← Ch.1252 | Ch.1254 (c) → |
Đao kiếm song thánh thể không có thiên kiếp, điều này không đúng hoàn toàn. Đinh Hạo từng nhiều lần hỏi đám người Huyền Thiên Tông, Minh Nguyệt Tiên, hắn nghiên cứu nhiều điển tịch rốt cuộc biết sự thật.
Loại thể chất này có thiên kiếp.
Một khi thiên kiếp giáng xuống sẽ vô cùng khủng bố, đủ giết siêu cường giả.
Đinh Hạo từng giả định sau này gặp U Minh Chân Tiên nếu không đấu lại, các loại vũ khí bí mật đều vô dụng thì sẽ dẫn động thiên kiếp của mình, dùng lực lượng thiên kiếp giết chết U Minh Chân Tiên là thủ đoạn cuối cùng của hắn.
Mấy năm nay Đinh Hạo vừa tìm U Minh Chân Tiên vừa nghiên cứu cách dẫn động thiên kiếp của mình, rốt cuộc tìm hiểu được chút đường lối.
Dùng thiên kiếp của đại ma vương Tà Nguyệt kích phát kiếp lực thiên địa, sau đó khởi động hai tiên vương tiên chủng thúc giục thiên kiếp bản thân giáng xuống.
Dù sao hai tiên vương tiên chủng không phải lực lượng đao kiếm song thánh thể tu luyện ra, Đinh Hạo sẽ độ kiếp. Đại ma vương Tà Nguyệt là nhân tố bên ngoài, tiên chủng là nhân tố nội, hai cái kết hợp lại khiến kiếp lực thiên địa giáng xuống người Đinh Hạo.
Đây là cách tốt nhất Đinh Hạo nghĩ ra, hôm ay hắn thử nghiệm, thắng thua là đây.
Quả nhiên, chốc lát sau lực lượng lôi kiếp trong thiên địa dần ính ra bién đổi.
Kiếp quang biển lôi lấy đại ma vương Tà Nguyệt làm trung tầm dần dời hướng Đinh Hạo, màu sắc từ tím thành vàng, như chất lỏng vàng từ chín tầng trời đổ xuống. Chớp mắt hải vực thành biển vàng.
Biểu tình U Minh Chân Tiên biến kin hhoàng.
Bởi vì U Minh Chân Tiên thấy một chút lôi dịch hoàng kim nhỏ vào cánh tay thoáng chốc đốt thủng một cái lỗ. Cánh tay U Minh Chân Tiên như cây băng nhúng vào dung nham, chớp mắt hòa tan.
Lần này không còn là áp chế, giam cầm mà thật sự là tiêu diệt.
U Minh Chân Tiên khó t nnhìn Đinh Hạo, lại ngó thủy triều lôi vọt tới. Biểu tình U Minh Chân Tiên mờ mịt, há mồm muốn nói gì nhưng không nói nên lời, bị lôi điện vàng hoàn toàn nhấn chìm.
Cuồng Đao Trương Phàm nói nhưng là giọng của Huyền Thiên Tông:
- U Minh Chân Tiên đã chết.
Trong câu nói chất chứa giọng điệu rung động xen lẫn hỗn loạn, khó tin nổi, trút được gánh nặng. Khi thấy hồn thể tinh nguyên của U Minh Chân Tiên bị tia chớp vàng nuốt trọn thì vị tổ vạn tiên cảm thấy như cách biệt cả kiếp người, khó tin vào mắt mình.
Huyền Thiên Tông nhìn chằm chằm biển lôi kiếp vàng vô tận, sợ giây tiếp theo cái bóng như oan hồn bất tử lại xuất hiện.
Vì cảnh tượng này đã xảy ra nhiều lần.
Mỗi lần Huyền Thiên Tông cho rằng mình rốt cuộc giết U Minh Chân Tiên nhưng oan hồn bất tử đó cứ luôn xuất hiện.
