← Ch.1985 | Ch.1987 → |
Ngoài biên giới mật thất, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cửu Long Xích Viêm đỉnh.
- Đã là ngày thứ mười ba, tại sao còn chưa thành công?
Lục Thiếu Du nhìn qua Cửu Long Xích Viêm đỉnh thì thào nói, hôm nay đã là ngày thứ mười ba rồi.
- Nghịch Mệnh Dung Hồn Đan không dễ luyện chế.
Thánh Thủ Linh Tôn nói.
- Sư phụ, Nghịch Mệnh Dung Hồn Đan là đan dược cấp độ gì? Chẳng lẽ là Chuẩn Đê sao?
Lục Thiếu Du hỏi.
Thánh Thủ Linh Tôn nói:
- Nghịch Mện Dung Hồn Đan chính là tồn tại kỳ lạ, đồn rằng loại đan dược này không có phẩm giai.
- Tại sao lại không có phẩm giai?
Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc hỏi.
- Theo ghi chép từ thượng cổ là như vậy, cho nên sau khi luyện chế thành công sẽ như thế nào cũng không ai biết được.
Thánh Thủ Linh Tôn nói.
Nghe vậy Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì Cửu Long Xích Viêm đỉnh đột nhiên run rẩy, âm thanh sưu sưu vang vọng không ngừng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lúc này ở trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh có một cỗ năng lượng cực ỳ nồng đậm giống như núi lửa từ bên trong phun trào ra.
Ngao.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy ở bên trong năng lượng bàng bạc kia có một đầu cự long màu trắng cực lớn.
- Sắp thành công sao?
Lục Thiếu Du chăm chú nhìn vào trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh.
Ầm ầm.
Trong Phi Linh môn, không trung yên tĩnh đột nhiên gió nổi mây phun, lôi vân chằng chịt, cả không gian lắc lư không ngớt. Năng lượng thiên địa bàng bạc kéo tới hậu sơn.
- Xảy ra chuyện gì?
Cơ hồ tất cả đệ tử Phi Linh môn bị kinh động, cả đám đều kinh ngạc.
- Hẳn là động tĩnh ở bên trong.
Ngoài ngọn núi, Cực Lạc Tam Q.∪.ỷ khoanh chân ngồi hộ pháp bên ngoài ngọn núi, đảm bảo cho dù là ai cũng không thể tiến tới gần.
Ngao.
Ở trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh, năng lượng bàng bạc bên trong ngày càng nồng nặc, về sau cơ hồ Cửu Long Xích Viêm đỉnh run rẩy không ngớt. Cả mật thất tràn ngập một cỗ năng lượng khiến cho lòng người rung động. Năng lượng bàng bạc kia lập tức tạo thành một đầu cự long bằng năng lượng. Có tám phần tương tự với cự long màu trắng do Nghịch Mện Hồn Quả biến thành.
Năng lượng lan tràn, đôi mắt đang nhắm của Nam thúc cũng chậm rãi mở ra, nhìn qua cảnh này, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ vui mừng, thủ ấn biến hóa nói.
- Đoan Mộc huynh, lúc này không tới còn đợi tới khi nào nữa?
- Nam lão đệ, đa tạ.
Thánh Thủ Linh Tôn nói một tiếng, †.h.â.ᥒ †.h.ể l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ hư ảo hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh.
Sưu.
Trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh, thân ảnh Thánh Thủ Linh Tôn vừa mới xuất hiện thủ ấn lập tức biến hóa, †.h.â.ᥒ †.h.ể hư ảo hóa thành khổng lồ vài trăm mét.
Ngao.
Trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh, cự long màu trắng kia nhìn thấy Thánh Thủ Linh Tôn, trong mắt hiện lên sự cảnh giác.
- Tới đây.
Ánh mắt Thánh Thủ Linh Tôn lóe lên, miệng khẽ hút một cái về phía cự long màu trắng. Một cỗ hấp lực lớn xuất hiện khiến cho cự long màu trắng muốn chạy trốn, thế nhưng trong lúc vô hình ở trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh lại có một lực lượng nào đó khiến cho nó không có cách nào giãy dụa, hóa thành một đoàn sương mù năng lượng bị Thánh Thủ Linh Tôn hít vào trong miệng.
