Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 1013

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 1013: Thiên Hồn p.h.Á.p s.ư
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Lục Nguyên tiện tay m.á.∪ Lưu Tinh tiên kiếm ở trên mặt đất vạch mấy chư ngoáy to [C.h.é.ɱ cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng như cắt cổ gà. ]

Làm xong những điều này Lục Nguyên lập tức biến mất.

Lục Nguyên biến mất không lâu sau thì có vài người đáp xuống đây, kẻ yếu nhất trong nhóm cũng là nửa bước văn minh cảnh.

Một nửa bước văn minh cảnh hoảng hốt nói:

- Cái gì? Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng Huyết Liệp Nhân Phương Đồ ©.h.ế.† rồi sao?

Một nửa bước văn minh cảnh cũng hoảng sợ nói:

- Lục Nguyên g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† một cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng ư?

- Trời ạ, thực lực của Lục Nguyên quá mạnh.

- Trên mặt đất có chữ kìa.

- Chữ gì vậy?

- C.h.é.ɱ cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng như cắt cổ gà, Lục Nguyên này cuồng vọng quá, kiêu ngạo đến không có giới hạn!

Lần này thì toàn bộ nửa bước văn minh cảnh sôi trào, đều cảm thấy Lục Nguyên vô cùng kiêu ngạo.

..........

- Lục Nguyên g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Phương Đồ xếp hạng thứ ba mươi chín ư? Phương Đồ quá vô dụng.

Khi tin tức truyền đến thì Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí lạnh nhạt nói, không thèm để ý.

Phương Đồ ©.h.ế.† là chuyện của gã, Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí cho rằng bản thân sẽ không ©.h.ế.†.

Nếu không có cả điểm tự tin này thì Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí không cần lăn lộn làm gì.

Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí nếu đã có tên là Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí thì đương nhiên có rất là nhiều bản lĩnh q.∪.ỷ bí. Trong tay Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí có một phần từ kính thuật, trong tiên kiếm này có trận chiến trong văn minh thánh địa, là cảnh Lục Nguyên lấy một chọi sáu. Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí nhìn từ kính thuật trong tay, lặp lại nhìn tuyệt sát nhất kiếm trận Lục Nguyên đối chiến với Ngọc Hoàng Đại Đế.

Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí nói với thuộc hạ rằng:

- Mặc dù một kiếm này rất lợi hại nhưng còn có sơ hở.

Khi gã nói lời này thì một đôi mày bạc yêu dị nhướng, đám thuộc hạ thầm hoảng sợ. Tuyệt sát nhất kiếm như thế ở trong mắt Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí lại có sơ hở, không uổng là Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí đại nhân nha, cường giả xếp hạng ba mươi ba quả nhiên là danh bất hư truyền.

Thật ra Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí có nghiên cứu vết thương của Phương Đồ, hiển nhiên gã trúng một kiếm gióng như Ngọc Hoàng Đại Đế, trước đó không lâu Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí quan sát vết kiếm, qua đó biết tuyệt sát nhất kiếm còn chưa tu sửa lại lỗ hổng, vậy là nó vẫn là một thức có sơ hở.

Nói vậy là mình có thể lợi dụng một kiếm này.

Nếu như Lục Nguyên sử dụng nhát kiếm này thì mình có thể nhờ đó bị thương ngược lại Lục Nguyên. Trong đầu Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí không ngừng lặp lại tình tiết, rốt cuộc ra một chiêu, chiêu này thi triển từ hai ống tay áo, tên gọi 'Phá kinh nhất tụ', chuyên môn chuẩn bị vì tuyệt sát nhất kiếm của Lục Nguyên.

Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí lạnh lùng nói:

- Chỉ cần Lục Nguyên dám ra tay thì hắn sẽ ©.h.ế.† trong tay ta.

Không phải gã khoe khoang mà là nói một chuyện rất bình thường, bởi vì gã đích thực có bản lĩnh này. Sáng tạo ra phá kinh nhất tụ càng tăng thêm tự tin cho gã.

