Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1111

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1111: Tiên sách cổ trục
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Một đêm qua đi.

- Sao có thể như vậy?

Đinh Hạo đứng trong đại doanh Nam Thiên quân đoàn Thần Đình phương đông, xác phơi đầy đất, máu chảy ào ào. Đinh Hạo nhìn lều chủ tướng trống rỗng, ngây người.

Gần ngàn cao thủ võ minh Bắc Vực tinh nhuệ đứng sau lưng Đinh Hạo cũng lộ biểu tình nghi hoặc.

Quá nhẹ nhàng.

Hành động ám sát bất ngờ tối nay quá thuận lợi, một đường giết tới trước lều soái. Đội phụ trách ám sát doanh chính do Đinh Hạo tự mình dẫn dắt, chưa đến nửa nén nhang đã dễ dàng xông vào.

Phe võ minh Bắc Vực không có một người thương vong đã dễ dàng đến trước lều soái.

Vốn tưởng sẽ có trận ác chiến, chủ soái quân địch chắc chắn là cường giả thần cảnh, bên người nên có cận vệ, thị tòng thực lực cường đại theo hầu. Trong suy nghĩ lạc quan nhất của mọi người là đám cường giả thần cảnh Đinh Hạo giết cường giả Thần Đình phương đông, trong một ngàn người có một phần tư sống quay về đã là kỳ tích.

Nhưng bây giờ chờ đợi bọn họ là lều soái trống rỗng.

Thật ra không chỉ lều soái, quanh lều mấy ngàn thước không có một ai, gió thổi cỏ lay, trong ánh trăng không thấy cái bóng cao thủ Thần Đình phương đông đâu, như thể bọn họ đã vứt bỏ chỗ này.

Có người cảnh giác nhắc nhở:

- Có phải là cạm bẫy không? Chẳng lẽ kẻ địch biết chúng ta đến tập doanh?

Đinh Hạo lắc đầu.

Tình hình này không phải cố ý tạo ra. Đinh Hạo phóng thần thức, mọi thứ trong mấy chục dặm đều nằm trong vòng giám sát của hắn, nhưng Đinh Hạo không phát hiện ra hơi thở lực lượng của cường giả thần cảnh Thần Đình phương đông.

Thật sự đi rồi?

Đinh Hạo ra lệnh:

- Đi đại doanh phương đông nhìn xem.

Đinh Hạo dẫn theo các cao thủ giết hướng đông đại doanh, trên đường gặp khá nhiều đại quân Thần Đình phương đông. Hai bên đánh nhau nhưng rõ ràng phe địch không có lòng chiến đấu, thấy đám người Đinh Hạo từ xa liền xoay người bỏ chạy.

- Phó soái đã chết...

- Lưu đại nhân chết rồi.

Phía xa có tiếng cao thủ Thần Đình phương đông vừa kinh vừa giận gào thét. Đông đại doanh cũng một mảnh hỗn loạn, khói lửa bủa giăng, tiếng giết vang vọng.

Đinh Hạo mừng rỡ nói:

- Là đám Tống chưởng môn!

Xem tình hình thì đám người chưởng môn Thanh Vân tông thành công giết cường giả thần cảnh Thần Đình phương đông tọa trấn đông đại doanh, tốc độ nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.

Chính lúc này.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Ba luồng sáng chói mắt nổ tung trong không trung, chiếu sáng trời đêm rõ như ban ngày.

- Đây là... Tín hiệu thành công.

Đinh Hạo tợn to mắt, thật khó tin. Tín hiệu chứng minh cường giả võ minh Bắc Vực công kích tây đại doanh, bắc đại doanh, nam đại doanh đều làm theo kế hoạch và thành công. Bọn họ giết hoặc đánh bại cường giả thần cảnh Thần Đình phương đông tọa trấn.

Tốc độ quá nhanh, hơi là lạ.