Thánh Thủ Linh Tôn hít năng lượng giống như cự long kia, toàn thân run rẩy.
Sưu Sưu.
Cùng một lúc, Bắc Cung Vô Song dung hợp chiếc lá thứ mười ba vào trong †.h.â.ᥒ †.h.ể của Thánh Thủ Linh Tôn, sinh cơ trên †.h.â.ᥒ †.h.ể Thánh Thủ Linh Tôn phun trào, hai mắt nhắm chặt mở ra, trong mắt hiện lên quang mang trống rỗng.
- Vô Song, chuẩn bị tốt chưa?
Nam thúc hỏi Bắc Cung Vô Song.
- Đã chuẩn bị tốt, có lẽ không thành vấn đề.
Bắc Cung Vô Song nói, trên khuôn mặt tinh xảo lúc này sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Liên tục tiêu hao như vậy cho dù nàng có tu vi Vũ Tôn cửu trọng trung kỳ cũng khó mà chịu đựng nổi.
- Đoan Mộc huynh, có thể khôi phục hay không thì phải xem vận khí.
Nam thúc nói, thủ ấn trong tay biến hóa. Ở trong Cửu Long Xích Viêm đỉnh có một đạo lưu quang lướt ra. †.h.â.ᥒ †.h.ể hồn anh của Thánh Thủ Linh Tôn rót vào trong mi tâm của †.h.â.ᥒ †.h.ể tràn ngập sinh cơ kia.
Sưu.
L.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ tiến vào trong †.h.â.ᥒ †.h.ể, †.h.â.ᥒ †.h.ể run lên, phóng ra một cỗ năng lượng kinh người, ánh mắt trống rỗng kia nhắm lại.
- Vô Song, có thể tiến hành bước cuối cùng. Có Mộc Hoàng khí trên Thiên Mộc Thần Thụ lại thêm Nghịch Mệnh Dung Hồn Đan là đủ, còn lại phải xem vận khí.
Nam thúc thu hồi Cửu Long Xích Viêm đỉnh, lách mình đi tới bên người Bắc Cung Vô Song.
- Vâng.
Bắc Cung Vô Song gật đầu, muốn chuẩn bị một bước cuối cùng.
- Chậm đã.
Lúc này Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, †.h.â.ᥒ †.h.ể bước ra mấy bước đi tới bên người Bắc Cung Vô Song và Nam thúc.
Nghe Lục Thiếu Du nói, đám người Bắc Cung Vô Song, Nam thúc, Lục Tâm Đồng, Thiên Địa Nhị lão, Hắc Vũ có chút nghi hoặc.
Ánh mắt Lục Thiếu Du chớp động, trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, một †.h.â.ᥒ †.h.ể trong nhẫn trữ vật xuất hiện trước người hắn. †.h.â.ᥒ †.h.ể này cũng là da bọc xương, mái tóc dài màu đen trên đầu giống như mạng nhện, rối loạn mất trật tự.
Thế nhưng khí tức trên †.h.â.ᥒ †.h.ể khô héo này lại k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, chung quanh †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn, thậm chí còn có gợn sóng trong không gian lắc lư. Phóng ra uy áp khiến cho l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ đua đớn, toàn thân vô hình bị uy áp cực lớn.
- Uy áp thật mạnh.
Ánh mắt mọi người run lên, uy áp cường hãn này khiến cho l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ mọi người cảm thấy áp lực cùng đau đớn kịch liệt. Linh lực trong cơ thể cùng với chân khí giống như đình trệ.
- Đây là †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả.
Nam thúc, Kim Huyền lập tức sợ hãi than. Khí tức trên †.h.â.ᥒ †.h.ể này tuyệt đối là †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả. Lúc còn sống nhất định là một vị Đế giả.
- †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả.