Tất cả thuộc hạ Q.∪.ỷ Bí Minh đều hét to:

- Minh chủ thiên thu vạn tái, thiên thần chi tổ!

- Minh chủ trùng kích văn minh, trăm triệu thọ vô cương!

Những thứ này đều là lời chúc trong Q.∪.ỷ Bí Minh, nịnh nọt rất là buồn nôn nhưng Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí thích, thuộc hạ của gã đương nhiên làm như vậy.

Chính này, một luồng kiếm quang lóe lên.

Không thể hình dung một kiếm này nhanh, không thể hình dung một kiếm này ngoan, không thể hình dung một kiếm này tuyệt, không thể hình dung một kiếm này độc, không thể hình dung một kiếm này quái, không thể hình dung một kiếm này cô, không thể hình dung một kiếm này tốc.

Một kiếm này quá ngoan quá tuyệt quá độc quá quái quá cô quá tốc!

Một kiếm này quá ly quá kỳ quá thiên quá dị quá khủng quá sợ!

Này là tuyệt sát nhất kiếm!

Lục Nguyên đã đến!

Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí chẳng những không kinh sợ còn lấy làm mừng. Những người khác đụng phải tuyệt sát nhất kiếm có lẽ tiêu đời nhưng gã thì không, gã đã có nghiên cứu chiêu này của Lục Nguyên, nghiên cứu rất lâu, vì nó mà sáng chế ra 'phá kinh nhất tụ' chuyên môn phá một chiêu đó. Chỉ cần phá chiêu đó rồi thì gã đường đường xếp thứ ba mươi ba Thiên Bảng đập đầu g.ï.ế.✝ Lục Nguyên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chớp mắt Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí sử dụng phá kinh nhất tụ, nhất tụ ảo diệu này chuyên môn đối phó tuyệt sát nhất kiếm, nhưng Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí lập tức phát hiện điều lạ. Một kiếm của Lục Nguyên đã bổ sung hết sơ hở. Sao có thể! Một kiếm của Lục Nguyên lúc g.ï.ế.✝ Ngọc Hoàng Đại Đế còn có sơ hở, trước đó không lâu g.ï.ế.✝ Phương Đồ thì sơ hở vẫn còn đó, tại sao g.ï.ế.✝ mình thì không còn sơ hở chứ? Trong lòng Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí cực kỳ kinh sợ.

Gã là thông minh bị thông minh lầm, và cũng vì quá xui. Ai kêu Phương Đồ chẳng biết từ đâu gom được Lưu Tinh tiên kiếm làm gì. Thật ra thì Phương Đồ lượm được Lưu Tinh tiên kiếm cũng là bình thường thôi, có cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng nào mà không thu gom vật phẩm hàng đống đâu? Lục Nguyên vừa lúc mượn Lưu Tinh tiên kiếm che lấp chỗ hở của tuyệt sát nhất kiếm, nếu hắn không được thanh Lưu Tinh tiên kiếm thì đúng là sử dụng tuyệt sát nhất kiếm sẽ bị Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí g.ï.ế.✝ ngược lại.

Lưu Tinh tiên kiếm đ.â.ɱ sâu vào trái tim Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí đây là gã để lộ ra sơ hở quá lớn!

Lục Nguyên nhìn Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí nói:

- Mới rồi ngươi nói chỉ cần ta dám ra đây liền ©.h.ế.† trong tay ngươi? Nhưng bây giờ sự thật là ngươi ©.h.ế.† trong tay ta.

- Làm sao có thể chứ!

Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí không thể tin tại sao gã xui xẻo như vậy, lần này xui quá là xui.

Lục Nguyên cười khẽ, mặc kệ Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí, kiếm khí bùng phát khắp người gã, triệt để mạt sát gã trong cõi thiên địa. Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng ba mươi ba Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí, ©.h.ế.†! Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng lại biến mất một người. Lục Nguyên đã góp được một phần văn minh mảnh vỡ, tăng lên thu gom được chín phần. Chín phần! Chỉ còn kém một phần cuối, g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† một cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng nữa là văn minh chi bàn đại thành, mđến khi đó là có thể tiến hành bước tu hành tiếp theo rồi. Tay cuốn hút đi di vật của Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí vào tân kiếm thế giới của mình.