Quả nhiên từ trên trời nhìn xuống doanh địa Nam Thiên quân đoàn Thần Đình phương đông đã rối loạn, lực lượng trận pháp minh văn trong không trung đang suy yếu. Trận pháp Thần Đình phương đông bày trong thiên địa lặng lẽ tan rã.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Loại cảm giác này giống như một đám người pahạp phồng lo sợ vào rừng sâu đánh hổ, kết quả vào hang cọp mới phát hiện bên trong không có mãnh hổ cư ngụ mà chỉ mấy con chó già.

Tương phản quá lớn.

Đại quân Thần Đình phương đông hoàn toàn hỗn loạn, bại cục đã định.

Nhưng đám người Đinh Hạo không hiểu nổi bọn họ thắng như thế nào.

Hắc Giáp Quân Thần Đình phương đông thua.

Hơn bốn mươi vạn cao thủ võ giả từ Thanh Vân sơn mạch chạy xuống đánh lén, Nam Thiên quân đoàn Thần Đình phương đông thất bại thê thảm. Thậm chí trận pháp minh văn đã khắc sẵn đều không khởi động được, binh bại như núi đổ. Đại quân Thần Đình phương đông bị truy sát mấy ngàn dặm, quăng mũ cởi giáp như chó nhà có tang.

trận chiến này tiêu diệt mấy chục vạn Nam Thiên quân đoàn được gọi là một trong bốn quân đoàn tinh nhuệ của Thần Đình phương đông, số còn sống sót đều tan tác không thành hình. Vài vật tư chiến lực không kịp hủy diệt hoặc chuyển đi như tinh thạch, chiến hạm, trận đồ, bảo khí áo giáp, binh khí vân vân nhiều không đếm xuể.

Đây là trận thắng lớn sung sướng lâm li với võ minh Bắc Vực.

Các cường giả gần Thanh Vân sơn mạch đều hưng phấn chúc mừng trận thắng lớn, mọi người hoan hô nhảy nhót. Bọn họ không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, hầu như không tốn hơi sức, bên ta chỉ thương vong hơn vạn người, tổn thất như thế hầu như bị bỏ qua.

Khi màn đêm buông xuống, quanh Thanh Vân sơn mạch đèn đuốc sáng trưng.

Đống lửa cháy hừng hực, nhiều người tụ tập lại ăn thịt uống rượu. Không khí tiệc mừng công nóng bỏng, kề vai chiến đấu khiến nhiều đệ tử tông môn thân thiết với nhau hơn. Một vài tông môn vốn đối địch nhau quan hệ cũng dịu lại.

Đinh Hạo minh chủ, chưởng môn Thanh Vân tông, chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông, các cao tầng đến yến hội một lúc, kính rượu với cá dũng sĩ làm yến hội mấy lần cao trào.

Đối với nhiều đệ tử cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh bình thường trong đời không mấy lần có cơ hội nhìn nhân vật thần thoại với khoảng cách gần thế này. Sau này bọn họ có thể khoe khoang mình từng chiến đấu cùng đao cuồng kiếm si Đinh Hạo, cChưởng môn các siêu tông môn Diệt Tuyệt Kiếm tông, Thanh Vân tông.

Ai cũng hiểu trận chiến này có ảnh hưởng thế nào với thế cục Bắc Vực.

Nếu Thần Đình phương đông không quy mô lớn tấn công Bắc Vực, không điều động quân đoàn khác trong bốn quân đoàn thì cục diện Bắc Vực tương đương ổn định. Ít nhất trong thời gian dài Thần Đình phương đông không thể hoàn toàn khống chế khu vực này.

Nhưng có dấu chấm hỏi còn đọng lại trong lòng đám người Đinh Hạo.

* * *

Thanh Vân đại điện.

Đinh Hạo cùng mấy chục cao tầng ngồi trên ghế đá lót bồ đoàn.

