên đường đi Tuyết Châu ta cướp được thứ này.
Kim Thiền xòe tay ra, một lệnh bài đá hình tam giác nằm trong tay gã.
Con ngươi Đinh Hạo co rút, hắn nhận ra ngay lai lịch của lệnh bài đá.
Lại là một khối Độn Thiên Thạch Thi.
Tuy hình dạng khác với Độn Thiên Thạch Thi của Đinh Hạo nhưng chất liệu y như đúc. Thoạt trông Độn Thiên Thạch Thi làm bằng đá nhưng thật ra là chất liệu độc nhất vô nhị, trên Vô Tận đại lục không có loại dá này. Độn Thiên Thạch Thi có hơi thở kỳ dị dao động.
Mắt Đinh Hạo sáng lên:
- Ngươi muốn...
Kim Thiền gật đầu, nói:
- Nghe nói sau núi Vấn Kiếm tông phát hiện một trận pháp bàn cờ có thể đi thông tiên giới, chỉ cần có một khối Độn Thiên Thạch Thi là có thể thúc giục. Trên đường đi ta mạo hiểm bị truy sát chết cướp một khối Độn Thiên Thạch Thi của yêu tộc.
Đinh Hạo khen ngợi:
- Ngươi rất may mắn.
Nếu đổi lại là bình thường Đinh Hạo sẽ không khách sáo nói dù Kim Thiền thoát được một lúc nhưng không thể trốn cả đời. Bị thánh địa võ đạo như Đại Lôi Âm Tự truy sát thì cuối cùng chỉ có đường chết. Tuy nhiên vừa lúc cánh cửa tiên giới, Độn Thiên Thạch Thi xuất hiện cho Kim Thiền cơ hội tốt nhất.
Chỉ cần lợi dụng Độn Thiên Thạch Thi trốn vào tiên giới là tuyệt đối có thể thoát khỏi Đại Lôi Âm Tự truy sát.
Đây là cơ hội duy nhất cho Kim Thiền.
Nếu Kim Thiền muốn chứng minh trong sạch thì phải tìm cách sống sót, sau này thực lực tăng lên mới cứu lại tất cả. Nếu Kim Thiền bị cường giả Đại Lôi Âm Tự bắt là chỉ có đường chết.
Nhưng Kim Thiền một đường chạy đến Tuyết Châu Bắc Vực chắc người truy sát gã còn chút tình cảm, không tin gã là phản đồ, nương tay cho gã. Nếu không thì cường giả thần cảnh hết sức truy sát, Kim Thiền không thể nào sống sót đến đây.
Đinh Hạo cảm thấy vụ án có ẩn khuất gì nhưng tạm thời hắn không vạch ra được.
Đinh Hạo lấy ra Độn Thiên Thạch Thi của mình, nói:
- Được rồi, xem ra ta có đồng bạn.
Kim Thiền sớm biết trước, nói:
- Ngươi thật sự quyết định vào trận pháp truyền tống đó?
Đinh Hạo gật đầu.
- Ngươi không bị người ta truy sát khắp thế giới thì cần gì mạo hiểm vậy?
Độn Thiên Thạch Thi cười nói:
- Tuy quan hệ của hai chúng ta tốt nhưng không đến mức tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu đi?
Đinh Hạo nói:
- Ta có lý do của mình.
Kim Thiền không hỏi thêm.
*****
Đêm đó Kim Thiền ở trong căn phòng bí mật, Đinh Hạo bày trận pháp liễm tức mình sở trường nhất bên ngoài, hy vọng có thể giấu hơi thở của Kim Thiền, không bị cao thủ Đại Lôi Âm Tự truy sát đến nơi phát hiện.
Đinh Hạo không nói chuyện này cho ai biết.
Bởi vì Lý Lan rất bận. Buổi tối Đinh Hạo mang theo nữ hài tử Đinh Thiên Sương vượt ngàn dặm trở về Ẩn Kiếm phong, dỗ nữ hài tử ngủ. Đinh Hạo ngồi xếp bằng trước nhà tranh, vận khí tu luyện.
Tu vi huyền khí của Đinh Hạo mấy ngày nay có tiến bộ, hiện giờ đã đến song mạch nhất khiếu Võ Hoàng cảnh. Tuy mấy hôm nay Đinh Hạo bận rộn nhưng chưa từng bỏ ngõ tu luyện huyền khí, cộng với đan dược của Tây Môn Thiên Tuyết, thần minh dược phố hỗ trợ. Đinh Hạo mới vận chuyển giây lát đã cảm thấy khí thể rất hùng hồn cuồn cuộn trong người, có dấu hiệu đột phá.
