Truyện:Dị Thế Tà Quân - Chương 0640

Dị Thế Tà Quân
Trọn bộ 1284 chương
Chương 0640: Liên thủ hay quyết đấu?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1284)
Chickcannibal

Biên Tập: Maison

Loại cảm giác này thật sự kì diệu, nó làm cho tâm tình của Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ xưa nay như giếng nước tĩnh lặng cũng không khỏi run rẩy trong giây lát.

" Nếu đã quyết định ngưng chiến, ta nghĩ là ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện!".

Quân Mạc Tà thu hồi thần kiếm của mình, hôn lên thân kiếm một cái, trong bụng cười thầm, hôm nay chính mi đã cấp cho ca ca ta chút mặt mũi. Lúc nãy bảo kiếm của Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ vừa mới thấy mi đã trực tiếp dựng cờ hàng!

Vì sao gọi là phong thái Kiếm Hoàng (hoàng đế của kiếm)? Vì sao gọi Quân lâm thiên hạ (vua trong thiên hạ), thật là sung sướng! Ông trời thật muốn dọa ©.h.ế.† ta đây mà!"

"Chuyện gì?" Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn, cuộc chiễn đã kết thúc, s.á.† †.h.ủ Chí Tôn nháy mắt liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước kia

" Ngươi được người đời gọi là s.á.† †.h.ủ chí tôn, lấy việc g.ï.ế.✝ người làm cái nghiệp của mình. Vậy tổ chức đệ nhất s.á.† †.h.ủ Huyền Huyền đại lục Huyết Kiếm Đường có phải là người của ngươi hay không? " Quân Mạc Tà trầm giọng hỏi, trong mắt mơ hồ lóe lên huyết quang.

"Ngươi đang xem thường ta, lại còn quá đề cao mấy bang phái hỗn tạp kia? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ta chịu mất mặt lập quan hệ với bang hỗn tạp kia sao? Bọn họ xách giày cho Lão Tử đây cũng không đủ tư cách!" Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ có chút bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái

"Nhất kiếm thiên lí lộ, quan san vạn lí đồ (tạm dịch: Một kiếm ngàn dặm đường, qua vạn núi tứ phương); một người một kiếm, hưởng hết cô độc cùng g.ï.ế.✝ chóc mới là Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ta! Cái gì chó má Huyết Kiếm Đường, lão tử không biết!"

"Ta đây an tâm; may mắn là không có quan hệ. Nếu không, cho dù là ta có thích ngươi thì ngươi cũng không thể không ©.h.ế.†!" Quân Mạc Tà trong lòng nhẹ nhõm, lẫm liệt nói "Haha, coi như ngươi không muốn tiếp tục g.ï.ế.✝ ta thì không nghi ngờ gì hôm nay ta cũng phải ©.h.ế.†. Ta chưa bao giờ từng tham vọng quá đáng rằng sau hôm nay có thể sống sót mà tung hoành giang hồ được nữa."

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ cười ha ha, sắc mặt trở nên ðiềm tĩnh

" Ta phải gánh vác nỗi oan ức thay ngươi, Tam Ðại Thánh Ðịa vì muốn g.ï.ế.✝ ta trước sau đã xuất động không dướii ba trãm cao thủ! Ta phải mò lên vùng núi để tránh những vùng dân cư đông đúc, sau đó lại bị truy đuổi, từng bước từng bước bị bọn họ bốn mặt bao vây tại chỗ này"

" Lúc trướcc có thể nói là giơ đầu chịu báng thay cho ngươi, nhưng lúc này ta đã ra tay giải quyết ba gã cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa cao thủ của Mộng Huyền Huyết Hải, song phương không thể đội trời chung được nữa. Nơi này hoang vu rộng lớn trải dài vạn dặm núi sông, có lẽ là chốn có phong thủy tốt, có thể chôn hạ được Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ta! "

Hắn nói xong chuyện sinh tử của mình, biểu hiện trên mặt chút nào thay đổi, vẫn lãnh khốc tự nhiên như cũ, giống như chuyện vừa nói xong cùng hắn chút nào không liên hệ nào cả. Làm một đời vua s.á.† †.h.ủ, đối với sinh tử, hắn đã sớm hờ hững. Vô luận sinh tử của mình hay là sinh tử của kẻ khác đều nhý vậy.

Quân Mạc Tà hỏi "Vậy sao ngươi không trốn vào phố xá sầm uất?Trốn tránh vào đấy lúc đầu tuy có khó khãn, nhưng lẩn vào giữa thành đông đúc thì cũng là chỗ không tồi?"

