Truyện:Ma Thú Lãnh Chúa - Chương 112

Ma Thú Lãnh Chúa
Trọn bộ 833 chương
Chương 112: Bí mật của địa tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-833)

Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, Dã man nhân và tinh linh nhanh chóng rút lui. Tuy nhiên vẫn còn có không ít người bị quả cầu lửa đánh trúng, tóc và lông mi đều bị đốt cháy.

Đội thân vệ lui xuống, nhưng ma thú đại quân lại hiển lộ thần uy. Địa tinh đuổi tới bị Tà nhãn và đại quân con nhện g.ï.ế.✝ không để lại một mảnh giáp, các tên còn lại thì bị Giác phong thú và Tượng đá q.∪.ỷ đánh đến luống cuống tay chân.

Không có áo giáp chắc chắn, không có cung tiễn sắc bén, địa tinh căn bản không có cách nào ngăn cản Giác phong thú tốc độ rất nhanh, một loạt châm độc dày đặc qua đi, trên mặt đất nằm xuống một đám địa tinh.

Giác phong thú ra oai thì Tượng đá q.∪.ỷ cũng không để cho Dương Lăng thất vọng. Sau khi từ trên trời giáng xuống, sẽ xé toang đầu địa tinh, giống như con chim ưng bắt gà, đem địa tinh bắt lại, ở trên không trung xé con mồi thành hai nửa.

Không kịp ứng phó, địa tinh trở lên hỗn loạn. Có tên ẩn núp vào xung quanh, hận mình sao không sinh thêm hai chân, có tên thất thần, giống như bị sợ đến choáng váng, không nhúc nhích; có tên cắn răng đánh trả, phí công huy động v.ũ k.Ꮒ.í trong tay, bị Giác phong thú hoặc là Tượng đá q.∪.ỷ lao lên cắn xé thành mảnh nhỏ.

Dưới sự bảo vệ của tộc nhân, địa tinh m.⩜ p.h.á.p sư nhanh chóng đánh trả, Khác với lần trước, lần này hành động một mình, không cần niệm chú ngữ liền phát ra một trận hỏa cầu. Uy lực mặc dù không lớn nhưng mà tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã phát ra một chuỗi quả cầu lửa.

Địa tinh m.⩜ p.h.á.p sư ra sức phản kích, nhưng đáng tiếc Giác phong thú và Tượng đá q.∪.ỷ đều nhanh như điện. Vài động tác như đổi hướng liền đã dễ dàng tránh thoát, sau đó phát động một cuộc tấn công mới.

Đối mặt không thể chống đỡ, trốn thì trồn không thoát Tượng đá q.∪.ỷ và Giác phong thú, đối mặt với công kích sắc bén của chúng, địa tinh rất nhanh mất đi ý chí c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, chạy trốn rất nhanh.

Nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện đều phí công vô ích. Đối mặt với Tượng đá q.∪.ỷ và Giác phong thú tốc độ quá nhanh, chạy càng nhanh thì ©.h.ế.† càng nhanh.

Não màu trắng, m.á.∪ tươi, †.h.i †.h.ể co quắp....

Nhìn địch nhân như lũ ác ma, đám địa tinh may mắn còn sống hoàn toàn tuyệt vọng. Tất cả đều dừng lại xin đầu hàng, lớn tiếng xin tha thứ, ngay cả vài tên m.⩜ p.h.á.p sư cổ quái cũng không ngoại lệ.

Sau trận chiến thống kê, 800 tên địa tinh chỉ còn laị hơn 500 người, trong nháy mắt đã thương vong nặng nề. Nếu không phải Dương Lăng kịp thời hạ lệnh, sợ rằng địa tinh đến tập kích lần này sẽ toàn bộ ©.h.ế.† hết trong vòng chưa đến nửa canh giờ, ©.h.ế.† trong tay Tượng đá q.∪.ỷ hoặc Giác phong thú.

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng" NHìn Dương đại nhân cưỡi trên thú một sừng, trưởng lão địa tinh quỳ xuống xin tha thứ, hối hận không thôi. Hận không được phải cắt mấy cái lỗ tai của mình xuống.

Nếu hắn biết đây là một cạm bẫy, nếu hắn biết đối phương có ma thú đại quân kinh khủng đến như vậy, nếu hắn kịp thời mang tộc nhân lui lại, nếu.... tộc nhân sao có thể chịu kết quả như thế này?

Nếu sớm biết như vậy, hắn hính là có ©.h.ế.† đói cũng không muốn bước vào mai phục của đối phương. Thực lực của đối phương quá đáng sợ, ma thú rậm rạp, võ sĩ đằng đằng sát khí, còn có Tà nhãn và đại quân con nhện vừa nhìn đã cảm thấy da đầu tê dại...

Hơn mười năm trở lại đây, trong khi đói kém, trưởng lão địa tinh đã đánh lén qua rất nhiều thương đội phòng bị cẩn thận, đã tấn công Thực nhân ma khát m.á.∪, thậm chí còn cũng tộc nhân cùng nhay g.ï.ế.✝ cả đàn phong lang. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua ma thú đại quân kinh khủng đến như vậy, cũng chưa bao giờ thấy qua ma thú biết phối hợp công kích.

