← Ch.181 | Ch.183 → |
"Ngươi là?" Minh Hạo nhìn bóng đen dò hỏi.
Bóng đen không nói, không gian trầm mặc.
10 giây, 1 phút, 5 phút...
Minh Hạo sắc mặt đen, chẳng lẽ bị câm không nói được? Hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Bóng đen như cũ không trả lời, một mảnh trầm mặc.
Minh Hạo có chút mất kiên nhẫn, thử thăm dò, một quyền đánh ra.
Quyền này Minh Hạo chỉ sử dụng 1/10 thực lực, không dám dùng hết lực, nếu không hắn không biết cái vũ trụ này có bị hủy diệt dưới một quyền của hắn không.
Quyền đánh vào bóng đen trong nháy mắt xuyên qua, tựa như bóng đen là ảo ảnh, không có thực thể.
"Ầm!"
Quyền xuyên qua bóng đen, đầy rẫy thiên hà phía sau hắn trong nháy mắt nổ nát, không gian vặn vẹo, từng đoàn hố đen to sâu không đáy xuất hiện.
"Vật lý không tác dụng?" Minh Hạo nhíu mày, "Như vậy tinh thần lực thử xem."
Tinh thần lực khổng lồ khuếch tán, hướng về bóng đen tấn công, đáng tiếc cũng như trước, tinh thần lực tựa như đánh vào khoảng không, không có tác dụng gì với bóng đen.
"Ngươi là ai?" Minh Hạo trong mắt hiện lên kinh ngạc hỏi, không nghĩ đến vật lý cùng tinh thần lực đối với bóng đen này đều vô hiệu, hơn nửa, thông qua khi nãy tấn công tinh thần lực, hắn không cảm nhận được nhân quả, hay sinh mệnh khí tức ở bóng đen. Tựa như bóng đen này là vật ©.h.ế.†, không phải thuộc về phiến thiên địa này.
"Ta chính là ngươi, D.â.ɱ đ*o."
Bóng đen lúc này mở miệng nói, giọng cứng ngắt, Minh Hạo không biết hắn là nam hay nữ.
"Ngươi nói vậy có ý gì?" Minh Hạo thần sắc kịch biến hỏi lại.
"Ta chính là tương lai của ngươi, cũng là kiếp trước của ngươi." Bóng đen cứng ngắt rả lời.
Minh Hạo nghe mà không hiểu, cái gì ta chính là người, d.â.ɱ đ*o, rồi tương lai, quá khứ, một đoàn rắc rối, dù cho hắn luôn đọc tiểu thuyết trạch nam, nhiều kinh nghiệm trong thuyết â.ɱ ɱ.ư.u cũng nghĩ không thông a...
"Ngươi có thể nói rõ hơn không?" Minh Hạo bình tĩnh hỏi.
Bóng đen lại rơi vào trầm mặc, tựa như không muốn nói chuyện với Minh Hạo.
Minh Hạo không tiếp tục hỏi nửa, kiên nhẫn chờ đợi bóng đen nói, hắn có chút tò mò trong miệng bóng đen là gì.
Hồi lâu sau, bóng đen mới nói: "Ta chính là hiện thân kiếp trước của ngươi. Mà kiếp trước của ngươi chính là D.â.ɱ đ*o, một trong 10 vị Đạo. Trong cuộc chiến giữa các đạo, ngươi bởi vì quá d.â.ɱ, thông hết âm đ*o, đến Sinh Đạo, Luân Hồi Đạo, cuối cùng là Đại Đạo"
" Sau việc này, khiến Sát Đạo, Tử Đạo, Dương Đạo, Nhân Quả Đạo, Thiên Đạo tức giận, bọn hắn hợp sức lại, hội đồng ngươi đến ©.h.ế.†. Mà ta chính là ký ức, một tia l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ còn sót lại kia của ngươi."
"Trước khi ©.h.ế.†, ngươi đã đề phòng sắp xếp trước, trong đó có tạo ra hệ thống để ngươi tu luyện lên nhanh chóng."
"Ta cũng là hiện tại của ngươi, tương lai của ngươi, kiếp trước của ngươi."
"Bây giờ, ngươi đến cảnh giới này, cũng là thời khắc chúng ta dung hợp lại, bước thêm một bước, đạt đến cảnh giới lúc trước, Vô Thượng D.â.ɱ đ*o."
