Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1154

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1154: Còn ai dám quấy rầy meo bắt cá?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Đinh Hạo đi đường kiếm ý, đao ý, muốn lĩnh ngộ đao kiếm chi thế ên không mấy ham muốn bộ kiếm pháp thần thoại thời đại tiên cổ này. Đinh Hạo chỉ cần lĩnh ngộ ẩn ý trong kiếm pháp đó là được, không cần tốn công sức nghiên cứu sâu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vang lên.

Lại có mấy chục bóng người kêu rên, hộc máu bay trở về.

Nhiều người ra tay nhưng không áp chế được Diệt Tuyệt Ám Sử.

Quả nhiên là tồn tại đi trong bóng tối, mang đến hủy diệt tử vong và máu tươi, giống như tử thần.

Diệt Tuyệt Ám Sử cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Một đám gà đất chó nhà dám xông cửa ta trấn thủ, các ngươi tự tìm đường chết!

Cần câu diễn hóa kiếm thức, kiếm quang đaày trời bay trong gió không dấu vết tìm kiếm, không có quy luật, ẩn chứa sát khí to lớn buộc đám người Đinh Hồng Lệ lùi ra.

Kiếm phong khởi thì thí chân thần, thiết mạc hành sự loạn phi phong!

Đây là câu ngạn ngữ lan rộng lúc thời đại tiên cổ, lột tả sự khủng bố của Loạn Phi Phong kiếm pháp. Uy lực của Loạn Phi Phong kiếm pháp có thể giết chân thần.

Diệt Tuyệt Ám Sử cười lớn khinh thường nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Võ đạo kỷ nguyên hiện giờ đã suy sụp đến mức này rồi sao? Một đám phế vật đi tới ải của ta, tiên tôn đại nhân đã quá xem trọng các ngươi.

Tiếng cười như sấm vang vọng trong không gian đỏ thẫm, kiếm đẩy lùi quần hùng. Trong lòng quảng trường vô cùng sung sướng, lực lượng kiếm dâng trào. Dung nham quanh thuyền con màu xanh sôi sục.

Diệt Tuyệt Ám Sử cười phá lên kiêu căng nói:

- Kẻ yếu không có quyền sinh tồn, thực lực của các ngươi nếu chỉ có bao nhiêu đây thì nằm lại đây đi!

Diệt Tuyệt Ám Sử càn rỡ không để đám cường giả thần cảnh vào mắt.

Biểu tình của Đinh Hồng Lệ trầm trọng.

Đinh Hồng Lệ biết các cường giả thần cảnh còn sát chiêu chưa dùng, hơn nữa mọi người tạm thời phối hợp khó tránh khỏi không phát huy ra sức chiến đấu thật sự, thậm chí cản tay chân người khác. Nhưng cường giả đỉnh cao toàn Bắc Vực bị một trong Thập Nhị Ám Sử ngăn cản tại đây thời gian dài như vậy thật là không nói nổi.

- Các vị, đừng nương tay nữa, hãy sử dụng thủ đoạn mạnh nhất đi.

Đinh Hồng Lệ trầm giọng nói:

- Tru sát tên này, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới trung tâm luân hồi ngạ quỷ đạo, nếu không thì tất cả đã muộn.

Diệt Tuyệt Ám Sử cười khẩy nói:

- Tới đây đi, đám gà đất chó nhà, muốn phá hỏng việc lớn của tiên tôn đều đáng chết!

Mặt Diệt Tuyệt Ám Sử tràn đầy coi rẻ, trào phúng. Lực lượng bộc phát kích thích dung nham quanh thuyền con màu xanh sôi trào, từng cột lửa phóng lên cao.

Đám người Đinh Hồng Lệ, cường giả thần cảnh hoàn toàn phát ra thực lực, không chút giữ lại định xuất chiêu.

