Truyện:Mị Ảnh - Chương 1093

Mị Ảnh
Trọn bộ 1642 chương
Chương 1093: Cứu bản vương ra ngoài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1642)

Hiển nhiên Nam tử Vương Tọa không ngờ Nghệ Phong lại từ chối nhanh như vậy. Theo lý giải của hắn, dù thế nào Nghệ Phong cũng muốn cân nhắc một chút. Dù sao cứu một cường giả viễn cổ có lực dụ hoặc không nhỏ. Cường giả viễn cổ tùy tiện tung cái gì ra đều có thể khiến Nghệ Phong được ích lợi không nhỏ.

- Ta cho ngươi thù lao!

Nam tử Vương Tọa nói xong câu đó, ban đầu còn tưởng rằng Nghệ Phong sẽ suy nghĩ lại. Nhưng bên tai lại truyền đến lời từ chối trực tiếp nhất:

- Tiền bối đùa giỡn với ta sao? Tiền bối là một l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể. Bị người giam cầm ở trong này, còn có thể có thù lao gì?

Nghệ Phong khinh thường nhìn nam tử Vương Tọa, khóe miệng đầy đùa cợt châm chọc. Một người bị biến thành l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể như vậy, còn có cái gì có thể dụ hoặc được hắn?

- Ha ha, nếu tiền bối không chuyện gì, vãn bối đi trước.

Nghệ Phong quan sát qua cung điện một vòng. Ngoài nam tử Vương Tọa, cái gì cũng không có. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi có chút thất vọng. Tốn nhiều thời gian như vậy lại không được bất kỳ cái gì.

Ngay khi Nghệ Phong xoay người định rời khỏi, nam tử Vương Tọa không ngăn cản, chỉ thản nhiên nói:

- Vậy Phệ Châu thì sao?

Một câu này, khiến bước chân Nghệ Phong liền dừng lại, nhìn nam tử Vương Tọa nói:

- Nói một chút về giao dịch của tiền bối.

Nam tử Vương Tọa lại trở nên trầm mặc. Ban đầu còn tưởng rằng Nghệ Phong có được Phệ Châu, không chắc Phệ Châu có thể dụ hoặc được hắn. Nhưng không thể tưởng tượng được vừa nói Phệ Châu ra, đối phương đã đáp ứng nghe giao dịch của hắn.

- Lão gia hỏa này! Thủ đoạn của ngươi thật tốt.

Nam tử Vương Tọa nghiến răng nghiến lợi nói. Viên Phệ Châu không bị người lấy đi, hắn càng khó có thể thoát khỏi cảnh khốn đốn này.

- Chỉ cần ngươi giao Phệ Châu ra, ta có thể cân nhắc chuyện cứu ngươi.

Nghệ Phong nhìn đối phương nói.

- Ngươi cảm thấy một l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể, có thể có được Phệ Châu hay không?

Nam tử Vương Tọa nhìn Nghệ Phong. Một l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể đ.ụ.ᥒ.g ©.h.ạ.ɱ đến Phệ Châu, vậy có khác gì tự tìm cái ©.h.ế.†.

Một câu này khiến Nghệ Phong quay đầu chuẩn bị rời khỏi: Kháo, không có Phệ Châu ngươi nói cái rắm!

Thấy Nghệ Phong dứt khoát như thế, nam tử Vương Tọa không nóng vội, nhìn Nghệ Phong đi đến cửa cung, thản nhiên nói:

- Nếu không có ta trợ giúp, với thực lực của ngươi, không có khả năng nhận được Phệ Châu.

- Phải không? Ta không thử sao biết được?

Nghệ Phong cười nói, không quan tâm đến lời nói của đối phương, năng lượng Phệ Châu trong tay đưa vào bên trong lốc xoáy ở cửa cung.

- Thử xem? Thứ do một cường giả Thánh Cấp lưu lại, ngươi cảm thấy một Nh.ï.ế.p Hồn Sư thất giai như ngươi có tư cách thử hay không? Ha ha, có lẽ nếu ngươi đạt được cửu tinh thì sẽ có vài phần hi vọng.

Nam tử Vương Tọa tùy ý nói.

- Cường giả Thánh Cấp.

Nghệ Phong bị chấn động một chút, lúc này mới dừng đưa năng lượng Phệ Châu vào.

- Tiền bối nói gì? Phệ Châu này là do cường giả Thánh Cấp lưu lại?

- Không sai. Nếu không phải cường giả Thánh Cấp, sao có thể khiến bản vương phân thành hai, sao có thể diệt được thành trì của bản vương.

Nam tử Vương Tọa âm trầm nói, trong mắt đầy hận ý.

Nghệ Phong không rõ hắn nói phân thành hai là có ý gì. Nhưng Nghệ Phong hiểu được, một cường giả Thánh Cấp khiến nam tử Vương Tọa phải chịu †.r.a †.ấ.n, xích ở trong này. Nếu thật sự là thứ do cường giả Thánh Cấp lưu lại, với thực lực Tôn cấp của hắn, muốn nhận được sợ là rất khó.

- Ngươi nói là, cường giả Thánh Cấp †.à.ᥒ s.á.† hàng loạt dân trong thành?

