← Ch.206 | Ch.208 → |
Bởi vì các nữ tay khá rộng lớn, hơn nửa có mười cái tay, mà Minh Hạo người lại nhỏ, thế là Minh Hạo cả người thuận thế đặt ɱ.ô.ᥒ.g lên tay các nàng, theo quán tính trượt xuống, tựa như một đứa con nít đang chơi trượt bate vậy.
Lúc này không biết có phải không vô tình hay cố ý, mà Minh Hạo trượt trên tay người nữ kia, cả người trượt về phía đầu nàng, hai chân bắt vai, ở giữa đũng quần đã từ lâu dựng đứng nhô lên cao, theo đó cái "nhô lên cao" kia trượt vào miệng rộng lớn của nàng ta.
Minh Hạo sửng sờ, đám nữ sững sờ, phía trên cao bản nguyên sửng sờ...
Toàn bộ người trong nháy mắt rơi vào trạng thái sửng sờ trong chốc lát.
Minh Hạo sững sờ một chút nhưng rất nhanh hồi phục lại tinh thần, mắt sáng lên, hắn nhân cơ hội này nhích hông, toàn lực đẩy đũng quần, đ.â.ɱ vào trong cổ họng người nữ thật mạnh một phát.
"Ô..." Ngừời nữ kia đột nhiên cảm giác nơi họng tựa như có thứ gì đ.â.ɱ sâu vào yết hầu, bên trong truyền ra cảm giác đau đớn dữ dội.
Đũng quần của Minh Hạo dị thường rắn chắc, trong nháy mắt yết hầu nữ tử tổn thương trầm trọng, cổ họng chảy m.á.∪ liên tục, m.á.∪ chảy vào phổi, làm nữ tử hít thở không thông.
Minh Hạo tại lúc này nhanh chóng nhúc nhích thân lùi ra sau, đến khi đem "đũng quần" thoát ra miệng nữ tử mới thôi.
Vừa đem "đũng quần" ra, nữ tử trong miệng xùi bọt mép liên tục, †.h.â.ᥒ †.h.ể lung lay như muốn ngã, sắc mặt hoàn toàn xanh mét như người bị bệnh nặng.
Kế đó, Minh Hạo hai tay hắn ôm đầu đối phương làm trụ vững để không ngã, hai chân nhỏ đứng lên vai nàng.
Tại nữ tử còn đang đau xùi bọt mép với đám người còn ngẩn ra, hắn làm một hành động khiến người há hốc mồm.
Hai chân dùng sức thật mạnh, không thương hoa tiếc ngọc đối phương, hai chân nhấn mạnh trên đôi vai nàng, nhảy bật lên trên.
Cả người Minh Hạo bật lên cao trên không trung.
Hai chân hắn rơi xuống khoảng không, vừa vặn rơi đúng vị trí nơi n.g.ự.© khổng lồ của nữ tử.
Rơi ngay n.g.ự.© nữ tử, Minh Hạo dậm thật mạnh một cái, "Vèo!" Đôi n.g.ự.© của nàng như lò xo bóng bẩy, nó nhổng xuống bắn ngược lên trên, đem Minh Hạo bắn bay lên cao không trung.
"Đạp N.g.ự.© Phi Không!"
Minh Hạo chính là tuyệt kỹ mà hắn mới sáng chế ra, vừa vặn lúc này sử dụng.
Ngày hôm qua, sau khi "đi đêm" với Tam Nương, hắn vừa ©.h.ị.©.h, tay vừa sờ, bóp n.g.ự.© nàng, lúc đó kết hợp với các tri thức học ở tương lai học viện Bắc Đẩu, chỉ cần vài giày, hắn đã đơn giản tính toán ra độ lớn n.g.ự.©, cũng như lực đàn hồi, độ bền chịu đựng của n.g.ự.©.
Khi sờ n.g.ự.© của Tam Nương, hắn phát hiện n.g.ự.© của nàng so với những m.ỹ ᥒ.ữ mà hắn từng ©.h.ị.©.h thì có chút khác nhau.
