← Ch.1628 | Ch.1630 → |
Người từng đả bại Loạn cổ Đại đế, mà lại tái hiện ở kiếp này, sao không khiến cho mọi người kh.ï.ế.p sợ, tòa thành này từng lưu lại dấu chân và uy danh của họ.
Thời gian đã cách rất nhiều vạn năm, bọn họ lại trở lại xuất hiện ở nơi này, bễ nghễ thiên hạ, chấn nh.ï.ế.p mỗi người đều trố mắt nhìn trân trối.
Đây là bảy đại cường giả khiến mọi người sợ run. Ở thời đại ngày xưa đó, là địch nhân cường đại nhất của thời đại còn trẻ tuổi, là họ bức bách Loạn cổ Đại đế hắn tuyệt vọng, đi ra biên hoang.
Tại sao có thể như vậy? Cường giả tuyệt thế ở năm tháng hoang cổ, bọn họ nhưng lại với loại tư thái vô địch này trở về, làm cho mỗi người đều cảm thấy rất bất an.
Sách sử lưu đanh, chiến tích hiến hách kinh người, danh chấn thiên cổ, giờ phút này hiển hóa ra là không đúng thực như thế.
Trên tường thành rất nhiều người đều cả kinh đến trầm mặc, Loạn Thiên Thất Hùng không cần nhiều lời, chính là cách xưng hô này đã đủ để cho lòng người rúng động.
Nhưng, đây còn là chính bọn họ sao? Thời gian thấm thoát, trong cơ thể bọn họ chảy xuôi minh huyết đã là màu đen, không còn đỏ tươi, đây là một loại thức tỉnh mạnh nhất của Đ.ị.⩜ p.h.ủ, triệu hoán cường giả truyền kỳ thời cổ đại, quân lâm thế gian này.
- Bọn họ còn có trí nhớ ngày xưa sao? Ta nghĩ... không có khả năng!
Có người bình tĩnh lại, nói ra một câu như vậy.
Đây là cường giả cổ đại ©.h.ế.† đi, bị tiếp dẫn xuống đ.ị.⩜ p.h.ủ, trải qua năm tháng dài lâu dưỡng thi, trải qua người chủ của Đ.ị.⩜ p.h.ủ thêm vào, làm cho bọn họ có loại minh huyết này, sinh ra loại ý chí khác.
- Theo ta đi thôi!
Kẻ cầm đầu trong Loạn Thiên Thất Hừng, chỉ thanh đại kiếm màu đen trong tay vào Diệp Phàm, trong con ngươi không có tròng trắng mắt, là một mảng tối đen như là hai cái hắc động.
"Ầm!"
Bảy kỵ sĩ cùng một lúc phóng tới, các loại quang văn lưu chuyển, cùng nhau trấn sát tới.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi phẫn nộ ra tay, Thánh thể dị tượng, Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Thái Âm và Thái Dương đồng loạt phát ra, phật quang chiếu rọi khắp nơi... đó là va chạm của pháp tắc, là đại đạo cứng chọi cứng.
Mưa m.á.∪ bay vãi, song phương đã xảy ra c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ mãnh liệt nhất, rồi sau đó tất cả đều thối lui. Ba đại đệ tử của Diệp Phàm trên người đều có m.á.∪ bắn ra, miệng vết thương lộ ra xương trắng lưu động ô quang.
Đó là tử khí và lực ăn mòn của Â.Ɱ p.h.ủ. Bọn họ tước bỏ chỗ thịt thối, rất nhanh trọng tổ †.h.â.ᥒ †.h.ể. Mỗi người ánh mắt linh hoạt sắc bén, tinh khí thần tăng lên tới tuyệt đỉnh.
Đây nhất định chính là tới một hồi c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ gian khổ, bởi vì bảy người này quá mạnh mẽ.
"Người bức Loạn cổ ngày xưa phải tuyệt vọng mà nhập ma, quả nhiên là k.h.ủ.ᥒ.g b.ố!" Đây là tiếng nói ngạc nhiên thán phục trong lòng mọi người trong Đế Quan.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi tuy rằng toàn thân đẫm m.á.∪, gặp phải bị thương nặng, nhưng bọn họ cũng đánh địch thủ bị thương, chiến tích bực này đủ để chấn nh.ï.ế.p thế gian rồi.
Đó từng là địch thủ cường đại Loạn cổ đã đối mặt. Ba người chỉ cần không ©.h.ế.† là đủ để ngạo thị chư hùng. Đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† Hỏa Linh, chống lại Bá vương quả nhiên không phải là giả.