Nhưng lúc này xảy ra dị biến không ai ngờ đến.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một sóng dung nham cao mấy trăm thước dâng lên, theo sau là tiếng gầm giận dữ:

- Lải nhải ồn ào lảm nhảm tổ cha ngươi! Có thể yên lặng cho meo bắt con cá không, hả? Cá bị tên khốn nhà ngươi hù chạy còn bắt cái khỉ mốc! Không thể tha thứ, chết cho meo!

Trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, một con cự thú màu trắng nhảy ra khỏi dung nham, chan trước nắm xương thú trắng to lớn không biết lấy đâu ra, tức giận huơ khúc xương đập xuống. Diệt Tuyệt Ám Sử và con thuyền xanh bị đập chìm xuống.

biến cố quá đột ngột nên thực lực như Diệt Tuyệt Ám Sử không kịp phản ứng.

- Còn ai? Còn ai dám can đảm cản trở bản meo bắt cá? Ai nữa?

Đại ma vương Tà Nguyệt nổi khùng huơ gậy xương gầm rú.

Mọi người lùi một bước.

Hàng này biểu hiện quá hung dữ.

Đại ma vương Tà Nguyệt cầm gậy xương trắng phát ra ánh sáng sương mù hung ác như muốn giết hết sinh linh, hỗn độn chi khí chảy xuôi làm tim mọi người dập nhanh, sợ hãi và rung động như đối diện hồng hoang di chủng mãnh thú. Tiếng gầm rống điên cuồng của ác thú viễn cổ văng vẳng.

Dung nham sôi sục.

Thuyền xanh lại nổi lên nhưng là đáy thuyền hướng lên trời.

Qua giây lát Diệt Tuyệt Ám Sử chui ra nhưng đầu bị đánh nát bấy, thân hình tán loạn, yêu quái mây mù màu đen tứ tán, chết ngắc.

Cái này...

Mọi người nhìn cự thú màu trắng nóng nảy, lòng ớn lạnh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đại ma vương Tà Nguyệt chui cái vèo xuống dung nham.

Mọi người chưa kịp phản ứng thì nó nhảy ra, lần này biến thành kích cỡ mèo nhỏ xinh đáng yêu, miệng ngậm ba, bốn con cẩm lý đỏ rực sắp làm nó toác miệng ra, vuốt trước cầm khúc xương trắng nhỏ.

Mèo con đáng yêu nhảy lên bờ ướt sũng nhả cẩm lý ra, ngẩng đầu nhìn đám người ngơ ngác ngó mình.

Ánh mắt đại ma vương Tà Nguyệt ngây thơ nói:

- Meo, sao nhìn meo như vậy? Mới rồi xảy ra chuyện gì sao?

Mọi người không biết nên nói cái gì.

Lúc trước các cường giả thần cảnh xem đại ma vương Tà Nguyệt là vật nuôi vô dụng giờ thầm hút ngụm khí lạnh. Bọn họ đều nhìn nhầm, không ngờ con mèo này đáng sợ đến thế. Nhiều người không làm gì được Diệt Tuyệt Ám Sử nhưng con mèo mập hung tàn này gõ một gậy thế là người mặc áo tơi bí ẩn chết ngắc.

Nhớ bộ dạng hàng này ngày thường làm bộ ngây thơ vô tội là mọi người cảm thấy nó đang giả heo ăn cọp, thật là con mèo có tâm kế quá sâu, khôn ngoan đáng sợ.

Đinh Hạo nhìn khúc xương trắng đại ma vương Tà Nguyệt cầm trong tay.

Thứ này chẳng phải là khúc xương phát hiện trong di tích thành thị viễn cổ sao?

Lúc đó khúc xương không có gì kỳ lạ, đại ma vương Tà Nguyệt thất vọng dùng nó mài răng, không ngờ... Mới rồi Diệt Tuyệt Ám Sử nhận một kích liền chết là vì khúc xương này, khi đại ma vương Tà Nguyệt biến thành cự thú màu trắng thì khúc xương cũng biến to khổng lồ như cây gyậ mang theo lệ khí cực kỳ hung hãn.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Meo bà nội nó, không lẽ đại ma vương nhặt được báu vật?