Đám thuộc hạ của Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí mới rồi thấy minh chủ còn khoác lác sẽ nhẹ nhàng c.h.é.ɱ ©.h.ế.† Lục Nguyên, kết quả là chớp mắt sau minh chủ bị Lục Nguyên g.ï.ế.✝, chúng trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy tương phản quá lớn.

C.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ tiến hành rất kịch liệt.

Đây là cuộc chiến giữa Lục Nguyên và cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thứ hai mươi bảy Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư.

Cuộc chiến này rất kịch liệt.

Vốn dưới tình huống bình thường thì Lục Nguyên phải tập kích Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư, dùng tuyệt sát nhất kiếm chỉ cần khoảng cách gần, đối phương sơ sẩy là tuyệt sát tuyệt trung. Nhưng lần này ra ngoài ý muốn, làm như Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư sớm biết Lục Nguyên đến, ngược lại mượn cơ hội tổn thương hắn. Nếu không phải Lục Nguyên phản ứng nhanh thì đã bị trọng thương rồi.

Thật ra đấy là do đặc tính của Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư.

Không ai có thể tập kích Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư được cả!

Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư! Lão có Thiên Hồn Lực Tràng, ở trong đó lão phóng ra mấy vạn l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ, trong ngàn dặm tất cả thuật ẩn núp đều không thể lừa gạt lão.

Gần như không một ai tập kích được gã, trừ phi có ảm hiểu về l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ pháp thuật.

Lục Nguyên rõ ràng không biết cái gì về Hồn Phách pháp Thuật cả, vậy nên mới sớm bị lộ ra.

Tiếp thoe là trận đánh vất vả.

Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư và Lục Nguyên mặt đối mặt c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪.

*Đinh!*

Dưỡng Ngô tiên kiếm ở trên không trung c.h.é.ɱ, kiếm quang bức hướng Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư. Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư lòng thầm giật mình, kiếm thuật của Lục Nguyên thật là huyền bí, một kiếm này vài chục vạn l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thủ vệ của lão cảm giác được k.h.ủ.ᥒ.g b.ố như tùy thời trong nguy hiểm vậy.

Lục Nguyên cũng cảm giác được Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư không uổng là cường giả xếp thứ hai mươi bảy. Thật ra thì Thiên Bảng có vấn đề cấp bậc, mười hàng đầu là đẳng cấp cao nhất, từ mười một đrến hai mươi là một cấp, từ hai mươi mốt đến ba mươi là cấp khác, từ ba mươi mốt đến bốn mươi lại là cấp khác nữa. -

Vậy nên lúc trước Lục Nguyên g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí là thực lực kém một đẳng cấp. Lục Nguyên dưới tình huống bị thương nhẹ đánh với Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư kịch liệt ngoài ý muốn, là trận chiến kéo dài.

Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư và Lục Nguyên không ngừng đối đầu, trên thân hai người đều bị thương. Hai người đánh đến mấy trăm chiêu, áo xanh của Lục Nguyên dính m.á.∪, ở trong khói đen không thấy được nhưng chắc chắn bị thương. Lục Nguyên không thèm để ý, tiếp tục xuất kiếm!

Một kiếm theo sát một kiếm đánh ra! Đây là thời gian so về đấu chí.

Đương nhiên Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng nổi danh đã lâu, bàn về ý chí c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ thì không kém gì Lục Nguyên, hai người tiếp tục so đấu, đã gần ngàn chiêu rồi.

Đánh thật kịch liệt! Đã lâu rồi Lục Nguyên không đánh trận chiến kịch liệt dữ vậy.

Bây giờ Lục Nguyên dùng hết tuyệt chiêu ra ngoài, cái gì kiếm thất tiểu kiếm giới kiếm bát vạn kiếm quy nhất, toàn bộ dùng hết.