Đúng lúc này, truyền đến tiếng bước chân trên đường lót vẫn thạch trước cửa thành kia, Diệp Phàm từng bước một đi tới, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Hắn không thể để đệ tử mình gặp nguy hiểm, mà khi đối mặt với bảy người này hắn cảm thấy rất q.∪.ỷ dị.
- Đ.ị.⩜ p.h.ủ thật chịu hao phí lớn, ngay cả địch nhân của Loạn cổ Đại đế khi còn trẻ đều triệu hoán đi ra, đưa vào Đế Quan, khiến người ta giật mình kinh sợ!
Diệp Phàm tin tưởng, bảy người này mới đầu khẳng định không phải vì hắn mà đến, bởi vì khi đó mọi người đều nghĩ rằng hắn đã ©.h.ế.†. Ngày nay đánh g.ï.ế.✝ hắn tự nhiên là quyết định trong mấy ngày gần đây.
Ở đầu ngón tay hắn có từng tia tia m.á.∪ loãng tuôn chảy ra, hóa thành một sợi xích màu đỏ, có màu đỏ tươi, có màu vàng, hai màu quấn lấy nhau cùng một chỗ giống như Thần liên trật tự.
Ở giờ khắc này, không riêng gì trên tường thành, chính là ba người Diệp Đồng bọn họ đều cả kinh. Đầu ngón tay của Diệp Phàm như thế nào lại chảy m.á.∪, đây là hắn muốn làm gì?
"Xoảng xoảng!"
Thật sự truyền ra tiếng Thần liên vang động, m.á.∪ loãng không ngừng chảy ra nối tiếp cùng một chỗ, luyện chế thành một cây rồi m.á.∪ chân thật, có một loại m.⩜ l.ự.© kỳ dị.
- Đó là pháp và đạo của sư phụ sao?
- Không! Là lực lượng căn nguyên nhất của †.h.â.ᥒ †.h.ể!
Mấy vị đệ tử bàn luận.
Diệp Phàm đi tới phía trước, nói:
- Từ cổ đại đến bây giờ, các ngươi vẫn luôn muốn tiếp dẫn Thánh thể xuống đ.ị.⩜ p.h.ủ, hao tốn lớn như vậy thật sự làm ta rất từ mò!
Nói tới đây, Thần liên ở đầu ngón tay hắn càng thêm sáng lạn, có thể nhìn thấy rõ ràng từng cái từng cái ký hiệu lấp lánh, cấu thành Thần liên làm cho nó càng chân thật hơn.
- Ngươi... còn chưa có trở thành Chuẩn đế, mà lại phân tích bộ phận bí mật của m.á.∪!
Trong Loạn Thiên Thất Hùng có người kh.ï.ế.p sợ nói.
Giờ khắc này, bọn họ đã bị ảnh hưởng lớn lao, chỉ vì m.á.∪ của Diệp Phàm hóa thành Thần liên trật tự, bảy người đều †.h.â.ᥒ †.h.ể run lên không tự chủ được thối lui.
- Đó là... vì trong cơ thể các ngươi... có ẩn chứa chân huyết của Nhân tộc!
Đột nhiên, một mảnh vỡ dấu ấn linh thức vọt tới, nhưng lại nói một đoạn như thế đáp lại nghi vấn của Diệp Phàm trước đây.
Đó là thần niệm của người cầm đầu, hiển nhiên là chủ ý thức lóe qua, là bị cưỡng ép truyền tới, ngay sau đó hắn ôm đầu kêu lên một tiếng thảm thiết, mảnh vỡ lạc ấn kia ảm đạm xuống.
Đây đã không phải là Loạn Thiên Thất Hùng!
Diệp Phàm vừa động tâm thần, con ngươi bắn ra chùm tia sáng kinh người, nhìn chằm chằm phía trước, mà huyết liên trên đầu ngón tay càng kinh người, phù văn lấp lánh có một loại lực lượng tối căn nguyên đang lưu động.
†.h.â.ᥒ †.h.ể người cầm đầu kia chấn động, ôm đầu, truyền ra một đạo tàn niệm cuối cùng, nhanh chóng mà ngắn gọn, nói:
- M.á.∪ trong cơ thể các ngươi, làm cho Đ.ị.⩜ p.h.ủ vừa ưa thích lại vừa kinh sợ. Nếu thu được có thể làm tỉnh lại anh linh Nhân tộc cường đại nhất, mà khi sử dụng ngược lại thì sẽ làm cho một ít cường giả minh huyết đi tới hướng diệt vong!
