Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0636

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0636: Trò chơi của Cự Q.∪.ỷ Vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

- Cự Q.∪.ỷ Vương, bí mật của ngươi đã bại lộ, công pháp của ngươi thiếu hụt trí mạng, ngươi đang rơi vào thời điểm suy biến kỳ, mặc dù chúng ta không tính ra là lúc nà nhưng trước mắt ngươi đang lâm vào cảnh suy biến kỳ, chịu ©.h.ế.† đi.

- Cự Q.∪.ỷ Vương, lão phu chờ đợi ngày hôm nay đã thật lâu, hôm nay, ngươi hẳn phải ©.h.ế.† không thể nghi ngờ!!

Ba đại lão tổ Thiên Nhân dùng lời lẽ sắc bén như đao, trực tiếp xuyên qua hư không, từng cột sáng đánh thẳng vào pho tượng cự q.∪.ỷ.

Oanh oanh oanh!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, pho tượng cự q.∪.ỷ không thể thừa nhận, lập tức xuất hiện khe hở, vương cung sụp đổ hóa thành vô số khối vụn, ngay sau đó một thân ảnh mặc tử kim mãng long bào và đội vương miện xuất hiện.

Nhìn như trung niên nhưng thần sắc không giận tự uy, trên người sinh ra khí tức kinh người, chính là Cự Q.∪.ỷ Vương!

- Rốt cuộc các ngươi cũng nhảy ra.

Cự Q.∪.ỷ Vương đứng giữa bầu trời, nhìnlão tổ Thiên Nhân của ba đại gia tộc và sáu Thiên Hầu, ánh mắt của hắn không mang theo chút bối rối nào, ngược lại còn nở nụ cười làm người ta khó hiểu, thậm chí sau lưng nụ cười là tự tin nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay.

- Bổn vương không rõ vì sao các ngươi làm phản, dứt khoát chờ các ngươi nhảy ra sau đó †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.†, hiện tại, cuối cùng thật đáng tiếc, bổn vương sớm chơi chán trò này, các ngươi nên kết thúc.

Cự Q.∪.ỷ Vương mỉm cười nhưng trong lời nói mang theo khí tức cực mạnh, lão tổ Thiên Nhân của ba đại gia tộc biến sắc.

Bọn họ không có đường lui, lúc này ba người nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt bấm niệm pháp quyết đánh tới.

- Mộc giới phong sát!!

Ba người rống to, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện vòng xoáy, trong vòng xoáy vô số oan hồn hàng lâm!

Tất cả hồn đều là Mộc thuộc tính, không ngờ đám oan hồn Mộc thuộc tính lại tự bạo, trong tiếng nổ vang, toàn bộ thành Cự Q.∪.ỷ như bị phong ấn, bị lực lượng mộc thuộc tính khống chế.

Tại khu vực mộc thuộc tính nồng đậm, Cự Q.∪.ỷ Vương bộc phát khí thế cực kỳ khinh người giống như tuyết gặp nước sôi, bộ dạng bất đắc dĩ.

- Mộc lực khắc chế, Cự Q.∪.ỷ Vương, ngươi đang trong tình trạng suy biến kỳ, lại bị khắc chế, ta xem ngươi làm sao ngăn cản?

Lão tổ Bạch gia cười to, †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn bay tới gần Cự Q.∪.ỷ Vương, lão tổ Trần gia cùng Thái gia đằng đằng sát khí phóng tới Cự Q.∪.ỷ Vương.

Cự Q.∪.ỷ Vương vô cùng bình thản, cho dù khí thế và tu vi của hắn bị mộc lực khắc chế, biểu hêện không còn cảnh giới Bán Thần, đã rơi xuống cảnh giới Thiên Nhân, thậm chí tốc độ giảm xuống, dường như không bao lâu sau sẽ rơi xuống Nguyên Anh!

Hắn vẫn như cũ, thậm chí khóe miệng còn tươi cười tự tin, cảm giác như nhìn đám tiểu nhân vật, nụ cười này làm lão tổ ba đại gia tộc, sáu Thiên Hầu khẩn trương, cắn răng xung phong liều ©.h.ế.†.

Tiếng nổ mạnh ngập trời vang lên, một mình Cự Q.∪.ỷ Vương chiến ba Thiên Nhân, sáu nửa bước Thiên Nhân!

Trận đại chiến này tạo thành thanh thế mãnh liệt, oanh động thành Cự Q.∪.ỷ, tất cả người trong thành Cự Q.∪.ỷ vô cùng sợ hãi, lúc người ba đại gia tộc và sáu quân đoàn vào thành đã gây ra đại loạn.

