← Ch.0715 | Ch.0717 → |
Dựa theo thực lực q.∪.ỷ vương cao cấp của hắn, tình huống có thể làm cho hắn không thấy rõ lai lịch của đối phương chỉ có hai, hoặc là đối phương chỉ là người bình thường, hoặc là, đối phương là đại cao thủ có thực lực cường đại!
Mặc dù thực lực của con chó Điền Viên Trung Hoa cũng không tính là mạnh, thậm chí còn không bằng một con hổ mới sinh ở vùng đất hoang dã, nhưng bất kể nói thế nào, thú dữ chính là thú dữ, bất kể thực lực như thế nào, tính hung hãn cũng không thể thay đổi!
Hiển nhiên, người có thể thu phục thú dữ căn bản không thể là một người bình thường... Lại liên tưởng đến tình huống Diệp Dương Thành lặng yên xuất hiện lúc trước, Dung Tan q.∪.ỷ vương không khỏi lẩm bẩm, trực giác nói cho hắn biết, lần này hắn có thể đá trúng thiết bản rồi.
Nhưng, Xích Mi Q.∪.ỷ Đế rõ ràng đã nói với bọn hắn, thế giới bổn nguyên trên địa cầu, căn bản không tồn tại bất kỳ cường giả có thể giao thiệp với hư không... Như vậy, người trẻ tuổi trước mắt kia rút cuộc là thế nào?
Trong đầu có chút bồn chồn, Dung Tan q.∪.ỷ vương khẽ cúi đầu suy tư chốc lát, đột nhiên cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Dương Thành dò xét...
Không sai, là hắn không sai! L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ chi hỏa bắt đầu run rẩy, sau khi nhận thức rõ dung mạo của Diệp Dương Thành hắn, trong lòng hắn bi thiết kêu lên, làm sao lại là đồ biến thái này?
Vẻ mặt biến đổi, Dung Tan q.∪.ỷ vương làm gì còn lá gan tiếp tục lưu lại nơi này? Nếu như Chấn Cương Q.∪.ỷ Đế và Hoành Động Q.∪.ỷ Đế cùng với các cường giả q.∪.ỷ vương khác đều ở đây, có lẽ hắn còn dám ỷ vào người đông thế mạnh tiến hành một phen c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ với Diệp Dương Thành.
Nhưng hiện tại vấn đề là, Chấn Cương Q.∪.ỷ Đế, Hoành Động Q.∪.ỷ Đế đều đã chạy tới địa điểm dự định, liên thủ oanh kích cấm chế của vị thần mới là nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của bọn hắn, căn bản không thể vì một mình Dung Tan q.∪.ỷ vương hắn mà vội vã trở về, liên thủ với hắn...
Nghĩ tới đây, trong đầu Dung Tan q.∪.ỷ vương đã nổi lên một tầng băng lạnh, sau khi thầm mắng một tiếng tự mình chuốc lấy rắc rối, cười khan một tiếng, sau đó nói:
- Nếu nàng là nữ nhân của ngươi, vậy bổn vương sẽ không tranh đoạt với ngươi nữa.
Vội vàng bỏ lại một câu như vậy, Dung Tan q.∪.ỷ vương lập tức hóa thành một đạo khói đen, chuẩn bị bỏ chạy.
Đối mặt với cử động dứt khoát của Dung Tan q.∪.ỷ vương, Diệp Dương Thành chỉ bình thản mở miệng nói:
- Bắt lại cho ta!
- Vâng, chủ nhân!
Diệp Dương Thành vừa dứt lời, từ bốn phương hướng Đông Nam Tây Bắc liền vang lên tiếng đáp lại mạnh mẽ của hai nam hai nữ, một giây sau, bốn luồng khí thế mạnh mẽ đã phóng lên cao, bao vây lấy Dung Tan q.∪.ỷ vương!
Bốn người, nói đúng ra, là bốn nam nữ mặt lạnh, mặc tây trang màu đen, đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vững vàng khóa chặt Dung Tan q.∪.ỷ vương lại, sát cơ mãnh liệt trong giây lát phóng thích ra!