"Ta là lĩnh chủ của Duy Sâm Trấn, nếu các ngươi có thể nói ra các ngươi có tác dụng gì để ta sử dụng, vậy có thể tha các ngươi một mạng. Nếu không, giao ra một khoản tiền chuộc tội của các ngươi..."

Nhìn địa tinh gầy yếu, Dương Lăng lắc lắc đầu. Với thể lực và chiều cao của bọn họ, đừng nói là đào mỏ, đốn củi sợ rằng làm một người nông dân cũng không thích hợp. Ngoại trừ vài tên m.⩜ p.h.á.p sư cổ quá, còn lại đều giống như đám rác rưởi phế vật.

Lĩnh chủ Duy Sâm Trấn?

Sau một lát ngoài ý muốn, trưởng lão địa tinh khó khăn nuốt nước miếng, như thế nào đều không nghĩ tới mình xuy xẻo đến như vậy, đưa đầu vào bẫy của kẻ được xưng là ma thú lĩnh chủ.

Trong khoảng thời gian này, uy danh của Duy Sâm Trấn lĩnh chủ đã truyền khắp cả dãy núi Lạp Đạt Khắc, hầu như tất cả các bộ lạc đều biết Duy Sâm Trấn có một vị lĩnh chủ không thể trêu chọc.

Một lĩnh chủ có thể đánh bại 1 vạn quân Ban Đồ đế quốc, một lĩnh chủ có thể gọi về đông đảo ma thú tác chiến, một lĩnh chủ g.ï.ế.✝ người không nháy mắt... tin tức giống như một cơn gió lạnh truyền khắp dãy núi Lạp Đạt Khắc. Đừng nói chủng tộc yếu ớt như địa tinh, mà ngay cả Thực nhân ma, Bán thú nhân vũ lực cường hãn người đông thế mạnh cũng không dám động chạm.

"Lĩnh chủ đại nhân, chúng ta có thể chế tác cho người một ít công cụ thiết thực, van cầu người thu nạp cúng ta" Nhìn cao cao tại thượng Dương Lăng, trưởng lão địa tinh trong lòng vừa động, lớn tiếng cầu xin.

Lần này gặp phải Dương Lăng, mặc dù tổn thất trầm trọng, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này mà gia nhập Duy Sâm Trấn, làm việc cho Lĩnh chủ đại nhân, vậy có thể nói là trong họa có phúc, tốt hơn nhiều việc cả ngày đói khổ.

"Đại nhân, chúng ta mỗi ngày chỉ cần một chút lương thực, van xin ngài thu nạp chúng ta"

"Đại nhân, chúng ta có thể trèo cây hái quả, có thể xuống sông bắt cá..."

Dưới sự dẫn đầu của trưởng lão, đám người địa tinh đều lớn tiếng cầu xin tha thứ. Trong tộc đã không còn lương thực, nếu không thể cướp được vật phẩm để ăn từ các thương đội đi ngang qua hoặc các bộ lạc khác, có lẽ cả bộ lạc đều sẽ bị ©.h.ế.† đói. Giờ phút này, trong mắt bọn họ Dương Lăng không phải là một tên ác ma đến từ địa ngục, mà là một thiên sứ trừ trên trời giáng xuống.

Trèo cây hái quả, xuống sông bắt cá?

Nhìn hai chân còn không to như cánh tay mình, Dương Lăng lắc đầu, hắn muốn rất nhiều lao công khỏe như trâu chứ không phải một đám phế vật chỉ biết tiêu hao lương thực.

"Ta có chút tò mò, rốt cuộc làm thế nào các ngươi có thể phát ra hỏa cầu?" Dừng lại một lát, Dương Lăng lạnh lùng nói: "Nói cho rõ ràng cẩn thận, ta còn có thể lo lắng hay không, nếu không...."

"Cái này...."

Thấy Dương Lăng trực tiếp hỏi đến bí mật lớn nhất của mình, trưởng lão địa tinh không khỏi cẩm thấy chần chờ. Bí mật này đã được bộ lạc lưu truyền hàng trăm năm, nếu không có bí mật này, sợ rằng tộc nhân đã bị các bộ lạc cường hãn Thực nhân ma hay Bán thú nhân diệt tộc rồi.

Thấy đối phương chần chờ không quyết, Dương Lăng ra hiệu cho A Cổ Tô, tên này biết ý, cầm đầu Dã man nhân từng bước từng bước đi tới. Sát ý ngập trời, những chiếc búa lớn hàn quang leo léo, ngay lập tức khiến cho trưởng lão địa tinh phục hồi lại tinh thần.

Đối mặt với Dã man nhân từng bước, từng bước tiến tới, đối mặt với ma thú đại quân đang nhòm ngó xung quanh, trưởng lão địa tinh Áo Y Thước Á hiểu mình rốt cuộc không có lựa chọn. Nếu không nói ra rõ ràng, sợ rằng hôm nay sẽ không còn một tộc nhân sống sót rời đi, đành phải chậm rãi giải thích.

