Truyện:Tà Thiếu Dược Vương - Chương 573

Tà Thiếu Dược Vương
Trọn bộ 844 chương
Chương 573: Kêu hổ l.ộ.† d.⩜
0.00
(0 votes)


Chương (1-844)

Nhậm Kiệt dẫn hai người kia vẫn còn không phục nhau đi vào nơi này, Nhậm Kiệt, Tề Thiên thì không sao, S.á.† †.h.ủ Vương Nhậm Minh lại lần đầu vào trong này.

Oành... Vừa vào trong, lập tức gặp cùng vấn đề, uy áp k.h.ủ.ᥒ.g b.ố từ mảnh vỡ bia đá.

Bởi vì hai người đã trải qua, như được thừa nhận, ít nhất bọn họ đến gần sẽ không xuất hiện tình huống đó, nhưng S.á.† †.h.ủ Vương lại không giống.

- Hừ! S.á.† †.h.ủ Vương hừ nặng một tiếng, liền đứng trên không, hào quang quanh người lóe lên.

- Người này lực lượng bình thường, nhưng cảnh giới không thấp, tuy nhiên bổn đại gia rất không thích, rất ghét người lĩnh ngộ đạo á.ɱ s.á.†, ghét nhất. Nhìn S.á.† †.h.ủ Vương bị uy áp tập kích, chỉ hừ một tiếng, khóe miệng chảy chút m.á.∪ chứ không lập tức sụp đổ quỳ xuống, hắn cũng phải hơi giật mình.

Nhưng Tề Thiên vẫn trực tiếp biểu đạt khó chịu không thích.

Nhậm Kiệt đã đoán trước, nhưng không cố ý nhắc nhở S.á.† †.h.ủ Vương chuẩn bị, bởi vì chuyện này không xấu, đối với kẻ yếu có thể làm sụp đổ, thậm chí nguy hiểm. Nhưng đối với người tâm chí vững vàng, chân chính mạnh mẽ, đây là một loại tôi luyện.

Tuy rằng vì lúc đó Nhậm Kiệt chìm trong Thánh nhân luận đạo, không giúp nhiều cho Nhậm Kiệt, nhưng hắn biết rõ chỗ tốt khi chặn được uy áp này.

Tề Thiên thì khác loại, bổn tôn không phục trời đất, không phục tất cả, dù bây giờ chỉ là phân thân, cảnh giới lực lượng không cao, nhưng người khác muốn dựa vào uy ép đè lên hắn cũng không có hiệu quả rõ ràng. Lúc đó Nhậm Kiệt ở trong Thánh nhân luận đạo, bản thân k.h.ủ.ᥒ.g b.ố nên mới dễ dàng vượt qua. Tuy rằng S.á.† †.h.ủ Vương đủ mạnh, trên á.ɱ s.á.† hắn có thể uy h.ï.ế.p đến lão tổ Thái Cực Cảnh, lĩnh ngộ không gian rất cao, nhưng nội tình thì kém hơn Nhậm Kiệt Tề Thiên.

Cho nên mãi 3 canh giờ sau, hắn vẫn đứng đó, liều mạng chống cự. Trong quá trình này, Tề Thiên đã sớm không để ý, đứng đó ngẩn người nhìn mảnh vỡ bia đá, như đang suy nghĩ, lại như đang nghiên cứu.

Nhậm Kiệt phát hiện Tề Thiên không thích đạo á.ɱ s.á.† mà S.á.† †.h.ủ Vương tu luyện, cũng tắt tiếng, mới lần đầu thấy đến Tề Thiên như thế. Khó trách vừa gặp S.á.† †.h.ủ Vương liền phản ứng khác lạ, không như gặp những người khác.

Nhậm Kiệt cũng không để ý, lẳng lặng ở cạnh Đan Diệu, sau khi truyền cho Ngọc Tinh, tuy rằng tình huống Đan Diệu không tốt lên rõ ràng, nhưng ít ra cũng coi như ổn định, Nhậm Kiệt cũng yên tâm phần nào. Mấu chốt là chỗ này, mượn lực lượng tấm bia đá, ngăn cách người bên ngoài thi triển thần thông suy diễn ra chỗ Đan Diệu, bảo đảm an toàn, vậy mình sẽ có thời gian nghĩ cách.

Lúc này, mặc kệ bản thân là gia chủ, hay là trách nhiệm nam nhân bảo vệ nữ nhân của mình, làm Nhậm Kiệt càng muốn mạnh hơn. Hắn biết, mình cần lực lượng mạnh mẽ chống đỡ, đột phá Thái Cực Cảnh không đơn giản, hắn muốn trực tiếp đứng lên vị trí đủ mạnh, mới có năng lực đối phó cục diện trước mắt.

