← Ch.1350 | Ch.1352 → |
- Ngươi không muốn làm đồ đệ của sư tôn, vậy muốn làm cái gì?
Cơ Hạo Dạ nghi hoặc nói, sau khi giác tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần, cả người hắn đều trở nên khai lãng, thật sự là thần kỳ.
Hi Linh nhẹ hừ một tiếng, cũng không trả lời, tư thái tiểu nữ nhân, sở sở động lòng người.
Khổng Tử vuốt râu cười to, Tần Quân cũng lắc đầu bật cười.
Về phần Chuẩn Đề, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng đứng ở phía sau, không nói một lời.
Bị Vạn Kiếp ngự trùng phụ thể, hắn có thể cảm giác được linh hồn của mình bị Tần Quân khống chế, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu Tần Quân, là hắn có thể đau đến không muốn sống.
Hoảng sợ bao phủ trong lòng hắn, hắn vô cùng hối hận, lúc trước vì sao nổi lên lòng tham, đắc tội Tần Quân.
- Được rồi, Hạo Dạ, đi nghỉ ngơi đi!
Tần Quân phất tay nói, hắn rất chờ mong, Cơ Hạo Dạ sẽ hiện ra phong thái của Cực Viêm Ma Thần như thế nào.
Cơ Hạo Dạ cười hắc hắc, chắp tay hành lễ liền rời đi.
Khổng Tử cũng mang theo Chuẩn Đề rời đi, từ giờ trở đi, Chuẩn Đề là nô lệ của Tần Quân, một nô lệ Thánh Nhân, nếu truyền đi, nhất định gây nên sóng to gió lớn.
Sau đó một đoạn thời gian, Tần Quân rất ít đi ra ngoài.
Khổng Tử trở lại Nho Giáo sơn môn, Ma Cảnh Thương lệnh cưỡng chế Ma tộc không được xâm chiếm Nho Giáo cùng Thiên Đế Thạch Điện, khiến cho ân oán của hắn cùng Khổng Tử tạm thời gác lại.
Hai Thánh không ngăn cản, Ma Cảnh Thương có thể nói là Độc Bá Thiên Hạ.
Huyết Phệ Ma Thần lần nữa trở thành ác mộng trong lãnh địa Ma tộc, mỗi ngày ít nhất phải ăn mười sinh linh Đại La cảnh, khiến cho đám Ma đồ nghe tin đã sợ mất mật.
Năm mươi ngàn năm sau.
Ma tộc xưng bá Hỗn Độn đại địa, khiến cho thời đại Ma tộc Độc Tôn rốt cục đến.
Đây cũng là lần thứ nhất Hỗn Độn đại địa bị thống nhất, đủ để tái nhập sử sách.
Khi Ma Cảnh Thương tuyên bố thống nhất Hỗn Độn, thế lực, giáo phái khắp nơi nhao nhao tiến đến chúc mừng, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Ngoại trừ Thiên Đế Cung cùng Nho Giáo, hai thế lực siêu thoát ra khỏi trần thế là Ma tộc không thể động, bởi vì chúng đều có Thánh Nhân tọa trấn.
Sau khi Ma tộc thống nhất Hỗn Độn đại địa, giết chóc cũng không có đình chỉ, ngược lại so với trước kia càng nhiều.
Sinh linh sau khi nhập Ma dễ sát lục, lại thêm Ma tộc đại thế đã thành, bọn hắn ở trên Hỗn Độn đại địa hoành hành vô kỵ, trắng trợn chế tạo sát nghiệt.
Thời gian hắc ám cứ như vậy tiến đến.
Ma Tổ hung uy, một tay che trời!
Thời gian chuyển dời.
Trăm vạn năm trôi qua, Tần Quân rốt cục đột phá Thánh Nhân cảnh hậu kỳ!
Ở phía xa, trong Nho Giáo sơn môn, Khổng Tử cùng Chuẩn Đề bị chấn kinh hỏng, sau Thánh Nhân cảnh còn có thể tu luyện đột phá thành công?