Lời này vừa nói ra xong, con ngươi hắn tối đen như mực, chủ ý thức hoàn toàn áp chế mảnh nhỏ ấn ký kia, có vẻ rất k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, điềm nhiên nói:
- Bảy †.h.â.ᥒ †.h.ể đã đổi chủ lại còn có chấp niệm không tiêu tan, thật sự là làm cho người ta sinh ghét bỏ!
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia lạnh lùng, không nói gì thêm, hắn đã biết cũng đủ tin tức, thật đúng là thu hoạch bất ngờ.
Theo hắn tiến lên, Loạn Thiên Thất Hùng xuất hiện dị thường, đối mặt với m.á.∪ của đầu ngón tay hắn có một loại xao động kỳ dị.
- Đây là một trong thành quả ngộ đạo của sư phụ hay sao?
Bọn họ từng nghe Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, sau lục đạo luân hồi không có chuyển thế, mà là có một loại chuyển đổi qua lại của loại khác. Pháp của hắn, đạo của hắn đều luân hồi, chuyển sang kiếp khác ở trong cơ thể hắn.
Lúc này, Diệp Phàm bất ngờ biết được một ít bí mật của Đ.ị.⩜ p.h.ủ, liền càng thêm trấn định, hắn sớm hiểu rõ nguyên lực phù văn ẩn chứa trong m.á.∪, bằng không cũng sẽ không trước thời hạn mang ra sử dụng.
- Sát!
Loạn Thiên Thất Hùng vọt tới, từng người toàn thân giáp trụ màu đen lưu động phù văn đại đạo, tản ra sát khí cái thế vô cùng kh.ï.ế.p người.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi định xông lên phía trước, lại bị Diệp Phàm ngăn cản. Đầu ngón tay hắn xuất hiện bảy đạo Thần liên, màu đỏ tươi và màu vàng kim giằng co cùng một chỗ, trong đó ẩn chứa cổ phù thần bí, không có dao động cường đại nhưng làm cho người ta kính sợ.
"Xoảng xoảng..."
Thần liên do m.á.∪ chảy hóa thành, lại truyền ra tiếng vang của kim khí, sau đó bay múa lên, nhưng lại chỉ trong nháy mắt xuyên thủng hư không, trực tiếp chìm sâu vào trong cơ thể một người.
- A...
Theo một tiếng hét thảm, một người trong Loạn Thiên Thất Hùng chấn động, m.á.∪ đen trong †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn lập tức bị bốc hơi lên, thiêu đốt lên, bùng nổ phát ra tia sáng chói mắt.
Đây là hủy diệt huyết mạch, phù văn chảy ra, tạo cho minh huyết màu đen gặp phải đả kích trí mạng, nhanh chóng ảm đạm rồi tan biến đi.
- Ngươi... chân nghĩa trong thức tỉnh vừa rồi?!
Một người trong Loạn Thiên Thất Hùng kêu to.
Diệp Phàm căn bản không phải phân tích một phần m.á.∪, mà là hiểu rõ một loại phù văn không sứt mẻ, đối bọn họ mà nói là trí mạng, là đáng sợ nhất.
- Đi!
Người cầm đầu trong Loạn Thiên Thất Hùng rống to một tiếng, xoay người bước đi, trận chiến này nếu còn tiếp tục sẽ không có gì trì hoãn, bọn họ trời sinh bị khắc chế.
Đáng tiếc, Diệp Phàm chấn động hai tay, bảy đạo Thần liên bay ra, ẩn chứa phù văn đáng sợ nhất cắt đứt đoạn con đường phía trước của họ.
- Dương Hi nghe rõ đây!
Diệp Phàm ở trong lúc công kích còn có thời gian truyền âm, dạy cho đệ tử nhỏ nhất, cho hắn hiểu rõ bí mật của chân huyết.
Tuy nhiên, muốn hiếu được cần phải có quá trình rất gian nan, trước mắt với Dương Hi mà nói khẳng định không thể hiếu được, huyết mạch của bản thân cần phải tự mình mở ra.
- A...
- Ngươi sẽ phát sinh bất tường!