Lúc này Bắc Cung Vô Song cũng kh.ï.ế.p sợ, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc, dường như cũng phát hiện ra khí tức bàng bạc trên †.h.â.ᥒ †.h.ể kia.
Đối với đám người Dương Quá, Thiên Địa Nhị lão mà nói, †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này bọn họ đã gặp qua trong †.Ử v.ℴ.ᥒ.g thâm uyên, đây chính là †.h.â.ᥒ †.h.ể đế giả q.∪.ỷ dị mà bọn họ đã gặp.
Xuất ra †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả, Lục Thiếu Du không có chút chần chờ nào, từng đạo thủ ấn q.∪.ỷ dị được kết, một đạo quang trụ bằng linh lực đánh vào trong †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả.
Sưu.
Tiếp đó trong nháy mắt trên †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này có một vòng quang mang màu trắng quanh quẩn, một cỗ khí tức k.h.ủ.ᥒ.g b.ố từ trên †.h.â.ᥒ †.h.ể không ngừng khuếch tán ra. Khí tức k.h.ủ.ᥒ.g b.ố vô cùng khiến cho lòng người rung động.
- Ra.
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thủ ấn biến hóa, linh lực phô thiên cái địa tuôn ra. Lập tức đem đạo quang trụ màu trắng này hút ra từ trên mi tâm của †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này.
Bên trên quang trụ màu trắng này có một cỗ khí tức mênh ɱ.ô.ᥒ.g giống như biển cả, chói mắt khiến cho chúng cường giả cũng khó có thể mở hai mắt ra được.
Dưới khí tức mênh ɱ.ô.ᥒ.g bực này, đám người Hắc Vũ, Thiên Địa Nhị lão run rẩy, Lục Tâm Đồng và Dương Quá cũng vậy. Chỉ có Nam thúc, Kim Huyền và Bắc Cung Vô Song là chịu uy áp nhỏ hơn không ít. Thế nhưng người bị uy áp nhỏ nhất có lẽ chính là Bắc Cung Vô Song.
*****
Khí tức ở trong đạo quang trụ màu trắng kia lúc này chỉ có thể dùng hai từ đáng sợ để hình dung. Mơ hồ có một cỗ năng lượng thiên địa q.∪.ỷ dị khiến cho lòng người rung động.
- Đế giả chi nguyên.
Ánh mắt Nam thúc, Kim Huyền lập tức biến đổi, trong mắt hiện lên sự kh.ï.ế.p sợ. Bên trong đạo quang trụ màu trắng này chính là Đế giả chi nguyên.
Sắc mặt Lục Thiếu Du tái nhợt, lúc này xuất ra Đế giả chi nguyên hắn đã phí không ít khí lực. Thủ ấn tiếp tục biến hóa, trên người †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này Lục Thiếu Du đã sớm biết rõ có Đế giả chi nguyên. Sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn không có cách nào dung hợp hoàn mỹ với †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này, thế nhưng Đế giả chi nguyên lại tuyệt đối hữu dụng với sư phụ hắn.
Đương nhiên, lúc này Lục Thiếu Du cũng không khẳng định Đế giả chi nguyên hữu dụng hoàn toàn với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn. Đế giả chi nguyên chính là một loại đồ vật vô cùng huyền diệu và khó giải thích. Cho nên hiện tại Lục Thiếu Du cũng không có nắm chắc, hắn cũng chỉ hy vọng loại bảo vật này hữu dụng với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn.
Sưu.
Đạo quang trụ màu trắng kia ngày càng chói mắt, khí tức khiến cho lòng người run sợ. e Thủ ấn Lục Thiếu Du biến hóa, đạo quang trụ màu trắng này bắ ra, nhanh như thiểm điện bắn vào trong mi tâm của †.h.â.ᥒ †.h.ể Thánh Thủ Linh Tôn.
Sưu.
Quang mang chói mắt trên Đế giả chi nguyên biến mất không thấy gì nữa, tiến vào trong †.h.â.ᥒ †.h.ể Thánh Thủ Linh Tôn khiến cho Thánh Thủ Linh Tôn run lên. Từ mi tâm, cả †.h.â.ᥒ †.h.ể bắt đầu được quang mang màu trắng bao phủ, cực kỷ q.∪.ỷ dị.