Thật tình không biết, Tần Quân người mang Liệt Diễm đại đạo, đã có lộ tuyến tu luyện sáng tỏ.
Mà ở trong trăm vạn năm, hiện lên không ít cường giả, Bán Thánh cũng đã hơn trăm.
Trong đó Nguyên Sơ Đại Đế, Viêm Tuyên Đế Quân, Ly Võ Ma Tôn, Cực Viêm Ma Thần, Huyết Phệ Ma Thần, Chiến Quân... danh tiếng vang nhất.
Nghe nói Nguyên Sơ Đại Đế đã đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, cách thành Thánh chỉ thiếu chút nữa.
Làm cho người kính úy nhất là sư tôn của hắn, Thiên Đế cao cao tại thượng, ngay cả Ma Tổ cũng phải kính sợ ba phần.
Trong các cường giả hạng nhất, có hơn phân nửa đều có quan hệ với Thiên Đế, để cho người ta không thể không bội phục Thiên Đế vĩ đại.
Thiên Đế Thạch Điện.
- Chúc mừng Bệ Hạ lần nữa đột phá!
Hi Linh cười hì hì nhìn Tần Quân nói, đừng nhìn nàng vẫn như cũ là thiếu nữ ngây thơ, kì thực tu vi đã đạt tới Hiển Thánh cảnh hậu kỳ, bên ngoài càng lạnh lùng như băng, tên Nữ Đế đã rơi vào trên đầu nàng.
Tần Quân đi đến trước Chí Tôn Cửu Long Ỷ ngồi xuống, phất tay cười nói:
- Có chút đột phá mà thôi, gần đây trôi qua như thế nào?
Hi Linh ra ngoài xông xáo mấy chục vạn năm, vừa mới hoàn toàn thuế biến.
- Tạm thời không có cơ hội đột phá Hiển Thánh cảnh viên mãn.
Hi Linh thở dài nói, Nguyên Sơ, Viêm Tuyên, Ly Võ, Cơ Hạo Dạ đều đã đạt tới Bán Thánh, nàng ngược lại tụt ở phía sau, để cho tâm tình sa sút.
Tần Quân giống như cười mà không phải cười nói:
- Có cơ hội giác tỉnh không?
Từ khi Cơ Hạo Dạ giác tỉnh thành Cực Viêm Ma Thần, trong trăm vạn năm, cũng không ít Hỗn Độn sinh linh Giác Tỉnh huyết mạch, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trong đó có Nguyên Sơ.
Thiên phú của Nguyên Sơ có thể nói siêu Tuyệt, một mình ra ngoài xông xáo, rất ít trở về, dựa vào bản lãnh của mình, dẫn đầu thu hoạch được danh xưng Đại Đế.
Thậm chí có không ít âm thanh xưng, Nguyên Sơ chính là người mạnh nhất dưới Thánh Nhân.
Ma Tổ cũng từng ném ra cành oliu, muốn chiêu nạp Nguyên Sơ, nhưng bị Nguyên Sơ không chút do dự cự tuyệt.
Hi Linh tiếc nuối nói:
- Không, có lẽ ta không phải Hỗn Độn sinh linh.
Lúc trước trong các sinh linh nghe Tần Quân giảng đạo, nàng biểu hiện cực kỳ đột xuất, nhưng bây giờ không có đuổi kịp bước chân của đám người Nguyên Sơ, để cho nàng nghi vấn nhân sinh.
Tần Quân trấn an nói:
- Hết thảy tự có định số, chớ sốt ruột, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ siêu việt độ cao ngươi muốn.
Hi Linh Nữ Đế ở trong thần thoại địa vị cực cao, cho nên hắn không chút nghi ngờ thành tựu tương lai của Hi Linh.
Đối mặt Tần Quân an ủi, Hi Linh mỉm cười, so với bản thân, nàng càng thêm cao hứng khi thấy Tần Quân tiến bộ.
Lúc này, Bách Lý Thủ Ước xông vào, tuy thiên phú của tên này không cao, nhưng dầu gì cũng là thủ hạ của Tần Quân, bây giờ tu vi cũng đạt tới Nhập Thánh cảnh sơ kỳ.