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ta há có thể là loại người tựa lũ trôm vặt như vậy sao? Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ta là một s.á.† †.h.ủ, người tốt ta đã từng g.ï.ế.✝, người xấu ta cũng g.ï.ế.✝ nhưng trong đám bọn họ không có kẻ nào vô tội vì ta mà ©.h.ế.†! Mặc dù ta g.ï.ế.✝ người như ngóe nhưng những kẻ ©.h.ế.† dưới kiếm của ta đều là những kẻ đáng ©.h.ế.†!"

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ tuy sắc mặt bình thản lãnh khốc nhưng trong mắt lóe lên sự kiêu ngạo:

" Ðây mới là s.á.† †.h.ủ! "

" Nếu một ngày ta ©.h.ế.† dưới tay của ngýời khác, ta cũng không hề có chút oán hận nào." Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ lãnh khốc cười cười::

" Nếu đã có là gan làm một s.á.† †.h.ủ, lúc nào cái ©.h.ế.† luôn luôn rình rập xung quanh lúc nào cũng có thể bị g.ï.ế.✝! Việc này cũng chẳng phải to tát gì, chả nhẽ ngươi cũng là một s.á.† †.h.ủ mà không thông hiểu cái đạo lí đơn giản này hay sao? "

Quân Mạc Tà im lặng, hắn như thế nào lại không hiểu cái đạo lí đơn giản này? Giống như những nguyên tắc của Quân Mạc Tà có những điểm giống nhau, Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ cũng có sự kiêu ngạo riêng của hắn.

Theo như lời của Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ, lúc này đây đội ngũ của Tam Ðại Thánh Ðịa thực sự là quá cường đại đi, cho dù mình và Mai Tuyết Yên cũng không nắm chắc có thể chính diện đối kháng, chỉ có thể trốn tránh lẩn trốn, chờ thời cõ phản kích! Huống chi Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ? Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ có thể chống đỡ ðến bây giờ, ðã là không dễ dàng lắm rồi!

Dựa vào thuật á.ɱ s.á.† của mình, Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ có thể ðối phó với một hai cường giả, nhưng chỉ trong chốc lát nữa thôi chỉ sợ lập tức có hàng trãm cường giả vây quanh đây! Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ lại có thể dựa vào thân pháp tinh diệu cảu mình để chống đỡ ý? Hắn không thể nào giống như Quân Mạc Tà trốn vào Hồng Tháp Quân bặt vô tung vô ảnh, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này được.

Cũng giống như ngày trước, nếu không có Quân Mạc Tà giúp đỡ tạo cho hắn thời cõ xuất thủ thì tuyệt không thể nào Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ có khả nãng vừa ra tay liền tạo ra một kết quả kinh người như thế được (G.ï.ế.t 3 thằng chí tôn Mộng Huyền Huyết Hải).

Nếu theo kế hoạch ban đầu của Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ cho dù kì công chuẩn bị như thế nào, nhân lúc đối phươngng không phòng bị xuất kỳ bất ý Lôi Đình Nhất Kích nhiều nhất cũng có thể g.ï.ế.✝ một người, còn việc toàn mạng trở ra hay không thì chỉ mong chờ vào may mắn. Nhưng mà ngay nơi ấy hắn đã hạ sát được ba gã cường địch.

"Trước đó, ta không cam lòng cứ như vậy mà ©.h.ế.† đi! Bởi vì ta còn không biết, rốt cuộc là ai đã giá họa cho ta. Cho nên ta muốn biết, ta phải tìm hiểu chân tướng." Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ biểu lộ có chút thần kỳ ôn hòa nhìn Quân Mạc Tà "bây giờ ta rốt cục đã hiểu rõ, đã có thể thực hiện điều tâm nguyện này."

"Trước khi ©.h.ế.† có thể nhìn thấy ngươi, ta thực vui mừng! Có lẽ thân phận của ngươi cũng không phải là một s.á.† †.h.ủ. Nhưng trên đời này ngươi chính là một s.á.† †.h.ủ mạnh mẽ hiếm thấy! Thậm chí, so với ta còn mạnh hơn! Bởi vì ngươii so với ta còn trẻ tuổi nhiều lắm! Ta chỉ hy vọng ngươii, đáp ứng ta một việc."

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ nhìn chằm chằm vào vào Quân Mạc Tà với ánh mắt sắc nhọn nhu kiếm:

" Ta có thể ©.h.ế.†, Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ này có thể bị g.ï.ế.✝ nhưng s.á.† †.h.ủ chí tôn thì không thể ©.h.ế.† được!"

