Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0641

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0641: Lão tổ sáng suốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Sau tiếng nổ, nước sông bắn tung tóe ra chung quanh, nước sông quanh người Bạch Tiểu Thuần biến mất, cũng không còn thứ gì ngăn cản tầm mắt của hắn, hắn nhìn lên bầu trời, hắn nhìn thấy lão tổ Bạch gia gần như cuồng bạo.

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn ràng, hắn hiểu nếu vừa rồi không được tiểu ô quy nhắc nhở, bản thân hắn nhất định phải ©.h.ế.†, cho dù có tiểu ô quy nhắc nhở, nếu không phải có Cự Q.∪.ỷ Vương trong tay, bản thân hắn vốn trọng thương, hiện tại hắn còn trọng thương nặng hơn trước.

Vừa rồi là lão tổ Bạch gia oanh kích, hắn muốn tìm bản thể Cự Q.∪.ỷ Vương, vừa lúc đi ngang qua đây, nhận được truyền âm của người Bạch gia, hắn nhớ tới Bạch Hạo đáng giận vì thế muốn một tát chụp ©.h.ế.†.

Hắn không nghĩ tới một đoàn toàn lực của mình không thể chụp ©.h.ế.† Bạch Tiểu Thuần!!

Làm cho lão tổ Bạch gia giật mình chính là người ngăn cản trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đó là Cự Q.∪.ỷ Vương bị Bạch Tiểu Thuần dùng làm tấm thuẫn.

- Hắn là...

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia nhìnCự Q.∪.ỷ Vương, đột nhiên †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn run rẩy, khí tức của hắn trở nên hỗn loạn, hai mắt bộc phát hào quang chưa từng có, có cảm giác như người vừa tìm được đường sống trong cõi ©.h.ế.†, vào lúc tuyệt vọng nhìn thấy hy vọng.

- Hắn là... Hắn là...

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia nghẹn ngào, hắn run rẩy sau đó ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười của hắn truyền khắp thành Cự Q.∪.ỷ, thậm chí hắn cười to mang theo cuồng hỉ, đắc ý, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động, ánh mắt Cự Q.∪.ỷ Vương trước mặt hắn ảm đạm nhưng không có thất thố như Bạch Tiểu Thuần, mà là vô cùng bình tĩnh, hắn hiểu được mình phải ©.h.ế.†.

- Trời không diệt Bạch gia ta, hặc hặc, trời không diệt Bạch gia!!

- Cự Q.∪.ỷ Vương, lão phu không ngờ ngươi lại ở chỗ này.

Lão tổ Bạch gia kích động cười to, †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn run rẩy không ngừng, thậm chí sắc đỏ rực, có thể thấy hắn kích động cỡ nào. Bởi vì mấy canh giờ trước với hắn mà nói là thời gian khủng hoảng, hắn không chỉ hối hận một lần nhưng vô dụng, vừa nghĩ tới trò chơi của Cự Q.∪.ỷ Vương, hắn lại sợ hãi tới cực hạn, hắn khả năng mình tìm được Cự Q.∪.ỷ Vương gần như không có, cho dù thật sự tìm được, lấy thủ đoạn an bài của Cự Q.∪.ỷ Vương nhất định có thể vượt qua thời gian ba tháng.

Hắn đã tuyệt vọng, lúc tuyệt vọng liền điên cuồng, đối mặt Bạch Hạo liền hạ tử thủ, căn bản không lo lắng chuyện chuyển thế. Cho dù thế nào hắn nằm mơ cũng không ngờ vào lúc mình lâm vào tuyệt lộ lại nhìn thấy ánh rạng đông, hắn lại tìm được Cự Q.∪.ỷ Vương, vả lại Cự Q.∪.ỷ Vương trước mắt đã vô cùng suy yếu, đôi mắt hắn mang theo sát cơ như hóa thành thực chất, ánh mắt của hắn không phải nhìn Bạch Tiểu Thuần, mà là... Cự Q.∪.ỷ Vương!

Sau khi lão tổ Bạch gia lên tiếng, vào lúc đám người tộc trưởng Bạch gia đang đuổi theo dừng bước, bọn họ lập tức nhìn về phía lão tổ Bạch gia, bọn họ không ngừng hít khí lạnh, không dám tin nhìn lão đầu trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Hắn... Hắn là Cự Q.∪.ỷ Vương!!

- Trời ạ, Cự Q.∪.ỷ Vương lại trốn tới nơi này!

- Ta đã nói vì sao †.h.â.ᥒ †.h.ể người này q.∪.Á.ï ɗ.ị như thế, chịu đựng chúng ta nhiều lần oanh kích lại không sao... Thì ra hắn chính là Cự Q.∪.ỷ Vương!!