Bởi vì đã lâu không có kịch chiến giống như vậy, lúc này nổi lên hứng thú đem tất cả kiếm chiêu học đwjc dùng hết ra. Vô số kiếm chiêu hiện ra trong kiếm quang của Lục Nguyên, từng chiêu từng chiêu thiên mã hành không, sử dụng xuất thần nhập hóa, rất nhiều chiêu so với người sáng tạo ra kiếm chiêu mạnh hơn rất nhiều lần, căn bản là không cùng cấp bậc.

- Kiếm và ta cùng vong, ta với kiếm xưng hùng!

Tiếp tục đụng độ!

Sau mấy trăm chiêu, lại là một kiếm.

Một kiếm qua đi, Lục Nguyên cất kiếm trở vào bao. Bây giờ còn trong trạng thái kịch chiến, Lục Nguyên cất kiếm vào bao làm cái gì?

Bùm! Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư đột nhiên ngã trên trời.

Lục Nguyên thở phào một hơi, áo xanh trên người đẫm m.á.∪.

Thắng! Rốt cuộc thắng!

Cuộc chiến với Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư cuối cùng kết thúc.

Trận chiến này là từng chút một cắt đi ưu thế của Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư, khiến mình từng bước chiếm ưu thế, dùng hơn một ngàn chiêu mới buộc lão vào đường cùng. Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư không có gì phải buồn bực cả, lão hơn một ngàn chiêu từng chút một bị Lục Nguyên buộc đến vực sâu, không thấy cơ hội phản kích.

Thật ra thì Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư và Lục Nguyên thực lực cách biệt rất nhỏ, chính vì cách biệt nhỏ nên mới mất hơn một ngàn chiêu.

Đương nhiên kình đấu với Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư lâu vậy là do ban đầu có bị chút vết thương nhỏ, đây cũng là tại sao Lục Nguyên cho rằng thực lực cách biệt rất nhỏ với Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư. Bây giờ cực hạn của mình khoảng hơn hai mươi người Thiên Bảng, nếu là mười mấy thì chịu không nổi.

Nhưng mình không cần lại săn g.ï.ế.✝ cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng nữa, bởi vì đã gom đủ văn minh mảnh vỡ rồi. Lại nói mình g.ï.ế.✝ ba người, Phương Đồ ngoại hiệu là Huyết Liệp Nhân, Tư Đồ Q.∪.ỷ Bí g.ï.ế.✝ người mất nhân tính, Thiên Hồn P.h.Á.p s.ư lấy hồn phách luyện công, kẻ nào mà chẳng là thức cực kỳ ác độc, vậy nên có g.ï.ế.✝ cũng không thấy gánh nặng tâm lý.

Giơ lên văn minh mảnh vỡ trong tay, thông qua dung luyện hòa vào văn minh chi bàn của mình.

Trong thần hồn của mình văn minh chi bàn đang hấp thu văn minh mảnh vỡ cuối cùng hiện ra trạng thái tràn đầy.

Văn minh chi bàn hoàn thành ngưng luyện.

Văn minh chi bàn ngưng luyện xong rồi thì Lục Nguyên cảm giác lực lượng xảy ra biến đỏi cực kỳ lớn khiến sức mạnh càng cường hơn nữa.

Đúng rồi, suýt nữa quên một việc, Nho Chi phó chủ văn minh từng dặn mình rằng một khi ngưng luyện xong rồi văn minh chi bàn thì hãy mở trúc bạch gã để lại. Bây giờ mình ngưng luyện xong rồi văn minh chi bàn, cũng là là lúc mở ra trúc bạch Nho Chi phó chủ văn minh để lại. Tay vạch hư không, trong tay xuất hiện một quyển trúc bạch. Mở nó ra, thấy bên trong có nội dung như sau.