S.á.† †.h.ủ Chí Tôn, không phải chỉ là một cường giả cấp bậc chí tôn, cũng không phải là một cái huyền công giai vị, mà chân chính là một Chí Tôn tối cao được tất cả các s.á.† †.h.ủ trên đời này tôn vinh. Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ từng chữ, từng chữ nói.

"Ta nghĩ, ngươii hẳn là hiểu rõ những điều này hơn ta! Một ngày nào đó ngươii cũng ©.h.ế.† đi, chẳng nhẽ ngươi có thể bất tử hay sao? Hay là Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ cùng s.á.† †.h.ủ Chí Tôn cũng sẽ không bao giờ ©.h.ế.†?"Quân Mạc Tà ngưng trọng nhìn hắn...

""S.á.† †.h.ủ Chí Tôn nếu còn muốn người khác hỗ trợ thì không xứng tiếp tục xứng là s.á.† †.h.ủ Chí Tôn! " Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ quả quyết cự tuyệt, thậm chí không cho Quân Mạc Tà nói rõ ý tứ của hắn.

"Ta không cần ngươii hổ trợ! Ta lại càng không muốn đem cái danh phận này trao cho ngươi. Ngay cả là dưới một người, trên vạn người, ta cũng không muốn! S.á.† †.h.ủ Chí Tôn thượng thừa chỉ dưới trời xanh, không có cái gì có thể ở trên được nữa!"

" Đến nỗi việc ngýõi giá họa cho ta, ta hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì thân pháp của chúng ta quá giống nhau. Nếu ngươi thành danh trước ta, thì việc ta giá họa cho ngươii không phải là không thể. Thậm chí cách xuất thủ của chúng ta cãn bản không cần phải cố ý giá họa làm gì, người khác nhìn vào sẽ lầm tưởng giữa hai chúng ta là điều đương nhiên." Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ha ha cười, biểu lộ hết sức tiêu sái."

" Có lẽ đúng như lời ngươi nói, trước đó ta cũng không ý thức được ta đã giá họa cho ngươii, người khác bảo ta cố ý giá họa cũng đượcc hay là ta cố ý giá họa cũng thế; ta cũng không có một chút áy náy nào. Hơn nữa vào thới khắc nguy cấp vì tính mạng của mình bất cứ chuyện gì đều có thể làm được, không chừa thủ đoạn tồi tệ nào ta đều đem ra sử dụng. Ta chuaa bao giờ cảm thấy việc giá họa cho ngươi là một việc không nên làm cả! (DG: da mặt dày vô đối ^^!)"

Quân Mạc Tà dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, chậm rãi nói " Có thể ngươi quên mất, giữa chúng ta còn chưa phân định thắng bại! Ngôi vương s.á.† †.h.ủ còn chưa biết thuộc về ai. S.á.† †.h.ủ Chí Tôn dướii vòm trời này chỉ có một, nhưng Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ngơưi trên đầu ngươi chưa hẳn chỉ có mỗi trời xanh. Bởi vì kẻ khác g.ï.ế.✝ chúng ta mới có thể được người đời xướng danh S.á.† †.h.ủ Chí Tôn, với ta mà nói đấy là một sự sỉ nhục chứ không phải quang vinh gì cả!"

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ánh mắt ngưng tụ nhìn Quân Mạc Tà " Ðấu quyền cước ta đã thua ngươi một chiêu! Luận vè thực lực ngươi xứng đáng làm s.á.† †.h.ủ Chí Tôn hơn ta."

" Nhưng ngươi thực sự cam tâm hay sao? cứ như vậy chắp tay đem ngôi vương s.á.† †.h.ủ nhường cho ta? Tuy ngườii khác không biết nhýng ngươii thực sự cam tâm làm thế hay sao?" Quân Mạc Tà tiến lên từng bước, từng bước gằn giọng hỏi.

"Không cam lòng...... Lại có thể làm gì được đây?"

Lúc này Mai Tuyết Yên bên cạnh nhắc nhở " Mạc Tà, ngoài kia có rất nhiều cao thủ đều hướng tới chỗ này, xem ra vừa rồi hai người đánh nhau đã khiến cho bọn họ chú ý. Vẫn nên dời khỏi chỗ này thì hơn."

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ sắc mặt lạnh lùng, tay phải chậm rãi xoa chuôi kiếm.

Quân mặc Tà thong thả nói "Nếu không cam lòng, chúng ta sẽ đổi sang một lại phương pháp quyết đấu khác, quyết phân ra thắng bại rõ ràng! Ngươi cũng biết có đám cao thủ di chuyển về cho này, ta và ngýõi chọn ra mỗi người tám mục tiêu là Chí Tôn hoặc là Chí Tôn Thượng thừa! Chúng ta lấy đám ngươif này là mục tiêu để so đấu! Lấy công phu á.ɱ s.á.† am hiểu nhất của mình làm tiền đặt cược, rút cuộc xem ai g.ï.ế.✝ dược nhiều hơn sẽ giành ngôi vương s.á.† †.h.ủ."