Dứt lời, bóng đen chưa chờ Minh Hạo phản ứng gì, cả người như u minh nhập vào hắn.
Minh Hạo cảm giác được một nguồn ký ức khổng lồ nhập vào não hắn, mặc cho ký ức nhập vào không phản kháng, nhắm mắt lại cảm nhận.
Luồn ký ức này, chính là đã trải qua hằng hà sa số tuế nguyệt, đó là trăm triệu tỷ tỷ tỷ năm...
...
Cái thiên địa này, vũ trụ này, mảnh không gian này.
Do chín vị đạo tạo nên, cai quản. Tám vị này, có thể nói là đạo, hoặc có thể gọi bọn hắn là đấng sáng thế.
Mười đạo, phân làm:
-Sát Đạo, tượng trưng cho g.ï.ế.✝ chóc, chiến tranh.
-Sinh Đạo, tượng trưng cho nguồn sống vạn vật.
-Tử Đạo, tượng trưng cho cái ©.h.ế.† vạn vật.
-âm đ*o, tượng trưng cho mặt trái của thế giới này.
-Dương Đạo, tượng trưng cho mặt phải của thế giới này.
-Thiên Đạo, tượng trưng cho cai quản vạn vật, số mệnh, nhân quả của thế giới này.
-D.â.ɱ đ*o, tượng trưng cho d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g vạn vật, ai không có d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g? Phật: độ hóa. Tiên: trường sinh... trừ đạo ra, tất cả mọi thứ đều có d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g riêng mình.
-Nhân Quả Đạo, tượng trưng cho vạn vật nhân quả, có nhân tất có quả.
-Luân Hồi Đạo, tượng trưng cho chuyển thế, tái sinh.
-Đại Đạo, tượng trưng cho bao hàm vạn đạo, nó chính là lớn nhất ở trong chín đạo.
Mỗi đạo đều có quyền năng riêng của mình, ví dụ như Sát Đạo, nghiêng về sát phạt, hủy diệt. Sinh Đạo, nghiêng về hồi sinh, nguồn sống. Tử Đạo, nghiêng về ©.h.ế.† chóc, †.Ử v.ℴ.ᥒ.g...
...
Minh Hạo mở mắt ra, cười khổ, không nghĩ đến mình tượng trưng D.â.ɱ đ*o nha.
Ở kiếp trước, Minh Hạo bởi vì quá d.â.ɱ, đem âm đ*o, Sinh Đạo, Luân Hồi Đạo, Đại Đạo ©.h.ị.©.h hết.
Còn lý do tại sao ©.h.ị.©.h thì có thể nói là buồn cười. Hắn sau khi ©.h.ị.©.h xong, có thể đem năng lực của đạo đó coppy về cho mình.
Nhưng hắn vừa ©.h.ị.©.h xong đại đạo, còn chưa kịp coppy hết, chỉ coppy được 1/10 năng lực đại đạo, thì lúc này bị các đạo khác đánh lén trọng thương, một đường chạy trốn, nhờ vào các năng lực khác, một bên tạo ra hệ thống, ở cạnh đó tạo ra một tia ký ức l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ để đề phòng, cuối cùng chạy không thoát đám đạo kia vây công, bị đánh đến ©.h.ế.†, hồi sinh trở thành thanh niên thế kỷ 21 việt nam...
Vô Thượng D.â.ɱ đ*o, chính là tượng trưng d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g, lớn nhất vạn vật, nó không có như các đạo khác năng lực mạnh mẽ, hay bá đạo, mà chỉ có hai năng lực xem như bình thường, nhưng hai năng lực này không thể xem thường: ©.h.ị.©.h, coppy năng lực của người khác cho mình sử dụng.
Cái năng lực thứ hai chính là: một ánh mắt, đem d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g trong lòng người khơi dậy, khiến người ham mê mà dẫn đến tâm trí nhập ma.
Mà trước khi ©.h.ế.†, Minh Hạo nắm giữ các năng lực khác như: âm đ*o, Sinh Đạo, Luân Hồi Đạo, 1/10 năng lực Đại Đạo. Cho nên có thể nói, hắn gần như bất diệt, dù có bị đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.†, nhưng chỉ cần luân hồi đạo (bản tôn) cùng Đại Đạo còn tồn tại, thì hắn chính là vĩnh hằng bất diệt, luân hồi vĩnh viễn.