- Hự... phụt... Suốt 3 canh giờ, bỗng nhiên S.á.† †.h.ủ Vương hừ nặng, phun ra ngụm m.á.∪. Sau đó hào quang quanh người yếu đi, không, không phải yếu đi, là càng tinh khiết hơn, đặc biệt hơn, tuy rằng bị đè ép bị chút thương, nhưng thu hoạch to lớn.

Nhậm Kiệt cùng Tề Thiên tương đối đặc biệt, bọn họ đối mặt uy áp lại không có chỗ tốt gì, chỉ cản được rồi thôi.

Nhưng S.á.† †.h.ủ Vương thì khác, rõ ràng hắn thu được chỗ tốt lớn.

- Tổ cha nó, rốt cuộc là cái thứ gì, quá biến thái, quá... thích! S.á.† †.h.ủ Vương ở lâu với Nhậm Kiệt, cũng học được mấy câu, lúc này đứng vững lại, liền đi tới cạnh Nhậm Kiệt, ánh mắt nhìn Tề Thiên cùng mảnh vỡ bia đá, cảm khái nói.

- Con bé này... là sao? Tiếp theo S.á.† †.h.ủ Vương phát hiện Đan Diệu nằm đó, không khỏi cau mày, có thể cảm nhận được tình yêu của Nhậm Kiệt đối với nàng, nhưng lúc này rõ ràng con bé này sắp không xong.

- Nàng là Đan Diệu, nữ nhân của ta, hiện tại bị thương nghỉ ngơi ở đây, chúng ta đi sang kia nói. Nhậm Kiệt buông tay ra, khoát tay khởi động trận pháp vừa bố trí, đi sang một bên.

Đan Diệu, nữ nhân của ta...

Nghe lời Nhậm Kiệt, S.á.† †.h.ủ Vương không khỏi sửng sốt, khó tin nhìn hắn, thậtlà không ngờ, tiểu tử này lại là hạng si tình.

- Lần này ngài có chuyện gì gấp sao? Nhậm Kiệt không hỏi S.á.† †.h.ủ Vương vào bằng cách nào, S.á.† †.h.ủ Vương có thể tìm đến đây, trực tiếp phá không gian đi vào, nhất định là có cách của hắn, Nhậm Kiệt chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

- Khụ! S.á.† †.h.ủ Vương lúng túng ho khan: - Thật ra không phải chuyện lớn, chỉ là bổn vương muốn liên lạc lại phát hiện ngươi mất tích, ta cũng biết chỗ này có không gian trận pháp, bằng không khó mà vào ngay được. Ta cũng biết sơ về Trận Tông, sợ bọn họ làm loạn liền vội vàng vào xem, không ngờ...

Nói tới đây, S.á.† †.h.ủ Vương cũng phải im lặng, bởi vì hắn thấy rõ tình hình đám người Giang Trấn, hoàn toàn bị Nhậm Kiệt xử lý ngoan ngoãn nghe lời, còn đang học tập như học sinh bị phạt.

Lúc đó mình còn nhớ Giang Trấn tâm cao khí ngạo, trận pháp mạnh mẽ, nghĩ tới khí tức Nhậm Kiệt biến mất ở chỗ này không liên lạc được, liền đoán có khả năng nổi lên x.∪.ᥒ.g đ.ộ.† với Trận Tông. Chỉ là x.∪.ᥒ.g đ.ộ.† thì có, nhưng mình lo lắng lại dư thừa.

- Ngài cũng biết Giang Trấn?

- Ừ, biết. Năm đó bổn vương cùng cha ngươi tìm tới hắn, chỉ là sau đó đã nhiều năm không gặp. Đúng rồi, ngươi xem thử, quả nhiên có người tìm tới, có điều ngươi không nghĩ tới là người này, Lam Thiên cho ngươi thứ này. S.á.† †.h.ủ Vương gật đầu, tiện tay đưa khối linh ngọc cho Nhậm Kiệt.

Có người vì Tiếu Kiểm Sát Thần Vương mà tìm đến S.á.† †.h.ủ Vương, Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ tới, xem chừng hiện tại Tàn Hồn, Đan Tiên Giáo hay những chỗ khác đều bắt đầu tìm tòi thông qua đầu mối này, cho nên Nhậm Kiệt sớm dặn S.á.† †.h.ủ Vương phải ẩn nấp cẩn thận. Chỉ là bất ngờ, lại là Lam Thiên tìm đến trước.