Trong đó Bạch gia do tộc trưởng Bạch gia tự mình mang theo mấy vị tộc lão, mang theo sát ý điên cuồng chạy tới sông bảo vệ thành, cùng đi với bọn họ còn có tộc lão Thái gia.

- Bạch Hạo, trời cũng thay đổi, ta xem ngươi làm sao thoát khỏi kiếp nạn này.

Tộc trưởng Bạch gia vô cùng chờ mong, hắn chờ đợi ngày hôm nay đã rất lâu rồi, lúc cuối cùng có thể bỏ qua Cự Q.∪.ỷ Vương, hắn phai róc xương lóc thịt của Bạch Tiểu Thuần!

Lúc thành Cự Q.∪.ỷ đại loạn, trên bầu trời, lão tổ ba đại gia tộc và sáu Thiên Hầu đang c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ Cự Q.∪.ỷ Vương, không ngờ lại chấm dứt nhanh hơn dự kiến của bọn họ, từng tiếng thiên lôi nổ vang, Cự Q.∪.ỷ Vương phun một ngụm m.á.∪ tươi, †.h.â.ᥒ †.h.ể rút lui ra phía sau, tu vi của hắn đã sắp rơi xuống Nguyên Anh, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười tự tin, dường như đang giễu cợt tất cả mọi người, dường như hắn đã nhìn thấu chân tướng.

- Không đúng!!

Hiển nhiên chân tướng sẽ bị nhìn thấu nhanh thôi, nhất là lúc †.h.â.ᥒ †.h.ể Cự Q.∪.ỷ Vương biến thành hư ảo, ngón tay của hắn mơ hồ, lão tổ Bạch gia là người đầu tiên phát hiện dị thường, sắc mặt hắn biến hóa dữ dội.

- Hắn... Hắn là phân thân!!!

- ©.h.ế.† tiệt, hắn là phân thân, không phải bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương, đây là phân thân có thể tùy thời ném đi để bỏ chạy.

Sắc mặt lão tổ hai gia tộc khác run rẩy, bọn họ không nhìn thấy từ sớm, da đầu như muốn tróc ra.

- Không có khả năng, cường giả Bán Thần có thần niệm đặc thù cho nên không thể cầm giữa phân thân vượt qua Nguyên Anh kỳ, cảnh giới Bán Thần không phân thân, đây là định luật!

- Tại sao ngươi lại có phân thân, hơn nữa... Qua nhiều năm như thế, chúng ta không có phát hiện chút nào?

Chẳng những ba lão tổ Thiên Nhân hoảng sợ, cho dù Vô Thường Công đang giao thủ với U Minh Công cũng kh.ï.ế.p sợ không nhỏ, sắc mặt khó tin.

- Đây là... Là át chủ bài của ngươi sao, đây là... Điểm ngươi tự tin như vậy sao?

Lão tổ Bạch gia kh.ï.ế.p sợ, hắn cắn răng nhìn qua Cự Q.∪.ỷ Vương, hiện tại hắn đã hiểu vì sao lúc trước Cự Q.∪.ỷ Vương vẫn bình tĩnh như thế... Hồi tưởng chuyện cũ đã qua, từ lời nói và biểu hiện của Cự Q.∪.ỷ Vương, tất cả những việc này chỉ là trò chơi mà thôi.

Đối phương chuẩn bị đầy đủ, cho dù chơi thế nào cũng không thua...

Cho dù đã thăm dò, khiêu khích, thỏa hiệp, bày ra yếu thế dụ địch cũng tốt, trấn an cũng được, tất cả đều là trò chơi của hắn mà thôi!

Vào lúc tâm thần mọi người rung động, Cự Q.∪.ỷ Vương nở nụ cười rất tươi, †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn mơ hồ hơn phân nửa, tiếng cười mang theo uy nghiêm, mang theo khí thế chí cao vô thượng.

- Hiện tại đã biết rõ đã chậm rồi, với ta đây chỉ là trò chơi mà thôi... Các ngươi biết thời gian bổn vương suy biến thì thế nào, đã biết mộc lực khắc chế bổn vương thì thế nào?

- Thời hạn suy biến của lão phu không phải vừa bắt đầu, mà nó sắp xong rồi, ba tháng sau sẽ trôi qua triệt để... Đã đến lúc đó... Ta sẽ trở lại, sẽ ôn chuyện với từng người trong các ngươi.

Cự Q.∪.ỷ Vương cười lắc đầu, hắn khinh miệt nhìn chung quanh, thần thái ngạo nghễ và xem thường, chẳng khác gì bàn tay vô hình đang tát vào mặt những người tham gia chuyện p.h.ả.ᥒ l.o.ạ.ᥒ.

