← Ch.0519 | Ch.0521 → |
Khục khục.
M.á.∪ tươi phun ra mang theo nội tạng bị ᥒ.g.h.Ï.ề.ᥒ ᥒ.á.†. †.h.â.ᥒ †.h.ể Đới lão q.∪.ỷ nhanh chóng rơi xuống từ không trung. Mà lúc này hắc mãng do Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hóa thành cũng lập tức chuyển thành một đạo lưu quang hắc sắc mang theo khí tức khiến tim đập nhanh bắn vào trong mi tâm Đới lão q.∪.ỷ.
Phanh Phanh.
Cùng với l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ công kích, lúc này Đới lão q.∪.ỷ căn bản không thể phản kháng, †.h.â.ᥒ †.h.ể từ trên cao đập xuống một khối đá lớn trên mặt đất. Khối đá chừng trăm thước trên mặt đất lập tức hóa thành tro tràn.
Lúc này Đới lão q.∪.ỷ không muốn ©.h.ế.† thì cũng phải ©.h.ế.†, có thể chính hắn cũng không biết tại sao mình lại có kết cục này.
- Lão đại, Đới lão q.∪.ỷ này đã ©.h.ế.†.
†.h.â.ᥒ †.h.ể Tiểu Long đứng thẳng, đôi mắt nho nhỏ nhìn vào trên người Đới lão q.∪.ỷ rồi nói.
Lục Thiếu Du ngạc nhiên, một Vũ Suất cửu trọng cứ như vậy mà ©.h.ế.† đi. Mà đại chiến vừa rồi cũng khiến cho hắn kinh hãi. Đông Vô Mệnh và Bạch Linh liên thủ tuyệt đối vô cùng kinh khủng, vô hình trung có hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau. Một người công kích cơ thể, một người công kích l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị, cũng vô pháp chống lại.
Thực lực hai người vốn cường hãn hơn đối phương, vừa rồi Lục Thiếu Du cũng cảm giác được, lão độc vật và Bạch Linh liên thủ, uy lực tạo ra tăng gấp mấy lần, cho nên Đới lão q.∪.ỷ kia mới không kịp phản kháng mà đã bị đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.†.
Trong đầu Lục Thiếu Du lúc này đang không ngừng suy nghĩ. Không biết Linh Vũ phối hợp của hắn liệu có hiệu quả như vậy không? Đây cũng là một cách phối hợp khác, cách này lại không giống như cách hắn thường dùng ban đầu, điều này khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi suy nghĩ lại.
Thân ảnh Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đáp xuống bên người †.h.i †.h.ể của Đới lão q.∪.ỷ, ánh mắt có chút biến đổi. Muốn một Vũ Suất ©.h.ế.† đi quả thực không hề dễ dàng gì.
- Bên trên thế nào rồi?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tới bên người Lục Thiếu Du rồi hỏi.
- Tất cả đã giải quyết, không có trở ngại gì.
Lục Thiếu Du nói. Hai hàng lông mày lập tức nhíu lại rồi nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Thanh Hỏa lão q.∪.ỷ, Lộc Sơn lão nhân:
- Đông lão, mọi người về trấn thủ Phi Linh môn đi. Có lẽ ta sẽ về muộn một chút. Hiện tại Phi Linh môn rất cần người trấn thủ, không thể lơ là một phút một giây nào.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói. Ánh mắt lúc này đã rơi vào trên người Bạch Linh, ánh mắt mơ hồ có chút nghi hoặc. Thực lực Bạch Linh rất mạnh không dưới hắn. Thế nhưng hắn cũng cảm giác được yêu thú thất giai Cửu Vĩ Yêu Hồ này dường như so với những yêu thú thất giai khác yếu hơn một chút. Cũng chưa chân chính đạt được thực lực như thất giai bình thường.
Thầm than một tiếng, trong lòng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cho rằng Bạch Linh ẩn tàng thực lực, dù sao đi nữa, chỉ cần đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† Đới lão q.∪.ỷ là được, cũng không cần xuất toàn lực.
- Đông lão yên tâm đi. Trên Q.∪.ỷ Vũ Tông hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì được.
Lục Thiếu Du nói. Lúc này Q.∪.ỷ Vũ Tông đã giải quyết xong Lục Thiếu Du cũng có thể thở dài một hơi. Tất cả đều như trong kế hoạch, hơn nữa may mà có nội ứng như Đới Cương Tử này cho nên mới có kết quả như hiện tại.
Có Bạch Linh ở đây Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không lo lắng tới an toàn của Lục Thiếu Du. Sau khi dặn dò vài câu liền lập tức mang theo Thanh Hỏa lão q.∪.ỷ và Lộc Sơn lão nhân rời đi.
Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão q.∪.ỷ lúc rời đi cũng không nhịn được mà liếc nhìn Bạch Linh một cái. Hóa ra nữ tử tuyệt mỹ này lại là yêu thú thất giai Cửu Vĩ Yêu hồ, điều này khiến cho hai người vô cùng kinh ngạc. Quả thực hai người chưa từng nghĩ tới bên người Lục Thiếu Du lại có con bài như vậy.