Bốn tù binh Tiên Hoàng cung cảnh giới đỉnh Võ Thánh cảnh bị phong ấn thực lực áp vào Thanh Vân đại điện. Đánh đập tra hỏi qua đi, bốn Thần tướng Hắc Giáp Quân ngoan ngoãn phun ra hết những gì mình biết.

- Tức là một ngày trước khi chiến đấu Hỏa Quân thống soái đột nhiên dẫn bốn cường giả thần cảnh rời khỏi đại doanh, trở về Thần Ân đại lục?

Đinh Hạo nhíu mày hỏi:

- Có biết tại sao Hỏa Quân rời đi không?

Một Thần tướng Hắc Giáp Quân lắc đầu, nói:

- Hỏa Quân đại nhân làm việc chưa bao giờ giải thích với chúng ta, trước khi đại nhân đi kêu giám quân Thanh Diệu Y phụ thân phụ trách điều khiển quân đội.

Chưởng môn Thanh Vân tông trầm ngâm nói:

- Nói vậy là đêm qua đột nhiên công kích là quyết định của giám quân đó?

- Đúng vậy.

Thần tướng Hắc Giáp Quân nghiến rang nói:

- Trước khi Hỏa Quân đại nhân đi từng khuyên nhủ nữ nhân Thanh Diệu Y là phải vững vàng vây khốn, đừng tùy tiện khiêu chiến, mọi chuyện chờ Hỏa Quân đại nhân trở về rồi tính. Nhưng nữ nhân này nóng lòng lập công, nếu không tại ả ngu ngốc đó thì đám tôm tép các ngươi sao có thể thắng Nam Thiên quân đoàn ta?

Mấy Thần tướng Hắc Giáp Quân rất hậm hực vì đánh thua.

Đinh Hạo biết bốn Thần tướng Hắc Giáp Quân không cam lòng, không so đo. Đinh Hạo sai người bắt nhốt bốn tù binh Thần tướng Hắc Giáp Quân lại.

*****

- Là việc lớn gì khiến Hỏa Quân không để ý đại quân suốt đêm quay về Thần Ân đại lục?

Chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông nhìn mọi người, nói:

- Trước khi đi Hỏa Quân mang theo bốn chí tôn thần cảnh có thực lực mạnh nhất trong quân. Nếu bốn người này ở lại thì kế hoạch của chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thành công. Nhưng vấn đề là dù Hỏa Quân có chuyện quan trọng phải đi thì tại sao kéo theo bốn chí tôn? Bản thân Hỏa Quân là chí tôn cường giả thần cảnh, không lẽ hắn còn cần ai bảo vệ?

Không ai giải đáp được vấn đề.

Mọi người có mặt đều thông minh trí tuệ nhưng cảm thấy trong chuyện này rất lạ, không bình thường.

- Bảo vệ?

Trong đùa Đinh Hạo lóe tia chớp, hắn chợt nghĩ ra điều gì.

Đinh Hạo nói:

- Nếu... Ta chỉ ví dụ là nếu bốn chí tôn không phải bảo vệ Hỏa Quân mà là ai khác hoặc vật gì cực kỳ quan trọng quay về Thần Ân đại lục thì sao?

Mắt mọi người sáng lên.

Đúng rồi, sao mọi người không nghĩ ra điều này?

Tiếc rằng lần này đại thắng nhưng không bắt được giám quân Thanh Diệu Y, nếu không thì có càng nhiều tin tức hữu dụng.

* * *

Thần đô đại lục phương đông.

Thần điện canh phòng nghiêm ngặt nhất, khí thế hùng vĩ nhất, như thanh thần kiếm đâm vào khung trời. Thần idện cao hơn các kiến trúc khác trong Thần đô gấp mấy trăm lần. Nóc thần điện treo một thủy tinh huyền năng to lớn tỏa chùm sáng mộng ảo, như con mắt khổng lồ nhìn chăm chú vào mảnh đất mênh mang.

