← Ch.1125 | Ch.1127 → |
Chung Nhạc nghĩ tới chuyện Nguyên Nha Thần Vương khẳng định cất giấu rất nhiều bảo bối sáng lấp lánh, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lấp lánh, nhưng trong lòng lại có chút ảo não. Lần trước lẻn vào Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn, cơ hội tốt như vậy, không ngờ không thể tìm được bảo khố, chỉ cướp được đóa Thánh dược này mà thôi, thật là đáng tiếc!
- Đã có được đóa Thánh dược này, ta sẽ có thể tìm được càng nhiều bảo bối hơn!
Đột nhiên, có Thần tướng vào bẩm báo, nói:
- Quân Vương, Bệ hạ đã tới!
- Mục Tiên Thiên đã tới?
Tinh thần Chung Nhạc đại chấn:
- Trận Đế chiến mong đợi đã lâu rốt cuộc đã tới rồi!
o0o
- Dịch Quân! Tử Quân! Các huynh đệ tỷ muội!
Trong đại doanh Phá Thiên Quan, Mục Tiên Thiên ngồi trên chủ vị, Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương một trái một phải bồi tiếp. Phía dưới chính là đám tướng lĩnh các quân bọn Thái Phùng, Lung Chất... tụ tập cùng một chỗ.
- Lần này có thể đạt được thắng lợi lớn như vậy, toàn bộ là dựa vào các vị!
Mục Tiên Thiên đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người Chung Nhạc, vuốt càm nói:
- Dịch Quân chính là công cao hàng đầu! Trẫm cũng không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa, công lao của chư quân, Trẫm ghi nhớ rõ ràng trong lòng. Tương lai Trẫm đăng lâm đại bảo, luận công ban thưởng, chư quân đều là chư hầu, chia sẻ lãnh địa của Trẫm!
Chư tướng nhao nhao cảm tạ.
Tử Quang Quân Vương ho khan một tiếng, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Bệ hạ, chỉ vẻn vẹn đánh hạ Thiên Đình, chiến thắng Đế Minh, bất quá cũng chỉ là thắng phân nửa trận tranh đoạt Đế vị mà thôi. Ngoại trừ Đế Minh ra, còn có Chư Đế bọn Thanh Hà, Kim Thiên, Trường Sinh, Ương Tôn và Dương Hầu nữa!
Mục Tiên Thiên cười hắc hắc, nói:
- Bọn họ chỉ là một đám ô hợp mà thôi, khó có thể tranh chấp được với ta, Tử Quân không cần để ở trong lòng. Ta chiếm cứ Thiên Đình, chính là chiếm cứ thiên địa chính thống, Chư Đế còn lại đều là tà nịnh, không theo liền sẽ tan thành mây khói!
Tử Quang Quân Vương khẽ nhíu mày. Khẩu khí Mục Tiên Thiên quá lớn, khinh thường Chư Đế thiên hạ, khiến cho hắn có chút bất an. Mục Tiên Thiên đột nhiên nghiêng người hỏi:
- Tử Quân, ta chiến thắng Đế Minh, chính là thời điểm quang vinh leo lên đại bảo bắt đầu thống trị thiên hạ. Tử Quân học thức uyên bác, cho rằng Đế hiệu của ta nên đặt là gì?
Tử Quang Quân Vương nói:
- Nếu Bệ hạ xưng Đế, tất nhiên sẽ bị Chư Đế bọn Thanh Hà, Dương Hầu cùng nhau tấn công. Theo như ta thấy, không bằng tạm hoãn xưng Đế, tiếp tục tích lũy lực lượng, từ từ đồ diệt, chậm rãi nhất nhất diệt trừ Chư Đế. Bệ hạ, mặc dù chúng ta công phá Thiên Đình, cũng không cần nhập trú Thiên Đình. Thiên Đình này, kẻ nào thích tranh, cứ việc tranh, chúng ta không cần!
Mục Tiên Thiên có chút không vui, nhìn về phía Chung Nhạc, hỏi:
- Dịch Quân cho rằng Đế hiệu của ta nên đặt là gì?
Chung Nhạc trầm ngâm một lát, nói:
- Bệ hạ chính là Tiên Thiên sinh ra, là Tiên Thiên Thần Ma do thiên địa sinh ra, vừa sinh ra liền đã nhất định là thiên địa chính thống, tương lai sẽ thống trị hoàn vũ càn khôn, chưởng khống Thần Ma các tộc. Họ tên Bệ hạ lại có hai chữ Tiên Thiên, cho nên thần cho rằng nên xưng là Tiên Thiên Đại Đế!
- Không được!