- Các ngươi chỉ có thời gian ba tháng, ta xem các ngươi có thể tìm ra bản tôn hay không... Đây là trò chơi thứ hai giữa chúng ta.

Cự Q.∪.ỷ Vương ngửa mặt lên trời cười to, †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn dần dần mơ hồ sau đó biến mất trong thiên địa.


Giữa không trung, ba đại lão tổ Thiên Nhân và sáu Thiên Hầu hoảng loạn, trong mắt có ẩn giấu hoảng sợ khó che dấu, bọn họ không dám không tin lời của Cự Q.∪.ỷ Vương, thời gian của bọn họ chỉ có ba tháng.

Ba tháng sau, nếu như không tìm thấy bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương, bọn họ sẽ diệt vong, cho dù trốn, Man Hoang to lớn, Cự Q.∪.ỷ Vương thực lực đỉnh phong trở về, không ai có thể thoát khỏi.

- Tìm, dùng tất cả biện pháp tìm kiếm, dù thế nào cũng phải tìm ra bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương, hắn vẫn trong thời gian suy biến, bản tôn của hắn cũng đang rơi vào suy biến, tìm được hắn, chúng ta có thể sống, không tìm được, tất cả chúng ta đều phải ©.h.ế.†.

- Hắn nói ba tháng, chúng ta không thể tin tưởng, một tháng, thời gian của chúng ta chỉ có một tháng.

- Hơn nữa cho dù hắn phá vỡ quy tắc cầm giữ phân thân, ta kết luận nếu hắn muốn điều khiển phân thân, bản tôn của hắn nhất định không ở quá xa, tám chín phần mười hắn đang ở trong thành Cự Q.∪.ỷ!

Lão tổ Bạch gia đỏ mắt hét lớn.

Nội tâm của hắn đã tuyệt vọng, bọn họ đã chuẩn bị vô số năm tháng, cố gắng tất cả nhưng sắp thành lại bại, bọn họ không cam lòng, cũng không có biện pháp khác, ai có thể nghĩ quy tắc Bán Thần không phân thân lại bị Cự Q.∪.ỷ Vương đánh tan.

- Tại sao hắn có được phân thân?

Lão tổ Trần gia đỏ mắt, hắn gầm lên và ra lệnh, thậm chí tự mình bay đi tìm kiếm.

Lão tổ Thái gia và sáu Thiên Hầu đều run rẩy, cắn răng tìm tòi bốn phía, toàn lực tìm kiếm bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương, mục tiêu tìm kiếm ban đầu chính là thành Cự Q.∪.ỷ!

U Minh Công không có tâm tư c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ với Vô Thường Công, hắn mang theo lo lắng lui ra phía sau, mà Vô Thường Công cũng không có tâm tư vây g.ï.ế.✝ hắn, hắn đứng ở nơi đó, ngửa mặt lên trời cười to.

Không có người nào hỏi hắn bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương nấp ở đâu, bởi vì là tất cả mọi người biết rõ, chuyện liên quan tới tính mạng bản thân, Cự Q.∪.ỷ Vương sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào, có thời gian hỏi hắn còn không bằng tự đi tìm kiếm đi.

Trên thực tế đúng là như vậy, Vô Thường Công cũng không ngờ người thường xuyên xuất hiện trước mặt mình chính là phân thân.

Đội ngũ ba đại gia tộc và sáu Thiên Hầu nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương trong thành Cự Q.∪.ỷ, tại lao ngục khu Đinh trong ma lao, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trong phòng giam của mình, hắn nhàm chán nhìn chung quanh.

Nhìn lão giả mặt có bớt đỏ đắc tội Cự Q.∪.ỷ Vương bị giam giữ trong nơi này hơn hai trăm năm.

- Lão đầu, ta ở nơi này thời gian không ngắn, cũng nói với ngươi thật nhiều, tại sao ngươi không đáp lại?

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên, cho nên mới nói một ít, từ đầu tới cuối đối phương không ngẩng đầu một cái, con mắt cũng không mở ra, ngoảng mặt làm ngơ.

Điều này cũng thôi, Bạch Tiểu Thuần không quan tâm tới làm gì, hôm nay lão nhân đã mở mắt ra, sắc mặt không ngừng biến hóa, Bạch Tiểu Thuần nhìn thây hiếu kỳ hỏi vài câu nhưng đối phương vẫn không quan tâm tới mình, đây mới là việc làm Bạch Tiểu Thuần mất hứng.

- Lão đầu, có phải ngươi... Không biết thân phận của ta nha, nghe cho kỹ, ta là đệ nhất hắc tiên của ma lao, chọc ta, ngươi không có chỗ tốt!

