Truyện:Hoàng Đình - Chương 290

Hoàng Đình
Trọn bộ 387 chương
Chương 290: Bằng Hữu
0.00
(0 votes)


Chương (1-387)

Ooo

Chiếu Hồn Bảo Giám vừa ra, nhiệt độ trong lều lớn giảm xuống thấp nhất, như thể bị đông cứng lại. Kẻ nào kẻ nấy nhìn chăm chú vào mặt gương trong tay Hư Linh. Tấm gương này được đồn đại rất nhiều trong cõi âm thế, nghe nói mặt kính có thể chiếu rọi mọi việc trong cuộc đời của bất kì sinh linh nào, ngoài ra còn có những diệu dụng thần bí khó lường khác nữa. Chính mắt bọn chúng cũng đã nhìn thấy một q.∪.ỷ tướng chưa tấn chức lên q.∪.ỷ vương đối mặt với tấm gương lại không thể làm được gì, thoắt cái đã bị tấm gương nh.ï.ế.p hết cả tinh phách.

Trong lều lớn, hai con khỉ mặt chó Tiểu Yêu và Đại Yêu đang c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ với Đề Hồn thú. Đề Hồn thú nhanh chóng lộ dấu hiệu sẽ thua cuộc, thế nhưng Đề Hồn thú biến hóa thành Từ An vương lại không dám động đậy. Thậm chí bà ta cũng không đưa mắt nhìn qua Đề Hồn thú mình đầy thương tích kia. Đề Hồn thú thét vang, từng tiếng chói tai.

Đột nhiên Từ An vương đứng lên, tóc tai dựng đứng. Bộ dáng của một lão bà hiền lành đã bặt tăm, thay vào đó gương mặt bà ta chỉ còn đầy tàn độc. Trên mình những tên q.∪.ỷ vương khác cũng đồng thời tản đầy những luồng khí tức hung thần cường đại. Chúng tụ tập lại với nhau thành một đám, kết thành một cỗ đại cường thế. Từ hư không, một cái đầu ác q.∪.ỷ mờ ảo được ngưng kết, há mồm gào thét với Hư Linh.

Hư Linh vẫn không nhúc nhích, †.h.â.ᥒ †.h.ể nhỏ nhắn và mềm yếu đang dựa vào lưng ghế đen chợt ngồi thẳng lại. Bên trong †.h.â.ᥒ †.h.ể đấy ẩn hiện lên một hương vị sắc bén âm vang.

- Các ngươi muốn Chiếu Hồn Bảo Giám trong tay ta, muốn đạt được những pháp môn thần thông từ trên người ta, vậy có nghĩ tới chắc chắn sẽ có người trong đám các ngươi rơi vào trong tay ta, trọn đời không thể siêu sinh?

Hư Linh lạnh lùng hỏi.

- Ha ha. Lão tổ, ngươi đánh giá bản thân mình cao quá rồi. Chúng ta muốn g.ï.ế.✝ ngươi dễ như trở bàn tay mà thôi.

Một q.∪.ỷ vương trong đám lớn tiếng đáp. Kẻ đó là Chung Sơn vương, từng chiếm giữ một ngọn núi tên là Chung Sơn. Tương truyền rằng Chung Sơn kia là một quả linh chuông tiên thiên biến thành, từng trấn áp qua một vị đại thần thông. Sau không biết vì nguyên nhân gì mà Chung Sơn lại biến mất sau một đêm, có điều người ta vẫn gọi nơi đó là địa giới Chung Sơn.

- Vậy sao? Một khi đã như vậy thì cần gì phải đ.ấ.∪ v.õ mồm nữa? Ngươi có thể ra tay, nhưng chắc chắn ngươi sẽ phải ©.h.ế.† trong tay ta. Có tin không?

Hư Linh nói đến ba chữ cuối cùng thì đầu lông mày hiền thục chợt cau lại, nhìn qua hết sức sắc bén. Như thể là một thanh bảo kiếm được ma luyện ngàn năm đã rút ra một đoạn, dày đặc khí tức lạnh lẽo, sát khí ẩn hiện.

Mười bảy lộ q.∪.ỷ vương đều bị Hư Linh chấn nh.ï.ế.p, q.∪.ỷ vương Chung Sơn quả thật không dám trả lời.

Trong phút chốc chợt yên lặng đến nghẹt thở. Tuy đó chỉ trong tích tắc, thế nhưng vẫn khiến đám q.∪.ỷ vương nhục nhã, tên nào tên nấy đều nổi cơn giận. Trong đó có một q.∪.ỷ vương giận dữ quát:

- Dù ngươi có bản lĩnh thông thiên thế nào, trước mặt chúng ta cũng phải ngã xuống. Ngươi có thể g.ï.ế.✝ được bao nhiêu đây?

