← Ch.1055 | Ch.1057 → |
Nhìn kỹ thì thấy ánh sáng trắng chính là các hồng mông thiên trụ lúc trước bay lên trời, chúng nó như cây đinh cố định cánh cửa ánh sáng trong không trung, đối kháng lực lượng pháp tắc thiên địa khép lại khiến cánh cửa ánh sáng vĩnh viễn không biến mất.
Chân trời phía đông lộ ánh bình minh, một ngày mới sắp bắt đầu.
Có người không chịu nổi khẽ hét lên:
- Cánh cửa ánh sáng tràn ngập nguyên tố không gian... ổn định, bình tĩnh như vậy... Không... Không lẽ đây là vực môn truyền tống?
Không ai trả lời gã.
Xuất hiện trên tiên đạo phong toàn là đẳng cấp bá chủ võ đạo, ánh mắt, kiến thức, kinh nghiệm hơn hẳn người thường, có ai chưa từng thấy vực môn không gian? Mọi người nhận ra ngay đây là vực môn mới khổng lồ, kích cỡ to lớn hơn xa vực môn bất cứ siêu thế lực nào trên Thần Ân đại lục tạo ra, sức con người không xây dựng vực môn này được.
Có thể gọi là quỷ phủ thần công.
Đương nhiên đây không phải vấn đề chính.
Nghi vấn lớn nhất trong đầu mỗi người...
Vực môn lớn này thông hướng nào?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức lảo đảo bò ra khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất.
Sau khi thực lực bị phế bỏ, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức biến già nua, yếu ớt hơn cả lão nhân bình thường. Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức bò dọc theo con đường sụp đổ một canh giờ, người đầy vết thương mới bò lên mặt đất. Vầng mặt trời mới ló lên từ góc trời, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi mặt đất.
Lòng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức tro tàn ngẩng đầu nhìn vực môn mới khổng lồ.
Nếu là trước kia thì hình ảnh kỳ dị này sẽ khiến Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức dào dạt hứng thú, thiên địa biến dị đại biểu cho đại cơ duyên. Nhưng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức hốt hoảng như chó, gã chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ nương náu tránh né các phương truy sát, tiếp theo nên sống ra sao.
Dù đánh mất thực lực nhưng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức muốn sống, lực lượng đã mất có thể tu luyện hồi phục lại.
Nạp Lan thế gia có một ít thần tàng, mấy năm nay gom góp tích luỹ nội tình có thể giúp Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức lấy lại thực lực.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vững tin có một ngày gã sẽ thay hình đổi dạng vùng dậy.
Đương nhiên Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không dám về tổng đà Nạp Lan thế gia, lúc này tổng đà là hố lửa. Nê Bồ Tát đi cứu người nhà của mình, Thần Đình phương đông và các thế lực khác sẽ theo dấu vết tìm đến tổng đà Nạp Lan thế gia, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức về là chịu chết.
- Nên đi đâu đây?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vừa cố gắng chạy nhanh vừa suy tư.
Lúc này bên cạnh vang tiếng bước chân nặng nề, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức bản năng cứng người nhưng giây sau nhận ra bước chân nặng nề tuyệt đối không phải là cao thủ võ đạo. Nghĩ đến đây Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thấy nhẹ nhõm.
Rất nhanh, mấy chục bóng người quần áo rách rưới chạy ra từ đằng sau đá vụn, là ăn mày xóm nghèo.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức tùy tiện liếc mắt một cái, bình thường gã xem đám người này như con kiến. Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không thèm để mắt đến mấy chục tên ăn mày này, tiếp tục đi tới trước.
Lúc đến gần đám người ăn mày, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức lạnh lùng cười quát:
- Thứ không biết sống chết, cút đi, đừng cản đường.
Nếu là bình thường, đám ăn mày sẽ sợ run cầm cập, tè ra quần. Nhưng lần này mấy chục trên ăn mày không tránh đường.
Mắt mấy chục tên ăn mày lóe tia sáng tham lam, hung ác nhìn chằm chằm vào Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, khuôn mặt bẩn tèm lem lộ biểu tình hăm hở.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức tức giận quát:
- Tiện dân không biết sống chết, muốn chết sao?