Nơi này là chỗ ở của Ngụy Thần Đế, là nơi uy nghiêm, cao quý nhất Thần Đình phương đông.

Trong đại điện.

Thanh âm uy nghiêm từ trên ngai vàng vọng xuống:

- Ngươi biết luân hồi chi vực ở đâu?

Thanh âm ẩn chứa lực lượng rung động lòng người, không ai dám nổi lòng chống đối, thậm chí không có can đảm ngẩng đầu.

- Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy.

Hỏa Quân quỳ sát đất, dập đầu dán đất lạnh băng, hai tay cung kính dâng lên quyển trục cổ xưa. Không biết tài liệu gì tạo ra quyển trục tỏa ánh sáng mông lung như có thể nuốt mất ánh sáng.

Trên ngia vàng đen tuôn ra lực lượng ôn hòa hút lấy quyển trục.

Một lát sau.

Giọng Ngụy Thần Đế lại vang lên:

- Đúng là thứ thời đại tiên cổ, rất có giá trị. Đây là bản đồ luân hồi chi vực sao?

Có vẻ Ngụy Thần Đế rất vừa lòng, hỏi dồn:

- Ngươi lấy đâu ra quyển trục này?

Hỏa Quân thở phào, nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, thần dẫn quân diệt Cốc Vũ Trai, một tông môn đỉnh cao của Bắc Vực Vô Tận đại lục, phát hiện quyển trục này trong kho vũ khí của bọn họ. Đám dân bản xứ không biết giá tị thật của tiên sách cổ trục, bỏ nó vào kho tạp vật. Mới đầu thần chưa chú ý, sau này một vị thần tướng Nam Thiên quân đoàn ngẫu nhiên có được nó, thỉnh giáo mấy vị trận pháp sư, bị thần ngẫu nhiên gặp phải. Thần cảm thấy vật ấy bất phàm, có hơi thở tự nhiên của tiên nên giành về.

Đại điện tĩnh lặng.

Ngụy Thần Đế chìm trong suy tư.

Một lúc sau, thanh âm ảnh hưởng lòng người vang lên:

- Rất tốt, ngươi làm rất tốt, không khiến trẫm thất vọng. Có ai biết chuyện này nữa không?

Hỏa Quân vội nói:

- Sau khi thần biết giá trị của tiên sách cổ trục thì ra lệnh người khống chế thần tượng thứ nhất sở hữu nó, sợ tin tức bị lộ nên ẫn theo bố nct chí tôn và thần tướng kia về Thần đô, bẩm báo cho bệ hạ ngay.

- Mang thần tướng lên.

- Tuân lệnh!

Một lát sau, Thần tướng Hắc Giáp Quân bị mang lên Hắc Giáp Quân.

Rõ ràng lần đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân đến đại điện này, bộ dạng phập phồng lo sợ, quỳ bò tới. Thần tướng Hắc Giáp Quân sợ đến không dám ngẩng đầu lên, chỉ hét to vạn tuế.

Ngụy Thần Đế không lên tiếng hỏi, một đoàn sáng đen nhạt từ thần tọa bay xuống nhập vào đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân.

Thoáng chốc mặt Thần tướng Hắc Giáp Quân ngu ngơ, mắt mê li không có tiêu cự.

Nửa nén nhang sau Thần tướng Hắc Giáp Quân được đưa đi.

Ra ngoài thần điện Thần tướng Hắc Giáp Quân đánh rùng mình, ánh mắt bình thường nhưng vẫn mờ mịt, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn quên chuyện vừa xảy ra. Tin tức về tiên sách cổ trục bị xóa sạch trong đầu Thần tướng Hắc Giáp Quân.

Trong đại điện.

- Nếu nội dung quyển trục là thật thì truyền thuyết về lục là thật rồi, ha ha ha ha ha ha! Bánh xe vận mệnh rốt cuộc bắt đầu chuyển động rồi sao? Từ sau thời đại tiên cổ trên đời không còn tiên chính là bởi vì luân hồi tan vỡ, lưu vực trôi giạt khắp nơi không biết tung tích...

