← Ch.1119 | Ch.1121 → |
Thiếu nữ Mạc Hoàng Tú rất thông minh, lanh trí.
Đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương dọc theo đường lát đá đi gần nội viên, linh khí càng đầy đủ, nhiều người hơn, đều là thanh niên hai, ba mươi tuổi. Ngẫu nhiên có các cường giả thế hệ trước như trưởng lão bốn thế gia, thân phận hiển hách, thái độ kiêu ngạo.
Một hộ vệ cản đường đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương lại.
- Dừng bước, chỗ này là nội viên, các vị có thiệp mời không?
Đinh Hạo đưa thiệp mời ra.
Hộ vệ lộ biểu tình xem thường, lạnh lùng cười:
- Loại thiệp mời này là đẳng cấp thấp nhất, chỉ có thể đi trong ngoại viên, không có tư cách vào nội viên. Mau đi đi, đừng chặn cửa.
Đinh Hạo nhíu mày.
Mạc Hoàng thế gia rốt cuộc có ý gì? Mời Đinh Hạo đến tham gia phong vân hối tài tuấn thiên phú trẻ tuổi nhưng chỉ có thiệp mời ngoại viên, không lẽ rảnh quá muốn đùa hắn sao?
Không biết Mạc Hoàng Anh đi đâu, muốn hỏi cũng không được.
Đinh Hạo đã tức giận, lúc này một thanh âm từ bên cạnh vang lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là đám nhà quê, lại còn muốn vào nội viên, thật là không biết tự lượng sức mình.
Thanh âm kiêu căng ngừng một lúc, chợt ồ lên:
- Đương nhiên nếu cô nương xinh đẹp này muốn vào nội viên cũng được, chỉ cần ta nói một câu.
Đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương ngẩng đầu lên nhìn.
Năm, sáu thanh niên mặc cẩm y phục thuộc Xuất Vân thế gia, người dẫn đầu thân hình cao to, mặt trắng như ngọc, mặt mày như con gái có chút bệnh hoạn, thực lực không tệ, đại khái cỡ cảnh giới tam khiếu Võ Thánh cảnh.
Trong đám cái đuôi đi theo thanh niên mặt mày như con gái có người Đinh Hạo quen, là thiếu gia ẻo lả bị hắn dạy dỗ thê thảm trên Đào Hoa đảo, Bá Thiên thiếu gia.
Mấy hộ vệ vội hành lễ:
- Bái thiếu gia.
Xuất Vân Bái của Xuất Vân thế gia tuy không yêu nghiệt như Xuất Vân Cuồng Chiến nhưng cũng là cao thủ thế hệ trẻ có địa vi rất cao, được gia chủ Xuất Vân thế gia yêu thương. Nghe nói mẫu thân Xuất Vân Bái là tiểu thiếp được Xuất Vân gia chủ thích nhất, nằm trong danh sách nhân vật không thể đắc tội ở Thiên Chi đảo.
Xuất Vân Bái không thèm nhìn hộ vệ cái nào.
Xuất Vân Bái nhìn Lý Y Nhược chằm chằm, trong mắt đầy kinh diễm. Nam Thiên quân đoàn phong hoa tuyệt đại, có khí chất riêng của nữ nhân Bắc Vực. Xuất Vân Bái nhìn si mê, Bá Thiên nói đúng, nữ nhân này xinh đẹp điên đảo chúng sinh.
Mặt Bá Thiên thiếu gia nở nụ cười nanh tranh, âm mưu thành công.
Là Bá Thiên thiếu gia cố ý dẫn Xuất Vân Bái đến.
Bá Thiên thiếu gia thầm nghĩ:
- Hừ! Mình không làm gì được Đinh Hạo chẳng lẽ Xuất Vân Bái cũng không thể sao? Ai trêu vào mình thì đừng mong sống yên. Chỉ tiếc là bị Xuất Vân Bái nhìn trúng thì mình không thể hưởng Lý Y Nhược đầu tiên, phải chờ Xuất Vân Bái chơi chán mới đến lượt.
Phía đối diện.
Làm sao Đinh Hạo không phát hiện?
Lúc ở Bắc Vực hung danh của Đinh Hạo giết khắp các phương, cái tên đao cuồng kiếm si bày ra đủ khiến vô số người run rẩy, làm gì có ai mắt mù nhìn ngó nữ nhân của hắn? Nhưng đến Nam Hoang, Lý Y Nhược xinh đẹp rốt cuộc khiến vài người mơ ước.
Xuất Vân Bái nhìn Lý Y Nhược, nói:
- Chỉ có đi theo ta mới vào nội viên được.
- Ngươi là cái thứ gì?
- Nếu không muốn chết thì cút đi!
