Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0690

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0690: Nửa bước Thiên Nhân cũng trấn áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Công Tôn Dịch gào thét thật lớn, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào một quyền mang theo bá ý của Bạch Tiểu Thuần, nhìn lỗ đen chí cao vô thượng đang bộc phát, hắn gào thét và vung hai tay về phía trước.

- Đấu Thắng Thiên!

Âm thanh quanh quẩn như lôi đình, một trăm kiện pháp bảo chung quanh không ngừng gia tốc bay thẳng vào Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần.

Trong nháy mắt tiếng nổ mạnh rung trời vang lên, những pháp bảo va chạm với lỗ đen Bất Diệt Đế Quyền đều tan rã sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn không có chút tác dụng ngắn cản nào, trơ mắt nhìn mười vạn phù văn tan võ, trơ mắt nhìn lỗ đen đánh tới như muốn nuốt chửng bản thân mình, vào lúc nguy cơ sinh tử trước mắt, tâm thần Công Tôn Dịch sinh ra sóng gió ngập trời. .

Trong nháy mắt sóng gió cắn nuốt tất cả, vào lúc sống ©.h.ế.† trước mắt, chiến ý của Công Tôn Dịch chẳng những không giảm bớt mà còn bộc phát cường đại hon, chiến ý bạo phát dữ dội, trong ý chí điên cuồng của mình, toàn thân hắn chấn động mạnh, bên tai còn nghe âm thanh võ vụn ken két vang lên.

Thời khắc này có gông cùm xiềng xích tan vỡ, ngay sau đó một đạo khí thế kinh thiên động địa trong người hắn bạo phát ra ngoài.

Trong lúc bộc phát, bầu trời xuất hiện vô số mây mù, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh cực lớn, nhìn kỹ hư ảnh này chính là gương mặt của Công Tôn Dịch!

Tuy chỉ xuất hiện trong nháy mắt là biến mất, khí thế của Công Tôn Dịch biến hóa dữ dội, không... Phải nói là hắn đột phá tu vi.

Nửa bước Thiên Nhân!

- Bạch Hạo, đa tạ ngươi ma luyện, cuối cùng giúp ta đột phá tu vi, bước vào nửa bước Thiên Nhân, một bước này vây khốn ta đã lâu, vì cảm tạ ngươi, hôm nay ta không g.ï.ế.✝ ngươi, chỉ phế tu vi của ngươi mà thôi.

Thần sắc Công Tôn Dịch mang theo kích động và ngạo nghễ, ngửa mặt lên trời cười to như điên, trong lòng của hắn phấn chấn đến mức tận cùng, đúng như lời hắn nói, hắn chờ ngày hôm nay đã lâu rồi.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần mang lại cho hắn áp lực quá lớn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thi triển Bất Diệt Đế Quyền đã ý thức rõ ràng, chính mình không thắng nổi, bởi vì hắn kiêu ngạo, hắn tự tôn cho nên hắn không thừa nhận, khả năng nghịch chuyển duy nhất chính là đột phá tu vi.

Cho nên hắn hạ quyết tâm xem Bạch Tiểu Thuần trở thành đá mài đao, mượn áp lực của đối phương ma luyện chiến ý của bản thân mình, sau khi đạt tới cực hạn, vào thời khắc sống ©.h.ế.† sẽ bạo phát đột phá tu vi. .

Hoặc là thành, một lần hành động tiến vào nửa bước Thiên Nhân, từ nay về sau chỉ cần tìm một kiện luyện linh chi bảo mười lăm lần cảm ngộ, hắn cũng có thể mượn nhờ bảo vật này cảm ngộ thiên địa, đi trùng kích Thiên Nhân Cảnh chân chính.

Nếu hắn bại, ... Hắn tin tưởng Bạch Tiểu Thuần không dám g.ï.ế.✝ chính mình, mặc dù nếm thử chút đau khổ nhưng mua bán như vậy là có lợi nhất, hắn cười to như điên, hai tay bấm niệm pháp quyết, hư vô chung quanh nổ mạnh, đột nhiên có hai mươi vạn phù văn xuất hiện, chúng tạo thành vòng xoáy màu vàng lao về phía lỗ đen Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hắn ngẩn ngươi không ngờ này Công Tôn Dịch lại đột phá...

- Biện pháp của hắn thật hiệu quả...

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, nội tâm hâm mộ và ê ẩm, nghĩ đến chính mình thiên tân vạn khổ mới đến Nguyên Anh trung kỳ, đối phương chỉ dựa vào ma luyện sinh tử, tu vi đã đột phá đến nửa bước Thiên Nhân.