Gã là q.∪.ỷ vương Khiếu Thiên, vừa mở miệng đã như có gió tanh mưa m.á.∪ xuất hiện. Mỗi kẻ trong mười bảy q.∪.ỷ vương này đều có danh tiếng xưng bá một phương, vì vô số chỗ tốt đạt được sau khi đánh hạ thành Diêm La mà cả bọn mới miễn cưỡng tụ tập lại một nơi.

Hết sức căng thẳng! Bóng tối như ngưng kết cả lại bên trong lều lớn này, hay nói chính xác là bao phủ toàn bộ khoảng trời đất này lại. Xung quanh còn có bảy vạn âm binh đang hướng về phía lều lớn rít gào, tiếng rít gào lại hóa thành khói đen tan biến đi mất.

Cuối cùng, trong hư không kia xuất hiện một cái đầu ác q.∪.ỷ thật lớn, như thể một con cự ma xuất thế. Miệng của nó khẽ há mở rồi ngậm lại, toàn bộ khói đen trong hư không ào ào đổ dồn vào trong miệng nó. Mơ hồ trong lúc đó còn có cả tiếng uống nước, lại như có tiếng nhai nuốt từ trong trời đất truyền tới. Cách đó hơn hai mươi dặm, Bặc Phu Tử ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Chỉ thấy trước miệng của cái đầu to lớn đó, có mấy cỗ xe ngựa đang bay đi vào.

Bên ngoài phát sinh biến hóa cực lớn, bên trong lều lớn, mạch nước ngầm cũng đang cuộn trào mãnh liệt, nhìn như bình tĩnh nhưng lại như hai con trâu đực đang đấu sức. Kẻ nào mất hết khí thế, kẻ đó sẽ phải ©.h.ế.† không chỗ chôn thây. Hư Linh thầm nghĩ: "Xem ra hôm nay chỉ đành rời đi. Đáng tiếc, cơ hội khó có được như vậy. Thời gian cũng không còn kịp rồi."

Hai con khỉ mặt chó Tiểu Yêu và Đại Yêu nằm trong phạm vi bao phủ của mười bảy vị q.∪.ỷ vương, bị uy thế kia áp chế nên dù có kiệt lực cắn xé vẫn bị Đề Hồn thú đè ép sít sao. Toàn thân chúng nó đầy vết thương, tiếng gầm gào liên hồi nhưng lại chẳng thể làm gì được, như thể một kẻ đang chìm trong dòng nước giữa một đám người vây quanh nhìn ngó, rồi sẽ dần chậm rãi mà ©.h.ế.† đi.

Chiếu Hồn Bảo Giám trong tay Hư Linh sắp sửa lật chuyển thì mười bảy vị q.∪.ỷ vương đột nhiên biến đổi sắc mặt, dồn dập ngẩng đầu. Trong hư không, có một cỗ xe ngựa xuất hiện. Đang cầm cương đánh xe là một con q.∪.ỷ vương đầu mọc hai sừng.

Cỗ xe ngựa đột ngột xuất hiện trong hư không như thể một hình ảnh được phản chiếu, thế nhưng người ngồi trong cỗ xe lại khiến bọn chúng có cảm giác không giận mà uy. Theo sát cỗ xe này là hai cỗ xe ngựa nữa lớn hơn cỗ xe đầu tiên, trong đó có đầy người, lại mờ ảo không rõ thật giả thế nào.

Xe ngựa vừa xuất hiện, một q.∪.ỷ vương phẫn nộ quát:

- Thần thánh phương nào? Dám xông vào trướng q.∪.ỷ vương cõi âm.

Đáp lại lời gã là một luồng sáng trắng từ trong tay người ngồi trên cỗ xe c.h.é.ɱ ra. Đám q.∪.ỷ vương rống lớn, rồi ảnh ảo một đầu ác q.∪.ỷ được kết thành ngay trong đại trướng. Đầu của ác q.∪.ỷ ngửa mặt lên trời gào thét, miệng mở lớn táp tới Trần Cảnh như muốn cắn nuốt toàn bộ cỗ xe ngựa này. Luồng sáng vẫy ra, trực tiếp c.h.é.ɱ vỡ đầu ác q.∪.ỷ hư ảo đó, đồng thời đánh tan một vài cỗ uy thế theo sau nó.

Tiếng kiếm ngân vang tản ra. Trong mắt đám q.∪.ỷ vương như có một con bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.

Đám q.∪.ỷ vương kinh hãi, mỗi kẻ đều lôi thần thông của mình ra đánh tới con bướm đang bay đó. Con bướm lại biến mất.