May mắn lần này không xảy ra tình huống trước kia.
Biển tia chớp vàng vô tận không còn bóng dáng U Minh Chân Tiên, mơ hồ thấy có sương đen vùng vẫy trong tia chớp muốn ngưng tụ lại nhưng cuối cùng không tành công, bị lực lượng chí dương chí cường trong thiên địa hoàn toàn xóa sạch.
Huyền Thiên Tông lại lên tiếng:
- Mau rời khỏi đây, thiên kiếp của đao cuồng kiếm si không phải ngươi và ta có thể ngăn cản!
Đây là cuối cùng Huyền Thiên Tông dùng cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm nói chuyện.
Chớp mắt đám người Bạch Kỳ Phong, Mục Thiên Dưỡng nhanh chóng lùi ra xa ngàn dặm tránh biển tia chóp kỳ lạ. Lực lượng đó thật đáng sợ, dù một chút tia chớp vàng đủ giết bọn họ ngay lập tức. Tinh hoa csăn nguyên hắc ám bất tử của U Minh Chân Tiên chớp mắt bị tiêu diệt càng đừng nói đến Bạch Kỳ Phong, Mục Thiên Dưỡng.
Huyền Thiên Tông bay ra khỏi cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm, biến thành cái bóng trắng. Huyền Thiên Tông ngẩng đầu nhìn lôi quang thế giới này vô tận, trong mắt lóe tia sáng gần như thực chất, ánh mắt phức tạp có hâm mộ, ghen tỵ, không cam lòng, thoải mái, thở dài.
Mắt Mục Thiên Dưỡng nhấp nháy tia sáng, không biết gã suy nghĩ cái gì.
Mục Thiên Dưỡng muốn thi triển đồng thuật xuyên qua biển tia chớp vàng nhìn rõ tình hình cụ thể của Đinh Hạo, nhưng gã phát hiện lực lượng của gã không làm được. Mục Thiên Dưỡng chỉ tiến vào biển lôi được vài trăm thước, không cách nào nhìn sâu hơn.
Cường giả tiên đạo số một Trung Thổ Thần Châu Bạch Kỳ Phong biểu tình kinh hoàng.
Dù cách xa mấy trăm dặm nhưng lực lượng biển lôi vẫn khiến cơ thể gã sắp nứt ra, ngẫu nhiên tràn ra chút tia chớp đã khiến Bạch Kỳ Phong cảm giác mình nhỏ bé như con kiến, hạt bụi. Bạch Kỳ Phong biết đến cảnh giới như Đinh Hạo đã là bóng lưng gã khó thể ngước nhìn. Chỉ thực lực như Đinh Hạo mới chống đỡ được lôi kiếp như thế.
- Bất thế kỳ tài, nhưng không ngờ hắn dùng cách này giết U Minh Chân Tiên.
Huyền Thiên Tông khẽ thở dài:
- Chỉ có cách này mới tiêu diệt tai họa vạn cổ. Đao kiếm song thánh thể vốn không có thiên kiếp nhưng hắn cố ý dẫn ra thiên kiếp, vì loại thiên kiếp này là lực lượng không nên tồn tại trong thế giới này, có như vậy mới giết được U Minh Chân Tiên.
Mục Thiên Dưỡng không lên tiếng.
Cái bóng Huyền Thiên Tông lắc người nhập vào cơ thể Mục Thiên Dưỡng.
Cuồng Đao Trương Phàm đứng trong hải vực, cơ thể gã thành tiên nên biết thần thông đứng trong không trung.
Bốn phía có nhiều người tụ tập lại. Vô số cường giả cực kỳ kinh hoàng như lôi vân kiếp hải màu vàng khủng bố phía xa. Bọn họ đến từ các phương, đều bị lực lượng lôi vân kiếp hải màu hoàng kim làm giật mình. Khi chính mắt thấy dấu hiệu khủng bố này làm các cường giả sợ run lẩy bẩy. Một số người không dám nhìn lôi vân kiếp hải màu hoàng kim, cường giả tiên đạo có thực lực thấp chút bị ánh sáng vàng chọc mù mắt.