Nhưng giây sau Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhận ra điều gì, giật nảy mình, lỗ chân lông dựng đứng. Bởi vì ánh mắt đám ăn mày như linh cẩu thấy con mồi, độc ác mà thô bạo.
Bọn họ muốn cướp bóc mình?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhìn đồ đạc trên người, gã vẫn mặc trang phục xa hoa lòe loẹt. Không nói đến mấy bảo thạch, ngọc trụy vô giá, xé một miếng vải áo của Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức đủ bán đổi một mớ tiền cho đám ăn mày tiêu phí một, hai năm.
Nếu là trước kia gặp kẻ đê tiện thế này Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không cần nhúc nhích ngón tay, đã có cao thủ hộ vệ giết chết đám không biết chết sống này.
Nhưng bây giờ các cao thủ thân tín đều bị Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức đưa vào Long Ngâm Thiên Biến Trận cung cấp năng lượng máu thịt, chết không còn một mống. Bản thân Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức mất hết thực lực, không còn lại chút tu vi huyền khí.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không phải thể tu, lại còn bị thương.
Bây giờ Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vô cùng suy yếu, đừng nói là mấy chục ăn mày hung hãn, một nam nhân cao to bình thường đủ giết gã. Anhạn ra điều này, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thay đổi thái độ ngay, nặn nụ cười gượng, há mồm định nói gì.
Mấy chục tên ăn mày đã cười lạnh xông lên.
Loại người sống tầng dưới chót Thạch Chủy thành đều là kẻ làm liều bỏ mạng, vì sống không cần biết mạng người khác hay chính mình, như chó sói điên cuồng. Sau khi quan sát Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không gây uy hiếp hì đám ăn xin nhanh chóng xông lên.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức hét to:
- Các ngươi dám... A...
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức chưa nói hết lời đã bị tên ăn mày chạy đằng trước nhất đấm gãy mũi, máu chảy ròng ròng.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức rống to báo thân phận:
- Các ngươi biết ta là ai không? Ta là...
Nhưng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức bỗng thấy bụng lạnh lẽo.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức cúi đầu xuống, thấy thiếu nữ nhỏ gầy khoảng mười ba, bốn tuổi tay siết chặt một khối sắt rỉ sét, phần mép mài sắc nhọn đâm mạnh vào bụng gã.
Thiếu nữ suy dinh dưỡng, vừa đen vừa gầy, da bọc xương. Độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhưng mặt thiếu nữ không có chút ngây thơ, đáng nhắc tới là bề ngoài hơi giống Nạp Lan Sơ. Tuy nhiên trong mắt thiếu nữ không có sự bình tĩnh, dịu dàng, ngoan ngoãn, ý cười như Nạp Lan Sơ. Trong mắt thiếu nữ chỉ có độc ác, hung tợn như dã thú. Thiếu nữ nhe hàm răng vàng khè bén như chủy thủ, tứ con linh cẩu nhỏ hung ác.
- A... A Sơ...
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức mơ hồ như thấy thiếu nữ bị gã ép chết.
Thiếu nữ ăn mày ngẩn người sau đó trở về vẻ lạnh lùng, độc ác.
Thiếu nữ ăn mày siết chặt khối sắt cấm trong bụng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức hung tợn đâm vào rồi nhanh chóng rút ra, cách làm quen thuộc cực kỳ. Thiếu nữ ăn mày nhanh chóng đâm vào mấy lần, đâm thủng bụng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thành tổ ong.
Giết người là chuyện thường ngày ở huyện với thiếu nữ ăn mày.
Lực lượng cuối cùng chảy ra khỏi cơ thể Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, sự sống xói mòn.
*****
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức ngửa đầu ra sau mềmn hũn ngã xuống, giang hai tay như muốn ôm lấy cái gì, cuối cùng bất lực rũ xuống. Trong mắt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức có tức giận, không cam lòng, khó tin, mờ mịt, bi ai.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không thể tưởng tượng gã tung hoành đại lục phương đông bao nhiêu năm, dám gạt của Thần Đình phương đông thế nhưng có một ngày chết vào tay ăn mày nhỏ bé như con kiến.