Hóa ra, địa tinh quả thật không có duyên với m.⩜ p.h.á.p, cũng khó có thể tu luyện đấu khí, nhưng hai tay vô cùng linh hoạt, tổ tiên truyền lại rất nhiều tri thức và kỹ xảo cổ quái.

Căn cứ theo sách cổ, bọn họ có thể đem khối thủy tinh đốt cháy thành nước, thậm chí biến thành một đoàn khi, có thể thông qua một ít gió và gậy trúc có thể đem nước suối trên núi chảy từ chỗ thấp lên chỗ cao.

Mấy trăm năm trước, có một tên trưởng lão địa tinh tên là Cáp Lạp Nhĩ Đức ra ngoài du lịch, gặp được một gã m.⩜ p.h.á.p sư thực lực thâm không lường hết được. Sau nhiều năm theo hầu lão m.⩜ p.h.á.p sư đó, mặc dù vẫn không có cách nào sử dụng m.⩜ p.h.á.p, nhưng có nhận thức rất sâu về m.⩜ p.h.á.p và m.⩜ p.h.á.p trận. Đến khi về già vô tình phát hiện một bí mật kinh người.

Cáp Lạp Nhĩ Đức phát hiện, sử dụng một ít ma thú đặc biệt vẽ ra m.⩜ p.h.á.p trận thì hầu như không cần m.⩜ l.ự.© cũng có thể phát ra m.⩜ p.h.á.p bản năng của ma thú đó. Ví dụ như dùng m.á.∪ của phong lang vẽ ra m.⩜ p.h.á.p trận hệ phong có thể nháy mắt phát ra phong nhận cấp thấp, dùng m.á.∪ của đại địa chi hùng để vẽ ra m.⩜ p.h.á.p trận thổ hệ có thể nháy mắt phát ra m.⩜ p.h.á.p hệ thổ cấp thấp.

Thực lực ma thú càng mạnh, cấp bậc càng cao thì m.⩜ p.h.á.p trận càng lợi hại. Nếu người sử dụng có đủ m.⩜ l.ự.©, cũng như hiểu biết chú ngữ vậy thậm chí có thể trong nháy mắt phát ra một ít m.⩜ p.h.á.p cao cấp, vô cùng lợi hại.

Sau nhiều lần thí nghiệm, Cáp Lạp Nhĩ Đức phát hiện m.⩜ p.h.á.p trận có thể vẽ trên ma thú tinh hạch, thậm chí còn có thể vẽ trên †.h.â.ᥒ †.h.ể con người. Vào thời khắc mấu chốt đột nhiên tập kích khiến cho kẻ địch khó lòng phòng bị.

Dùng m.á.∪ của ma thú vẽ ra m.⩜ p.h.á.p trận?

Sau cơn ngoài ý muốn, Dương Lăng trong lòng vừa động, nhớ tới vu phù trong giới chỉ. Cùng chế tạo từ m.á.∪ của ma thú, đều là không cần chú ngữ đã có thể phát động

Chẳng lẽ, vu phù là một loại m.⩜ p.h.á.p trận đặc biệt.

Nghi ngờ, Dương Lăng cẩn thận xem xét m.⩜ p.h.á.p trận hệ hỏa trên lưng một gã địa tinh m.⩜ p.h.á.p sư.

Uốn cong, quỹ tích huyền ảo, ba động không rõ rang....

M.⩜ p.h.á.p trận quả nhiên có chỗ giống vu phù, vừa nhìn thì giống như một tấm vu phù loại to, nhưng cẩn thận để ý lại có cảm giác không giống.

Một tên ngưu nhân, không phải tên ngưu nhân bình thường.

Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng không khỏi bội phục tên địa tinh tên Cáp Lạp Nhĩ Đức. Nếu không có tài năng tuyệt vời, không có đôi tay linh hoạt, không có tri thức phong phú và kiên nhẫn hơn người, tuyệt đối sẽ không có cách nào phát hiện được. Bây giờ hắn rốt cuộc có điểm tin tưởng vào quá khứ huy hoàng của địa tinh.

Không cần m.⩜ l.ự.©, có thể bí mật phát ra m.⩜ p.h.á.p...

Nhớ tới cách sử dụng kỳ diệu của m.⩜ p.h.á.p trận, Dương Lăng không khỏi suy nghĩ liên miên. Nếu có thể vẽ m.⩜ p.h.á.p trận các hệ trên quy mô lớn, thành lập một đại quân có thể phát ra các hệ m.⩜ p.h.á.p, thì lực c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ tuyệt đối không ai bằng.

Nếu trên người Tà nhãn, Giác phong thú vẽ m.⩜ p.h.á.p trận, vậy sẽ như thế nào.

Nhìn ma thú đại quân ở xung quanh, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một ý nghĩ điên cuồng.

Chương (1-833)