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ nhãn tình sáng lên " Nhưng e rằng số lượng còn chưa đủ, phải xem ai g.ï.ế.✝ được nhanh hơn nữa! "

Quân Mạc Tà trong mắt ý chí c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ thiêu đốt:

"Ngươi cần biết rằng những người này, không chỉ là cừu nhân của ngươi, hơn nữa đây là những kẻ đang truy g.ï.ế.✝ chúng ta! Ngươi cố nhiên không muốn bị bọn hắn g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, ta lại càng không muốn để cho bọn hắn còn sống."

Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ cười ha ha, nói "Không thể tưởng tượng, Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ ta lúc sắp ©.h.ế.†, lại có thể có thể gặp ngươi, một tên tiểu tử cũng ưa mạo hiểm như ta! Coi như là một sự thống khoái nhất đời người! Hảo, liền áp dụng cách này đi, cuối cùng xem ai là mới người đạt được ngôi vương s.á.† †.h.ủ! "

Trong tiếng cườii, Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ cùng Quân Mạc Tà thân mình đồng thời ở nhoáng lên một cái liền vô tung vô ảnh, hoàn toàn biến mất trong gió tuyết, biến mất trong không khí!

Bông tuyết một trận bay lên, Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bàn tay trắng nõn giương nhẹ, phía sau tuyết trên vách đá chợt xuất hiện một cái ðộng lớn, nàng cùng Ðông Phương Vấn Tâm liền đi vào; lần thứ hai nàng giơ tay lại lấp kín cửa động lại không một chút dâu vết.

Cái này nàng học được ở Quân Mạc Tà trên đường đi đến Ðông Phương Thế Gia, thật là cực kỳ tiện lợi.

Sưu sưu sưu...

Từ bên phải, mấy đạo thân ảnh lần lượt bay tới dừng lại trên mặt tuyết, sau đó tản ra xung quanh cẩn thận tra xét một lần. Ánh mắt cảnh giác lục soát khắp mọi ngõ ngách cuối cũng mới dừng lại địa điểm mà Quân Mạc Tà cùng Sở Kh.ấ.P h.ồ.ᥒ giao thủ ban nãy.

Một người trong đám, gầy dơ xương, thần tình lộ vẻ tang thương, trong mắt hiện lóe lên nhiều tia q.∪.ỷ dị, không ai khác chính là Chí Tôn Kim Thành Mã Giang Danh. Mà bên cạnh Mã Giang Danh còn có hai người nữa ãn mặc giống y hệt hắn.

Bên kia cũng có ba kẻ râu dài mặc áo bào trắng thong thả mà đến, ðứng ở trên mặt tuyết, thân hình tiêu sái, phong thái ung dung, lưng đeo trường kiếm ; theo sau một đoạn còn có hai vị Mộng Huyễn Huyết Hải cao thủ toàn thân màu tím cũng nhanh chóng đi tới. Quần áo tử bào (mấy bộ màu tím mà đám Mộng Huyễn Huyết Hải hay mặc - chick) hiện lên giữa tuyết trắng

Toàn bộ cao thủ của Tam Ðại Thánh Ðịa ðã tập trung ở ðây, Chí Tôn Kim Thành gồm một vị Chí Tôn Thượng thừa, hai vị Chí Tôn; Ðộn Thế Tiên cung cũng đồng dạng không hề thua kém cũng mang theo một vị Chí Tôn Thượng thừa, hai vị Chí Tôn; mà Mộng Huyễn Huyết Hải kia tuy rằng nhân số ít nhất, nhưng hai người lại đều là cao thủ Chí Tôn Thượng thừa. Hơn nữa bộ mặt lại vẫn ngày thường giống nhau như đúc, đúng là một đôi huynh đệ song sinh!

" Nơi này vừa xảy ra một trường ác đấu."

Mã Giang Danh buồn bực nói, hai con mắt lấp lánh như đốm lửa, nhìn lên mặt tuyết ngổn ngang trước mặt. Thi thoảng lão nhìn lên bốn phía, lỗ mũi hít hà như đang tìm kiếm một thứ gì đó (gống con gâu gâu nhà ta ^!^), trên mặt hắn hiện ra vẻ nham hiểm "Nữ nhân, còn có mùi của nữ nhân! Nơi này còn từng xuất hiện qua nữ nhân... Chẳng lẽ chính là Mai Tôn Giả? "

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Chương (1-1284)