Có người thấy Mục Thiên Dưỡng thì hoảng hốt trợn mắt há hốc mồm.
Một người đã chết tại sao xuất hiện?
Không lẽ cuộc chiến Thiên Hàn Tuyệt phong hôm đó Mục Thiên Dưỡng chưa chết? Vậy chẳng phải là Đinh Hạo che giấu thiên hạ?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tiếng kêu như đổ quyên hộc máu vang lên:
- Thiên Dưỡng ca ca!
Lưu linh Túy tóc bạc xuất hiện ở phương xa, thấy Mục Thiên Dưỡng thì người run rẩy. Lưu linh Túy như phát điên xông hướng Mục Thiên Dưỡng.
Khóe môi Mục Thiên Dưỡng cong lên giang hai tay ôm nữ nhân tóc trắng giống mình vào lòng, không muốn buông tay.
Rất nhanh người Vấn Kiếm tông đều xuất hiện.
Các chưởng giáo, chí tôn, cao tầng thế lực đỉnh cao thế giới thiên đạo lục tục đến.
Mọi người nhanh chóng tìm hiểu mọi chuyện, thì ra lôi vân kiếp hải màu hoàng kim như diệt thế là cường giả số một thiên hạ Đinh Hạo đang độ kiếp.
- Rốt cuộc Đinh Hạo cũng độ kiếp?
- Không uổng là đệ nhất nhân thiên hạ, độ kiếp khủng bố như vậy. Khi Đinh Hạo độ kiếp thành công không biết sẽ đến cảnh giới gì.
Mọi người đều biến sắc mặt.
- Khi hắn thành công độ kiếp sẽ là vĩnh hằng thật sự.
Mục Thiên Dưỡng nhìn lôi vân kiếp hải màu hoàng kim, chậm rãi nói:
- Sẽ là đệ nhất nhân từ vạn cổ đến nay, là chúa tể thiên địa!
Đây là lời của Huyền Thiên Tông, Mục Thiên Dưỡng chỉ nói thay.
Biểu tình đám người rung động.
Mục Thiên Dưỡng tiếp tục bảo:
- Nhưng mà... Nếu không vượt qua được thiên kiếp này thì tất cả uổng công.
*****
Mục Thiên Dưỡng liếc mắt hư không, nói:
- Nhưng mặc kệ thế nào mảnh thiên địa này sẽ nhớ đến công ơn của hắn, vì tất cả các ngươi, từng gốc cây ngọn cỏ trên thế giới này, tất cả tồn tại đều nhờ vào hắn mới có.
Mọi người mờ mịt nghe Mục Thiên Dưỡng nói.
Chỉ vài người lờ mờ hiểu ra.
Chân trời phía xa gợn sóng, sóng năng lượng dao động mạnh mẽ dâng lên. Mọi người ngoái đầu nhìn, thấy một cánh cửa ánh sáng hình vòm hiện ra trong không trung, lực lượng luân hồi kỳ lạ phát ra từ cánh cửa ánh sáng.
Có bóng người bước ra.
- Đó là... Bắc vực Huyền Sương Chiến thần!
Có người nhận ra ngay một người đi đầu, rấ giật mình, vì đó là Bắc vực Huyền Sương Chiến thần hơn hai trăm năm qua chưa từng xuất hiện.
- Còn có Trung Thổ Siêu Thiên Chiến Thần!
- Trời, Bắc vực yêu thần của Yêu Thần cung!
- Phật Chủ Đại Lôi Âm Tự!
