Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0967

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0967: H.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Sát biên giới Thế Ngoại Chi Địa, mấy trăm ngàn Thần Ma Phục Hy đứng ở bên bờ, ngơ ngác nhìn một màn này.

Chung Nhạc phảng phất như một gã Cự nhân không biết mệt mỏi, một lần lại một lần vung Thần đao lên. Qua không bao lâu, hắn rốt cuộc lại c.h.é.ɱ xuống cái đầu của Phong Chấn Lão tổ. Hắn sử dụng chính là Trảm Đạo, c.h.é.ɱ hết toàn bộ đại đạo thế gian, chỉ cần có đạo có thể giải, có hoa văn Đồ đằng có thể nhìn, đều sẽ có thể c.h.é.ɱ xuống.

Nhục thân Phong Chấn Lão tổ đã bị Đế tử Phục Thương phong ấn, Nguyên thần đã bị trấn áp. Nhưng cho dù vậy, nhục thân của hắn cũng vẫn cường đại không gì sánh được. Mỗi một lần Tiên Thiên Thần Đao c.h.é.ɱ xuống, đều chấn cho huyết nhục cánh tay Chung Nhạc n.Ổ †.u.ᥒ.g, hổ khẩu bạo liệt.

Nhưng cho dù là nhục thân Đế cấp cũng không ngăn được Trảm Đạo. Thanh đao trong tay hắn, là Tiên Thiên Thần Đao cấp Đế Quân.

Chung Nhạc càng c.h.é.ɱ lại càng thông thạo. Mỗi một lần hạ đao đều là trực tiếp chặt đứt hoa văn đại đạo của Phong Chấn, cắt vào huyết nhục của hắn, chặt đứt bắp thịt của hắn, chặt đứt gân màng giữa những khúc xương cốt của hắn. Đao của hắn càng lúc càng sắc bén, một lần so với một lần c.h.é.ɱ càng sâu hơn, số lần xuất đao để c.h.é.ɱ đứt đầu của Phong Chấn Lão tổ càng lúc càng ít dần.

Mấy canh giờ sau, hắn đã c.h.é.ɱ đứt mấy trăm cái đầu của Phong Chấn Lão tổ. Mọc ra một cái, c.h.é.ɱ đứt một cái, tựa hồ không hề biết mệt mỏi, không hề có một tia thương hại. Hắn chỉ có một mục đích, đó chính là c.h.é.ɱ ©.h.ế.† Phong Chấn Lão tổ, ngay trước mặt của toàn bộ Thần Ma Phục Hy Thế Ngoại Chi Địa, tươi sống c.h.é.ɱ ©.h.ế.† gã phản đồ của Phục Hy Thần Tộc này.

Khóe mắt Phục Mi không ngừng run rẩy. Tuy Phong Chấn là Đế, nhưng Bất Tử Chi Thân cũng không có khả năng vô hạn sử dụng. Nếu đầu bị c.h.é.ɱ xuống quá nhiều lần, Bất Tử Chi Thân sẽ có khả năng mất đi hiệu lực. Đương nhiên, Bất Tử Chi Thân của tồn tại Đế cấp cực kỳ cường đại, mặc cho Chung Nhạc c.h.é.ɱ xuống như vậy, cũng cần phải c.h.é.ɱ tới mấy trăm năm, sợ rằng mới có thể c.h.é.ɱ ©.h.ế.† được Phong Chấn.

Chỉ là tình huống hiện tại bất đồng. Phong Chấn đang bị trấn áp. Có một tồn tại Đế cấp giống như quái vật vậy đang cưỡi trên người hắn, trấn áp nhục thân và Nguyên thần hắn. Chung Nhạc c.h.é.ɱ đứt đầu của hắn, nhưng thật ra là ngay cả đầu của Nguyên thần hắn cũng cùng một chỗ c.h.é.ɱ đứt.