- A...
Dung Tan q.∪.ỷ vương đang định chạy trốn vẻ mặt đại biến, thất thanh kinh hô:
- Âm Thổ, Âm Thủy, Âm Hỏa, Âm Kim, tứ đại q.∪.ỷ vương thì ra là bốn tên phản đồ các ngươi!
- Phản đồ sao?
Nghe thấy tiếng kinh hô của Dung Tan q.∪.ỷ vương, trên mặt Âm Thủy q.∪.ỷ vương lộ ra nụ cười thản nhiên, thấp giọng nói nhỏ:
- Bất kể ngươi nói thế nào... Bắt lấy hắn!
Âm Thủy q.∪.ỷ vương còn chưa dứt lời, ba q.∪.ỷ vương Âm Thổ, Âm Hỏa, Âm Kim đã sớm vận sức chờ phát động, lập tức xuất thủ, thanh thế kinh người! Từng đạo công kích giống như súng quét, trong nháy mắt bao phủ lấy q.∪.ỷ vương cao cấp Dung Tan q.∪.ỷ vương trong nước lũ công kích.
Dựa vào thực lực của bốn người bọn họ tựa hồ vượt xa q.∪.ỷ vương đỉnh cấp, căn bản chỉ xem Dung Tan q.∪.ỷ vương là vật tiện tay mà thôi. Có lẽ muốn biểu hiện một phen trước mặt Diệp Dương Thành, cũng có thể là lần đầu tiên làm việc cho Diệp Dương Thành, muốn lưu lại cho Diệp Dương Thành ấn tượng không tệ, tóm lại, Dung Tan q.∪.ỷ vương gặp bi kịch rồi.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, mặc dù bốn q.∪.ỷ vương đỉnh cấp đã nương tay, nhưng dù sao luận về thực lực hay là nhân số cũng vững vàng dẫm Dung Tan q.∪.ỷ vương ở dưới chân, đợt công kích này vừa đến, linh thể của Dung Tan q.∪.ỷ vương cũng thiếu chút nữa bị bốn người đánh tan!
Sau khi công kích, Dung Tan q.∪.ỷ vương làm gì còn khí thế tác uy tác quái lúc trước? Linh thể có chút mờ đi, l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ chi hỏa thậm chí cũng lập loè giống như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Bị bốn q.∪.ỷ vương trực tiếp đánh rơi trên mặt đất, Dung Tan q.∪.ỷ vương hoàn toàn mất đi hi vọng chạy trốn, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa:
- Bốn tên phản đồ các ngươi, hiện tại các ngươi có thể lớn lối! Nhưng đợi Đế Tôn trở lại, sớm muộn gì sẽ lấy mạng chó của các ngươi! Các ngươi cứ đợi đến lúc đó đi!
- Muốn ©.h.ế.†!
Lại nghe thấy Dung Tan q.∪.ỷ vương mở miệng kêu phản đồ, Âm Hỏa q.∪.ỷ vương tính tình tương đối bốc lửa nheo mắt lại, sát ý lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt hắn! Tay phải khẽ giơ lên, trong lòng bàn tay tách ra một ngọn lửa yêu dị...
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?!
Cử động của Âm Hỏa q.∪.ỷ vương thực sự làm Dung Tan q.∪.ỷ vương sợ hết hồn, cảm nhận được ba động của ngọn lửa năng lượng trong lòng bàn tay Âm Hỏa q.∪.ỷ vương, hắn tuyệt đối không nghi ngờ, dựa theo trạng thái hiện tại của mình, chỉ cần tới gần một chút... kết quả đợi chờ hắn chỉ sợ sẽ là thần hồn câu diệt.
- Muốn mạng của ngươi!
Âm Hỏa q.∪.ỷ vương cười lạnh một tiếng, lao xuống phía dưới, muốn dùng ngọn lửa trong lòng bàn tay trực tiếp vỗ lên đỉnh đầu Dung Tan q.∪.ỷ vương!