Rất nhanh quần áo trên người Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức bị lột sạch, đám ăn xin lấy đi những vật bọn họ cho rằng có giá trị. Gia chủ đương thời của Nạp Lan thế gia lỏa lồ nằm trong đá bụi, máu nhuộm đỏ bốn phía.
Khi ý thức bay ra, Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không biết sao nhớ lại khuôn mặt thiếu nữ ăn mày giết gã. Khuôn mặt kia chồng lên mặt Nạp Lan Sơ như cùng một người.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức chết vào tay thiếu nữ giống với Nạp Lan Sơ là ông trời báo ứng sao?
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thở ra nhiều, hít vào ít.
Nhưng ngay lúc đó bóng người chợt lóe, một thanh niên mặc áo đen, tuấn tú, một mắt từ trên trời giáng xuống bên cạnh Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, cúi đầu nhìn chằm chằm vào gã.
Là Đinh Đồng.
Đinh Đồng nhìn Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức như xem một con chó, trong một mắt có bảy đốm sáng như bảy ngôi sao vận chuyển. Ánh sáng mông lung tựa làn sương bao phủ nguyên người Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.
Đinh Đồng đang 'nhìn' cái gì.
Có lực lượng kỳ dị bao phủ Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, những gì trên người gã khựng lại, bao gồm sự sống xói mòn, giữ trạng thái cân bằn.
Nửa ngày sau.
Đinh Đồng khẽ thở dài:
- Quả nhiên là Nê Bồ Tát.
Không ngờ nhân vật trong truyền thuyết này lợi hại như vậy, dùng sức một người che lấp thiên cơ, tính kế quái sư của các đại thế lực, lẫn lộn các cường giả chí tôn thôi diễn, che giấu Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng nhìn thấu mọi vật. Nê Bồ Tát thay đổi thiên cơ thiên tượng, thành công lừa dối.
Ánh mắt Đinh Đồng một lần nữa nhìn Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.
Nô tài chó chết đáng chết một vạn lần, mặt ngoài thì cung kính với Thần Đình phương đông, lén làm ra chuyện như vậy. Uy hiếp Nê Bồ Tát, lừa trên gạt dưới, đánh lừa cả Đinh Đồng. Uổng công Đinh Đồng cho rằng Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức tốt bụng giúp gã lừa người mệnh ngoại kia.
- Vốn tưởng rằng quá trình tranh giành tiên khí xuất hiện biến đổi sẽ ứng trên người kẻ mệnh ngoại kia, ai ngờ là thế này, tính sai quá nhiều.
Lửa giận bùng cháy trong lòng Đinh Đồng:
- Ha ha ha ha ha ha! Nạp Lan thế gia không cần tồn tại trên thế giới này nữa.
Một suy nghĩ của Đinh Đồng đã tuyên án tử hình cho hào môn thế gia đại lục phương đông.
Chớp mắt Đinh Đồng lại vận chuyển Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng, một luồng sáng vàng nhạt bắn vào óc Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, mạnh mẽ lục tìm tin tức trong đó. Cuối cùng ánh sáng vàng biến thành sương mù bảy sắc bao bọc nguyên cái đầu Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.
Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vốn chỉ còn một hơi thở cuối cùng tay chân co giật kịch liệt.
* * *
Không gian căn phòng bí mật sụp đổ.
Nê Bồ Tát ngồi xếp bằng tại chỗ bỗng há mồm hộc búng máu.
Cổ, bàn tay, các vị trí cơ thể Nê Bồ Tát lộ ra ngoài không khí thối rữa như bị đổ nước sôi vào. Nước mủ màu nâu nhạt mấp máy, người Nê Bồ Tát toát ra mùi hôi thối như cái xác sắp mục rữa.
Lực lượng trời phạt đậm đặc tràn ngập căn phòng bí mật.
Nê Bồ Tát liên tục phun vài ngụm máu, cuói cùng trong máu lẫn mảnh vụn nội tạng có màu đen tanh hôi.
Mắt Nê Bồ Tát lại tràn ngập ý cười.
Nê Bồ Tát thở hắt ra, vị trí duy nhất còn lành lặn là mắt gã. Khi Nê Bồ Tát mở mắt ra, bên trong có ngân hà vận chuyển, các hình ảnh mơ hồ xuất hiện trước mắt gã, trong đó bao gồm mấy chục ăn mày hung tợn giết Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.