Trong lòng Lý Y Nhược chỉ có một mình Đinh Hạo, trừ đối với hắn, với bằng hữu ra đã khi nào nàng vui vẻ cùng nam nhân khác? Đặc biệt là côn đồ khắc hai chữ háo sắc trên trán như Xuất Vân Bái, nếu không phải sợ gây rắc rối cho Đinh Hạo thì Lý Y Nhược đã rút một kiếm đâm qua.
Lý Y Nhược không chỉ đẹp mà còn có thủ đoạn mạnh mẽ, tàn nhẫn.
Lý Y Nhược thốt lời làm mặt Xuất Vân Bái như bị người dùng đế giày dính phân tát một cái, vặn vẹo. Với thân phận, địa vị của Xuất Vân Bái trên Thiên Chi đảo chưa từng có nữ nhân dám nói câu đó với gã.
Một tên theo đuôi bên cạnh Xuất Vân Bái tức giận quát:
- Kỹ nữ thối tha, ngươi nói cái gì?
Tên theo đuôi chưa nói xong thì...
Bốp!
Đinh Hạo tát một cái, kình khí xẹt qua đánh bay tên theo đuôi.
Cao thủ tu vi huyền khí cảnh giới đỉnh Võ Hoàng cảnh bị đánh bầm dập, đầu như dưa hấu bị búa đập nát, đro trắng tung tóe, hình thần đều diệt. Thân thể cao thủ tu vi huyền khí cảnh giới đỉnh Võ Hoàng cảnh đập mạnh vào núi đá trong rừng đã phía xa, thịt nát xương tan.
Mọi người ngơ ngẩn.
Bá Thiên thiếu gia ẻo lả sững sờ.
Một thiếu niên khác trợn mắt há hốc mồm chỉ vào Đinh Hạo, líu lưỡi nói:
- Ngươi... Ngươi dám giết người Xuất Vân thế gia? Ngươi chán sống rồi sao? Ngươi...
Khi Đinh Hạo liếc thiếu niên đó thì gã sợ run cầm cập, hét chói tai thụt lùi lại.
- Vào xem.
Đinh Hạo nắm tay Lý Y Nhược xông thẳng vào nội viên.
Đinh Hạo vốn định tìm Mạc Hoàng Anh hỏi rõnhưng bây giờ lòng tức giận, rõ ràng gậy ông đập lưng ông, trực tiếp bá đạo xông vào. Đinh Hạo muốn để các cao thủ tứ đại thế gia kiêu căng tự phụ biết cái gì là bá đạo, càn quấy.
Đinh Hạo đã quyết định sẽ làm náo động phong vân hối tài tuấn thiên phú trẻ tuổi.
Mấy hộ vệ biến sắc mặt, định nói cái gì.
Đinh Hạo tới càng gần, lực lượng hùng hồn ập vào mặt các hộ vệ. Mấy hộ vệ như bị một ngọn núi cổ đè ép, quỳ rạp dưới đất không thể nhúc nhích.
Một đám người trơ mắt nhìn Đinh Hạo mang theo Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương vào nội viên.
Lúc này Xuất Vân Bái mới lấy lại tinh thần.
Mặt Xuất Vân Bái vặn vẹo vì tức giận, gã như dã thú bị khiêu khích gầm gừ, tức giận người run run.
- Chết tiệt, a a a a!!! Tạp chủng này là ai mà dám giết người của Xuất Vân thế gia ta? Hắn xem ta là gì? Đuổi theo, hôm nay tuyệt đối không thể để hắn chạy!
Mấy công tử khác đi theo Xuất Vân Bái giật mình tỉnh táo lại, vội chạy vào nọi viên.
Ai ngờ chỉ giây lát nhóm Xuất Vân Bái vàon ội viên thì không thấy bóng dáng đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương đâu. Người vào nội viên đều có thân phận, địa vị rất cao quý. Đám người Xuất Vân Bái không dám ồn ào tìm tòi, đành tìm từng chút một.
Mấy hộ viện mặt trắng bệch.
Nhớ lại lời bọn họ đã nói lúc ngăn Đinh Hạo, khi đó chưa để thanh niên mặc áo xanh vải thô vào mắt, không biết mình đi ngang qua cửa địa ngục một vòng. Thanh niên áo xanh dám giết công tử, thiếu gia Xuất Vân thế gia vậy giết đám hộ vệ như bọn họ chẳng khác gì nghiền chết con kiến.
- Mau đi báo cáo cho đại nhân!
Đám hộ vệ không dám chậm trễ, vội vàng tìm cao tầng trong gia tộc.