Vì nhiều người nhận ra mười người bước ra từ cánh cửa ánh sáng là mười nhân vật từng đứng trên đỉnh võ đạo đã biến mất khỏi thế giới thiên đạo từ hai trăm năm trước, là chiến thần từng trấn áp khi vạn nhân tộc năm phương đại vực Vô Tận đại lục.
Bọn họ từng là tồn tại chí cao vô thượng.
Đối với võ giả thời đại đó thì chiến thần là tồn tại không thể khiêu khích.
Nhưng bây giờ pháp tắc, lực lượng triều tịch trong thế giới thiên đạo đã hồi phục, xuất hiện bao nhiêu là cường giả tiên đạo. Cường giả cảnh giới chiến thần có đầy khắp nơi, không tính là nhân vật đỉnh cao.
Mới đầu mọi người rất giật mình, có người nhớ lại năm xưa mười vị phong độ vô địch, lòng tôn sùng định chào hỏi chợt nhớ bây giờ mình là tiên nhân, cần gì cung kính với năm cường giả thần cảnh?
Có người mặt cười nhạt, ngày xưa bọn họ bị một trong mười chiến thần này đàn áp ngộp thở. Nay đột nhiên thấy mười chiến thần, giật mình quá đi bọn họ nhớ lại thù hận ngày xưa, định ra tay.
Xem bộ dạng thì mười chiến thần bị nhốt trong chỗ nào đó, lúc này nhờ lực lượng Đinh Hạo độ kiếp đánh vỡ bình hướng bí ẩn mới thoát khốn.
Mười chiến thần có biết bây giờ thế giới bên ngoài đã biến đổi trời long đất lở gì không?
Rất nhanh mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt Bắc vực Huyền Sương Chiến thần quét qua bốn phương tám hướng, mắt bắn ra tia sáng mở miệng nói:
- Đao Kiếm Thần Hoàng độ kiếp, những người không liên quan lập tức rời đi tránh cho quấy rầy độ kiếp, không được quan sát!
Bắc vực Huyền Sương Chiến thần nói xong mười chiến thần phát ra khí thế hùng hồn.
khí thế phát ra từ mười chiến thần không phải hơi thở cường giả thần cảnh ngày xưa mà là lực lượng tiên đạo pháp tắc vô cùng rực rỡ. Lực lượng này như dời núi lấp biển, vô cùng vô tận, liên miên không dứt, như mười ngọn núi cổ cao không thể leo lên đứng sừng sững trong thiên địa.
Đây rõ ràng là hơi thở cường giả tiên đạo mới có.
Mười tồn tại chí cao ngày xưa bây giờ đều là cường giả tiên đạo cao giai.
Hơi thở của mỗi người cao hơn Đinh linh Phong cường giả tiên đạo đệ nhất Trung Thổ Thần Châu rất nhiều. Dù là mấy cường giả tiên đạo có thực lực mạnh nhất trong đám người đều thấy nghẹt thở.
Hai trăm năm qua đi, mười người vẫn là tồn tại đủ để trấn áp thế giới này.
Thực lực của bọn họ vẫn không tha cho khiêu khích.
Có người khẽ thở dài:
- Cường giả rốt cuộc là cường giả, dù trăm năm không lộ mặt đó không phải bọn họ đã suy sụp mà là không muốn xuất hiện. Muốn đè ép bọn họ là mơ tưởng viễn vông.
Mọi người cùng thụt lùi.
Không ai dám cãi lại lời Bắc vực Huyền Sương Chiến thần nói.
cánh cửa ánh sáng trong không trung dần vụt tắt. Mười chí tôn không nói gì thêm, tự chiếm một góc thiên địa ngồi xếp bằng trên hư không, phát ra lực lượng tiên đạo siêu cường đại tư bốn phía phong ấn phạm vi lôi vân kiếp hải màu hoàng kim ngàn dặm Đinh Hạo độ kiếp.