Ngay khi đám q.∪.ỷ vương tập trung nhìn lại, một người mặc áo bào màu lam đã đứng bên cạnh lão tổ. Đồng thời còn có hơn mười tân hồn xuất hiện sau lưng bọn họ. Tiểu Yêu và Đại Yêu cũng nhân cơ hội lùi về bên cạnh Hư Linh. Trong lòng đám q.∪.ỷ vương đều nghi hoặc không thôi.

Hai bên chỉ vừa mới va chạm, đánh và phân ra ngay tích tắc đó, nhưng thật sự nội tình bên trong lại không hề đơn giản. Nhìn như Trần Cảnh thoải mái đánh vỡ đầu lâu kia, thế nhưng kế đó hắn tuyệt đối không còn sức để đánh ra ánh kiếm, đã không còn uy h.ï.ế.p được đá.Ɱ ©.h.ú.ng nó nữa. Cho nên nhìn như Trần Cảnh chiếm được thượng phong, thế nhưng là do Trần Cảnh có chuẩn bị mà đến, còn bọn chúng là vì có người ngoài đột nhiên xông vào mà vội vàng chống lại.

Chỉ nghe Trần Cảnh nói với Hư Linh:

- Không thể tưởng tượng được uy danh của lão tổ Hà Tiền cô đã kéo dài tới cả cõi âm, thật sự quá lợi hại rồi.

Hư Linh chỉ cười cười, hỏi:

- Làm sao mà lợi hại chứ? Nếu ngươi không tới, chỉ sợ lần này ta có thể chạy thoát mạng này đã không tệ rồi.

Bọn họ chuyện trò vui vẻ, như thể không có chuyện gì xảy ra trước mặt đám q.∪.ỷ vương kia. Dù sao nếu vương ấn trong mỗi đại thành không xuất ra, thì q.∪.ỷ vương chính là tồn tại cao nhất trong cõi âm thế này, dù có là đến nhân gian cũng có thể chiếm cứ được một phương.

Lúc này, một q.∪.ỷ vương trong đám tên là Hà Gian vương hỏi:

- Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào?

Trần Cảnh quay đầu, nói:

- Ti Vũ, Trần Cảnh.

Đám q.∪.ỷ vương kinh hãi, nhưng chỉ là kinh mà không sợ.

Nơi đây là cõi âm, danh tiếng của Trần Cảnh không được lan truyền đến. Bọn chúng chỉ giật mình là vì bài vị tam phẩm Ti Vũ thiên thần này là một trong số những thần vị tam phẩm thiên thần cực hiếm hoi trong trời đất. Thế nhưng dù vậy, bọn chúng cũng không sợ. †.h.Ầ.ᥒ l.ï.ᥒ.h ở cõi dương đi vào cõi âm, cho dù mấy phẩm đi nữa thì thần thông thuật pháp cũng đều phải nhận hạn chế. Tất nhiên Trần Cảnh không ngoại lệ, hắn cũng đã thể nghiệm sâu sắc trong một kiếm vừa rồi kia.

- Thần Ti Vũ thì thế nào? Đây là cõi âm, không phải dương thế, đến Thiên đế còn không quản được chuyện Đ.ị.⩜ p.h.ủ cõi âm chúng ta.

Lại có một tên q.∪.ỷ vương tên là Khâu Sơn quát lớn.

Rất hiển nhiên, mười bảy lộ q.∪.ỷ binh cùng với cả đám bọn chúng tuyệt đối có thể hóa sinh ra thần thông cường đại. Trần Cảnh nhớ lại một số phù binh trên dương thế có thể tự hình thành binh trận thần thông đại pháp, lẽ nào phù binh đó là từ âm binh này diễn biến ra?

Hơn nữa mỗi kẻ trong bọn chúng đã rất cường đại. Nếu là ở trên dương thế, Trần Cảnh có thể dựa vào bia thần Ti Vũ sinh ra tầng tầng lớp lớp thủ đoạn đối phó với bọn chúng. Thế nhưng nơi này là cõi âm, bia thần Ti Vũ trong cơ thể ảm đạm không chút ánh sáng. Căn bản không thể như ở trên dương thế, một niệm có thể xuất động, câu thông được với linh lực khôn cùng trong trời đất.

- Quả thật bia thần Ti Vũ không thể làm gì được. Đây là cõi âm, lại không cần mưa rơi xuống.

Trần Cảnh đột nhiên cười nói;

- Chẳng qua, còn cái này, các ngươi thấy thế nào?

Vừa nói, Trần Cảnh đưa tay thọc vào trong ống tay áo. Bàn tay hắn đưa ra đã có thêm một ấn tín màu đen, trên đại ấn có năm đầu ác q.∪.ỷ như thể vật còn sống. Toàn bộ đại ấn bị phủ trùm trong ánh sáng nhàn nhạt. Tần Quảng vương ấn ở cõi âm mang bộ dạng khác hẳn với lúc ở trên dương thế, dù bị Trần Cảnh phong cấm vẫn có thể thoải mái cắn nuốt âm khí.