* * *
- Tuy người Thiên phủ đáng ghét nhưng không thể không thừa nhận thực lực trung bình thế hệ trẻ rất mạnh, cao hơn thế hệ trẻ các siêu tông môn Bắc Vực như Thanh Vân tông, Diệt Tuyệt Kiếm tông một chút.
*****
Đinh Hạo tùy ý đi trong nội viên, quan sát kỹ xung quanh.
Trừ mấy cường giả đẳng cấp cao, thực lực kinh người của Thiên phủ lúc trước xuất hiện, các thanh niên có tư cách vào nội viên thực lực thấp nhất đều trên Võ Thánh cảnh. Bọn họ mang theo hộ vệ, người hầu của mình giao lưu, luận bàn, mặt ngoài thân thiết.
Đinh Hạo cảm giác được các cao thủ trẻ từ thế gia khác nhau đối địch, cạnh tranh lẫn nhau.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Có lẽ là bởi vì Thiên phủ quá mạnh mẽ tại Nam Vực, trừ Nam Hoang Huyền Kình Liệt Thiên Thần Điện ra không thế lực nào đối kháng được. Thiên phủ độc chiếm vô số tài nguyên thiên địa, bồi dưỡng ra cao thủ trẻ đời đời.
Đinh Hạo dăm chiêu. Đồn rằng nếu không có tồn tại vô địch Nam Vực Huyền Kình Liệt Thiên Chiến Thần trấn áp thì dù là Nam Hoang Huyền Kình Liệt Thiên Thần Điện cũng không thể ngay mặt đối kháng với Thiên phủ.
Tông môn nhân loại đỉnh cao Bắc Vực như Thanh Vân tông, Diệt Tuyệt Kiếm tông chỉ đối kháng được một trong tứ đại thế gia là cùng. Lúc trước Đinh Hạo gặp đám người Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy thì bọn họ chưa đến Võ Thánh cảnh, cao thủ thế hệ trẻ của tứ đại thế gia Thiên phủ đã là Võ Thánh cảnh nhiều như mây.
Điều này nói lên sự chênh lệch.
Thế cục các đại vực đúng là khác nhau, Bắc Vực yếu thế nhất trong các địa vực.
Một thanh âm kênh kiệu vang lên:
- A? Ngươi là ai? Sao trông lạ mặt vậy? Ngươi không phải là người của bốn thứ gia, sao vào nội viên được? Có thiệp mời không?
Một thiếu nữ mặc trang phục đệ tử Mạc Hoàng thành chặn đường Đinh Hạo, vẻ mặt kiêu căng, nghi ngờ.
Thiếu nữ khoảng gần hai mươi tuổi, rất trẻ nhưng cực kỳ kiêu ngạo, hai tay chống nạnh chặn đường đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương, hếch mũi nhìn xuống.
Đinh Hạo nhíu mày đi sang bên khác.
Bóng người chợt lóe.
Thiếu nữ che trước mặt Đinh Hạo, lạnh lùng cười:
- Dám không trả lời Doãn Tuệ ta hỏi? Lá gan ngươi không nhỏ, chắc là truyền nhân của môn phái nhỏ nào ngoài Thiên phủ? Có tư cách vào nội viên thì còn chút bản lĩnh, danh tiếng. Ta quyết định rồi, ta muốn thu ngươi làm nô tài, mau báo tên đi.
Đinh Hạo phất tay:
- Thần kinh.
Lực lượng tuôn ra đánh bay Doãn Tuệ.
Đệ tử thế hệ trẻ tứ đại thế gia đều là óc heo sao? Ai nấy mắt trên đỉnh đầu như thể toàn thế giới không dám cchọ vào bọn họ, tính cách này nếu đặt ở Bắc Vực, Trung Thổ Thần Châu thì đã chết không biết bao nhiêu lần.
Tình huống bên đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương, Doãn Tuệ khiến một số người chú ý.
- A? Thanh niên đó quyết đoán thật, một đấm đánh bay Doãn Tuệ.
- Ha ha ha ha ha ha! Có náo nhiệt xem rồi. Tuy thực lực của Doãn Tuệ bình thường, tính cách điêu ngoa nhưng nàng là đường muội của Doãn Ly Sinh một trong tứ đại công tử. Có người dám gây sự với nàng? Thanh niên áo xanh này là đệ tử nhà ai?
- Trang phục của hắn... Hình như không phải đệ tử của tứ đại thế gia?
- Vậy hắn chết chắc rồi.
Người ũng quanh bàn tán xôn xao, chỉ trỏ Đinh Hạo.
Phong vân hối tài tuấn thiên phú trẻ tuổi là sự kiện quan trọng mỗi năm một lần của Thiên phủ, mấy năm nay cơ bản không có cường giả trẻ nào ngoài Mạc Hoàng Phẩm dám can đảm trêu vào đệ tử tứ đại thế gia trong trường hợp này. Nhiều người kết lâunj hôm nay Đinh Hạo tiêu đời.