- Ta để lại hai chiếc lệnh bài này, một cái người kia đã dùng, nhờ ta giúp á.ɱ s.á.† Thái Cực Cảnh. Lúc đó ta chỉ là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, ta giúp hắn làm được. Còn lệnh bài này, thật không ngờ hậu nhân bạn cũ lại như thế... Thôi, vậy đi, tóm lại đã thu hồi lệnh bài, sau này bọn họ muốn tìm ta cũng không dễ dàng. Nhìn Nhậm Kiệt lấy linh ngọc, không đợi hỏi, S.á.† †.h.ủ Vương đã nói làm sao Lam Thiên tìm được.

- Ừm! Nhậm Kiệt hiểu được gật đầu, nói: - Hiện tại Lam Thiên không biết thân phận chân chính của ta, rõ ràng có chuyện cần nhờ. Nếu quả thật bị Tàn Hồn hay kẻ khác tìm đến ngài, chuyện này không đơn giản như thế, sau này phải cẩn thận hơn.

Chuyện này không đùa, không được sơ sẩy, Nhậm Kiệt rất ít cố ý lặp lại như thế, trịnh trọng nghiêm túc nhấn mạnh.

S.á.† †.h.ủ Vương gật đầu, chính hắn cũng có nhiều giao tiếp với Tàn Hồn, nhất là sau khi ở cùng Cổ Nguyệt, càng hiểu biết về Tàn Hồn. Hắn càng hiểu, trước kia chỉ là tiếp xúc tầng dưới chót, Cổ Nguyệt cũng chỉ là tầng trung, nhưng hiện tại nhưng Nhậm Kiệt đã kinh động đến cao tầng chân chính.

- Ồ, có điều thú vị. Nói xong với S.á.† †.h.ủ Vương, Nhậm Kiệt bắt đầu nghiên cứu linh ngọc, không khỏi cười nhạt. Trên linh ngọc có tầng tầng trận pháp, còn có rất nhiều hạn chế, bởi vì chỉ là một khối linh ngọc nhỏ, một khi phá giải có vấn đề là có thể hỏng mất. Xem cái này, không có trình độ Tông sư trận pháp cao cấp trở lên thì khó mà phá giải, mà có thì cũng rất khó khăn.

Thứ này quá nhỏ quá yếu ớt, bố trí thì dễ dàng, muốn phá giải không hư hại, ngay cả người bố trí cũng chưa chắc làm được. Chỉ có người trình độ trận pháp cao hơn mới phá giải hoàn hảo, khó trách hắn dám đưa thẳng cho S.á.† †.h.ủ Vương, rõ ràng sớm có tính toán.

Vừa nghĩ, Nhậm Kiệt nhanh chóng phá giải, bởi vì ở lực lượng cấm chế đặc thù bao phủ, Nhậm Kiệt không cần lo đối phương động tay chân gì. Nếu nói trước kia bố trí toàn đại trận, vậy lúc này là trận pháp vi mô, càng thêm nhỏ bé, nhưng ở trong mắt Nhậm Kiệt thì còn kém xa.

Bởi vì so sánh với mảnh vỡ bia đá, trận pháp trên đó, trận pháp trên linh ngọc này như vẽ tranh trên đồ cỡ bàn tay, vậy bia đá như vẽ tranh trên nguyên tử, chênh lệch lớn đến thế. Hơn nữa Nhậm Kiệt đạt tới cảnh giới chỉnh thể, các mặt đều không yếu, không tới nửa canh giờ phá vỡ những thứ đối phương cực khổ bố trí, sau đó truyền lực lượng vào.

Oong... Oành.... Linh ngọc rung động, sau đó bùng ra hình ảnh to lớn, vô số hoa văn biến hóa, trận pháp rối tung.

Hoa văn trận pháp vận chuyển, như quy tắc thiên địa mênh ɱ.ô.ᥒ.g, vô cùng ảo diệu.

Đây chỉ là đối phương dựa vào bản lĩnh ghi chép lại trận pháp, sau đó bày lên trên. Nhậm Kiệt như nhìn xuyên qua, dù chỉ là ghi chép, nhưng Nhậm Kiệt vẫn mơ hồ cảm nhận được vài thứ bên trong.

- Khí tức... Cổ Thần, mạnh hơn Tiểu Bảo, thành niên, hơn nữa còn là làn da Cổ Thần viễn cổ lúc ban đầu... Mặc dù đối phương chỉ biểu lộ chút trận pháp, muốn thu hút Nhậm Kiệt, không lộ ra quá nhiều về Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ bên cạnh Nhậm Kiệt có được Cổ Tiểu Bảo chân chính nhận được tổ phù truyền thừa Cổ Thần. Lúc trước Nhậm Kiệt giúp Cổ Tiểu Bảo áp chế, giam cầm tổ phù, tự nhiên không lạ gì khí tức Cổ Thần.