Nguyên thần cũng có thể tu thành Bất Tử Chi Thân. Phong Chấn quả thật đã làm được điểm này. Nhưng Bất Tử Nguyên Thần cần tiêu hao càng nhiều năng lượng hơn. Chung Nhạc không ngừng c.h.é.ɱ đầu như vậy, sợ rằng không tới hai năm, sẽ có thể tươi sống c.h.é.ɱ ©.h.ế.† vị tồn tại Đế cấp Phong Chấn Lão tổ này.

Hơn nữa, càng thêm nguy hiểm chính là, phần †.h.â.ᥒ †.h.ể Phong Chấn từ cái đầu trở xuống đang ở trong tầng tầng phong ấn. Phong ấn đang ăn mòn lực lượng của hắn, tốc độ ăn mòn so với Chung Nhạc c.h.é.ɱ đầu thậm chí còn nhanh hơn. Nói cách khác, Chung Nhạc c.h.é.ɱ ©.h.ế.† tôn Đế Thượng Cổ Phong Chấn Lão tổ này, thời gian cần thiết so với tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều.

Không chỉ như vậy, Phục Mi Lão tổ còn có thể nhìn ra được, mỗi một lần Chung Nhạc xuất đao, đao thế so với lần trước đều hoàn mỹ hơn, uy lực cũng càng mạnh hơn, đao quang càng sáng ngời hơn. Hắn đang nhanh chóng tiến bộ! C.h.é.ɱ đầu một tôn Đế, mỗi một lần xuất đao đối với hắn đều là khảo nghiệm, cho nên hắn đang nhanh chóng tiến bộ, hoàn thiện thần thông đao pháp của chính mình.

Loại tiến bộ đáng sợ này, khiến cho hắn có thể trong thời gian càng ngắn ngủi c.h.é.ɱ ©.h.ế.† nhục thân và Nguyên thần của Phong Chấn. Tiếp tục như vậy nữa, Phong Chấn hẳn phải ©.h.ế.† không thể nghi ngờ!

- Vô Kỵ tiểu hữu, vì cái gì?

Một lão giả Phục Hy Thần Tộc Tộc cao giọng hỏi. Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục giơ đao, bổ xuống cái đầu của Phong Chấn Lão tổ. Huyết nhục nơi cổ Phong Chấn Lão tổ nhúc nhích, lại mọc ra một cái đầu khác, tiếp theo lại là đao quang c.h.é.ɱ xuống.

- Đây là đang h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h!

Một gã Thần Ma Phục Hy run giọng nói:

- Chấp pháp h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h trước mặt tất cả mọi người!

Trong Thế Ngoại Chi Địa một mảnh trầm mặc. Ngay trước mặt của vô số Phục Hy Thế Ngoại Chi Địa bọn họ chấp pháp h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h, c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ Phong Chấn Lão tổ. Đây là to gan lớn mật tới mức nào, cuồng vọng thô bạo tới mức nào? Đây quả thật là xem bọn họ như không hề tồn tại!

Nhưng Chung Nhạc lại hết lần này tới lần khác cứ làm như vậy, ở ngay trước mặt bọn họ một lần lại một lần c.h.é.ɱ đứt đầu của Phong Chấn Lão tổ, không có một chút nương tay, quả thật chính là trái tim cứng rắn như thiết thạch.

- Vô Kỵ tiểu hữu, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy?

Một nàng nữ tử Phục Hy rơi lệ, run giọng nói:

- Hắn là một lão nhân a!

Một gã Thần Ma Phục Hy lớn tiếng nói:

- Hiếu Vô Kỵ, khi dễ lão nhân tính là bản lĩnh gì? Ngươi có dám đi ra đại chiến với ta ba trăm hiệp không?

Sắc mặt Chung Nhạc không chút thay đổi, mắt điếc tai ngơ, một lần lại một lần c.h.é.ɱ xuống. Trảm Đạo đang trở nên càng lúc càng hoàn mỹ. Lúc trước, hắn phải cần trên vạn đao mới có thể chặt xuống cái đầu của Phong Chấn Lão tổ, hiện tại hắn chỉ cần hơn ngàn đao.