Ẩn Kiếm phong là trọng địa của Vấn Kiếm tông, phòng vệ nghiêm ngặt, Đinh Hạo có thể yên tâm đột phá.
Mười bốn đốm lửa, mười bón đốm băng luân phiên hiện ra trong cơ thể Đinh Hạo, tỏa ánh sáng rực rỡ. Song mạch một trăm hai mươi tám đã căng đầy, mỗi một huyệt khiếu trơn bóng đầy đặn như dựng dục sinh mệnh trong đó, cực kỳ thâm ảo, kỳ diệu.
Huyền khí lửa của Tất Phương, cực âm ngục băng huyền khí như hai thiên hà một vàng một trắng kết nối đốm lửa và đốm băng lại. Ánh sáng rực rỡ bắn ra từ cơ thể Đinh Hạo, bao phủ toàn thân hắn.
Đoàn sáng vàng và trắng bao phủ nguyên Ẩn Kiếm phong.
Tu vi huyền khí cảnh giới Võ Hoàng cảnh đúng là cực kỳ cường đại, có băng tuyết và Tất Phương rít gào. Băng tinh, bông tuyết như tinh linh xoay tròn. Đôi khi lạnh lẽo thấu xương, đôi khi nóng cháy lâun phiên nhau, giống như âm dương tuần hoàn.
Lấy cơ thể Đinh Hạo làm trung tâm, cỏ nhỏ bên cạnh hắn lúc lúc ngã trước lúc nghiêng ra sau. Nhánh cỏ từ xanh biếc đến khô vàng, lại từ vàng vọt đến xanh mơn mởn, không ngừng biến đổi như thu xuân tới lui.
Ba canh giờ qua đi.
Trúc lan, huyệt khiếu thứ hai trong đệ bát kinh túc dương minh, vân hoa, huyệt khiếu thứ mười bảy trong đái mạch lục kỳ kinh rốt cuộc điểm tinh thành công.
Hai đốm băng, lửa mới ính biến ảo trong vũ tụ cơ thể Đinh Hạo, cùng với một trăm hai mươi tám đốm sao hợp thành đồ án kỳ lạ, giống như chòm sao, tràn ngập đạo vận thiên cơ.
Đinh Hạo thở phào:
- Phù.
Đinh Hạo chậm rãi rút lực lượng về.
Lần này đột phá vào song mạch nhị khiếu Võ Hoàng cảnh rất thuận lợi, đao kiếm song thánh thể thể hiện rõ ưu việt không có bình cảnh tu vi huyền khí. Tiếc rằng trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp vì tốc độ chảy thời gian nên Đinh Hạo thiếu ba năm.
Nếu Đinh Hạo giống như đám người Lý Lan, Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết, Tạ Giải Ngữ, Cuồng Đao Trương Phàm, Vương Tuyệt Phong tu luyện ba năm trong thế giới thật thì bây giờ không chừng hắn đã có tu vi huyền khí cảnh giới Võ Đế cảnh.
Ánh trăng rơi rụng như vải lụa.
Thiên địa tĩnh lặng, bao la và xinh đẹp.
Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy thấy Lý Lan mặc áo choàng tráng đứng trước cửa nhà tranh nhìn hắn, chắc khi nàng trở về thấy Đinh Hạo đang luyện công nên không quấy rầy, yên lặng chờ đến bây giờ.
Đinh Hạo mỉm cười ôm Lý Lan vào lòng, động tác tự nhiên như trượng phu dịu dàng ôm thê tử mới cưới.
Đinh Hạo khẽ nói:
- Có lẽ ta sẽ lại đi một thời gian.
Lý Lan gật đầu, nói:
- Ừm!
Đinh Hạo, Lý Lan vai kề vai đi trong đêm lạnh như nước, đến trước vách núi dưới tán cây đào, nhìn xuống sơn môn Vấn Kiếm tông. Ánh lửa sáng tỏ, Đinh Hạo kể lại từ đầu đến đuôi cho Lý Lan nghe.
Lý Lan không nói tiếng nào.
Gió thêm cuốn mái tóc dài như hải tảo bềnh bồng trong nước biển.
Lý Lan biết chuyện gì Đinh Hạo đã quyết định thì hắn sẽ kiên trì đến cùng.
Lý Lan càng rõ ràng Đinh Hạo làm như vậy là có lý do phải đi, hơn phân nửa là vì Vô Tận đại lục. Làm vì Lý Lan và đứa con, vì những người luôn ủng hộ, điên cuồng tôn sùng Đinh Hạo.