[Lục Nguyên, khi ngươi mở phần trúc bạch này thì xem ra là đã thành công ngưng luyện văn minh chi bàn, có thể chính thức bước lên đoạn đường cuối cùng văn minh chi đạo. Thật ra thì đoạn đường này trước khi văn minh chi bàn tu luyện cũng được, nhưng không có hiệu quả tốt bằng văn minh chi bàn tràn đầy rồi luyện thôi. ]

[Bây giờ ngươi muốn xông văn minh cảnh, thành tựu phó chủ văn minh thì có ba cách. ]

[Cách thứ nhất là ngưng luyện văn minh chi đạo. Cái gì gọi là văn minh chi đạo? Văn minh chi đạo của chủ pháp cổ văn minh là pháp thuật vô nhai. Văn minh chi đạo của ta là nho chưởng chính khí. Văn minh chi đạo của Tam Thư phó chủ văn minh là lấy thư tịch truyền thiên hạ. Cái gọi là văn minh chi đạo tức là tín niệm của chính ngươi, đem tín niệm hóa thành văn minh là được. Một khi thật sự biến tín niệm thành văn minh liền có thể ngưng luyện ra văn minh chi đạo, thành tựu phó chủ văn minh. ]

[Cách thứ hai là tìm †.h.i †.h.ể của chủ văn minh hoặc phó chủ văn minh, liền có thể thành tựu phó chủ văn minh. Nhưng mà †.h.i †.h.ể phó chủ văn minh rất khó tìm, e rằng không thấy được đâu. ]

[Cách thứ ba tức là được đến văn minh chủng tử. Văn minh chủng tử là hy vọng của văn minh, mỗi một văn minh mặc kệ là bao nhiêu kỷ nguyên thì văn minh chủng tử chỉ có một cái mà thôi, không khả năng xuất hiện nhiều cái. Dù có nhiều kỷ nguyên hơn cũng sẽ không thay đổi được điều đó. Cùng lúc đó văn minh chủng tử từ khi sáng lập văn minh thì cần một kỷ nguyên mới thành công bồi dưỡng ra. Nếu có một văn minh chịu truyền văn minh chủng tử cho ngươi thì ngươi liền có thể trở thành phó chủ văn minh. Nhưng mà văn minh chủng tử rất hiếm có, cơ bản đã dùng hết rồi. ]

[Đây chính là ba cách hiện nay của ngươi. ]

Lòng Lục Nguyên rung động, cách thứ hai cần có †.h.i †.h.ể cấp văn minh, cách thứ ba cần có văn minh chủng tử, xem ra mình tạm thời không thể thực hiện được. Dù sao mình không thể tìm được †.h.i †.h.ể cấp văn minh, cũng không có văn minh chủng tử, vậy là chỉ có cách tu luyện văn minh chi đạo rồi.

Văn minh chi đạo của chủ pháp cổ văn minh là pháp thuật vô nhai. Văn minh chi đạo của Nho Chi phó chủ văn minh là nho chưởng chính khí.

Vậy thì văn minh chi đạo của mình là cái gì nhỉ?

Lục Nguyên chìm trong suy tư.

Văn minh chi đạo không phải tùy tiện chọn được, không thể tùy ý quyết định.

Rượu, kiếm, lười, chính.

Đây chắc là bốn chữ mà mình để ý nhất.

Đời không có rượu, gia không chịu nổi.

Kiếm đã khắc và trong xương.

Lười thì mặc dù khoảng thời gian ở trung ương †.h.ï.ê.ᥒ †.r.ï.ề.u vì đủ thứ chuyện, đủ loại áp lực mà gần nhất biểu hiện khá chăm chỉ nhưng trong xương cốt chỉ cần có rảnh liền muốn nghỉ ngơi, mình thật sự lười tận xương tủy.

Chính, cũng rất đơn giản, chịu giáo dục từ Lý Nguyên Bạch, nhìn thấy Nho Chi phó chủ văn minh bi tráng chính khí lại có chính tự ở trong người, cho nên chữ chính không thể thoát khỏi, tiên hiệp tiên hiệp, vừa tiên vừa hiệp.

Vậy nên bốn chữ này là mình không thể dứt bỏ nhất.

Chương (1-1147)