Nhưng một giây sau khi Âm Hỏa q.∪.ỷ vương lao xuống, Diệp Dương Thành thản nhiên nói:
- Ta có nói muốn cho hắn ©.h.ế.† sao?
- Ta...
Mạnh mẽ thu hồi thủ chưởng chuẩn bị đập lên đỉnh đầu Dung Tan q.∪.ỷ vương, hóa thành một đạo mây mù màu đen đứng cách Dung Tan q.∪.ỷ vương chưa đầy ba thước, Âm Hỏa q.∪.ỷ vương há hốc mồm, nhưng cũng không dám ©.h.ố.ᥒ.g đ.ố.ï Diệp Dương Thành, chỉ có thể âm thầm nhịn xuống.
- Khặc khặc... Bổn vương đúng là biết không ít chuyện.
Nghe thấy lời nói của Diệp Dương Thành, Dung Tan q.∪.ỷ vương đầu tiên ngây ra một lúc, trong lòng âm thầm toát mồ hôi lạnh, đồng thời, con ngươi nhanh chóng chuyển động, hắn khặc khặc cười nói:
- G.ï.ế.t bổn vương, đối với các ngươi cũng không có chỗ tốt gì.
- Ngươi...
Bộ dạng lớn lối của Dung Tan q.∪.ỷ vương càng chọc Âm Hỏa q.∪.ỷ vương thiếu chút nữa không kìm được tức giận, nhưng Âm Thủy q.∪.ỷ vương đứng bên cạnh lại âm thầm đưa vào một đạo âm linh lực trong cơ thể hắn, bất động thanh sắc nhắc nhở Âm Hỏa q.∪.ỷ vương nhận rõ vị trí hiện tại của mình.
Trong đầu kìm nén một luồng hỏa khí, rất muốn dùng một chưởng đập Dung Tan q.∪.ỷ vương thần hồn câu diệt, nhưng lại ngại Diệp Dương Thành không dám ra tay... Bất đắc dĩ, Âm Hỏa q.∪.ỷ vương chỉ có thể xoay người, chuyển dời tầm mắt của mình từ trên người Dung Tan q.∪.ỷ vương đến nơi khác.
Còn Dung Tan q.∪.ỷ vương thấy mình bị vây vào hoàn cảnh xấu, còn có thể chọc giận Âm Hỏa q.∪.ỷ vương, không khỏi càng thêm tin chắc Diệp Dương Thành muốn thu hoạch tin tứctình báo từ trên người hắn, hắn dứt khoát giơ tay lên vỗ vỗ trường bào màu đen, lại dùng một loại tư thái người thắng chỉ vào người Diệp Dương Thành, nói:
- Chuẩn bị cho bổn vương ba mỹ nhân để bổn vương hưởng dụng, bổn vương sẽ nói cho ngươi biết tình huống ngươi muốn biết.
Ánh mắt hơi có chút lưu luyến nhìn quét Lâm Mạn Ny đứng phía sau Diệp Dương Thành, Dung Tan q.∪.ỷ vương cũng không thiếu não đến mức đề xuất yêu cầu Lâm Mạn Ny.
Nghe thấy Dung Tan q.∪.ỷ vương dưới tình huống như vậy lại còn nói ra yêu cầu như thế, Diệp Dương Thành cũng không kìm được kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên quay đầu hỏi Âm Thủy q.∪.ỷ vương:
- Thủ hạ của tên đó đều nhược trí giống như hắn sao?
- À?
Đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Diệp Dương Thành, Âm Thủy q.∪.ỷ vương khó tránh khỏi sửng sốt, tiếp theo mới buồn cười lắc đầu, lại cười nói:
- Chủ nhân, đây chỉ là ngoại lệ.
- Ngoại lệ sao? Thật đúng là cực phẩm.
Diệp Dương Thành tựa hồ có chút thất vọng lắc đầu, cuối cùng nhìn Dung Tan q.∪.ỷ vương một cái, khẽ thở dài:
- Đợi lát nữa tốt nhất ngươi đừng xin tha thứ.