Bạch Tiểu Thuần lớn tiếng nói.

Lão giả vẫn không ngẩng đầu lên, mà là nhíu mày giống như đang suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hắn cảm thấy đối phương đang nhục nhã mình, hừ một tiếng đang muốn mở miệng thì đột nhiên cửa lớn ma lao bị người ta mở ra, đội trưởng đội chín và mấy lính canh ngục giao hảo với Bạch Tiểu Thuần chạy vào, sắc mặt bọn họ biến hóa.

- Bạch Hạo, xảy ra chuyện lớn, ngươi nhanh đi cùng chúng ta. - Ba đại gia tộc làm phản, sáu vị Thiên Hầu p.h.ả.ᥒ l.o.ạ.ᥒ, toàn bộ thành Cự Q.∪.ỷ đại loạn...

Đội trưởng đội chín đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn nhanh chóng nói chuyện bên ngoài sau đó kéo Bạch Tiểu Thuần cùng đi.

- Bạch gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi ở nơi này không thể bỏ chạy, chúng ta có thể làm chính là giúp ngươi bỏ chạy mà thôi.

Đội trưởng lo lắng nói ra.

Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn hít sâu một hơi, mặc dù biết rõ người ba đại gia tộc sẽ làm phản, không ngờ đã biết nhưng không thể nghịch chuyển.

Cự Q.∪.ỷ Vương trong thời gian suy biến sẽ yếu đi... Mà Cự Q.∪.ỷ Vương xuất hiện trước mặt mọi người lại là phân thân, ba đại gia tộc đang tìm bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương, tất cả biến hóa làm tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Cự Q.∪.ỷ Vương không ra tay †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† ba đại gia tộc, không phải là không muốn, mà là vì Cự Q.∪.ỷ Vương đang trong thời gian suy biến nên không làm được...

Cũng bởi vì thời gian suy biến mới cho ba đại gia tộc lá gan làm phản, nhưng cuối cùng... Lại phát hiện tất cả chỉ là trò chơi của Cự Q.∪.ỷ Vương mà thôi.

- Cự Q.∪.ỷ Vương ©.h.ế.† tiệt, ngươi chơi trò chơi của ngươi đi, kéo ta vào làm gì.

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn nhưng bất đắc dĩ, hắn cũng ý thức được mình đang lâm vào nguy hiểm, Bạch gia điên cuồng sẽ không bỏ qua cho mình, nhất định phải nhanh chóng bỏ chạy.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần cảm kích kéo tay đội trưởng.

- Các huynh đệ, đại ân đại đức, Bạch mỗ ghi khắc trong lòng, chúng ta không nói nữa, đi nhanh đi.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hắn muốn rời đi chung với đội trưởng, đột nhiên lúc này có giọng nói của tiểu ô quy vang lên bên tai.

- Hắc, Bạch tiểu tử, đừng vội đi, có một vụ mua bán lớn, ngươi có làm hay không?

- Không làm!

Bạch Tiểu Thuần trả lời không chút do dự, lập tức truyền âm từ chối, thậm chí hắn không cần suy nghĩ nhiều, nội tâm Bạch Tiểu Thuần biết rõ, so với cái mạng nhỏ, tất cả mua bán lớn cỡ nào cũng không bằng.

Nhất là bên ngoài đang đại loạn, ba đại gia tộc đều đang tìm kiếm bản tôn Cự Q.∪.ỷ Vương, đối với ba đại gia tộc mà nói đây là thời điểm điên cuồng nhất, hiển nhiên cũng là thời khắc nguy hiểm nhất của Bạch Tiểu Thuần.

Tộc trưởng Bạch gia sẽ thừa dịp loạn mà ra tay với mình...

Trong thời khắc như vậy, Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình mua bán lớn gì đó, lại càng không cần phải nói mua bán do tiểu ô quy lên tiếng, bởi vì nhiều năm qua hắn bị tiểu ô quy hại thảm rồi, cho nên Bạch Tiểu Thuần trực tiếp không quan tâm, hắn và đội trưởng đi tới cửa lớn, hắn sợ chậm còn gia tăng tốc độ.

Hiện tại trong ma lao lòng người bàng hoàng, lính canh ngục như thế, đám phạm nhân cũng như thế, một nhóm lính canh ngục dùng tốc độ cực nhanh chạy tới cửa lớn ma lao.

- Ai, ngươi đừng như vậy, đây là mua bán lớn đấy, là ngàn năm một thuở, Quy gia ta tính cách cả rồi, hiện tại còn kém một bước, tiểu tử đừng đi.

Chương (1-1592)