Hiếm khi trong giọng nói của Ngụy Thần Đế chất chứa hưng phấn.

Hỏa Quân cung kính quỳ tại chỗ.

Ngụy Thần Đế cười to bảo:

- Chuyện này ngươi làm rất tốt, mau quay về Vô Tận đại lục giải quyết đám dân bản xứ gây sự đi. Trẫm muốn ngươi về ngay, cùng trẫm đi di vong chi thành trong tiên sách cổ trục đã nói. Nếu bí ẩn luân hồi giải mở thì ngươi là công thần số một của Thần Đình.

Hỏa Quân mừng rỡ nói:

- Đa tạ bệ hạ ân điển.

Chính lúc này, một tiếng ưng hót kỳ dị vang lên, con chim ưng nhỏ trắng tinh từ nóc thần điện đáp xuống, vỗ cánh đậu trên vai Ngụy Thần Đế, ríu rít thì thầm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khí thế khiến người sợ hãi phát ra từ cơ thể Ngụy Thần Đế, hai luồng sáng bắn ra từ ngai vua như tia chớp xé rách hư không bóng tối, ẩn chứa giận dữ núi lửa. Ngụy Thần Đế đứng bật dậy.

Hỏa Quân giật mình, vội hỏi:

- Có chuyện gì mà bệ hạ tức giận như vậy?

- Cuộc chiến Thanh Vân tông binh thua, Nam Thiên quân đoàn gần như toàn quân hủy diệt.

Giọng Ngụy Thần Đế lạnh như băng vạn năm khiến nhiệt độ thần điện giảm thấp, ánh sáng vặn vẹo, hư không bình chướng tan vỡ.

- A? Cái này...

Hỏa Quân kinh hoàng, cảm giác như rơi vào hầm băng.

Hỏa Quân dập đầu, khủng hoảng nói:

- Thần... Tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết...

Nửa ngày sau.

- Ngươi không có tội.

Giọng Ngụy Thần Đế dịu lại:

- Đều là đồ ngu Thanh Diệu Y, tự cho rằng có người chống lưng dám trái quân lệnh làm hỏng việc lớn của ta, thật đáng chết!

Hỏa Quân quỳ rạp dưới đất, không dám nói câu nào.

- Ngươi đi xuống đi, tạm thời đừng đi Vô Tận đại lục. Ta sẽ phái người khác đi tụ tập Nam Thiên quân đoàn, chuyện Vô Tận đại lục... Tạm thời chờ đi.

Giọng Ngụy Thần Đế trở về bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

- Hãy tu dưỡng thật tốt, trẫm kỳ vọng ngươi rất cao, hy vọng ngươi có thể đột phá trước khi vào di vong chi thành.

- Bệ hạ anh minh, thần vô cùng cảm kích.

Hỏa Quân lộ vẻ mặt cảm kích, hành lễ rồi lui ra.

Trong đại điện ánh sáng tối tăm.

Trên thần tọa cao cao tại thượng, một người cô độc ngồi như pho tượng hòa vào bóng tối.

- Bí ẩn luân hồi, đại lục vỡ, ân oán thời đại tiên cổ kéo dài... Ha ha ha ha ha ha!

...

- Nơi này chính là Nam Hoang sao?

Đinh Hạo đứng trên một mảnh đầm lầy vân mộng, cảm nhận dị tượng hơi nước bốc hơi trong không khí, lòng thầm cảm thán. Khác với Bắc Vực, Trung Thổ Thần Châu, Nam Hoang đầy hơi nước, nhiều sông ngòi, hồ nước như sao trên trời, nghe nói ba phần tư lãnh thổ là vùng nước.

Nơi này là thế giới của nước.

Chương (1-1254)