- Cái gì?
Trong lòng Dung Tan q.∪.ỷ vương thầm run lên, vẻ mặt đắc ý vừa mới lộ ra lập tức giải tán, mặt đầy cảnh giác nhìn Diệp Dương Thành, trong đôi mắt lóe ra quang mang kinh hãi.
Đối mặt với phản ứng của Dung Tan q.∪.ỷ vương, Diệp Dương Thành cũng đã mất đi hứng thú dông dài với hắn, giơ tay phải lên, lấy ra miếng thần ngục lệnh từ trong không gian Cửu Tiêu, thản nhiên nói:
- Người đâu.
- Có?
Bốn q.∪.ỷ vương đỉnh cấp nhất tề ngây người, ầm ầm quỳ xuống:
- Có thuộc hạ!
- Không kêu các ngươi.
Diệp Dương Thành liếc nhìn bốn người, trực tiếp ngẩng đầu nhìn về giữa không trung, lại thấy giữa không trung không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc chăn lớn màu đen, trong cái nhìn chăm chú của Diệp Dương Thành, tấm chăn lớn bỗng nhiên được mở ra...
- Chủ nhân!
Từ bên trong nhảy ra hơn mười đạo bóng đen, vù một tiếng xuất hiện trên bãi đất trống trước mặt Diệp Dương Thành, hóa thành mười hai ngục tốt bắt giữ của thần ngục, mặc chế phục bằng da màu đen, xếp thành hai hàng quỳ rạp xuống đất, cùng hô to:
- Có nô bộc!
- Ừ.
Lúc này sắc mặt Diệp Dương Thành mới dễ nhìn hơn mấy phần, nhẹ nhàng ừ về tiếng, sau đó giơ tay lên chỉ hướng Dung Tan q.∪.ỷ vương sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt đã hiện lên sát cơ mãnh liệt, nhẹ giọng nói:
- Dẫn hắn trở về chiêu đãi một phen, giữ lại cái mạng chó chờ ta tới.
- Vâng, chủ nhân!
Các ngục tốt bắt giữ cũng mặc kệ Dung Tan q.∪.ỷ vương rốt cuộc có địa vị gì, bọn họ chỉ biết Diệp Dương Thành kêu bọn họ đưa hắn về chiêu đãi một phen, vậy thì cứ chiêu đãi tận tình là được!
Để cho mười hai ngục tốt bắt giữ của thần ngục có thực lực tương đương q.∪.ỷ vương sơ giai, cùng đi áp tải một q.∪.ỷ vương cao cấp có linh thể trọng thương, tựa hồ có chút phô trương...
Bốn q.∪.ỷ vương đỉnh cấp đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều bị thực lực Diệp Dương Thành bày ra hù dọa không nói nên lời, chỉ có điều, mặc dù trong lòng bọn họ đều phỉ báng Diệp Dương Thành vô cùng phô trương, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra dị sắc, chỉ có thể một mực cung kính, không dám nói nhiều.
Còn Dung Tan q.∪.ỷ vương, đến lúc này mới xem như hoàn toàn giật mình tỉnh lại... Diệp Dương Thành không để cho Âm Hỏa q.∪.ỷ vương dùng một chưởng đánh gục hắn, không phải là muốn tìm kiếm đầu mối trên người hắn? Mà muốn giữ lại cái mạng của hắn, sau đó dẫn tới nơi nào đó hành hạ một phen!
L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ cũng có chút phát rét, Dung Tan q.∪.ỷ vương giống như một con mèo hoang bị dẫm vào đuôi cái, khàn giọng quát lên:
- Đồ độc ác! Ngươi đừng lớn lối, bổn vương chỉ là q.∪.ỷ vương đứng hàng cuối cùng dưới trướng Đế Tôn, đừng tưởng rằng bắt được bổn vương là có thể chống lại Đế Tôn, ngươi chờ xem... đợi đến khi Đế Tôn rời khỏi không gian thứ nguyên, mở ra lối đi âm dương, chính là lúc ngươi...