Hít.
Lục Thiếu Du hít sâu mội hơi, xuất ra Đế giả chi nguyên trong †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch giống như trải qua một hồi đại chiến. Lục Thiếu Du cũng không biết xuất ra Đế giả chi nguyên trong †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả lại tiêu hao kinh người như vậy.
- Vô Song, được rồi.
Lục Thiếu Du nói với Bắc Cung Vô Song, lần nữa thu †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả này vào trong nhẫn trữ vật. †.h.â.ᥒ †.h.ể Đế giả dù sao cũng là trọng bảo, có tác dụng lớn.
- Sinh Sinh Bất Tức, phong ấn.
Bắc Cung Vô Song nghe vậy gật đầu, thủ ấn đánh xuống. Một phiến lá cây bành trướng, lần nữa bao trùm †.h.â.ᥒ †.h.ể Thánh Thủ Linh Tôn, giống như là gói bánh vậy, đem †.h.â.ᥒ †.h.ể Thánh Thủ Linh Tôn bao phủ ở bên trong.
Dưới lá cây màu xanh bao phủ, sinh cơ quanh quẩn, chậm rãi rơi vào trong bệ đá trên mật thất.
Phụt.
Bắc Cung Vô Song làm xong chuyện này trong mắt hiện lên sự vui vẻ, miệng lập tức phun ra m.á.∪ tươi. Sắc mặt tái nhợt hơn không ít.
- Vô Song.
†.h.â.ᥒ †.h.ể Lục Thiếu Du lóe lên, đi tới bên người Bắc Cung Vô Song, có chút lo lắng hỏi.
- Th.ï.ế.p không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều mà thôi. Chuyện nhỏ.
Bắc Cung Vô Song nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Thánh Thủ Linh Tôn đang bị lá cây bao phủ trên bệ đá, nàng nói:
- †.h.â.ᥒ †.h.ể Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối khôi phục rất tốt. Thế nhưng có thể thành công hay không thì phải xem một bước cuối cùng này.
- Ít nhiều cũng đa tạ hai vị, ta thay mặt chủ nhân đa tạ hai vị tương trợ.
Hắc Vũ tiến lên, ánh mắt có chút kích động nhìn Nam thúc và Bắc Cung Vô Song, quỳ xuống đất hành lễ.
- Hắc Vũ, ngươi làm gì vậy.
Một cỗ lực lượng vô hình trong tay Nam thúc tuôn ra, nâng Hắc Vũ dậy.
- Hắc Vũ thúc không cần phải khách khí, Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối là sư phụ của Thiếu Du, cũng là sư phụ của ta vậy.
Bắc Cung Vô Song nói:
- Hiện tại quan trọng nhất là Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối có thể thành công.
- Nhất định chủ nhân có thể.
- Chủ nhân nhất định có thể thành công.
Hắc Vũ kiên định nói.
- Mọi người lui ra đi, chuyện này sợ rằng cần thời gian không ngắn.
Nam thúc nhìn Thánh Thủ Linh Tôn được lá cây của Thiên Mộc Thần Thụ bao phủ trên bệ đá, trong lòng có chút lo lắng, cho dù thành công hay không thì hiện tại cũng phải chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này hắn là Thánh Thủ Linh Tôn đã trở htnafh bằng hữu. Thương thế tẩu hỏa nhập ma của hắn nếu không phải có Thánh Thủ Linh Tôn thì cũng khó có thể khôi phục. Những năm này hai người ở cùng nhau nghiên cứu thảo luận trận pháp, đan dược, khôi lỗi... Tình bằng hữu cực kỳ sâu.
- Hy vọng sư phụ có thể thuận lợi khôi phục.