Thần liên tung hoành, như mười mấy con phượng bay múa, giương cánh vần vũ trên không trung, xuyên thủng Loạn Thiên Thất Hùng, có một loại áp chế bản năng, có thế giam cầm bọn họ, muốn chạy trốn cũng không được.
Thần liên chân huyết thêm thân, Minh Hỏa trong cơ thể Loạn Thiên Thất Hùng bùng cháy, chỉ trong thời gian rất ngắn liền hóa thành tro tàn. Như có như không, Diệp Phàm nghe được vài tiếng chấp niệm thở dài giải thoát.
Trên lầu cửa thành, mọi người đều kh.ï.ế.p sợ, khó tin nhìn một màn này. Đó chính là Loạn Thiên Thất Hùng mà cứ như vậy bị đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.†, thật giống như chuyện thần thoại!
Quá đơn giản, điều này làm cho mọi người cảm thấy thật khó tin, rất không thực tế!
Bảy đạo chân huyết chạy ngược lại, phù văn lấp lánh, ở một khắc cuối cùng Diệp Phàm bắt giữ được một lũ đoạn ma liên thiếu sót, đó là ấn ký của người khống chế Loạn Thiên Thất Hùng lưu lại.
Chính xác mà nói, bảy người này mặc dù có chủ ý thức hoàn toàn mới, nhưng vẫn như cũ bị người khống chế làm như công cụ chiến tranh, là một cỗ máy g.ï.ế.✝ chóc vô địch.
Có người đưa bọn họ đi ra từ Đ.ị.⩜ p.h.ủ, chỉ dẫn cho bọn họ làm việc. Sở dĩ bảy người chặn đường hắn như vậy, chính là đã bị sai khiến.
Ngăn chặn hắn ngay cả cửa thành cũng không cho đi vào như vậy, nếu thành công, có thể nói là một loại nhục nhã nghiêm trọng nhất. Ngay cả Diêu Quang và Doãn Thiên Đức nhất định sẽ có một trận chiến cùng hắn cũng không muốn làm như vậy, bởi vì thật quá đáng.
- Người của Trường Sinh Thiên Tôn nhất mạch!
Diệp Phàm phá giải đoạn ấn ký kia, trong lòng chấn động mãnh liệt.
Trường Sinh Thiên Tôn từng là chủ nhân của Đ.ị.⩜ p.h.ủ, sau lại rời đi, nhưng nhất mạch của hắn còn ở lại Đ.ị.⩜ p.h.ủ này, vẫn như cũ là một chi nhánh trọng yếu, có địa vị rất cao.
Hôm nay, người chân chính muốn đối phó hắn, không ngờ là đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn phong ấn đến kiếp này, là một người của thời đại thần thoại, vẫn như cũ thực trẻ tuổi! Ở ngay trong thành.
Giờ phút này, trong cơ thể Diệp Phàm có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Ba trăm năm trước Thánh thể đại thành ngã xuống, màn ánh sáng tọa hóa cuối cùng kia từng bay tới gần hắn, vì thế hắn cảm giác được trận chiến ấy.
Diệp Phàm vào thành, không còn người nào ngăn cản.
Trong Đế Thành nhân số rất đông, kiếp này là nơi tụ hội của cường giả chân chính đến từ vạn vực chư thiên. Không hề là một nơi phù phiếm, mà là thật sự có rất nhiều người như vậy.
Ngay cả một vực chỉ tới một người, số lượng đó cũng là kinh người. Nhiều tinh tú như vậy, nhiều tiểu thế giới hỗn độn như vậy, nhiều bồng lai tiên cảnh như vậy... Người tới từ tất cả sinh mệnh cổ địa hội hợp cùng một chỗ, nhân số khổng lồ kinh người.
Rất nhiều thế giới cổ đã tới mấy vạn năm thậm chí mười vạn năm chưa từng có người đến, nhưng ở kiếp này rồi lại xuất hiện trong tinh không, có chí cường giả hiệp thần uy đánh g.ï.ế.✝ tới đây.
Mọi người đều lộ ra dị sắc, nhìn chằm chằm vào bốn thầy trò Diệp Phàm vào thành.
Trong thành có m.ỹ ᥒ.ữ hấp dẫn nhất, có Ma Vương đáng sợ nhất, có không ít anh kiệt thiên phú, có ác đồ vô cùng tàn nhẫn ác độc, có nam nhân cường thế nhất... Chính là tới va chạm với những kẻ mạnh nhất trong chư thiên!
← Ch. 1628 | Ch. 1630 → |