Nê Bồ Tát nhìn đến khi Đinh Đồng xuất hiện mới nhắm mắt lại, không diễn toán nữa.
Lại qua một nén nhang.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng phá hủy căn phòng bí mật dưới lòng đất của Nạp Lan thế gia, ánh sáng tán đi, người xuất hiện chính là Đinh Đồng.
Nê Bồ Tát cười nói:
- Ngươi đến muộn hơn ta nghĩ một chút.
Đinh Đồng nhíu mày. Lực lượng trời phạt trong căn phòng bí mật đậm đặc đáng sợ, gã buộc phải thúc giục Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng để phòng ngừa hơi thở này xâm nhập vào cơ thể.
Đinh Đồng hỏi thẳng:
- Tiên khí ở đâu?
Nê Bồ Tát bình tĩnh nói:
- Chẳng phải ngươi đã tìm được tung tích tiên khí trong thức hải của Nạp Lan Tinh Đức rồi sao?
- Nạp Lan Tinh Đức chỉ là con chó ghẻ ngu ngốc đáng thương, bị ngươi lợi dụng còn không biết. Ngươi nghĩ ta sẽ tin điều trông thấy trong óc Nạp Lan Tinh Đức sao? Ngươi cực khổ bày ra cái cục lớn như vậy chẳng lẽ chỉ muốn hủy diệt 91?
Đinh Đồng lạnh lùng cười:
- Mọi hình ảnh ký ức trong đầu con chó đó là sương mù ngươi bày ra đúng không? Mấy chục tên ăn mày cũng là ngươi dẫn động lực lượng thiên cơ vận mệnh dẫn đến đúng không? Nhờ tay ăn mày giết chết Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức vốn là thủ đoạn rất cao minh, nếu quái sư của các đại thế lực có chú ý tới đám ăn mày cũng tuyệt đối không suy tính đến ngươi.
Nê Bồ Tát im lặng.
Đinh Đồng tự tin lạnh lùng cười:
- Năng lực tính quẻ của ngươi rất khủng bố, ngay cả chí tôn thần cảnh cũng bị ngươi đùa trong lòng bàn tay. Ngươi được gọi là nhìn thấu mọi thứ trên thế gian thì nên biết Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng của ta có năng lực nhìn thấu hư ảo. Nếu ta tìm ra manh mối từ xác Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thì đương nhiên có thể lần mò theo gốc tìm đến ngươi. Rốt cuộc ngươi vẫn muộn một bước, mọi thủ đoạn trước đó đều uổng phí. Hãy ngoan ngoãn nói ra chỗ tiên khí đi.
Nê Bồ Tát mở to mắt, mỉm cười không nói.
- Xem ra trạng thái của ngươi rất tệ.
Đinh Đồng lạnh lùng cười:
- Che lấp thiên cơ tiên khí, sửa đổi nơi tiên khí xuất thế. Nếu ngươi phải chịu lực lượng trời phạt mạnh nhất thì nên nói ra tiên khí ở đâu, ta sẽ xua tan trời phạt giúp ngươi, cho ngươi không chịu hành hạ đau đớn thế này. Ta thậm chí cho người ngồi trên ghế thủ tịch toán bộ của Thần Đình, dưới hai, ba người, trên vạn người.
Nê Bồ Tát nửa cười nửa không nói:
- Ngươi không làm được.
Đinh Đồng cười nói:
- Có người làm được.
Nê Bồ Tát không hề suy nghĩ từ chối thẳng:
- Ta không muốn làm rối gỗ cho người khác giật dây.
Đinh Đồng biến sắc mặt như bị chọt trúng chỗ đau, nói:
- Vậy phải xem cần trả giá như thế nào. Hơn nữa ai bảo rối rỗ không thể chúa tể vận mệnh của mình? Trong loạn thế mênh mang này khó biết được ai là cờ ai là người đánh cờ.
Nê Bồ Tát im lặng.
- Có vẻ ngươi thật sự muốn từ chối?
← Ch. 1055 | Ch. 1057 → |