Mục Thiên Dưỡng trầm ngâm nói:
- Đúng vậy! Phong ấn thiên địa này tránh cho kiếp quang biển lôi chí cường như hủy diệt toát ra ngoài, d ù chỉ một chút rất có thể sẽ hủy diệt một vực.
Mục Thiên Dưỡng nhìn phương thiên địa kia, xoay người đạp hư không từng bước một rời đi.
Giọng Mục Thiên Dưỡng văng vẳng trong thiên địa:
- Trừ người thân, bằng hữu tốt của Vấn Kiếm tông ra trong vòng trăm dặm lôi hải không cho người các đại tông môn, thế lực nào xuất hiện, nếu không là kẻ địch của Bạch Y thần triều ta.
Mục Thiên Dưỡng và Lưu linh Túy cùng nhau biến mất.
Người Bạch Y thần triều cũng đi hết.
Mấy chục vạn cường giả tiên đạo nhìn nhau, không ngờ Mục Thiên Dưỡng chọn bảo vệ Đinh Hạo. Mục Thiên Dưỡng kêu mọi người đi là không muốn ai quấy rầy Đinh Hạo độ kiếp. Nhưng gã là kẻ địch của Đinh Hạo, tại sao Mục Thiên Dưỡng làm như vậy?
Bây giờ Đinh Hạo độ kiếp, Mục Thiên Dưỡng hầu như là đệ nhất nhân tiên đạo, ngoài ra các bằng hữu của Đinh Hạo như đám người Kim Thiền, Trư Tiên, Đại Vượn Vương, Phương Thiên Dực, Ôn Đa Tình, Cuồng Đao Trương Phàm đều là nhân đỉnh cao trong thiên địa này. Bọn họ đứng về phía Đinh Hạo, tuy mọi người muốn quan sát lôi hải kiếp quang để tăng cao cảm ngộ, tu vi nhưng không dám ở lại lâu trong phạm vi trăm vạn dặm.
Giây lát sau sinh linh phương thiên địa này biến mất sạch.
Đa số người Vấn Kiếm tông rời đi.
Chỉ có đám người Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Lý Lan, Tây Môn Thiên Tuyết, Lý Y Nhược, Tạ Giải Ngữ, Vương Tuyệt Phong là ở lại, nhìn chằm chằm vào lôi vân kiếp hải màu hoàng kim. Bọn họ không nhìn thấu bên trong lôi hải kiếp quang xảy ra chuyện gì, có điều chắc chắn rằng lôi vân kiếp hải màu hoàng kim không biến mất nói lên Đinh Hạo vẫn còn sống, đối kháng với lôi kiếp.
Bọn họ phải chờ khi thiên kiếp kết thúc, phải đợi Đinh Hạo bình an trở về.
Nhưng mọi người không ngờ sẽ chờ đợi đến một trăm năm.
Một trăm năm nay lôi hải kiếp quang vẫn không biến mất, Đinh Hạo không xuất hiện. Mười chí tôn chưa từng rời đi một giây, lực lượng phong ấn lôi vân kiếp hải màu hoàng kim, phạm vi trăm vạn dặm thành cấm địa.
Bên ngoài có đủ các loại tin đồn.
Có người nói Đinh Hạo đã độ kiếp thất bại, thiên kiếp không biến mất là vì lôi vân kiếp hải màu hoàng kim đặc biệt.
Có người nói Đinh Hạo vẫn sống nhưng hắn cố ý không kết thúc thiên kiếp, muốn dùng lôi vân kiếp hải màu hoàng kim thanh tẩy bản thân, thay da đổi thịt, hoàn toàn đột phá cảnh giới tiên đạo bước vào vĩnh hằng.
Các câu chuyện, truyền thuyết về Đinh Hạo lan khắp thiên địa.
Bốn chữ Đao Kiếm Thần Hoàng thành tồn tại các sinh linh các tộc trong thế giới thiên đạo vĩnh viễn ngước nhìn.