Tử Quang Quân Vương đứng bật dậy, nói:
- Tiên Thiên Đế có thể, nhưng Tiên Thiên Đại Đế lại không được! Bệ hạ, từ xưa tới nay, có thể xưng Đại chính là lác đác không bao nhiêu. Chỉ có Đại Tư Mệnh và Đại Toại mà thôi. Cho dù là Phục Mân Đạo Tôn tiền triều cũng không dám ở trong Đế hiệu của chính mình đặt vào chữ Đại! Chữ Đại này không tầm thường! Nếu thực lực không đủ, công đức thiếu hụt, ngược lại sẽ khiến cho Bệ hạ gặp tai gặp kiếp!
Mục Tiên Thiên lại càng không vui, lạnh nhạt nói:
- Tử Quang, ngươi cảm thấy ta không kham nổi chữ Đại này sao?
Tử Quang Quân Vương không kiêu căng không xiểm nịnh, trầm giọng nói:
- Đại giả, trên đầu không có Thiên! Công dựng chư thiên xã tắc là công lao cái thế, ngay cả Thiên cũng phải thấp hơn hắn một đầu, không lấn át được hắn! Ngoại trừ Đại Tư Mệnh và Đại Toại ra, ai có thể đảm đương loại danh tiếng này? Cho dù Bệ hạ đăng lâm Đế vị, không có vĩ nghiệp kinh thiên, không có công đức cái thế, không có công đức có thể sánh ngang với Đại Tư Mệnh, Đại Toại, lại dùng chữ Đại, ắt sẽ bị trời ghen tỵ! Thần cũng là suy nghĩ vì Bệ hạ, suy nghĩ vì giang sơn của Bệ hạ mà thôi!
Mục Tiên Thiên không khỏi nổi giận, quát lên:
- Nói năng bậy bạ! Ta làm sao không đảm đương nổi chữ Đại? Đại Tư Mệnh có thể bình định Thần Ma đại loạn không? Đại Toại có thể bình định Thần Ma tranh đấu không? Ta có thể! Chuyện bọn họ làm không được, ta có thể làm được, còn không đảm đương nổi sao?
- Đại Tư Mệnh chính là đệ nhất sinh mệnh trong vũ trụ, khởi nguyên của toàn bộ sinh mệnh. Hắn san bằng loạn lạc của Thời đại Hắc Ám, thống trị vũ trụ không biết bao nhiêu ức năm, lại xây dựng Tử Vi, công đức vô lượng. Đại Toại mở ra hệ thống tu luyện Đồ đằng, định ra Ngũ Đạo Luân Hồi, khiến cho sinh linh Hậu Thiên cũng có thể tu luyện, cũng có thể thành tựu Thần Ma, lại mở ra Hư Không Giới, phúc trạch muôn đời, công đức vô lượng. Cho nên bọn họ có thể đảm đương chữ Đại!
Thanh âm Tử Quang Quân Vương càng lúc càng cao:
- Nếu Bệ hạ có thể san bằng được đại loạn Thần Ma, ngược lại cũng có thể đảm đương chữ Đại, nhưng hiện tại còn chưa làm được, liền không đảm đương nổi, không nên dùng chữ Đại này! Nếu cưỡng ép dùng, chính là khiến cho chính mình giảm phúc giảm thọ!
Chư tướng nhất thời đều rợn cả tóc gáy. Mạnh mẽ phản đối Mục Tiên Thiên như vậy, Tử Quang Quân Vương còn muốn sống sót nữa sao?
Mục Tiên Thiên giận dữ, đưa tay chỉ thẳng về phía Tử Quang, bị chọc tức tới mức nói không ra lời. Khương Y Kỳ kinh hồn bạt vía, vội vàng kéo kéo Chung Nhạc, thấp giọng nói:
- Dịch Quân, mau nói mấy câu nói tốt a!
Chung Nhạc đột nhiên đứng dậy, quát lớn:
- Chọc giận Bệ hạ, khi quân phạm thượng, chính là tử tội! Người đâu! Mau lôi Tử Quang tiểu nhi ra ngoài chém chết!
Sắc mặt Khương Y Kỳ vàng như đất, Mục Tiên Thiên vội vàng giơ tay lên cản lại, mỉm cười nói:
- Dịch Quân không cần lửa cháy đổ thêm dầu! Lời nói của Tử Quân mặc dù không dễ nghe, nhưng cũng không tới mức lôi ra chém. Đao phủ thủ đi xuống! Đi xuống!