- Vả miệng.
Diệp Dương Thành nhướng mày, lạnh lùng phun ra hai chữ.
- Vâng... Chủ nhân!
Mười hai tên ngục tốt bắt giữ nhất tề ôm quyền xác nhận, một tên xoay người, như lang như hổ đánh về phía Dung Tan q.∪.ỷ vương đang bị trọng thương...
- Ba ba ba...
Tiếng tát tai dày đặc như pháo thanh thúy vang lên, mỗi một lần cái tát rơi xuống đều khiến linh thể của Dung Tan q.∪.ỷ vương một trận hoảng hốt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói!
- A...
Tiếng kêu thảm thiết của Dung Tan q.∪.ỷ vương sắc lạnh không ngừng vang lên, dưới loại tình huống bị đè ép này, hắn còn dám gầm thét quát:
- Ngươi nhất định không chạy được, đợi đến khi Đế Tôn trở lại thế giới bổn nguyên, hắn nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá! Ngươi... khốn kh.ï.ế.p...
Mười hai ngục tốt bắt giữ đè ép Dung Tan q.∪.ỷ vương đánh một trận tàn bạo, bốn q.∪.ỷ vương đỉnh cấp đứng bên cạnh cũng bất giác toát mồ hôi lạnh, có chút may mắn nghĩ đến, cũng may bọn họ đã là người của Diệp Dương Thành, nếu không...
Nhất tề rùng mình một cái, bốn người đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt may mắn và nụ cười cổ quái.
Quần đấu kéo dài hơn một phút, cho đến khi Dung Tan q.∪.ỷ vương bị đánh gần như hấp hối, mười hai ngục tốt bắt giữ mới làm như không có chuyện gì tản mát ra, trong đó hai ngục tốt bắt giữ túm lấy hai chân Dung Tan q.∪.ỷ vương, sau khi kéo hắn về phía trước khoảng bốn năm bước, mới biến mất trong hư không, trở về thần ngục.
Cho đến lúc này, Diệp Dương Thành mới hít vào một hơi thật sâu, xoay người sang nhìn Lâm Mạn Ny...
Lâm Mạn Ny đã hoàn toàn ngây người, từ khi Diệp Dương Thành xuất hiện đến hiện tại chỉ không tới, Dung Tan q.∪.ỷ vương kinh người kia cứ như vậy bị bắt giữ... Nàng cảm giác đầu óc của mình có chút phát mộng, nàng thật sự không biết tại sao Diệp Dương Thành có thể có thủ hạ kinh khủng như vậy? Hoặc là nói...
- Thấy rồi sao?
Nhìn Lâm Mạn Ny khẽ biến hóa sắc mặt, Diệp Dương Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hỏi vấn đề này có vẻ rất ngu ngốc, nhưng chắc chắn là phương thức tốt nhất phá vỡ yên lặng hiện tại.
Nghe thấy Diệp Dương Thành nhẹ nhàng hỏi thăm, trong lòng Lâm Mạn Ny thầm run lên, cảm giác hoảng sợ xuất hiện lúc trước cũng từ từ tiêu tán, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, nàng gật đầu, nói với Diệp Dương Thành:
- Ừ... thấy rồi.
Tâm tình hết sức bình tĩnh, giống như tất cả những gì vừa trải qua chẳng những không làm cho nàng sup sụp, ngược lại càng tôi luyện tâm cảnh của nàng trở nên vững chắc, cô nương ngây ngô ngày xưa, rốt cục vào lúc này lặng lẽ lột xác, hóa kén thành bướm.
Chú ý tới cảm xúc biến hóa của Lâm Mạn Ny, trái tim vốn có chút lo lắng của Diệp Dương Thành rốt cục cũng trở lại chỗ cũ. Hắn bước tới trước mặt Lâm Mạn Ny, dùng hai tay ôm lấy gương mặt Lâm Mạn Ny, nhẹ giọng hỏi:
- Muốn biết không?
- Ta...
← Ch. 0715 | Ch. 0717 → |