Đôi bưởi của Tam Nương rất săn chắc, khi đó hắn thậm chí lấy răng cắn vào mạnh bên trong, nhưng chỉ trầy xước (chảy m.á.∪) một chút mà thôi, không tổn thương gì nhiều, thậm chí vì đó khiến Tam Nương bị kích thích đạt đến đỉnh phong mảnh liệt...
Độ đàn hồi thì không cần nói, giống như lò xo đồng dạng, hắn dùng tay bún bún đôi nhị hoa, nó cứ lắc lên xuống đàn hồi mấy lần, trình độ co dãn đạt đến kinh khủng (. ___. )
Nói nôm na, n.g.ự.© của Tam Nương có cấu tạo giống như cái lò xo, sức bật cùng bền bỉ đạt đến trình độ kinh khủng, loại này Minh Hạo từng lịch duyệt hơn trăm nữ lần đầu tiên gặp được.
Sống hơn ngàn năm, Minh Hạo gặp qua vạn m.ỹ ᥒ.ữ, ©.h.ị.©.h có hơn trăm, cũng phải ngã mũ thán phục loại này cấu tạo bộ n.g.ự.© vĩ đại này.
Ngày hôm nay ra sân, Minh Hạo trước khi thách đấu, hắnđã nhìn chằm chằm n.g.ự.© đám bộ tộc A Han, sau đó dùng kinh nghiệm ©.h.ị.©.h gái lâu năm cùng ngày hôm qua bóp n.g.ự.© Tam Nương, hắn đã sơ bộ nghiên cứu, tính toán ra lực đàn hồi, cũng như kích cỡ các loại n.g.ự.©, rồi các kỹ năng đặc biệt để áp dụng...
Trong mắt Minh Hạo, các bộ n.g.ự.© dù có che giấu cỡ nào sau lớp quần áo đi nửa, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được kích cỡ hay lực đàn hồi, hoặc loại bền bỉ. Nhất là loại n.g.ự.© đồng cam Tây Cương, những n.g.ự.© này thường có loại bền hơn n.g.ự.© đen và n.g.ự.© trắng, vì nó tượng trưng cho khỏe mạnh, lại dưới ánh nắng mặt trời khô khan nóng rực, càng đem các loại n.g.ự.© hùng vĩ này rèn luyện, tạo nên một loại bền bỉ, chắc dẻo mà người thường khó có thể được.
...
Nữ tử nơi n.g.ự.© bị Minh Hạp dẫm đạp rung rinh lắc lư liên tục, nàng đem hai tay cơ bắp ôm lấy n.g.ự.© mình, một chân quỳ xuống đất, trong miệng, mũi, hai tai, mắt liên tục phun ra vài ngụm m.á.∪, nơi mũi hít thở đều đặn trở lại, sắc mặt hoàn toàn tái xanh lúc này giảm đi rõ rệt.
Lúc trước, nơi n.g.ự.© của nàng bị Minh Hạo đạp, phổi nghẽn m.á.∪ như bị kích thích, hoàn toàn nhả ngược trở lại, cho nên mới xuất hiện tình trạng nàng phun ra m.á.∪ như hiện tại. Nhưng cũng vì vậy mà nữ tử còn sống tới giờ, nếu không chắc chắn nơi phổi đã nghẹn m.á.∪ mà hít thở không được ©.h.ế.† rồi.
...
Minh Hạo lần nửa bay lên không trung, nhưng lần này độ cao đến hơn 5m, bay trên không trung, Minh Hạo nhìn xuống dưới đám n.g.ự.© lớn nữ khủng long đang ngẩng đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng âm thầm tán thưởng: "Không hổ là n.g.ự.© người man tộc a, đều cơ bắp săn chắc như vậy, lực đàn hồi thật lớn, lực nhảy vượt qua tính toán của ta..."
Bên dưới mặt đất.
Bốn nữ còn lại vội vàng đi tới cô em đáng thương vừa bị Minh Hạo vô tình phang họng và đạp n.g.ự.©.