Dù xuất hiện bao nhiêu ngôi sao, thiên tài mới đều sẽ bị so sánh với Đinh Hạo, vẫn không ai sánh bằng hắn. Trong một trăm năm nay thế giới thiên đạo gió mây biến chuyển, không xuất hiện chiến tranh náo động. Tuy các đại thế lực có một số nhà dã tâm nhưng cứ nghĩ đến lôi vân kiếp hải màu hoàng kim còn đang dâng trào trong thiên địa là mọi da tâm bị kiềm chế.
*****
Mặc kệ bên ngoài đồn thế nào, những cường giả đứng trên đỉnh cao biết Đinh Hạo chưa chết. Suốt một trăm năm qua Đinh Hạo luôn đối kháng lôi vân kiếp hải màu hoàng kim, tia chớp tràn ra một chút đủ giết cường giả tiên đạo mạnh nhất đương thời. Đao Kiếm Thần Hoàng Đinh Hạo ở bên trong đối kháng lôi hải kiếp quang suốt một trăm năm.
Thực lực, cảnh giới như thế đã không phải sinh linh thế giới thiên đạo có thể tưởng tượng được.
Mục Thiên Dưỡng từng nói một khi Đinh Hạo độ kiếp thành công sẽ bước vào vĩnh hằng, trở thành chúa tể duy nhất trong thiên địa, thành vĩnh hằng bất diệt trong lục đạo, trở thành tồn tại chí cao vô số kỷ nguyên sau này. Ngày càng nhiều cường giả tiên đạo công nhận sự thật này.
Vấn đề bây giờ là Đinh Hạo có chống được đến cuối không?
Khi nào Đinh Hạo mới ra khỏi lôi vân kiếp hải màu hoàng kim sáng tạo ra kỷ nguyên thuộc về mình?
* * *
Ngày hôm nay.
Lý Lan, Tạ Giải Ngữ, Tây Môn Thiên Tuyết, Lý Y Nhược như mọi ngày ngồi trước điện bay nhìn chằm chằm lôi vân kiếp hải màu hoàng kim.
Từ tám mươi năm trước Lý Lan đã buông vị trí tông chủ Vấn Kiếm tông, truyền lại cho Đinh Xuân Thu.
Gần trăm năm nay bốn nữ nhân Lý Lan, Tạ Giải Ngữ, Tây Môn Thiên Tuyết, Lý Y Nhược ngồi bên rìa lôi hải kiếp quang chờ đợi phu quân trở về.
Mỗi năm vào lúc này có rất nhiều người xuất hiện. Như phu phụ Ôn Đa Tình, Đinh Khả Nhi, Trư Tiên, Đại Vượn Vương, Kim Thiền, nữ vương nhân ngư thất hải, Tiên Hoàng Đại Thánh, Lương Phi Tuyết, Phùng Nịnh. Thậm chí là Mục Thiên Dưỡng cũng xuất hiện bên rìa lôi hải kiếp quang. Tất cả tụ tập lại uống trà luận đạo, xem như từ da gặp mặt Đinh Hạo.
Phu phụ Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành cũng đến.
Lục đạo luân hồi lại mở, có Đinh Khả Nhi lợi dụng đường hầm thời không lúc trước Đinh Hạo để lại mang Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành xuyên toa giữa trái đất nhân đạo và thế giới thiên đạo. Nhưng Vũ Khuynh Thành, Đinh Thánh Thán thói quen thuộc sống yên ổn ở trái đất, nhiều lúc muốn ở lại trái đất.
Mỗi năm Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành đến thăm Đinh Hạo một lần nhưng tính thời gian trái đất thì như mỗi ngày đều gặp.
Hôm nay đã đến thời gian.
Mọi người xuất hiện quanh điện bay.
Phương Thiên Dực nhìn lôi hải kiếp quang, nói:
- Không biết khi nào Đinh sư huynh mới xuất quan? Một lần độ kiếp trăm năm, xem như trước sau không người có.
