← Ch.0651 | Ch.0653 → |
Trong sơn mạch cách thành Cự Q.∪.ỷ hơn mười vạn dặm, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng chạy đi, sắc mặt của hắn tái nhợt, cũng không quay đầu lại, sau lưng hắn là lão giả tóc bạc, toàn thân lão giả này héo rũ, nếp nhăn rất nhiều, khí tức như có như không, thậm chí nếu không nhìn cẩn thận sẽ cho rằng hắn là tử thi.
Lão giả này chính là Cự Q.∪.ỷ Vương, cũng không biết vì hồn huyết hay bản thân lâm vào suy biến kỳ, hiện tại hắn đã hôn mê, thậm chí †.h.â.ᥒ †.h.ể gần như bất diệt cũng yếu ớt, chỉ cần môt cây dao sắc bén của phàm nhân cũng có thể g.ï.ế.✝ hắn.
Khí tức Bạch Tiểu Thuần rất không ổn định, mấy canh giờ trước hắn và Cự Q.∪.ỷ Vương bị đưa tới nơi này, Cự Q.∪.ỷ Vương đã hôn mê, bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng trọng thương, bởi vì thương thế tích lũy tới mức độ nâất định nên bộc phát, mà hồn huyết không có tác dụng chữa thương, mặc dù mở rộng con đường của Bạch Tiểu Thuần, giúp hắn cảm nhận thế nào là Bán Thần, sau khi hắn công kích xong, thương thế cũng bộc phát, Bạch Tiểu Thuần cũng lâm vào suy yếu.
Cũng may †.h.â.ᥒ †.h.ể Bạch Tiểu Thuần cường hãn cho nên mới không hôn mê, hắn phức tạp nhìn Cự Q.∪.ỷ Vương, cũng không tiếp tục bóp cổ Cự Q.∪.ỷ Vương, hắn vác đối phương lên lưng chạy đi.
Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ việc lần này quá lớn, ba đại gia tộc tuyệt đối không ©.h.ế.† không ngớt, còn có sáu đại Thiên Hầu, trước khi bởi vì Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều truyền tống trận, tốc độ của bọn họ không bằng Thiên Nhân, cho nên Bạch Tiểu Thuần mới không gặp.
Hiện tại có thể tưởng tượng, ba đại gia tộc và sáu đại Thiên Hầu sẽ liều tất cả tìm mình, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn cho nên Bạch Tiểu Thuần không thể trông cậy vào chính mình không bị tìm được.
- Cũng may không cần quá lâu, lại kiên trì vài ngày, Cự Q.∪.ỷ Vương có thể khôi phục... Hắn cho ta một giọt hồn huyết, cũng không biết có bị ảnh hưởng hay không.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn sầu mi khổ kiểm, nếu như Cự Q.∪.ỷ Vương không cho hắn hồn huyết cũng bỏ đi, hắn vạn bất đắc dĩ sẽ ném Cự Q.∪.ỷ Vương đi cũng không y náy bất an, hiện tại hắn không thể làm như vậy.
Trong thực chất Bạch Tiểu Thuần có nguyên tắc với ân tình, Bạch Tiểu Thuần xúc động với ân đức của Cự Q.∪.ỷ Vương, hắn cũng không bỏ Cự Q.∪.ỷ Vương lại để chạy một mình.
- Bỏ đi.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lưng cõng Cự Q.∪.ỷ Vương chạy đi như bay, hắn lao vun vứt trong sơn mạch, lại vượt qua rừng rậm.
Lúc này đã hoàng hôn, đêm khuya hàng lâm, nội tâm Bạch Tiểu Thuần muốn tiếp tục chạy đi nhưng thương thế không nhẹ, hắn có phần không chịu đựng nổi, khí tức của Cự Q.∪.ỷ Vương càng suy yếu, thậm chí có rất nhiều thời điểm Bạch Tiểu không cảm nhận được, †.h.â.ᥒ †.h.ể Cự Q.∪.ỷ Vương đang lạnh như băng.
Điều này làm Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, trong hang động một ngọn núi, Bạch Tiểu Thuần điều động tu vi không nhiều đốt một đống lửa trước mặt Cự Q.∪.ỷ Vương.
Sắc mặt Cự Q.∪.ỷ Vương tái nhợt như cũ, toàn thân lạnh như băng không giảm bớt, khí tức càng ngày càng yếu ớt.
- Ngươi cũng không thể ©.h.ế.† ah.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng, vỗ túi trữ vật, hắn lấy thuốc chữa thươn ram, hắn nhanh chóng cho Cự Q.∪.ỷ Vương ăn đan dược.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Bạch Tiểu Thuần muốn muốn đi tìm tiểu ô quy hỏi một chút, tiểu ô quy không có tung tích, phẫn nộ uy h.ï.ế.p cũng vô dụng, Bạch Tiểu Thuần rơi vào đường cùng, hắn u sầu nhìn Cự Q.∪.ỷ Vương, bỗng nhiên vỗ đùi.