- Phục Mi Lão tổ, mau cứu Phong Chấn Lão tổ a!

Đám Thần Ma Phục Hy bên bờ nhao nhao quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.

Cơ nhục trên mặt Phục Mi Lão tổ không ngừng run rẩy, nhìn về phía đạo thân ảnh đáng sợ đang ẩn giấu bên trong phong ấn, đột nhiên trầm giọng nói:

- Toàn bộ Tộc lão cùng ta xuất kích, sẽ có thể địch lại vị tồn tại này, cứu ra Phong Chấn! Kẻ nào nguyện ý liên thủ với ta?

Trăm vạn Thần Ma Phục Hy bên bờ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có người lặng yên không một tiếng động lui về phía sau. Tiếp theo, đám người lui về phía sau càng lúc càng nhiều, chỉ còn lại rải rác một vài vị Tộc lão là đứng yên ở nơi đó. Đám Tộc lão ít ỏi còn lại này chần chờ một chút, cuối cùng cũng lui về phía sau. Chỉ còn lại có Phục Mi Lão tổ vẫn như cũ đứng ở trên bảo thuyền.

- Các ngươi...

Phục Mi Lão tổ giận tím mặt, quát mắng:

- Sao không có nửa điểm tâm huyết nào? Mau lấy ra đảm thức, đi liều mạng với hắn, cùng lắm thì ©.h.ế.† ở nơi này mà thôi!

Đám Thần Ma Phục Hy kia lui về phía sau càng nhanh hơn. Phục Mi Lão tổ giận quá hóa cười, đột nhiên nhìn thấy Phong Kỷ Khai, ánh mắt sáng lên, cao giọng nói:

- Tộc trưởng, ngoại địch trước mặt, bắt giữ Phong Chấn Lão tổ c.h.é.ɱ đầu thị uy trước mặt mọi người. Ngươi thân là Tộc trưởng, phải làm gương mẫu, xung phong đi đầu a!

Phong Kỷ Khai ngẩng đầu uống rượu, không chút hứng thú, lắc đầu nói:

*****

- Các ngươi lúc nào xem ta là một Tộc trưởng? Hắc hắc... ta chẳng qua chỉ là một con rối bị các ngươi giam cầm mà thôi. Hiện tại tới lúc liều mạng mới nghĩ tới ta?

Ngữ khí hắn tràn ngập châm chọc, nói:

- Ta chưa từng rời khỏi Thế Ngoại Chi Địa, chưa từng c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ qua, ta có thể địch nổi tồn tại đáng sợ như vậy sao? Lão tổ, các ngươi mới là Tộc trưởng chân chính, sao lại không xung phong đi đầu một lần? Nếu ngươi chủ động xuất kích, ta nghĩ chúng ta vẫn là có can đảm cùng ngươi c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, cùng một chỗ xông lên a!

Cặp mày Phục Mi Lão tổ nhíu chặt, nghĩ muốn xông lên phía trước, nhưng lại lo lắng sau khi chính mình xông lên, Phong Kỷ Khai sẽ không xông lên theo, đám Thần Ma Phục Hy còn lại cũng không xông lên theo. Nếu là như thế, chính mình chẳng phải là sẽ nguy hiểm rồi sao? Tới lúc đó, nói không chừng bị áp ở nơi đó c.h.é.ɱ đầu, sẽ có thêm một cái chính mình. Bởi vì cứu lão già Phong Chấn kia, có đáng để cho chính mình mạo hiểm như vậy không?

Không biết, chính là khiến cho người ta sợ hãi nhất. Con quái vật đáng sợ ẩn giấu bên trong phong ấn kia vẫn luôn chưa từng lộ mặt ra, đây mới là k.h.ủ.ᥒ.g b.ố nhất. Hắn không biết thực lực con quái vật này đến cùng cường hãn thế nào, cao hơn chính mình bao nhiêu.