Lý Lan cười nói:
- Sớm muộn gì Hạo ca ca sẽ đi ra.
Nụ cười bình tĩnh mà dịu dàng.
Chờ đợi trăm năm, từ ban đầu lòng nóng như lửa đốt đến bây giờ nhẹ nhàng bình tĩnh. Bốn thê tử của Đinh Hạo đã thói quen chờ đợi, mỗi ngày nhìn lôi hải kiếp quang như trượng phu còn bên cạnh. Lý Lan, Tây Môn Thiên Tuyết, Tạ Giải Ngữ, Lý Y Nhược vững tin Đinh Hạo sẽ thành công độ kiếp, ra khỏi lôi vân kiếp hải màu hoàng kim.
- Người tốt sẽ không sao, người tốt còn phải cùng ta ăn thịt.
Tuy bây giờ Nạp Lan Sơ là cường giả tiên đạo nhưng thần trí chưa tỉnh táo, đa số thời gian ngơ ngác.
Một nữ nhân thanh xuân cực kỳ xinh đẹp nhìn bầu trời phía xa, nói:
- Bạch Y Đế Quân đến.
Mặt mày của nữ nhân xinh đẹp rất giống
Nạp Lan Sơ ngày trước, thật ra nàng chính là Nạp Lan Sơ. Cơ thể này là Nạp Lan Sơ dùng huyền thể kỳ thạch tế luyện ra, tựa như xác thịt.
Phía xa.
Mục Thiên Dưỡng mặc áo trắng xuất hiện, bên cạnh là đế hậu Lưu linh Túy.
Trăm năm trước Mục Thiên Dưỡng thành hôn, cưới nữ võ thần số một Trung Thổ Thần Châu, Lưu linh Túy. Khi đó quy mô lớn, toàn Bạch Y thần triều trôi trào hoan hô, từng là đoạn giai thoại trong thế giới thiên đạo. Bây giờ Mục Thiên Dưỡng, Lưu linh Túy đã có con, là Bạch Vân Thụy, thái tử Bạch Y thần triều.
Bạch Vân Thụy có tư chất kinh người hơn cả Mục Thiên Dưỡng, nổi tiếng thiên tài. Khiến nhiều người rớt tròng mắt là Bạch Vân Thụy không truyền thừa đạo thống của Mục Thiên Dưỡng mà đầu vào Vấn Kiếm tông, đây từng là chuyện lạ bí ẩn. Khiến người ngạc nhiên hơn là Vấn Kiếm tông nhận thiên tài Bạch Vân Thụy vào, chú trọng bồi dưỡng.
Mục Thiên Dưỡng nhìn lôi vân kiếp hải màu hoàng kim vô tận, nói:
- Cảm giác hôm nay hắn sẽ ra.
- Trăm năm đã đủ, vừa lúc là con số bách thế, nên đi ra.
Một thanh niên áo trắng xuất hiện, nói năng chững chực. Đây là thân thể mới của Huyền Thiên Tông trong thế giới này, tổ vạn tiên ngày xưa chưa hồi phục thực lực, trong trạng thái ẩn thế. Chỉ mình Mục Thiên Dưỡng là biết tung tích của Huyền Thiên Tông.
Phu phụ Mục Thiên Dưỡng, Lưu linh Túy hành lễ:
- Ma sư!
Bỗng nhiên mười thân hình như ma thần trấn giữ bốn phía lôi vân kiếp hải màu hoàng kim chậm rãi nhúc nhích. Bọn họ không còn ngồi xếp bằng, chậm rãi đứng dậy.
Giờ phút này, vô số cặp mắt nhìn hướng lôi vân kiếp hải màu hoàng kim, trái tim treo cao.
Trong khoảnh khắc lôi vân kiếp hải màu hoàng kim đầy trời co rút vào trong, lôi hải kiếp quang phạm vi mấy ngàn dặm biến mất. Một thân hình áo xanh như ngọc lộ ra, môi hé mở, lũ tia chớp vàng cuối cùng bay vào miệng hắn.