Đinh Hạo thì như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã đi dạo trong nội viên.
Điều này càng khiến nhiều người chú ý.
Bọn họ là tùy tùng, người hầu theo chủ nhân vào nội viên, có một số cường giả tán tu thông qua quan hệ được thiệp mời nội viên Thiên phủ, tất cả nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Có người cười khẩy nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Đầu năm nay ngày càng nhiều kẻ đơn độc chơi nổi, không biết sống chết. Chúng ta cá cược đi, xem tiểu tử này sống được bao lâu. Ta cá hắn không sống nổi một canh giờ đã bị người Doãn gia làm thịt.
- Xem bộ dạng hắn không hề hoảng hốt, chẳng lẽ là có chỗ dựa?
- Phi, hắn nghĩ mình là ai? Ma nữ thứ hai sao?
- Đúng vậy. Mấy trăm năm nay chỉ có ma nữ kinh tài tuyệt diễm vạn cổ vô song đó là từng đại náo phong vân hối, đánh bại vô số cao thủ tứ đại thế gia mà không chết, an toàn rút lui. Cũng vì chuyện ma nữ kia nên bây giờ tứ đại thế gia bày nhiều trận pháp, quân đội bên ngoài hoa viên Thiên phủ. Nếu có ai gây sự sẽ bị giết không tha, thanh niên này chết chắc.
- Lỡ hắn là ma nữ thứ hai thì sao?
- Ngươi biết cái gì, ma nữ chỉ là trường hợp cá biệt. Năm xưa nàng không chết là vì có chí tôn trong tứ đại thế gia che chở cho nàng, nếu nàng không có chỗ dựa thì chết lâu rồi. Thiên phủ là thế lực nào? Sao chịu được khiêu khích?
- Nghe nói vị chí tôn che chở ma nữ hiện giờ cũng bị phạt nặng, kết cuộc rất thảm.
Ngày càng nhiều người tụ tập theo đuôi Đinh Hạo, bọn họ muốn nhìn xem hắn chết như thế nào.
Đối thoại của đám người đều lọt vào tai Đinh Hạo.
Đinh Hạo thầm kinh ngạc, không ngờ lúc trước xảy ra chuyện như vậy.
Có tia chớp xẹt qua đầu Đinh Hạo, hắn nhớ trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp có người nói Vũ Diệt Tuyệt phản ra Thiên phủ, bị gọi ma nữ. Chẳng lẽ ma nữ mọi người nói chính là Vũ Diệt Tuyệt?
Chính lúc này...
Một thanh âm tức giận sắc nhọn vang lên:
- Tiểu tạp chủng, thì ra ngươi ở đây!
Thân hình cao to của Xuất Vân Bái che trước mặt Đinh Hạo, gã nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt độc ác, biểu tình hạn không thể lăng trì xẻo hắn trăm ngàn mảnh.
Đinh Hạo mặt không biểu tình nhìn Xuất Vân Bái.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta xem ngươi còn chạy đi đâu được!
Xuất Vân Bái từng bước một tới gần, chỉ tay vào Đinh Hạo, cười tàn nhẫn:
- Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi trốn đi đâu nữa? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi chết chắc rồi, ta muốn ngươi sống không được, chết không xong!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Mấy chục cường giả Xuất Vân thế gia hung thần ác sát bao vây đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương vao giữa, phong tỏa đường chạy trốn.
Đám đông theo đuôi Đinh Hạo ngơ ngẩn nhìn tình huống này.
Giỏi thật, cái tên này quá điên cuồng.
Bọn họ vốn tưởng thanh niên áo xanh chọc vào Doãn Tuệ đã rất to gan, ai ngờ hắn còn trêu vào Xuất Vân Bái. Đây là tự sát, ngại mình sống lâu.
Một tán tu tham gia cá cược vỗ đuôi nhe răng nói:
- Ta hối hận, sớm biết hắn còn trêu vào Xuất Vân Bái thì nên cá hắn không sống lâu hơn một nén nhang. Bà nội nó, đền tiền chết.
Ánh mắt mọi người nhìn Đinh Hạo như ngó người chết.
Bởi vì giây lát sau Doãn Tuệ nửa bên mặt sưng húp cũng trông thấy Đinh Hạo, dẫn theo một đám cao thủ giáp bạc, sứ giả hộ hoa hùng hổ xông vào. Mắt Doãn Tuệ tóe lửa có thể nấu chảy kim thước thạch.
← Ch. 1119 | Ch. 1121 → |