- Phong Chấn đã già rồi, không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa. Cần gì vì một lão già sắp ©.h.ế.†, mà đi liều tính mạng của chính mình chứ?

Phục Mi Lão tổ vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có chút yên tâm thoải mái:

- Con quái vật này tuyệt không dám g.ï.ế.✝ ra phong ấn! Nếu hắn g.ï.ế.✝ ra phong ấn, đám người Phong Kỷ Khai, Phục Bảo Thụy liền sẽ bởi vì tính mạng của bản thân mà không thể không tử chiến. Cộng thêm ta, hắn tuyệt đối chống đỡ không nổi... Nếu đã có thể bảo toàn bản thân, vậy thì không cần thiết phải vì Phong Chấn mà mạo hiểm rồi!

Chung Nhạc giống như là một gã đao phủ vậy, vẫn như cũ còn đang h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h, vẫn còn đang tiếp tục c.h.é.ɱ đầu. Phía dưới, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ đã chồng chất như núi. Mấy tháng trời qua, hắn đã c.h.é.ɱ đứt vô số cái đầu. Từng cái từng cái đầu bị chặt rơi, lăn xuống, chồng chất cùng một chỗ.

Đao của hắn càng lúc càng nhanh hơn, Trảm Đạo càng lúc càng hoàn mỹ, lực lượng cũng càng lúc càng cường đại hơn. Hiện tại, hắn chỉ cần hai mươi đao đã có thể chặt đứt cái đầu của Phong Chấn Lão tổ.

Dĩ nhiên, cũng có nguyên nhân là Bất Tử Chi Thân của Phong Chấn Lão tổ đã không bằng trước đây, nhưng càng nhiều chính là thần thông đao pháp của hắn đã nhanh chóng tinh tiến, c.h.é.ɱ đầu cũng càng dễ dàng hơn.

Mấu chốt nhất chính là, tại thời điểm c.h.é.ɱ đầu của tôn Đế Phong Chấn Lão tổ này, hắn có một loại hiểu ra, lý giải đối với đại đạo càng sâu hơn, đạo hạnh cũng đang nhanh chóng tiến bộ, hàng rào cảnh giới Chân Thần trở nên càng lúc càng đạm bạc, mỏng như tờ giấy, một bước có thể xuyên qua.

Rốt cuộc, một đao của hắn rơi xuống, phần cổ của Phong Chấn Lão tổ bắt đầu có m.á.∪ tươi chảy ra. Đây là dấu hiệu Bất Tử Chi Thân của Phong Chấn Lão tổ sắp sửa sụp đổ.

Lúc trước, Chung Nhạc đã c.h.é.ɱ vô số cái đầu của hắn, nhưng thủy chung cũng không có một chút m.á.∪ tươi nào chảy ra. Mà hiện tại đã có m.á.∪ tươi chảy ra, chính là một sự tiến bộ thật lớn, nói rõ Bất Tử Nguyên Thần và Bất Tử Nhục Thân của hắn đã bắt đầu bị phá.

Chung Nhạc tiếp tục quơ đao, một lần lại một lần quơ đao. Mấy đao c.h.é.ɱ xuống, cái đầu thật lớn ngã nhào trên mặt đất. Cái đầu mới của Phong Chấn Lão tổ mọc ra, diễn sinh cực kỳ chậm rãi. Chung Nhạc đợi cái đầu này mọc xong, một lần nữa quơ đao c.h.é.ɱ xuống. Không tới mười đao, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ đã bị c.h.é.ɱ rơi. Lần này, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ diễn sinh càng chậm chạp hơn.