Đinh Hạo bổ sung:
- Ta nhất định sẽ trở về.
Giọng điệu Đinh Hạo kiên quyết.
- Ừm! Ta sẽ luôn chờ ngươi, cho dù là hồng nhan mất đi, đầu đầy tóc bạc.
Lý Lan siết chặt tay Đinh Hạo, chỉ cây đào nở đầy cánh hoa hồng, ngữ điệu kiên quyết:
- Sau này mỗi ngày vào lúc này ta sẽ chờ ngươi tại đây.
Đinh Hạo gật đầu, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, hôn sâu, lòng không chút tạp niệm.
Cảm giác máu thịt hòa vào nhau, như hai sinh mạng hợp thành một.
Chính lúc này...
Trong trời sao lấp lánh bỗng có một tia sáng chợt lóe như đột nhiên rơi xuống, kéo dài cái đuôi từ trời đêm rơi xuống Ẩn Kiếm phong.
Đinh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng đỏ rực đến ngày càng gần, là ngọn lửa hình phượng hoàng. Phượng hoàng như có sự sống bay hướng Đinh Hạo, Lý Lan.
Đinh Hạo giơ tay lên.
Phượng hoàng lửa đậu vào bàn tay Đinh Hạo, rực rỡ, chói lọi, giống như vật sống.
Tin tức kỳ lạ hiện ra trong đầu Đinh Hạo.
Lý Lan nhỏ giọng nói:
- Là nàng?
Đinh Hạo gật đầu, đúng là Tạ Giải Ngữ truyền tin.
Vẻ mặt Lý Lan lo âu nói:
- Bây giờ nhân tộc, yêu tộc như nước với lửa, tuy ta không biết tại sao Giải Ngữ sư muội với thân thể nhân tộc trở thành thánh nữ yêu tộc được. Tuy nhiên sư muội cứ ở trong Tiên Hoàng Cung, sớm muộn gì khi thánh chiến hai tộc bùng nổ thì Hạo ca ca sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn.
Lý Lan biết Đinh Hạo là người rất nặng tình cảm, đã yêu Tạ Giải Ngữ sâu đậm. Lý Lan không phản đối Đinh Hạo có nữ nhân khác, vì trên Vô Tận đại lục đời đời đều là chế độ đa thế. Khiến Lý Lan lo là thân phận của Tạ Giải Ngữ rồi sẽ gây rắc rối cho Đinh Hạo.
Bây giờ Đinh Hạo có uy vọng rất cao trong nhân loại Bắc Vực, nếu một ngày kia vì Tạ Giải Ngữ mà bị chụp mũ tội danh cấu kết với yêu nghiệt sẽ thân bại danh liệt trong một đêm.
Nếu có thể sớm ngày khuyên Tạ Giải Ngữ thoát ly khỏi Tiên Hoàng Cung thì không còn gì tốt hơn.
Trong lòng Lý Lan chỉ có hai thứ quan trọng nhất, một là Vấn Kiếm tông, hai là Đinh Hạo và nữ nhi.
Vì hai điều này dù phải trả giá đắt thế nào thì Lý Lan đều cam lòng tình nguyên.
Lý Lan tuyệt đối không cho phép Đinh Hạo vì Tạ Giải Ngữ trở thành tội nhân của nhân loại.
Lý Lan cảm thấy nếu nàng là Tạ Giải Ngữ thì không cần Đinh Hạo nói đã sớm chủ động rời khỏi Tiên Hoàng Cung, vứt bỏ địa vị thánh nữ yêu tộc, không liên quan gì đến yêu tộc nữa. Tin tưởng đội lại là Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết thì đã quyết định như vậy, cho nên Lý Lan luôn rộng lượng với hai nàng này là vì thế. Lý Lan đã thừa nhận Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết là nữ nhân của Đinh Hạo.
Nếu trong lòng Tạ Giải Ngữ có Đinh Hạo thì còn thứ gì không thể từ bỏ?
Lý Lan luôn suy nghĩ vấn đề này.
Chỉ vì cho đến nay Tạ Giải Ngữ kiên quyết ở lại Tiên Hoàng Cung nên Lý Lan không có hảo cảm với nữ võ thần xinh đẹp, kinh tài tuyệt diễm này, thầm chê trách.
Đinh Hạo mỉm cười khều mũi Lý Lan.
← Ch. 0896 | Ch. 0898 → |