Lục Thiếu Du nhìn sư phụ được lá cây của Thiên Mộc Thần Thụ bao phủ trên bệ đá, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hiện tại hắn cũng chỉ có thể chờ đợi, khôi phục †.h.â.ᥒ †.h.ể và luyện chế Nghịch Mệnh Dung Hồn Đan thuận lợi, chỉ là dung hợp lại là một chuyện khác.
Mọi người rời khỏi mật thất, Nam thúc bố trí một đạo cấm chế lên mật thất, lúc này mọi người mới rời khỏi.
- Bái kiến Nhị thiếu gia, Thiếu phu nhân.
Nam thúc mở ra cấm chế, mọi người đi ra. Cực Lạc Tam Q.∪.ỷ hành lễ với Lục Thiếu Du.
- Tam Q.∪.ỷ, bên ngoài không có chuyện gì chứ?
Lục Thiếu Du nhẹ giọng hỏi.
- Bẩm nhị thiếu gia, hẳn là không có chuyện gì.
Lệ Q.∪.ỷ trả lời, ba người hộ pháp ở hậu sơn, nếu như Phi Linh môn có chuyện gì lớn thì cũng khó có thể tránh thoát được tâm thần dò xét của bọn họ.
- Ba người các ngươi từ giờ trở đây ở chỗ này hộ pháp. Trừ ta cùng với nghĩa phụ ra không cho phép kẻ nào đặt chân vào đây nửa bước. Người vi phạm g.ï.ế.✝ không tha, nếu như có người đi vào thì các ngươi xách đầu mình tới gặp ta.
Lục Thiếu Du nghiêm túc nói với ba người.
- Vâng.
Cực Lạc Tam Q.∪.ỷ gật đầu đáp, sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn của nhị thiếu gia đang ở bên trong khôi phục đương nhiên không thể bị quấy rầy. Cực Lạc Tam Q.∪.ỷ cũng biết tầm quan trọng của vấn đề này, đương nhiên không dám chủ quan chút nào.
Có Cực Lạc Tam Q.∪.ỷ ở đây hộ pháp, lại có cấm chế của Nam thúc, Lục Thiếu Du cũng yên tâm. Huống chi nơi này là ở trong Phi Linh môn, nếu như muốn quấy rầy tới việc khôi phục của sư phụ trừ phi Phi Linh môn không thể chống lại mà thôi. Loại tình huống này trừ phi là Thiên Địa minh xâm phạm, bằng không cũng khó có thể xảy ra.
- Vô Song, nàng đang nhìn gì vậy?
Lục Thiếu Du nhìn Bắc Cung Vô Song đang nhìn chung quanh, ánh mắt đánh giá bốn phía.
- Thiếu Du, trong Phi Linh môn có phải có Địa Tâm Linh Ngọc hay không?
Bắc Cung Vô Song hỏi Lục Thiếu Du, ánh mắt nhìn về ngọn núi khổng lồ xa xa. Trên ngọn núi kia có năng lượng lan tràn ra khiến cho năng lượng trong phạm vi Phi Linh môn so với bên ngoài còn nồng đậm hơn nhiều.
- Đúng vậy, nàng hỏi điểu này làm gì?
Lục Thiếu Du nhẹ giọng hỏi, Địa Tâm Linh Ngọc trong Phi Linh môn bị Nam thúc bố trí trận pháp, để khiến cho năng lượng trong Phi Linh môn nồng đậm hơn những nơi khác.
- Chàng xem cái này xem.
Tâm thần Bắc Cung Vô Song khẽ động, trong tay nàng xuất hiện nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ. Hơn mười phiến lá trên nhánh cây chỉ còn một lá cuối cùng, thế nhưng vẫn tản mát ra sinh cơ bàng bạc, quang mang màu xanh sáng chói.
- Thế là vô dụng rồi sao?
Lục Thiếu Du nhìn thấy nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ, lập tức hỏi.
- Thánh Thủ Linh Tôn đã dùng đủ, nhánh cây này giữ lại có thể để cho người khác dùng sau này. Bất quá đối với th.ï.ế.p mà nói càng có công dụng lớn hơn.
← Ch. 1985 | Ch. 1987 → |