Phục Mi Lão tổ lộ ra thần sắc không đành lòng. Lão hữu của hắn rốt cuộc phải ©.h.ế.†, sắp ©.h.ế.† trong tay một tên Thiên Thần nho nhỏ. Vị tồn tại năm xưa oai phong một cõi này, hiện tại lại bị h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h c.h.é.ɱ đầu ngay trước mặt bọn hậu bối, lúc này hắn đã dầu hết đèn tắt.

- Bày trận!

Phục Mi Lão tổ lớn tiếng quát lên, trăm vạn Thần Ma Phục Hy sau lưng hắn cấu thành một tòa đại trận, nghiêm túc chuẩn bị.

Đao quang c.h.é.ɱ xuống, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ rơi xuống, Đế huyết điên cuồng tuôn trào, m.á.∪ chảy giống như thác nước lớn đổ xuống vậy.

Một đao này rơi xuống, †.h.â.ᥒ †.h.ể Chung Nhạc đại chấn, cảm thấy tám đạo của bản thân viên mãn, hàng rào cảnh giới dễ dàng đột phá, Chân Thần đã thành.

Đế ©.h.ế.†, Chân Thần thành tựu! Đầu của Phong Chấn Lão tổ đã khiến cho hắn thành tựu Chân Thần!

Chung Nhạc nhíu mày, thu đao chắp trong tay.

- Hình tất! Tặc đã c.h.é.ɱ đầu!

Hắn giống như một kẻ h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h vậy, thanh âm vang vọng chấn động, tuyên bố h.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h kết thúc.

Qua một lúc lâu sau, m.á.∪ tươi của Phong Chấn Lão tổ chảy hết, tinh khí Nguyên thần của tôn Đế cổ lão này bắt đầu xói mòn, lan tràn ra bốn phía. Đại đạo bắt đầu héo rũ, nhục thân bị phong ấn ăn mòn, bắt đầu mục nát.

Chung Nhạc giơ chân lên, một cước đá lên trên cỗ nhục thân không đầu kia, đá cỗ †.h.i †.h.ể này vào trong tầng tầng phong ấn. Nhục thân và Nguyên thần của Phong Chấn Lão tổ bị xoắn cho vỡ nát.

Hồn Đôn Vũ từ đầu tới cuối vẫn luôn ghi chép một màn này vào trong tấm gương, chứng kiến toàn bộ quá trình Chung Nhạc dùng vô số đao c.h.é.ɱ ©.h.ế.† một tôn Đế.

Chiếc thuyền dài phiêu động, chuyển hướng, lái vào trong tầng tầng phong ấn.

Phục Mi Lão tổ hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm trọng:

- Ngươi không phải là Hiếu Vô Kỵ! Tiểu bối, ngươi rốt cuộc là ai? Vị tồn tại phía sau ngươi kia là ai? Ngươi có dám lưu lại danh hào hay không?

Trên chiếc thuyền dài, Chung Nhạc quay đầu lại, lạnh nhạt cười một tiếng:

- Tại hạ là tọa hạ Tiên Thiên Đế Quân của Tiên Thiên Cung, Dịch Phong, thân là Tả Quân Vương của Tiên Thiên Cung, mọi người gọi là Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh. Gặp qua Phục Mi Lão tổ!

- Dịch Phong? Dịch Quân Vương? Dịch tiên sinh?

Khóe mắt Phục Mi Lão tổ nhảy lên một cái, gật đầu nói:

- Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Cũng nhớ kỹ Tiên Thiên Cung Tiên Thiên Đế Quân rồi! Mối nhục ngày hôm nay, ngày khác tất sẽ hồi báo!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, quơ quơ Tiên Thiên Thần Đao trong tay, trở tay cắm vào trong quang luân đang xoay chuyển sau đầu, thản nhiên nói:

- Ngươi không cần tới tìm ta, ta sẽ tới tìm ngươi! Ngươi rửa sạch cổ chờ ta, lần sau g.ï.ế.✝ ngươi, ta cũng không cần nhiều đao như vậy!

Chương (1-1489)