- Có rồi!
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn nghĩ ra một biện pháp có thể cho gia tăng nhiệt độ cho Cự Q.∪.ỷ Vương, sau đó lại do dự.
- Cự Q.∪.ỷ Vương lão ca, ta vì cứu ngươi, ta có hảo ý.
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, cũng mặc kệ Cự Q.∪.ỷ Vương có nghe hay không, sau khi nói xong hắn liền cầm Phát Tình Đan nhét vào trong miệng Cự Q.∪.ỷ Vương.
Bạch Tiểu Thuần nhớ rõ phàm là đám phạm nhân ăn Phát Tình Đan đều nóng đổ mồ hôi, hiện tại chỉ có thể ngựa ©.h.ế.† chữa thành ngựa sống, cảm thấy một hạt có lẽ không đủ, vì vậy cố nén đau lòng lấy thêm mấy hạt cho Cự Q.∪.ỷ Vương ăn. Toàn thân Cự Q.∪.ỷ Vương rung động, †.h.â.ᥒ †.h.ể lạnh như băng dần dần có nhiệt độ, khí tức ảm đạm cũng có chút khởi sắc.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, trên mặt mang theo thần thái đắc ý, cảm giác mình thật sự là thiên tài, sáng tạo đan dược, chẳng những có thể dùng thẩm vấn, càng có thể cứu người.
- Thiên tài đều tịch mịch, ai.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nội tâm thả lỏng, hắn biết rõ Cự Q.∪.ỷ Vương mà ©.h.ế.† thì tất cả đều xong rồi, cũng không cần chơi cái gì nữa.
Hiện tại bình tĩnh lại, Bạch Tiểu Thuần hồi tưởng từng chuyện trong thành Cự Q.∪.ỷ, trái tim hắn đập mạnh, mặt băng bó, âm thầm tổng kết.
- Là ta xúc động, không nên nghe tiểu ô quy... Ba đại Thiên Nhân, ta... Ta lại thoát khỏi tay bọn chúng.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trước kia ở thành Cự Q.∪.ỷ, hắn xem như liều tất cả, tốn sức tâm tư, hắn cho rằng mình phải ©.h.ế.† tại đây.
- Ta đã nói mình không mạo hiểm, tại sao lại mạo hiểm như vậy...
Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, hắn cảm giác tính cách của mình đã biến hóa, đã to gan lớn mật hơn trước.
- Đây cũng không phải chuyện tốt!
Bạch Tiểu Thuần lo lắng, sau khi nhìn Cự Q.∪.ỷ Vương liền mờ mịt nhìn trời, hắn thở dài lần nữa.
- Hi vọng tiểu ô quy nói là thật... Cự Q.∪.ỷ Vương cần vài ngày là khôi phục.
Bạch Tiểu Thuần ngồi tại chỗ, nội tâm bất định, khẩn trương và chú ý chung quanh yên tĩnh, tâm thần mệt mỏi cũng được buông lỏng, hắn không tự chủ nhớ lại cảm ngộ Thiên Nhân và Bán Thần.
Thời gian dần qua, đôi mắt hắn mê mang, trong mê mang còn mang theo khát vọng.
- Thiên Nhân... Thì ra chính là cảm giác này, mà Bán Thần... Càng có thể khai phá thiên địa...
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, trong đầu nhớ lại cảm nhận khi dung nhập hồn huyết, những cảm ngộ này khắc vào lòng hắn, rất hiếm thấy, nội tâm Bạch Tiểu Thuần càng chấp nhất trở nên mạnh hơn trước.
- Ta muốn trở thành Thiên Nhân... Ta muốn trở thành Bán Thần... Trở thành Bán Thần sống càng lâu.
Bạch Tiểu Thuần muốn trở nên mạnh hơn, hắn lại gia nhập thọ nguyên vào cho nên càng khát vọng hơn trước.
Thời gian trôi qua, không chờ qua đêm nay, Bạch Tiểu Thuần hơi nghỉ ngơi liền phát giác †.h.â.ᥒ †.h.ể Cự Q.∪.ỷ Vương không còn lạnh như băng, vì vậy cỏng hắn lên lưng và chạy đi.
Cứ như vậy, trừ phải nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại Bạch Tiểu Thuần đều chạy đi... Trong ba ngày qua, Cự Q.∪.ỷ Vương vẫn hôn mê, bộ dạng như không thức tỉnh, mà Bạch Tiểu Thuần không có nhiều thời gian chữa thương, cũng may †.h.â.ᥒ †.h.ể cường hãn, thương thế cũng khỏi một nửa.
Nội tâm hắn lo lắng càng ngày càng mạnh, hắn biết rõ, theo thời gian trôi qua, nếu như Cự Q.∪.ỷ Vương không thức tỉnh, như vậy ba đại gia tộc sẽ đuổi kịp.
← Ch. 0651 | Ch. 0653 → |