Lúc này Nhậm Kiệt không khỏi dứng lên, những trận pháp, phù văn, cấm chế quả thật hấp dẫn, nếu là người có trình độ cao sẽ bị hút vào đó, tựa như người háo sắc gặp được mỹ sắc, người ham rượu gặp được rượu ngon. Nhưng Nhậm Kiệt không phải si mê trận pháp, đối với hắn, trận pháp chỉ là một loại kỹ năng, chưa nói tới say mê, hơn nữa hắn có Thánh nhân luận đạo, thậm chí ngay cả thứ trên mảnh vỡ bia đá này cũng thần diệu hơn cả Cổ Thần.

Nhưng nó đại biểu cho có bí ẩn, có di tích, có bảo tàng, đối phương muốn thông qua điều này dẫn dụ mình giúp đỡ.

À!

Cuối cùng Nhậm Kiệt hiểu được, mà cùng lúc, S.á.† †.h.ủ Vương lại kỳ quái. Thực tế S.á.† †.h.ủ Vương không cảm nhận quá lớn với trận pháp biến hóa, thậm chí linh ngọc sáng lên cái gì cũng không nhìn ra khác biệt, thấy sắc mặt Nhậm Kiệt thay đổi, hắn liền tò mò.

- Rốt cuộc Lam Thiên muốn làm gì, đang chơi trò gì? Nhìn thấy thế, S.á.† †.h.ủ Vương cũng không mò mẫm được, khó hiểu nhìn Nhậm Kiệt.

Di tích, trận đồ, hơi thở Cổ Thần...

Nhậm Kiệt nhanh chóng suy tính, lập tức nhìn lại Đan Diệu. Coi như mình có cách không ngừng sưu tập được Ngọc Tinh, nhưng Ngọc Tinh cũng không đủ khôi phục ngọn lửa trong người nàng, nhất định phải tìm được tiên linh khí mạnh hơn mới được.

Hơi thở Cổ Thần, có quan hệ to lớn với Tiểu Bảo. Tuy rằng hợp tác với Lam Thiên là kêu hổ l.ộ.† d.⩜, nhưng Nhậm Kiệt không sợ, không phải mãnh long không đi ngang.

Căn cứ trận pháp đại doanh Tây Bắc do mình điều chỉnh lại, đủ để duy trì một thời gian, huống chi còn có thể cho đám người Giang Trấn gia nhập sửa chữa, xây dựng trận pháp mới, tin rằng có mình giúp đỡ, bọn họ sẽ tăng lên rất nhanh. Cộng thêm Tề Thiên, cận vệ đội đều ở đây, có thể chống đỡ một thời gian, mình chỉ cần chạy về trước khi đại chiến chân chính bắt đầu là được.

Má nó, liều mạng!

- Hắn tìm bổn gia chủ để hợp tác, nói thẳng ra là muốn lợi dụng giúp hắn phá giải trận pháp di tích. Đi, chúng ta đi xem thử. Nhậm Kiệt nói rồi, đã bay ra ngoài.

- Ngươi thật hợp tác với hắn? S.á.† †.h.ủ Vương cũng theo, nhưng giật mình, không ngờ Nhậm Kiệt lại muốn hợp tác.

- Lát nữa ta nói với ngài tại sao... Nhậm Kiệt nói rồi, cùng S.á.† †.h.ủ Vương ra khỏi không gian, trên linh ngọc có giấu một địa chỉ, lúc nãy Nhậm Kiệt đã liên lạc với Cổ Tiểu Bảo, cùng với Cổ Nguyệt chờ bên ngoài. Nói Cổ Tiểu Bảo mau che giấu thân mình, vừa nói cho mọi người bây giờ mình phải tìm thứ để cứu Đan Diệu, cho nên dù biết Lam Thiên muốn tính kế, nhưng Nhậm Kiệt vẫn quyết định hợp tác.

Hiện tại còn nắm chủ động, là mặc kệ Lam Thiên có tính toán gì, hắn vẫn không rõ thân phận chân chính của Nhậm Kiệt, địch ngoài sáng, ta trong tối, cộng thêm Cổ Tiểu Bảo có tổ phù truyền thừa, cùng với S.á.† †.h.ủ Vương, Cổ Nguyệt, Nhậm Kiệt quyết định đi một chuyến.

An bài xong chuyện, Nhậm Kiệt dẫn đoàn người lập tức chạy đến địa chỉ Lam Thiên ghi lại, là một khu vực gần biển ở trong Thiên Hải Đế Quốc.

Chương (1-844)