Đại Đạo bam hàm vạn vật, trong đó có âm dương, sinh tử... chính là vua của vua. Đáng tiếc, dù cho bọn chúng không có tình cảm hay d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g, nhưng tên Vô Thượng D.â.ɱ đ*o này quá vô sỉ, dùng năng lực đê tiện của mình đem d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g của các đạo khác câu dẫn, rồi đem bọn nó ©.h.ị.©.h, coppy lấy ăng lực của bọn nó cho riêng mình.
Vì vậy, trước khi ©.h.ế.† ở kiếp trước, Vô Thượng D.â.ɱ đ*o sử dụng năng lực của mình sau khi ©.h.ị.©.h coppy tạo ra hệ thống.
Mà theo ký ức, đạo không phải người, nó như vật thể vô hình, không phân nam nữ gì cả, tựa như cái bóng đen lúc nãy Minh Hạo gặp, không có hình dáng thực thể.
Minh Hạo xem xong ký ức trong đầu, khóe miệng giật giật vài cái, kiếp trước hắn toàn đi thông d.â.ɱ kẻ khác, ngoài trừ ©.h.ị.©.h và ©.h.ị.©.h thì không còn gì để nói....
Còn các đạo khác luôn rơi vào ngủ say, về phần Vô Thượng D.â.ɱ đ*o, hắn luôn thức tỉnh, vì d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g của hắn quá lớn, không thể ngủ như các đạo khác, mà phải đi ©.h.ị.©.h để "hạ nhiệt" d.ụ.© v.ọ.ᥒ.g trong lòng. Cũng chính vì vậy mà kiếp trước Vô Thượng D.â.ɱ đ*o nhân cơ hội này, "©.h.ị.©.h" các đạo khác trong khi ngủ.
"Bây giờ làm gì? Chẳng lẽ quay lại trả thù..." Minh Hạo nhíu mày trầm tư, đánh với bọn kia không những hắn không có lợi lọc gì, mà còn có thể dẫn đến cả vũ trụ phá hủy.
Suy nghĩ một hồi, Minh Hạo quyết định tạm thời đem tư thù bỏ qua một bên, hắn không muốn vì chính mình mà dẫn đến đám vợ con – cha mẹ luyên lụy, hắn không phải người ích kỷ như vậy.
"Hừ, nếu có cơ hội, ta thông hết bọn ngươi, khi đó ta là vô địch, coppy tất cả năng lực, xem còn ai không phục..." Minh Hạo có chút đê tiện, tiểu nhân nghĩ, bây giờ hắn muốn đi đâu đó chơi a, coi như đi chơi một thời gian đi.
Mở lên hệ thống, bấm vào chức năng mới của hệ thống: liên thông toàn bộ vị diện chức năng.
Màn hình 4D hiện lên tất cả thế giới: Doraemon, Pokemon, S. A. O, thời kỳ kháng chiến ©.h.ố.ᥒ.g p.Ꮒ.áp (cận đại), lịch sử bách việt, thế kỷ 21...
Vị diện có rất nhiều, mà mỗi vị diện có song song thời gian khác nhau.
Giống như 1 trái đất, nhưng có nhiều trái đất thời gian khác nhau: thế kỷ 19 -20 -21...
Minh Hạo nhìn màn hình, trên màn hình hiện hơn 3000 thế giới, có muôn vàn chủng loại, không biết nên chọn cái nào, đành nhắm mắt lại, click chọn một cái
...
P/s:
Tui biết, tui viết dở, không bài bản đào tạo như tác giả TQ. Nên nhiều sạn là không tránh khỏi. Có chỗ ko logic, hay có chỗ dở thậm tệ... Nên...
Ai đọc được thì đọc, mình cảm ơn, nếu được các bạn cứ đọc tiếp.
Ai không đọc được cứ bye, mình cũng cảm ơn vì đã ủng hộ.
Mình sau một ngày nghĩ thông suốt rồi, mình viết vì đam mê, mình muốn viết vì giấc mộng của mình. Dở thì sao, biến thái thì sao, tui vẫn viết, lý do rất đơn giản, là vì đam mê, sáng tạo ra 1 thế giới cho riêng mình.
← Ch. 181 | Ch. 183 → |