Điểm này làm Bạch Tiểu Thuần không thoải mái, hơn nữa sau khi Công Tôn Dịch đột phá tu vi còn cười cuồng ngạo như thế, điểm này làm Bạch Tiểu Thuần tức giận, càng nhìn kẻ này không vừa mắt. .

- Bạch nhãn lang, tính cách giống Cự Q.∪.ỷ Vương, ta giúp ngươi đột phá tu vi, đảo mắt ngươi muốn phế tu vi của ta! Không biết cảm ơn còn muốn lấy oán trả ơn...

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần giận dữ, cảm giác mình không giáo huấn Công Tôn Dịch hung hăng càn quấy này thì không chịu nổi, để cho hắn biết nhận ơn một giọt nước phải báo đáp bằng cả dòng sông.

- Đột phá tu vi thì thế nào, Bạch gia gia của ngươi vẫn có thể trấn áp ngươi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo tơ m.á.∪, hắn gầm lớn, nâng nắm tay phải lên sau đó hắn lại đấm ra một quyền.

Hắn cũng không vận dụng Bất Diệt Đế Quyền, mà là mang những bộ phận lực lượng không dùng tới gia nâập vào trong Bất Diệt Đế Quyền, uy lực lập tức bạo tăng, Bạch Tiểu Thuần càng rung động, vốn năm thành lực lượng đã đạt tới phụ tải †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn, hiện tại †.h.â.ᥒ †.h.ể run rẩy, dùng cốt làm căn cơ, dùng huyết nhục làm câấn động nên m.á.∪ huyết bạo phá.

Vòng xoáy màu đen của Bất Diệt Đế Quyền bộc phát hào quang màu đen kinh người, nó to lớn gấp đôi có thừa, tốc độ hiện tại nhanh hơn trước, ý chí bá đạo trùng thiên đánh thẳng vào người Công Tôn Dịch!

- Ngươi cứ hung hăng càn quấy đi, trấn áp cho ta!

Bạch Tiểu Thuần rống to một tiếng, âm thanh vượt qua cả thiên lôi, Công Tôn Dịch vốn kích động nhưng hiện tại hắn kh.ï.ế.p sợ và không dám tin, càng không thể tưởng tượng nổi.

Vào lúc vòng xoáy màu vàng của hắn va chạm với lỗ đen và sụp đổ, hai mươi vạn phù văn màu vàng tan nát, nắm đấm như lỗ đen kia đã xuất hiện trước mặt Công Tôn Dịch.

- Không có khả năng, ta là nửa bước Thiên Nhân, ta không thể thất bại!

Sắc mặt Công Tôn Dịch đã vặn vẹo, hắn gào thét như bệnh tâm thần, không ngừng bấm niệm pháp quyết, vận chuyển tu vi toàn thân và ra sức chống cự.

- Đừng nói ngươi là nửa bước Thiên Nhân, cho dù là Thiên Nhân, Bạch gia gia của ngươi cũng đấu với bốn người rồi, ngươi tính toán là cái gì chứ, trấn áp, trấn áp! Đánh chính là bạch nhãn lang như ngươi...

Bạch Tiểu Thuần rống to, †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn như dung nhập vào trong lỗ đen, trong chớp mắt lực lượng lỗ đen vô cùng cuồng bạo tấn công Công Tôn Dịch, bổn mạng ngũ hành thần quang của Thiên Đạo Nguyên Anh bộc phát toàn diện.

Ầm ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên, dường như cả thế giới L.∪.y.Ệ.ᥒ h.ồ.ᥒ Hồ đang chấn động vài lần, lỗ đen tiêu tán, Công Tôn Dịch phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng hắn phun m.á.∪ tươi như không muốn sống, †.h.â.ᥒ †.h.ể bay đi như diều đứt dây, hắn bị lực lượng này đánh trọng thương, bộ n.g.ự.© hắn mơ hồ, †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn không ngừng vặn vẹo, thậm chí †.h.â.ᥒ †.h.ể cũng đã nứt ra, ngay cả Nguyên Anh uể oải, thứ bị đả kích lớn nhất chính là kiêu ngạo và tự tôn của hắn.

- Tại sao lại như vậy?

Cuồng ngạo khi đột phá lúc trước đã bị đánh trọng thương, biến hóa quá đột ngột làm nội tâm Công Tôn Dịch mờ mịt, ánh mắt biến thành màu đen, ý thức tan rả, không chờ hắn có thể khống chế †.h.â.ᥒ †.h.ể, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã bay tới thật nhanh, hắn nâng tay phải lên tát vào mặt Công Tôn Dịch một cái.

Bốp, trực tiếp phong ấn Công Tôn Dịch sau đó ném hắn vào túi trữ vật.