Nghệ Phong hoàn toàn bị dọa bởi lời nói của đối phương. Cường giả đạt được Thánh Cấp, ở thiên địa không thể nghi ngờ chính là thần trong mắt người thường. Cường giả như vậy bình thường rất chú ý tới thân phận, không thể †.à.ᥒ s.á.† hàng loạt dân trong thành. Ít nhất, nếu Nghệ Phong có Thánh Cấp, đối với người có thực lực xa kém hắn, hắn không có hứng thú g.ï.ế.✝ người thường, cũng thấy mệt mỏi a

- Tiền bối và cường giả Thánh Cấp này có thù hận lớn tới mức nào?

Nghệ Phong nhìn nam tử Vương Tọa, lòng hiếu kỳ càng dâng lên. Ngoại trừ thù hận không đội trời chung, bằng không cường giả Thánh Cấp sẽ không nhàm chán tới mức làm ra hành động †.à.ᥒ s.á.† hàng loạt dân trong thành.

Hiện tại, Nghệ Phong đã biết rõ, vì sao tòa thành trì này có nhiều hung hồn như vậy. Đồng thời khắp nơi đều tràn ngập mùi m.á.∪ tanh, Toàn bộ mọi người trong thành trì bị g.ï.ế.✝ hại, tập trung nhiều hung hồn như vậy thật ra không có gì bất ngờ.

- Xuy xuy... Bất quá bản vương chỉ cường bạo nữ nhân của hắn. Mẹ nó, nhưng nếu lão tử biết đó là nữ nhân của lão ma đầu kia, đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† lão tử cũng không động nữ nhân kia. Bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, lại diệt trăm vạn người trong thành trì của bản vương. Khiến l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của bản vương phải chịu đựng thiêu đốt đau rát.

Hiển nhiên nam tử Vương Tọa bị giẫm phải cái đuôi, rít gào lên. Rõ ràng hắn hận tới cực điểm.

Lúc này Nghệ Phong mới chú ý tới xiềng xích trên người nam tử Vương Tọa. Quả nhiên trên xiềng xích có U thâm hỏa diễm thiêu đốt. Trên người nam tử Vương Tọa phát ra từng làn khói trắng. Nghệ Phong không biết l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ bị đốt cháy đau tới mức nào, nhưng chắc không kém với lăng trì.

Khiến l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ đối phương chịu đựng nỗi khổ bị thiêu đốt vô số năm, cường giả Thánh Cấp này đủ tàn nhẫn.

Bất quá, Nghệ Phong hiểu được sự tàn nhẫn của đối phương. Nếu nam nhân kia động tới nữ nhân của hắn, đừng nói †.à.ᥒ s.á.† hàng loạt dân trong thành, ngay cả g.ï.ế.✝ toàn thủ đô, hắn cũng có thể làm.

Nhìn khí huyết không ngừng vọt vào trong cơ thể nam tử Vương Tọa, ánh mắt Nghệ Phong nhìn nam tử Vương Tọa cũng có phần thông cảm. Những khí huyết hoàn toàn là tự phát tiến vào trong l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ của hắn để bổ sung năng lượng cho hắn.

Rất rõ ràng, nam tử Vương Tọa muốn ©.h.ế.† cũng không được. Đối phương muốn khiến hắn nhận hết †.r.a †.ấ.n. Đương nhiên, nam tử Vương Tọa trải qua nhiều năm như vậy, dường như đã mất cảm giác đối với sự thiêu đốt. Ít nhất Nghệ Phong không cảm thấy hắn có chút đau đớn nào.

Trêu chọc cường giả Thánh Cấp, ngươi cũng đáng ©.h.ế.†!

Trong lòng Nghệ Phong cảm thán. Cường giả Thánh Cấp đã là tồn tại đứng đầu thế gian.

- Ngươi có có thể có Phệ Châu?

Nghệ Phong vẫn không tin. Một người lúc trước bị Thánh Cấp †.r.a †.ấ.n thành i như vậy, có thể lấy được Phệ Châu sao.

- Không! Ta không thể!

Nam tử Vương Tọa nói rất nghiêm túc.

- Không thể?

Nghệ Phong còn chưa nói xong, đã bị nam tử Vương Tọa ngắt lời nói:

- Nhưng còn có ngươi?

- Ta làm sao?

Nghệ Phong càng nghi hoặc.

- Đúng vậy! Ngươi là Nh.ï.ế.p Hồn Sư, lại có được Phệ Châu. Quan trọng nhất ngươi là người sống. Cho nên chỉ cần được bản vương trợ giúp, không phải không có khả năng nhận được Phệ Châu. Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải cứu bản vương ra ngoài, bản vương mới có thể giúp ngươi.

Nam tử Vương Tọa trầm giọng nói.

Nghệ Phong thoáng suy nghĩ một chút, ngay lập tức lắc đầu nói:

- Ta không tin ngươi!

Tất nhiên Nghệ Phong không dám mạo hiểm như vậy. Nhìn tình trạng của l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể này, năm đó hắn thấp nhất phải đạt được thực lực Quân cấp cao giai, thậm chí là Quân cấp đỉnh phong. Cho dù hiện tại đối phương là l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ thể, nhưng thực lực vẫn cao hơn hắn.

Tuy rằng tiêu hao nhiều năm như vậy, khiến hắn không phát huy được thực lực quá lớn, nhưng Nghệ Phong vẫn không muốn mạo hiểm.

Người viễn cổ, không có một người nào đơn giản. Điểm này, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Chương (1-1642)