- Bệ Hạ, Hỗn Độn xuất hiện một tòa thành, nghe nói bên trong có giấu trọng bảo, hấp dẫn rất nhiều cường giả tiến tới.
Bách Lý Thủ Ước đi tới trước mặt Tần Quân quỳ xuống, gấp giọng nói.
- Ồ? Để Hoắc Khứ Bệnh cùng Thập Nhị Thánh Tướng đi một chuyến a!
Tần Quân không thèm để ý chút nào nói, hiện tại bảo bối của hắn đã chồng chất thành núi, đối với một bảo thành thần bí, cũng không có hứng thú.
- Đông Vương Công đại nhân cùng Xa Bỉ Thi đại nhân đã đi, bọn hắn bị Huyết Phệ Ma Thần đánh bại, nếu không phải Ma Cảnh Thương ngăn cản, khả năng có nguy hiểm tính mạng.
Bách Lý Thủ Ước nói để Tần Quân nhíu mày, ngay cả Ma Cảnh Thương cũng tham dự tranh đoạt?
- Việc này đã phát sinh bao lâu?
Tần Quân hỏi.
Hắn mới kết thúc bế quan, không có khả năng đúng lúc biết việc này.
- Đã qua trăm năm, nghe nói Ma Cảnh Thương cũng không cách nào hiểu thấu đáo thành này, Đông Vương Công đại nhân cùng Xa Bỉ Thi đại nhân tạm thời không lo, chỉ là thành này quỷ dị, ta cảm thấy Bệ Hạ nên đi xem một chút.
Bách Lý Thủ Ước thận trọng nói, sau khi Ma Cảnh Thương thành Thánh bá đạo ngang ngược, cho nên hắn sợ Ma Cảnh Thương thu hoạch được cơ duyên siêu việt Tần Quân.
Tần Quân là ô dù của hắn, tuyệt đối không thể đổ.
Không chỉ hắn nghĩ như vậy, đám người Đông Vương Công, Xa Bỉ Thi, Thập Nhị Thánh Tướng cũng nghĩ như thế.
Lấy dã tâm của Ma Cảnh Thương, nếu thực lực siêu việt Tần Quân, Thiên Đế Thạch Điện nhất định có kiếp nạn giáng lâm.
- Ừm, trẫm sẽ đi.
Tần Quân khoát tay nói, thời kỳ Hỗn Độn vậy mà xuất hiện một tòa thành, xác thực cổ quái.
Sau đó hắn để Bách Lý Thủ Ước cùng Hi Linh thối lui.
Lấy ra Huyền Hỏa Kính, bên trong lặng yên không một tiếng động, liệt diễm thiêu đốt.
U Vương cùng Vận Mệnh chi tử đã yên tĩnh, dù sao bọn hắn cũng ở chung hơn một trăm vạn năm.
- Vận Mệnh chi tử, có cảm ứng được Vận Mệnh tồn tại không?
Tần Quân hỏi, nhiệm vụ Nô Dịch Vận Mệnh một mực bị hắn để ở trong lòng.
Hôm nay tu vi của hắn đạt tới Thánh Nhân cảnh hậu kỳ, nói không chừng lúc nào sẽ xuyên việt về, hắn nhất định phải ở trước đó, chưởng khống Vận Mệnh, mới có thể giúp Liễu Nhược Lai thoát khỏi Vận Mệnh trói buộc.
Đối mặt hắn hỏi thăm, Vận Mệnh chi tử cũng không có lên tiếng.
Lúc này, âm thanh của U Vương lại vang lên, tựa như thở dài:
- Hắn sắp hồn phi phách tán.
Mới đầu bọn hắn còn có đấu tranh, nhưng bây giờ Vận Mệnh chi tử sắp hồn phi phách tán, hắn không bỏ được, chí ít Vận Mệnh chi tử có thể làm bạn với hắn.
Cô độc vô tận sẽ để người sống không bằng chết!
← Ch. 1350 | Ch. 1352 → |