"Có sao không tiểu Hễ." Một người trong đó đỡ dậy cô em đáng thương, vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Ta không sao, nhưng lực c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ hoàn toàn mất, làm phiền các ngươi..." Tiểu Hễ sắc mặt xanh yếu ớt nói một câu, sau đó mắt nhắm lại, tựa như ngủ say.
"Tiểu Ô, ngươi đem Tiểu Hễ dìu ra ngoài đi, tránh cho c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ tổn thương, dù sao quyết đấu là bất luận sinh tử..." Một người trong đó bộ dáng đại tỷ quay qua nói.
"Ừm." Một người nữ gật đầu, nàng bước ra, chậm rãi dìu Tiểu Hễ hướng về tộc A Han bước đi.
Nhìn bóng lưng hai người, một người nữ vẻ mặt tức giận nói: "Tên Thế Tông kia quá vô sỉ, bỉ ổi!!!"
"Đúng là nô lệ, chỉ biết chơi loại đê tiện xấu xa!"
Sân thi đấu lúc đầu năm nữ bây giờ còn lại ba nữ, ba người từng lới mắng, tiếng chửi vang lên, vẻ mặt tỏ ra phẫn hận, trong lòng đối với Minh Hạo đã hận nay càng hận hơn.
Minh Hạo bay trên cao nhìn xuống dưới, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nụ cười tà ác.
Minh Hạo bay đến độ cao nhất định, biết mình không thể bay lên cao nửa, hắn đành điều khiển d.â.ɱ lực trong cơ thể, cả người dùng tư thế mũi tên, lao xuống đất, hướng về vị trí hai người đang dìu hướng đi ra ngoài kia.
"Nhanh, ngăn cản hắn lại!" Một người nữ thấy Minh Hạo phương hướng biến sắc, vội vàng la lên, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Hai người khác cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đi, hướng về Tiểu Ô và Tiểu Hễ, la lên: "Tiểu Ô, cẩn thận!"
Tiểu Ô đang dìu Tiểu Hễ chợt nghe tiếng chị (em) mình sau lưng lên, nàng theo bản năng quay đầu lại hỏi: "Làm sao mọi người?"
"Trên đầu ngươi! Cẩn thận, hắn trên đầu ngươi, tên nô lệ đang bay xuống!"
"Trên đầu?" Tiểu Ô nghe vậy ngẩng đầu lên, lúc này trên đầu nàng chính là một †.h.â.ᥒ †.h.ể nhỏ đang dùng tốc độ tên lửa bay xuống.
Cả người Tiểu Ô đứng đờ ra, không biết nên tiếp theo làm gì, dù sao nàng một bên đang dìu Tiểu Hễ, làm sao có thể chạy trốn được? Hơn nửa nàng cũng không phải loại tham sống sợ ©.h.ế.† bỏ rơi đồng dội.
Theo tốc độ lao xuống của Minh Hạo ngày càng nhanh, rốt cuộc hắn đã gần đến đỉnh đầu thiếu nữ Tiểu Ô, Minh Hạo hơi vận chuyển d.â.ɱ lực trong cơ thể, chuyển hướng hạ cánh từ đầu sang n.g.ự.©.
"Pũm!"
"A! "Âm thanh dễ nghe, mềm mại vang dội, tới đó là một hồi tiếng động r.ê.ᥒ r.ỉ vì đau đớn.
Tại lúc này, Minh Hạo từ trên cao bay xuống, chân đạp trúng n.g.ự.© Tiểu Ô, nơi n.g.ự.© khổng lồ của nàng phát ra tiếng vọng, đôi n.g.ự.© lớn từng sóng đung đưa lắc lư liên tục.
Do n.g.ự.© của Tiểu Ô quá lắc, làm Minh Hạo đứng trên n.g.ự.© không vững mà ngã xuống đất, bất quá khu vực này là một mảnh sa mạc cát, cho nên dù ngã từ trên cao 1m không tổn thương gì.