Đinh Hồng Lệ khó hiểu nhìn đại ma vương Tà Nguyệt, không biết nên nói cái gì. Thập Nhị Ám Sử, mỗi một người rất đáng sợ. Trước đó Đinh Hồng Lệ đã sẵn sàng sẽ có thương vong nhưng không ngờ chuyện này xảy ra.

Diệt Tuyệt Ám Sử đường đường là một trong Thập Nhị Ám Sử, tung hoành mấy kỷ nguyên, hung hãn như tử thần chỉ vì quấy rầy một con mèo bắt cá mà bị gậy đập chết, nói ra không ai tin.

- Cá khá ngon nhưng hơi nóng, cho ngươi một con, này. Nhân sủng, đừng nói là ta ngược đãi ngươi.

Đại ma vương Tà Nguyệt rất có nghĩa khí cho Đinh Hạo một con cẩm lý nhỏ nhất.

Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.

Đinh Hồng Lệ nói:

- Xích viêm cẩm lý là địa hỏa chi tịnh hóa, đối, có trợ giúp hơn cho người tu luyện hỏa hệ, là một trong các thần vật hiếm thấy, chỉ sinh trưởng dựng dục trong môi trường đặc biệt. Các vị có thể tranh thủ thời gian đi bắt một ít.

Các cường giả thần cảnh lấy lại tinh thần, nghe vậy lòng rung động, muốn bắt giữ cẩm lý. Nhưng nghĩ đến lúc trước đại ma vương Tà Nguyệt hung dữ thì các cường giả thần cảnh chần chừ, cướp cá của hàng này có khi nào bị gõ chết không?

Đinh Hạo xách cổ đại ma vương Tà Nguyệt canh chừng, nói:

- Các vị tranh thủ thời gian đi.

*****

Các cường giả thần cảnh thế mới dám bắt xích viêm cẩm lý.

- A a a! Meo, là của meo, không được cướp... Ui da, đau, nhân sủng dừng đánh ta... Đám khốn kiếp các ngươi dám cướp cá của ta... Ui, dừng tay, ta muốn cắn chết các ngươi... Meo, u u u!

Cuối cùng đại ma vương Tà Nguyệt bị Đinh Hạo bịt miệng, liều mạng uvngf vẫy nhưng không thoát ra được.

Đinh Hạo cũng bắt mấy ngàn con xích viêm cẩm lý, trong lũ dung nham sinh ra vô số hỏa diễm chi tinh hoa. Đinh Hạo bắt được mấy chục cá vua, thu hoạch khá lớn.

Trung đan điền phần ngực của Đinh Hạo tu luyện huyền khí thuộc tính lửa nên xích viêm cẩm lý có chút tác dụng cho hắn.

Một lúc sau đoàn người tiếp tục lên đường.

Đại ma vương Tà Nguyệt éo thuyền con lá xanh, ngồi trên mũi thuyền ngoe nguẩy đuôi đẩy thuyền lướt sóng trong lũ dung nham đi theo mọi người. Đại ma vương Tà Nguyệt chiếm luôn cần câu của Diệt Tuyệt Ám Sử, nghiên cứu cách sử dụng.

Cần câu này là bảo bối hiếm thấy nhưng nếu Diệt Tuyệt Ám Sử bị đại ma vương Tà Nguyệt giết thì những bảo bối này là chiến lợi phẩm của nó, các cường giả thần cảnh khác ngại công kíchhia chác.

Khoảng một canh giờ sau.

Mọi người ra khỏi động đá vôi dung nham ngầm đi vào không gian đầy mùi lưu hoàng.