Tử Quang liếc nhìn Chung Nhạc một cái, trong lòng ngược lại có vài phần cảm kích. Mục Tiên Thiên lo lắng Chung Nhạc một nhà độc đại, sẽ khiến cho hắn mất dần quyền lực, cho nên muốn lưu Tử Quang lại để chế trụ Chung Nhạc. Chung Nhạc chủ động đòi chém Tử Quang, Mục Tiên Thiên ngược lại sẽ chủ động che chở hắn. Người khác nhìn cứ tưởng rằng Chung Nhạc thật sự muốn giết Tử Quang, nhưng thật ra Chung Nhạc chính là đang cứu hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Dịch Quân Vương mặc dù bụng dạ khó lường, nhưng cũng coi như có ân với ta. Mà thôi! Tương lai thời điểm ta diệt trừ hắn, lưu cho hắn một con đường sống là được!
Mục Tiên Thiên khoát tay nói:
*****
- Ý ta đã quyết, cứ định Đế hiệu là Tiên Thiên Đại Đế, việc này không bàn nữa!
Chung Nhạc chắp tay tán thưởng:
- Bệ hạ thánh minh!
Trong lòng Tử Quang Quân Vương lại là nộ hỏa ngập trời, suýt chút nữa nhảy dựng lên nổi giận quát gian nịnh. Bất quá, nghĩ tới vừa rồi Chung Nhạc đã giúp đỡ chính mình, chỉ đành áp chế xuống:
- Cái tên này giỏi cầm quân đánh trận như vậy, hơn nữa trí kế vô song, tại sao lại luôn diễn xuất một bộ gian thần như vậy? Hắn rõ ràng là muốn đặt Bệ hạ lên trên lửa nướng a!
Tử Quang Quân Vương trấn định lại tâm thần, hỏi:
- Bệ hạ có mười phần nắm chắc thắng được Đế Minh Thiên Đế không?
- Mười phần nắm chắc?
Mục Tiên Thiên lạnh nhạt nói:
- Thật ra, tại một khắc ta dự định tranh đoạt bảo vị Thiên Đế kia trở đi, Đế Minh liền đã thất bại rồi. Tử Quân, Dịch Quân không cần lo lắng! Trận chiến mười ngày sau, hắn hẳn phải thua không thể nghi ngờ. Các ngươi yên tâm! Mười ngày sau tự sẽ thấy bản lĩnh chân chính của ta!
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn, suy tư vì sao Mục Tiên Thiên lại tràn ngập lòng tin như vậy. Mục Tiên Thiên vừa mới thành Đế không bao lâu, mà Đế Minh là tồn tại đã thành Đế hai ba vạn năm rồi. Hơn nữa, Đế Minh hẳn là có thể trong nửa năm này mở ra Bí cảnh thứ bảy. Rốt cuộc là tiền vốn gì có thể khiến cho Mục Tiên Thiên có át chủ bài như vậy?
- Đế Minh cho rằng đã tìm được tử huyệt của ta, đã tìm được nhược điểm của ta...
Mục Tiên Thiên chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên Ma quang, cười lạnh nói:
- Hắn lại không biết cái mà hắn tìm được là thứ mà ta muốn cho hắn tìm được. Nhược điểm của ta, căn bản không ở trong tòa Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn hắn tìm được kia!
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Thiên Đình, trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc:
- Thỏ khôn có ba hang! Ta không chỉ là thỏ khôn, ta là hồ ly! Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã sai rồi! Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn, mặc dù đúng là địa phương sinh ra ta, nhưng tòa Thánh địa Huyền Tẫn mà hắn tìm được kia... Ha hả...
- Chẳng lẽ Tử Quang đã giúp hắn lập kế hoạch, lừa gạt Đế Minh Thiên Đế đi tìm Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn rồi sao?
Chung Nhạc lập tức nhìn về phía Tử Quang Quân Vương, nào ngờ trên mặt Tử Quang Quân Vương cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ, ánh mắt có chút mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết chuyện tình Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn.
Mục Tiên Thiên cười ha hả, cất bước đi về phía Thiên Hà bên ngoài Thiên Đình, thản nhiên nói:
- Dịch Quân, Tử Quân, mười ngày sau, các ngươi đánh hạ Thiên Đình cho ta!
o0o
Vũ trụ Cổ lão, Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn...
Thần Vũ Uy Vương và Lục Phụ Thần đã thôi động sáu kiện Đế binh, bày bố Lục Tuyệt Trận, cắt đứt Lục Đạo, ngăn cách Luân Hồi.
Ba mươi năm qua, sáu vị tồn tại cảnh giới Đế Quân Đại viên mãn Lục Phụ Thần này đã chế tạo nơi này thành một mảnh tuyệt địa.
- Tiên Thiên Thần Ma do thiên địa sinh ra rất khó bị giết chết. Tiên Thiên Thần Ma sản sinh ra trong bất luận một tòa Thánh địa nào, đều nhất định phải chưởng khống tòa Thánh địa đó trong tay chính mình. Bằng không, cho dù có giết chết Tiên Thiên Thần Ma, cũng sẽ mượn đại đạo từ trong Tiên Thiên Thánh Địa phục sinh!