- †.h.â.ᥒ †.h.ể thực mạnh mẽ.
Lục Thiếu Du đi tới bên người Đới lão q.∪.ỷ, bị thương nặng như vậy, bên trong †.h.â.ᥒ †.h.ể bị phá hủy, thế nhưng bên ngoài nhìn qua vẫn vô cùng hoàn hảo điều này khiến cho Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc. †.h.â.ᥒ †.h.ể của Vũ Suất cửu trọng quả nhiên không giống bình thường.
Khẽ thở dài một tiếng, Lục Thiếu Du từ trong miệng Đới Cương Tử cũng biết, Đới lão q.∪.ỷ vốn có tên là Đới Hổ Huy là cường giả trong Cổ Vực cho nên người bình thường hay gọi hắn là Đới lão q.∪.ỷ.
Sau khi gỡ nhẫn trữ vật trên tay Đới lão q.∪.ỷ xuống, Lục Thiếu Du lập tức thu lấy †.h.i †.h.ể Đới lão q.∪.ỷ, †.h.i †.h.ể Vũ Suất cửu trọng nếu như hắn có thể luyện chế thành khôi lỗi thì cũng tương đương với khôi lỗi cấp năm đỉnh giai, đến lúc đó thực lực tuyệt đối sẽ không thấp. Cho dù luyện chế thành bán khôi lỗi thì cũng có cái giá cực cao.
- Bạch Linh, vất vả cho nàng rồi.
Sau khi thu thập một phen Lục Thiếu Du đi tới trước ngươi Bạch Linh, nhìn vào nữ tử quyến rũ trước mặt này, Lục Thiếu Du mỗi lần nhìn vào đều không nhịn được mà ngẩn ra. Vẻ lạnh lùng, uy nghiêm, quyến rũ này chỉ sợ ngoại trừ Bạch Linh ra cũng không có ai khác như vậy nữa.
Mà lần này Bạch Linh xuất thủ cũng khiến cho Lục Thiếu Du phải nói lời cảm ơn. Lục Thiếu Du hiểu rõ Bạch Linh đáp ứng điều kiện đi theo bên người hắn năm năm chính là bảo hộ hắn chứ không phải là làm tay chân cho hắn.
- Người này thực lực không kém, nếu như không có Linh Suất cửu trọng như Đông Vô Mệnh liên thủ muốn g.ï.ế.✝ hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Bạch Linh nói.
- Thực lực của Bạch Linh tỷ quả thực cường hãn.
Lúc này †.h.â.ᥒ †.h.ể Tiểu Long đã nhảy sang vai Bạch Linh.
Trên Q.∪.ỷ Vũ Tông, lúc này trên sân rộng một mảnh hỗn độn giống như vừa rồi mới trải qua một trận địa chấn. Lúc này có không ít đệ tử Q.∪.ỷ Vũ Tông đang thu dọn.
Dưới chân Q.∪.ỷ Vũ Tông, tiếng động kinh thiên trên Q.∪.ỷ Vũ Tông đã hấp dẫn không ít người trong thành Q.∪.ỷ Vũ chú ý, cả đám lập tức nhìn vào trên Q.∪.ỷ Vũ Tông. Thế nhưng khoảng cách quá xa, hơn nữa lại có cây cối, những tảng đá lớn che khuất cho nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Những đệ tử Q.∪.ỷ Vũ Tông ở trong Thành Q.∪.ỷ Vũ tụ tập dưới chân núi, bọn họ muốn lên núi, thế nhưng khi đi tới sườn núi thì lại có hộ pháp ngăn lại, các đệ tử không thể ra vào.
Khi Lục Thiếu Du lần thứ hai đi tới sân rộng, lúc này tất cả đã kết thúc, mà đệ tử Q.∪.ỷ Vũ Tông lúc này cũng không còn ai dám ngăn cản Lục Thiếu Du.
- Lục chưởng môn, thế nào rồi?
Đới Cương Tử nhìn thấy Lục Thiếu Du, liền tiến lên phía trước rồi hỏi.
- Sau này Đới tông chủ có thể yên tâm ngồi trên chức vị tông chủ Q.∪.ỷ Vũ Tông rồi.
Lục Thiếu Du nói. Sự lo lắng của Đới Cương Tử đương nhiên Lục Thiếu Du hiểu rõ. Nếu như Đới lão q.∪.ỷ không ©.h.ế.† vậy thì vị tông chủ như hắn sẽ không yên tâm.
- Đa tạ Lục chưởng môn.
Đới Cương Tử vui vẻ nói, sau này cũng không ai có thể làm lay động địa vị của hắn tại Q.∪.ỷ Vũ Tông nữa. Sau khi vui mừng, sắc mặt Đới Cương Tử lập tức biến đổi nói:
- Lục chưởng môn, thế nhưng vẫn còn có một chuyện phiền toái.
- Chuyện gì.
Lục Thiếu Du nhíu mày, lập tức hỏi.
← Ch. 0519 | Ch. 0521 → |