Sau khi làm xong tất cả, Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, hắn trực tiếp đáp xuống thung lũng phía dưới, sắc mặt hắn tái nhợt, tám lực lực lượng Bất Diệt Đế Quyền làm †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn suy yếu, hiện tại càng suy yếu hơn nữa, †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn đầy đau đớn.

Cũng may dù †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn hư nhược nhưng tu vi Thiên Đạo Nguyên Anh vẫn còn, đây cũng là lực lượng giúp hắn thi triển tám thành lực lượng của Bất Diệt Đế Quyền.

- Ngươi dám khi dễ người, Bạch gia gia vừa phát hỏa, bản thân ta cũng phải sợ ta, thật cho rằng Thiên Đạo Nguyên Anh và bất tử thân của ta là giấy sao?

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc chí nói một câu, hồi tưởng từng cảnh tượng sau khi mình tiến vào L.∪.y.Ệ.ᥒ h.ồ.ᥒ Hồ, hắn cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, càng bội phục chính mình.

- Lá gan của ta hiện tại đã lớn hơn trước...

Bạch Tiểu Thuần nói thầm, suy nghĩ từ khi mình mạo hiểm đi Bạch gia, sau đó trói tộc trưởng Bạch gia có chút nghiện, vì vậy lại trói Cự Q.∪.ỷ Vương... Trước mắt lại trói tất cả thiên kiêu của Man Hoang.

Có thể tưởng tượng, một khi tin tức này truyền ra ngoài, tên của hắn sẽ oanh động cả Man Hoang.

- Đều do lão gia hỏa Cự Q.∪.ỷ Vương kia!

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn thân đau nhức, ngẩng đầu nhìn Q.∪.ỷ Vương Hoa bị cấm chế bao phủ, đó hoa này cách lúc nở rộ không bao lâu, thậm chí đã có thể nhìn thấy trái cây trong nhụy hoa đang sinh trưởng thật nhanh, sợ rằng không bao lâu sẽ kết quả.

Nhìn thấy Q.∪.ỷ Vương Hoa, nội tâm Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, nhớ tới kế hoạch trả thù Cự Q.∪.ỷ Vương, vì vậy hắn hừ vài tiếng sau đó ném đám người Nhị hoàng tử, Công Tôn Dịch ra ngoài.

Những người này đa số đã hôn mê, nhưng cũng có một ít thanh tỉnh, vào lúc này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt bọn họ tái nhợt và lộ ra kinh hoàng, nhất là Nhị hoàng tử, dường như muốn nói chuyện gì đó, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt sau đó cầm Vĩnh Dạ Tán đ.â.ɱ tói.

- Đừng nói chuyện với ta, ta thích sạch sẽ

- Bạch Hạo, ngươi nghe ta... Ah...

Nhị hoàng tử chưa kịp nói xong đã biến sắc, †.h.â.ᥒ †.h.ể của hắn run rẩy vàkêu thảm thiết, sinh cơ trong người bị Vĩnh Dạ Tán hút đi hơn phân nửa, trong chớp mắt chỉ còn da bọc xương.

Đ.â.ɱ hết Nhị hoàng tử, Bạch Tiểu Thuần lại nhìn sang đám người khác, hắn đi tới đ.â.ɱ bọn họ, đám thiên kiêu Man Hoang không ngừng kêu thảm thiết, có người chửi ầm lên.

- Bạch Hạo ngươi dám!!

- Phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...

- Bạch Hạo, ngươi đang tự tuyệt đường lui của mình!!

Kẻ mắng càng thống khoái, Bạch Tiểu Thuần hấp sinh cơ càng nhiều, kể từ đó, những người khác cũng học thông minh, trong đôi mắt mang theo hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thuần, đối với dạng người thông minh như thế, Bạch Tiểu Thuần cũng mềm lòng, không có rút chỉ còn một tia...

Cuối cùng hắn đến trước mặt Công Tôn Dịch, Công Tôn Dịch ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo đắng chát nhưng chiến ý không biến mất.

Đối với Công Tôn Dịch, Bạch Tiểu Thuần càng bội phục, có chút chần chờ có nên hút sinh cơ của hắn hay không, hắn lập tức hỏi một câu.

- Về sau chúng ta gặp lại nhau, ngươi có đánh nhau nữa không?

- Nếu ngày sau gặp lại, tự nhiên còn muốn chiến với ngươi, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đích thân đạp ngươi dưới chân.

Trong mắt Công Tôn Dịch mang theo chiến ý, ẩn ẩn còn có sát khí.

- Nãi nãi của ngươi, nói thật khó nghe, không nên c.h.é.ɱ c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ g.ï.ế.✝!

Bạch Tiểu Thuần vừa trừng mắt, Vĩnh Dạ Tán đ.â.ɱ tới.