Mười bảy q.∪.ỷ vương đưa mắt nhìn chằm chằm. Làm sao bọn chúng không cảm nhận được lực lượng cường đại trong đại ấn này được? Ở dương thế có rất nhiều người biết Tần Quảng vương ấn nằm trong tay Trần Cảnh, thế nhưng ở cõi âm lại gần như không ai biết đến.

Trần Cảnh đưa Tần Quảng vương ấn cho Hư Linh, nói:

- Tần Quảng vương ấn trong tay cô có thể phát huy diệu dụng hơn ở trong tay ta nhiều. Hơn nữa tựa hồ như hiện giờ cô cần tới nó.

Hư Linh nhìn nhìn Trần Cảnh, vẫn không đáp lời. Trần Cảnh còn nói thêm:

- Giữa bằng hữu với nhau, ta có việc, cô tới giúp ta, ta vô cùng cao hứng. Nhưng nếu cô có việc, ta cũng hi vọng cô có thể nhận sự giúp đỡ của ta. Bằng hữu không phải là sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong hoạn nạn hay sao?

Đột nhiên Hư Linh nở nụ cười, trong nụ cười còn có chút ít vị đạo không nói rõ được. Nụ cười kia đột nhiên nở rộ, lại nhanh chóng thu hồi, chỉ là nàng nói:

- Đã là bằng hữu, vì sao ngươi còn không tặng nó cho ta?

Trần Cảnh khẽ sững sờ, cũng theo đó nở nụ cười đáp:

- Đã tính tặng cho cô rồi, chỉ sợ cô không cần.

- Cũng được!

Hư Linh nhận lấy Tần Quảng vương ấn. Ấn vừa vào tay nàng, năm cái đầu ác q.∪.ỷ trên ấn đột nhiên hiện lên, lao ra cắn vào tay của Hư Linh. Chỉ thấy miệng nàng phun ra một ngọn âm hỏa bản mệnh khiến năm đầu ác q.∪.ỷ đang định lao ra khỏi Tần Quảng vương ấn vội co rụt lại. Mà bàn tay Hư Linh đã đặt lên mặt trên đại ấn, năm ngón tay vừa vặn nắm vào năm đầu ác q.∪.ỷ trên đó.

- Đây là... là Vương ấn!

Mười bảy lộ q.∪.ỷ vương chợt nghĩ ra, không biết kẻ nào hô lên, chỉ thấy vài thân hình q.∪.ỷ vương dao động, hiển lộ ra thần thông. Một cánh tay đen kịt từ hư không sinh ra, xuất hiện trước Hư Linh vài thước, lao đến chộp tới Tần Quảng vương ấn trong tay nàng. Hư Linh không chút động đậy, chỉ nhắm mắt đứng yên.

Một luồng ánh kiếm nháy mắt đã rạch thẳng tới mu bàn tay của cánh tay đang chộp tới Tần Quảng vương ấn. Cánh tay đó bị ánh kiếm chia làm hai nửa, rơi xuống bên dưới. Chưa rơi xuống mặt đất đã biến thành khói đen tản đi.

Đã có một tên q.∪.ỷ vương ra tay, nhất thời đám q.∪.ỷ vương khác cũng đồng loạt ra tay cướp đoạt. Dù là kẻ nào đi nữa, cũng biết chỉ có lúc này Hư Linh còn chưa nắm chắc được Tần Quảng vương ấn trong tay mới có cơ hội cướp lấy. Trần Cảnh từng bước bước ra, che chắn trước người Hư Linh. Hai tay hắn khẽ vạch trong hư không, một thanh trường kiếm ngưng thật xuất hiện trong tay.

Q.∪.ỷ vương đối diện đều đã hóa thành một đám khói đen, trong khói đen có thể mơ hồ nhìn thấy từng tên q.∪.ỷ vương gầm thét. Trần Cảnh đ.â.ɱ ra một kiếm. Một kiếm kia như bụi bặm sáng trắng ngưng kết thành, không chịu được chút lực nào. Một kiếm đ.â.ɱ tới của Trần Cảnh nháy mắt đã tán đi, tán thành điểm điểm bụi trắng. Bụi trắng xẹt qua trong bóng tối, hóa thành từng tia sáng trắng.

Tiếng kiếm ngân vang trong bóng đêm, văng vẳng, xa xôi mà mờ ảo.

Tiếng ngân của kiếm như truyền thừa từ thời viễn cổ, luôn luôn tồn tại trong trời đất. Nay nó bị người kêu gọi mà từ bên trong hư vô hiện ra, chậm rãi ngâm xướng.


ooo -----


Chương (1-387)