Chẳng những người Bạch gia kh.ï.ế.p sợ, lúc này người gia tộc khác và sáu đại quân đoàn và không ít thám tử têế lực khác trong thành Cự Q.∪.ỷ đều rung động, tất cả bọn họ đều nhìn sang Cự Q.∪.ỷ Vương, có không ít người chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, chú ý tới bàn tay Bạch Tiểu Thuần đang bóp cổ Cự Q.∪.ỷ Vương, hiển nhiên Cự Q.∪.ỷ Vương đã biến thành tù binh của hắn.

Cảnh này làm nhiều người rung động.

- Không có khả năng, đó là Bạch Hạo? Hắn... Hắn bắt Cự Q.∪.ỷ Vương?

- Bạch Hạo quá mạnh mẽ, hắn... Hắn có thể bắt Cự Q.∪.ỷ Vương! Tất cả mọi người đang tìm bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương lại nằm trong tay hắn.

- Trời ạ, lúc trước ta còn xem thường Bạch Hạo, gia hỏa này quá lợi hại, không ngờ hắn bưu hãn như thế, lần này hắn sẽ danh chấn tám phương.

Từng tiếng hít khí lạnh vang lên, lúc không ít người biết tin tức liền kinh ngạc, sau này người thành Cự đều biết. Bạch Hạo bắt Cự Q.∪.ỷ Vương!!

- Bạch Hạo... Lòng dạ độc ác, lục thân không nhận, hung tàn ác độc, bắt phụ thân của mình còn không nói, bắt giữ Cự Q.∪.ỷ Vương!!

Có thể nói Bạch Tiểu Thuần chính là danh nhân toàn thành!

Chẳng qua lần này không phải như Bạch Tiểu Thuần mong muốn, †.h.â.ᥒ †.h.ể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, ánh mắt đỏ rực nhìn chung quanh, nội tâm hắn bất định, sắc mặt hắn âm trầm.

Cự Q.∪.ỷ Vương im lặng, từ đầu đến cuối không nói một lời, trong mắt hắn vô cùng bình tĩnh, thậm chí uy nghiêm đã biến mất lại xuất hiện lần nữa, dường như cho dù ©.h.ế.† cũng phải ©.h.ế.† có tôn nghiêm, chẳng qua hắn vô cùng tiếc nuối thì thào nhìn về một hướng xa xôi.

- Đáng tiếc, không thể chờ tới lúc Q.∪.ỷ Vương Hoa nở...

- Bạch Hạo, hiện tại ngươi có thể nới lỏng tay.

Cự Q.∪.ỷ Vương lên tiếng.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Bạch Tiểu Thuần lo lắng, lão tổ Thiên Nhân Bạch gia trên không trung đang nâng tay phải lên, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện thần thái tàn nhẫn, hắn quát lớn.

- Lão tổ sáng suốt, đã sớm tính ra lão tặc Cự Q.∪.ỷ có hậu thủ, Hạo nhi may mắn không làm nhục mệnh, tuân theo lão tổ phân phó, chịu nhục, không tiếc sai người nói ta mưu phản Bạch gia, cuối cùng đã lấy được tín nhiệm của Cự Q.∪.ỷ Vương, ta đã hoàn thành nhiệm vụ bắt sống Cự Q.∪.ỷ Vương!

- Hạo nhi muốn tự tay hiến lão tặc Cự Q.∪.ỷ cho lão tổ, Chúc lão tổ huy hoàng chống trời, Bạch gia ta vĩnh hằng vạn năm.

Bạch Tiểu Thuần quát lớn truyền khắp toàn thành, Cự Q.∪.ỷ Vương đắng chát, tộc trưởng Bạch gia há hốc mồm, những người khác nghẹn họng nhin trân trối, bọn họ không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tới gần lão tổ Bạch gia, bộ dạng kích động như muốn hiến Cự Q.∪.ỷ Vương cho lão tổ.

Ngay cả lão tổ Bạch gia cũng bị lời Bạch Tiểu Thuầ làm sửng sốt, cũng không suy nghĩ việc khác, thật sự do Bạch Tiểu Thuần nói quá đúng lúc, như vẽ rồng điểm mắt, không ai có thể bắt bẻ gì cả.

Hắn mang tất cả công lao đẩy lên người lão tổ Bạch gia, thậm chí chỉ cần lão tổ Bạch gia lên tiếng thì thuận lý thành chương chiếm cứ phần công lao này, dùng công lao này có thể tranh đoạt vương vị, từ đó chiếm lấy ưu thế rõ ràng, trong đầu xuất hiện ý niệm như thế, hai mắt lão tổ Bạch gia lóe sáng.

- Bạch Hạo này... Có chút thú vị.

Trên mặt lão tổ Bạch gia xuất hiện nụ cười vui vẻ, hắn đang muốn nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần nhu thuận đang tới gần.

Vào lúc này lại có... Dị biến sinh ra!

Chương (1-1592)