Thân thể to lớn của Thần Vũ Uy Vương đứng bên ngoài Thánh địa Huyền Tẫn, thanh âm chấn động như sấm, nói:
- Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn không thể giết chết sạch sẽ toàn bộ Tiên Thiên Thần Ma, chính là vì rất nhiều tồn tại cổ lão đã giấu đi Tiên Thiên Thánh Địa của chính mình, khiến cho hắn tìm không được. Mà hiện tại, Thánh địa Huyền Tẫn của Mục Tiên Thiên đã bị chúng ta chưởng khống, phôi thai sinh ra mẫu thể hắn đã rơi vào trong Lục Tuyệt Trận, đoạn Lục Đạo tuyệt Luân Hồi, khiến cho hắn không có khả năng mượn đại đạo thiên địa phục sinh! Đây chính là kế tuyệt hậu!
Sáu vị Phụ Thần mỗi người đứng dưới một kiện Đế binh, nhìn chằm chằm Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn. Chỉ thấy tòa Thánh địa này giống như một tòa Huyền Tẫn Chi Môn vậy, tĩnh mịch mà không lường được, nhìn xuống phía dưới, đen không thấy đáy. Mà hai bên Huyền Tẫn Chi Môn, một bên thần thánh, là do Tiên Thiên Thần Đạo biến thành, một bên giống như Ma vực, chính là Tiên Thiên Ma Đạo biến thành.
- Tòa Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn này Thần Ma cân bằng, khó trách có thể đản sinh ra tồn tại Thần Ma một thể!
Thượng Phụ Công trầm giọng nói:
- Bất quá, ta vẫn cảm giác có chút kỳ quái! Mặc dù Mục Tiên Thiên ẩn giấu Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn rất kín, nhưng tựa hồ cũng không quá kín, có thể có mờ ám gì không?
Thần Vũ Uy Vương cười hắc hắc, nói:
- Ta sưu tầm mấy chục năm, hơn nữa còn cầu kiến Tiên Thiên Tà Đế, lúc này mới đạt được dấu vết tơ nhện, tìm tới đây, há lại sẽ sai lầm? Thượng Phụ Công, ngươi có chút quá cẩn thận rồi!
- Cẩn thận lái được thuyền vạn năm!
Thiếu Phụ Công nói:
- Ta cảm thấy vẫn là phải kiểm tra một lần nữa thì tốt hơn. Đạo Phụ Công, ngươi có nhìn ra địa phương nào không đúng không?
Đạo Phụ Công lắc đầu, nói:
- Tòa Thánh địa này là do Tiên Thiên Thần Đạo và Tiên Thiên Ma Đạo thuần túy cấu thành, ta không nhìn ra có chỗ nào không đúng!
- Bật Phụ Công, thân pháp ngươi nhanh nhất, không bằng ngươi tiến vào trong Huyền Tẫn Chi Môn, nhìn một chút xem địa phương Mục Tiên Thiên sinh ra có ở trong đó không?
Thượng Phụ Công nói:
- Ngươi phải cẩn thận! Trong đó nói không chừng có bố trí của Mục Tiên Thiên!
Bật Phụ Công mỉm cười, nói:
- Yên tâm! Năm xưa Mục Tiên Thiên là tu vi gì? Có thể bày bố cấm chế mạnh tới đâu? Ta đi một chút sẽ trở lại!
Hắn phóng người bay lên, rơi vào trong cánh cửa hình thái Huyền Tẫn, không ngừng thâm nhập về phía bóng tối.
Lần này đích thân xuống tìm kiếm mới biết không tầm thường. Thánh địa Huyền Tẫn này vậy mà sâu không thấy đáy. Với tốc độ của hắn, phi hành xuống dưới không biết bao lâu vẫn không nhìn thấy dưới đáy Thánh địa Huyền Tẫn, địa phương sinh ra Mục Tiên Thiên.
Trong lòng Bật Phụ Công có chút lo lắng, nhưng vẫn tiếp tục chui xuống. Một lúc lâu sau, phía trước đột nhiên có quang mang truyền tới. Trong lòng hắn không khỏi vui vẻ:
- Xem ra đã tới địa phương Mục Tiên Thiên sinh ra rồi!
Quang mang phía trước càng lúc càng sáng ngời, hiện ra một mảnh thiên địa. Bật Phụ Công bay vào trong quầng sáng kia, đột nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, nhất thời rơi vào trong phiến thiên địa kia.
Hắn đảo mắt quan sát bốn phía, trong lòng không khỏi đại chấn, ngây người như tượng.
← Ch. 1125 | Ch. 1127 → |