Trước mắt là con đường khô cạn, cong quẹođi hướng một điểm sáng. Các cường giả thần cảnh dọc theo đường hầm đi tới trước, rất nhanh đến cuối. Không khí trong lành ập vào mặt, mùi cỏ thoang thoảng, bên tai nghe tiếng linh điểu vui vẻ hót.

Không lẽ đi ra ngạ quỷ đạo?

Đinh Hạo nghi hoặc. Nên biết ngạ quỷ đạo là một trong ba ác đạo lục đạo luân hồi, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, sao lại có thanh âm như tiên cảnh?

Mọi người ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời chiếu xuống, không gian rộng mở.

Một hoa viên tuyệt đẹp hiện ra trước mắt mọi người.

Có người kêu lên:

- Đây là... Nơi này chính là khuvực trung tâm luân hồi ngạ quỷ đạo sao?

Trước mắt là hoa viên quá đẹp. Cây côi xanh ngắt, cỏ xanh biếc, nước chảy uốn cong, dá cao mười thước đứng thẳng. Các linh điệp bảy màu bay lượn, lộc năm màu, bạch hạc, bạch hổ, các linh thú ẩn hiện phía xa.

Từ hoàn cảnh ác liệt âm u tối tăm đi ra bỗng đến nơi đẹp như tiên cảnh, trong phút chốc có cảm giác như thăng tiên.

Ngay cả đại ma vương Tà Nguyệt cũng hít thở không khí mới mẻ, vẻ mặt say mê.

Đinh Hạo thả thần thức quan sát bốn phía, thầm giật nảyêu ma ình. Bởi vì thần thức phản hồi bốn phía như hoang mạc, không có đá, nước chảy, linh thú gì, hoang vu, cằn cỗi, hẻo lánh y như trước. Hay tất cả là ảo cảnh?

Nhưng thứ trước mắt chân thật rõ ràng.

Đinh Hạo ngồi xuống bứt mấy gốc cỏ lên, cảm giác rất chân thật, không hề hư ảo, lạ quá.

Tục ngữ nói mắt thấy là thật, thứ trước mắt không có vẻ gì là ảo trận, tay chạm vào cũng chân thật nhưng tại sao thần thức không quan sát được?

Đinh Hạo quay đầu nhìn biểu tình mấy người khác, vẻ mặt các cường giả thần cảnh bình thường chứng minh bọn họ không phát hiện điều lạ gì. Đinh Hạo càng thấy lạ hơn. Nên biết chí tôn cường giả thần cảnh dù không tu luyện Thắng Tự Quyết, thần thức không bằng Đinh Hạo nhưng dù gì cũng tồn tại đỉnh cao, không thể nào không phát hiện được gì.

Lần này vẫn là Đinh Hạo đặc biệt, tựa như lúc trước hắn không thấy đói?

Đinh Hạo đang suy nghĩ thì đại ma vương Tà Nguyệt đã kiềm không được nhảy lên bắt linh điệp, nhảy nhót reo hò. Đại ma vương Tà Nguyệt còn chui vào suối nhỏ bắt cá, kết quả không thấy con cá nào. Đại ma vương Tà Nguyệt không cam lòng, nó ngẫm nghĩ, lấy con cẩm lý lúc trước bắt được ra khỏi không gian trữ vật bỏ vào suối nhỏ, muốn trải qua cảm giác vui sướng bắt cá. Kết quả cẩm lý vào con suối thì suối bốc hơi thành sương trắng xóa.

Cẩm lý là hỏa diễm chi tinh hoa, một trong những thứ chí dương nhất trên đời, suối nhỏ sao chịu nổi câm lý?

Mọi người thấy vậy bật cười.

Chỉ có vẻ mặt Đinh Hạo là càng trầm trọng. Một loạt hành động buồn cười của đại ma vương Tà Nguyệt khiến hoa viên xinh đẹp này càng chân thật hơn, mọi phản ứng không chút sơ hở. Nhưng so với điều thần thức Đinh Hạo phát hiện thì hoa càng quái dị.