Thu hoạch một đám sinh cơ, Bạch Tiểu Thuần lại ném đám "Chiến lợi phẩm" vào trong túi trữ vật, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, thần thức cảnh giác dò xét chung quanh, hắn không ngừng tu hành Bất Tử Cốt.

Thời gian trôi qua, sau ba canh giờ, trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần sinh ra tiếng nổ mạnh bang bang, hắn mở mắt ra, ánh mắt có kim quang sáng ngời, trong người sinh cơ dồi dào, †.h.â.ᥒ †.h.ể chi lực khôi phục hoàn toàn, hơn nữa hắn còn cảm giác lực phòng ngự của mình tăng thêm một tầng.

- Thối Cốt Cảnh tầng thứ bảy...

Bạch Tiểu Thuần kích động nói nhỏ, hắn muốn đứnglên cảm nhận uy lực của tầng thứ bảy, trong †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn lại có biến hóa, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn sang Q.∪.ỷ Vương Hoa cách đó không xa.

Lúc nhìn sang, Q.∪.ỷ Vương Hoa đã nở hoa hoàn toàn.

Trong thế giới L.∪.y.Ệ.ᥒ h.ồ.ᥒ Hồ, nơi này sơn mạch dài hẹp hội tụ hình thành thung lũng, Q.∪.ỷ Vương Hoa cực lớn đã nở rộ, từng cánh hoa tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, mùi hương khuếch tán bốn phương làm cho bầu trời lờ mờ trở nên tối tăm.

Thậm chí trong nháy mắt cả bầu trời biến thành màu đen.

Cùng lúc đó khí tức †.Ử v.ℴ.ᥒ.g nồng đậm từ trong cánh hoa truyền ra ngoài, sau đó bao phủ cả thế giới L.∪.y.Ệ.ᥒ h.ồ.ᥒ Hồ, trong sương mù nơi này, tất cả oan hồn lệ q.∪.ỷ trong thế giới L.∪.y.Ệ.ᥒ h.ồ.ᥒ Hồ đều run rẩy, chúng quỳ lạy đóa hoa.

Trong mắt chúng mang theo cung kính, mang theo cuồng nhiệt, dường như đang bái vương của chúng!

Vào lúc này Q.∪.ỷ Vương Hoa đã nở. trong đó có một quả trái cây màu xanh vào lúc này ẩn ẩn hóa thành màu đen, có thể nhìn thấy mặt q.∪.ỷ dữ tợn xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần nhận ra mặt q.∪.ỷ này, nó giống hệt như pho tượng Cự Q.∪.ỷ điêu khắc ở thành Cự Q.∪.ỷ!

Rất hiển nhiên trái cây này có trọng dụng với Cự Q.∪.ỷ Vương, tất nhiên cũng liên quan tới công pháp lai lịch của Cự Q.∪.ỷ Vương... Quả nhiên có liên quan đến Q.∪.ỷ Vương Quả, chỉ có điều Bạch Tiểu Thuần không biết chuyện cụ thể, hắn hít sâu một hơi nhìn sang.

Dưới ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào, cánh hoa của Q.∪.ỷ Vương Hoa tróc ra, khi nó rơi xuống hóa thành một đám sương mù biến mất trên mặt đất, thời điểm cánh hoa cuối cùng biến mất, trái cây của Q.∪.ỷ Vương Hoa cũng biến thành màu đen!

Chỉ trong nháy mắt hấp lực cực lớn sinh ra, trong cấm chế màu trắng xuất hiện vòng xoáy đáng sợ, trái cây của Q.∪.ỷ Vương Hoa dần dần bay lên và biến mất trong vòng xoáy...

Trong nháy mắt nó biến mất, cấm chế màu trắng cũng hoàn thành sứ mạng của mình, nó chậm rãi hóa thành hào quang sau đó không quay về cơ thể Bạch Tiểu Thuần, lúc này nó biến mất trong bốn phía.

Tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Bạch Tiểu Thuần thở dài một hơi, nội tâm rất phiền muộn, biết rõ cho dù như thế nào Cự Q.∪.ỷ Vương cũng đạt được thứ mình muốn, chỉ kém hi sinh bản thân mình mà thôi...

- Ta không để yên việc này đâu!

Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới mặc dù bản thân mình mấy ngày qua bách chiến bách thắng nhưng cũng sống trong lo lắng hãi hùng kh.ï.ế.p vía, nội tâm tức giận, thậm chí cảm thấy tại sao Cự Q.∪.ỷ Vương không nói thẳng với mình...

- Rõ ràng là không tin ta, lo lắng nói thẳng ra ta không nhận lời.

Chương (1-1592)