Hắn nuốt lôi hải kiếp quang đầy trời vào miệng!
Thân hình áo xanh như ngọc không phải Đinh Hạo thiv là ai?
- Đa tạ mười vị tiền bối.
Đinh Hạo chắp tay nói:
- Trăm năm trước nếu không nhờ mười vị tiền bối ở trong súc sinh đạo tìm ra hậu chiêu hang ổ U Minh Chân Tiên, phá hủy nó thì e rằng hắn đã trốn thoát. Công của mười vị tiền bối cao tận thiên địa, lại trấn thủ lôi hải cho ta trăm năm, có thể vào vĩnh hằng ảnh.
Đinh Hạo dứt lời, có vô tận tiên quang thánh âm tràn ngập, mười cột sáng từ vũ trụ hư không giáng xuống mười người, tẩy rửa tạp chất, lực lượng thần bí nhập vào cơ thể họ.
- Cái này...
- Một lời là thiên địa pháp, định định vị trí vĩnh hằn của người khác, cái này... Trời, chẳng lẽ Đinh Hạo không phải vào vĩnh hằng chi cảnh mà là đã siêu thoát vĩnh hằng?
Mười vị chí tôn cảm lực lượng trong cơ thể thay đổi, trong khoảnh khắc này huyền diệu khó giải thích làm bọn họ giật mình, mừng như điên, khó tin.
Đinh Hạo chỉ nói một câu đã khiến mười người thành tựu địa vị vĩnh hằng, cái này... Nghe rợn cả người, chẳng lẽ trên vĩnh hằng còn cảnh giới khác?
Đinh Hạo nói xong lắc người đi tới bên cạnh bằng hữu, phụ mẫu, thê tử.
Đinh Hạo mỉm cười như chưa từng rời đi.
- Ta đã trở về.
Mọi người mừng như điên.
Đinh Hạo cười với Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành:
- Phụ thân, mẫu thân!
Đinh Thánh Thán mắng:
- Tiểu tử thối, bây giờ mới đi ra? Làm ta chậm trễ đánh bao nhiêu là ván liên minh anh hùng.
Đinh Hạo mỉm cười nhìn hướng Nạp Lan Sơ, nói:
- A Sơ, giỏi thật, đã tụ ra phân thân huyền thể, rốt cuộc lại mở một con đường.
Lúc trước lực lượng thần hồn thứ ba trong người Cuồng Đao Trương Phàm chính là Nạp Lan Sơ, nàng tu luyện Thắng Tự Quyết, bản thân là thần hồn, tu vi tinh thần, được hơi thở tiên khí của Nạp Lan Du Hiệp tẩm bổ nên hồn lực hùng hồn. Lực lượng thái âm của Nạp Lan Sơ vừa lúc khắc chế U Minh Chân Tiên, lại có Nạp Lan Du Hiệp nên không cần lo Huyền Thiên Tông mơ ước cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm xảy ra biến cố gì.
Nạp Lan Sơ tới gần, nói:
- Người tốt, ăn cơm...
Đinh Hạo mỉm cười, lòng máy động. Nạp Lan Du Hiệp ngẩn người, biểu tình không còn ngu đần mà như người chìm trong giấc mơ thật dài đột nhiên thức tỉnh, ánh mắt ngơ ngác trở nên tỉnh táo.
- Ta... A muội... Sư tôn...
Mặt Nạp Lan Du Hiệp chảy hai hàng lệ.
Đinh Hạo không nói gì thêm, hắn giang tay ôm bốn vị kiều thê, cất tiếng cười to. Nhìn hướng đám người Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, cảm thấy bây giờ là lúc hắn vui vẻ, sung sướng nhất đời.
← Ch. 1252 | Ch. 1254 (c) → |