Tiểu Ô che n.g.ự.© lại, trong lớp vải thô, đôi n.g.ự.© đồng cam của nàng in rõ dấu chân của Minh Hạo, hơn nửa nơi in dấu chuyển sang màu đỏ như m.á.∪...
Minh Hạo ngã xuống đất nhanh chóng đứng dậy, chạy đến phía sau Tiểu Ô, hai ngón tay làm hình mũi tên, dùng toàn bộ lực, như con rắn, hai ngón dễ dàng luồng qua cái quần vải, chọt vào khu rừng thần bí...
"Âu!" Tiểu Ô vẻ mặt vặn vẹo thành một đoàn, từ cổ họng phát ra âm thanh ồm ồm, khuôn mặt không còn huyết sắc, nàng hai chân quỳ xuống đất, m.á.∪ tươi từ trong quần chảy ra.
"Hả, còn màng trinh, nhưng thôi lỡ rồi cũng kệ."
Minh Hạo rút tay ra, nhìn trên tay m.á.∪ tươi cùng màng trắng như tơ nhện dính trên tay hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như nước, dù sao gái lớn nào cũng phải lấy chồng, trước sau chẳng phải p.h.á. †.r.ï.ᥒ.h? Coi như hắn giúp nàng phá trước một bước đi, coi như quen với sau này khi ©.h.ị.©.h, khỏi mắc công bị đau nửa.
Bởi vì khi này Tiểu Ô quỳ xuống, nên khoảng cách chiều cao giữa hai người đã gần như ngang bằng.
Tay Minh Hạo vòng lên trước, bóp cổ Tiểu Ô, ánh mắt sắc bén nhìn qua ba nữ đang chạy đến, âm thanh lạnh lùng không chút tình cảm nào, nói: "Ta cho các ngươi mười giây để quyết định sống ©.h.ế.† của nàng, chắc các ngươi đã biết phải làm gì rồi?"
"Ngươi, tên nhóc bẩn thiểu vô sỉ!"
"Nô lệ ngươi thật sự quá bỉ ổi, đê tiện, đồ súc sinh đê hèn!!"
"Ta thề nếu bắt được ngươi, ta sẽ x.É x.á.© ngươi ra thành trăm mảnh!!!"
Ba nữ đang chạy nghe thấy cảnh này không khỏi dừng lại, nhìn khuôn mặt Tiểu Ô vặn vẹo không chút huyết sắc, tưởng rằng bị Minh Hạo bóp cổ nên mới như vậy, ba người cùng lúc hướng về hắn chửi rủa.
Minh Hạo thần sắc không thay đổi, bắt đầu đếm ngược:
"9..."
"8..."
"7..."
"6..."
Khi thấy ba người kia còn đang do dự, Minh Hạo mạnh tay hơn, tay trái núp ở sau lưng Tiểu Ô, lại chọt thêm vài phát vào trong con SÒ.
"A!" Tiểu Ô vẻ mặt càng nhăn hơn, r.ê.ᥒ r.ỉ, "khu vườn", bị "chọt" co rút dữ dội, nước suối từ trong lòng đất phun trào ra, hơi thở bắt đầu gấp rút không ổn định, đôi bưởi đồng cam hùng vĩ nhấp nhô liên tục.
Ba nữ kia thấy Tiểu Ô thay đổi, các nàng từ do dự chuyển thành kiên định lạ thường, ba người nhìn nhau cùng gật đầu, sau đó hướng Minh Hạo, ánh mắt g.ï.ế.✝ người, gào thét nói ra: "Cuộc thi thứ hai chúng ta A Han bộ lạc nhận thua!!!"
Lời nói vừa dứt, âm thanh uy nghiêm từ phía trên cùng lúc truyền đến.
"Cuộc thi thứ hai, Thế Tông chiến thắng!"
...
P/s: Mới uống bia, nên hơi chóng mặt, hành văn hơi thô... ngủ ngon.
← Ch. 206 | Ch. 208 → |