Đinh Hồng Lệ nhíu mày, dường như mọi thứ vượt ngoài dự đoán của nàng.

- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.

Đinh Hồng Lệ luôn cầm vật như kim chỉ nam cẩn thận dò xét, nhắm đúng một hướng dẫn mọi người đi.

Đinh Hạo ngẫm nghĩ, đi tới sóng vai bên Đinh Hồng Lệ.

Đinh Hạo nói:

- Lần này ta cùng Đinh tôn chủ đi trước.

Đinh Hạo không nói ra điều mình phát hiện tránh cho không khí nặng nề không cần thiết.

Đinh Hồng Lệ liếc Đinh Hạo, đăm chiêu. Đinh Hồng Lệ không nói gì, gật đầu đi tiếp.

thần thức của Đinh Hạo như thủy triều khuếch tán, cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. Đinh Hạo dứt khoát nhắm mắt lại không bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, dựa vào thần thức phản hồi biết địa thế.

Một nén nhang sau.

Đinh Hạo lên tiếng:

- Ngừng.

Vẻ mặt Đinh Hạo trầm ngâm.

Đinh Hồng Lệ nhìn Đinh Hạo, không biết xảy ra chuyện gì nhưng nàng vẫy tay, các cường giả thần cảnh ngừng lại.

Đinh Hạo mở miệng nói:

- Tình huống có chút không đúng, tất cả xếp thành hàng. Mỗi người đứng chung một bước, không được sai lệch, đi theo ta thành hàng dài tiến lên.

Mọi người nhìn Đinh Hạo lại ngó con đường phía trước, biểu tình nghi hoặc.

Trước mắt là bãi cỏ mềm um tùm, trông bằng phẳng, không có sóng năng lượng trận pháp minh văn gì, không có hơi thở nguy hiểm, không hiểu sao Đinh Hạo bỗng nói ra lời như vậy.

Đinh Hạo không giải thích.

Đinh Hạo nhún mũi chân, một hòn đá cỡ nắm tay bị hất bay lên rơi cách ba thước. Không gian dao động, cục đá biến mất không biết đi đâu, như thể chớp mắt hòn đá bị cắt nát phân giải thành vật chất nguyên thủy nhất. Toàn quá trình không có chút không gian dao động, rất quái dị.

Đám người biến sắc mặt.

Với thị lực như bọn họ nhưng không nhìn ra hòn đá đi đâu, không có chút hơi thở pháp tắc dao động, thế này hơi khủng bố. Dù cường giả thần cảnh dùng thần thức tìm tòi kỹ càng nhưng không phân biệt được có chuyện gì xảy ra.

Đinh Hồng Lệ nhíu mày nói:

- Nghe lời Đinh Hạo.

Các cường giả thần cảnh không phản đối nữa.

Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Đinh Hạo phát hiện thứ bọn họ không nhìn thấy, không cảm giác được. Thứ có thể đánh lừa cảm ứng của nhiều cường giả thần cảnh chắc chắn là rất khủng bố.

Theo chỉ dẫn của Đinh Hạo, mọi người xếp thành hàng từng bước một đi tới. Mỗi người đạp dấu chân Đinh Hạo, không phát hiện điều gì lạ. Cỏ xanh dưới chân mềm mại thoải mái, gió nhẹ thổi có mùi cỏ ngai ngái.

Khoảng nửa nén nhang sau, Đinh Hạo thở hắt ra, chậm rãi nói:

- Tốt rồi, có thể.

Mọi người thở phào.

Tống Khuyết nhìn Đinh Hạo, nghi hoặc hỏi:

- Tam đệ phát hiện điều gì sao?

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Tạm thời không rõ ràng nhưng những gì chúng ta thấy, cảm giác được dường như không phải chân thật. Nó là ảo trận hầu như gạt mọi cảm giác của chúng ta, sau lưng ẩn giấu sát khí lớn.

Mọi người rung động nghe Đinh Hạo nói.

Chương (1-1254)