← Ch.1792 | Ch.1794 → |
- Hiện tại trẫm mới là trẫm chân chính!
Tần Quân nhìn qua Thời Không Tuyến, mặt lộ vẻ suy tư.
Trước khi xuyên qua đến cuối cùng của thế giới, hắn tương đương với phân hồn, nhưng sau khi Vận Mệnh Chi Luân bạo tạc, nhục thân hủy diệt, phân hồn trở lại trong cơ thể bản tôn ở cuối cùng của thế giới, khi đó bản tôn không có ý thức, phân hồn chủ đạo thân thể, ngược lại biến thành chủ hồn, biến thành hắn hiện tại.
Chỉ là, trong cuối cùng của thế giới không có Vận Mệnh Chi Luân, hắn là làm sao xuyên việt Nguyên Kỷ Nguyên?
Thật tình không biết, lúc hắn ở trong Thời Không Tuyến của Nguyên Kỷ Nguyên bạo tạc, một tàn phiến của Vận Mệnh Chi Luân còn bảo lưu lại.
Bởi vì Tần Quân biến mất, Thời Không độc lập sụp đổ, tàn phiến của Vận Mệnh Chi Luân cũng rơi vào Chúng Thần khởi nguyên.
Phân thân Thiên Đế của Tần Quân bỗng nhiên lách mình, bắt lấy tàn phiến của Vận Mệnh Chi Luân ở trên không trung.
- Phía trên này có khí tức của bản tôn, chẳng lẽ...
Thiên Đế nhíu mày lẩm bẩm, chợt lại biến mất, trở về chỗ cũ.
Đến tận đây, Tổ thần của Nguyên Kỷ Nguyên sơ kỳ biến mất, cũng không có gây nên sóng gió quá lớn, bởi vì các tộc san sát, vũ trụ không ngừng khuếch trương, Chúng Thần khởi nguyên đã là truyền thuyết, là cấm địa.
Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng cũng bắt đầu bế quan, truy đuổi Tần Quân, không để ý tới thế sự.
Theo chủng tộc càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng bạo phát chiến tranh.
Nguyên Kỷ Nguyên lần thứ nhất chiến tranh!
Hai ngàn vị Sáng Tạo Thần, ngoại trừ mấy vị, cơ hồ đều tham dự, giết chóc trải rộng vũ trụ.
Cho đến Sáng Tạo Thần vẫn lạc, mới kinh động hai vị Sáng Tạo Thần Phụ.
Bất Hủ, Vĩnh Hằng tức giận, lấy thực lực bá đạo tuyệt luân trấn áp hết thảy, khiến cho chiến tranh tạm thời kết thúc, nhưng về sau, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng mâu thuẫn, khiến cho chiến tranh bộc phát lần nữa.
Thẳng đến về sau, Sáng Tạo Thần liên tiếp vẫn lạc, chỉ còn lại có mấy Sáng Tạo Thần còn sống, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng ý thức được sai lầm, tất cả đều bế quan nghĩ lại.
Vô số năm sau, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng gặp nhau ở trên đỉnh núi Chúng Thần khởi nguyên.
- Cha đến cùng ở đâu?
Bất Hủ thở dài nói, sắc mặt u ám, không có hăng hái như trước kia.
Vĩnh Hằng thở dài, thăm thẳm nói:
- Nếu cha trở về, khẳng định sẽ rất giận.
Lúc trước chỉ có một phiến thiên địa, bọn hắn hòa thuận như thế nào, hiện nay...
Đúng lúc này, Thiên Đế bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng bọn hắn, mở miệng nói:
- Muốn tìm được bản tôn, trẫm có một biện pháp.
Lời vừa nói ra, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng quay đầu nhìn về phía hắn.
- Thật?
- Mau nói!
Hai thần gấp giọng hỏi, ánh mắt Thiên Đế thâm thúy, tràn ngập thâm ý nói:
- Bản tôn nói qua, hắn muốn đi trước khi Nguyên Kỷ Nguyên bắt đầu, nói cách khác xuyên qua thời gian, nếu các ngươi đủ mạnh, lấy Thần lực vô thượng, thay đổi Càn Khôn, để thời gian hãm nhập trong luân hồi.
- Còn nhớ rõ trước kia Thiên Đế từng giảng cố sự cho các ngươi sao?
Nghe vậy, Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng như có điều suy nghĩ, Thiên Đế mỉm cười, biến mất tại nguyên chỗ.
Cái nhạc đệm này hoàn toàn thay đổi sự phát triển của Nguyên Kỷ Nguyên.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Thiên Nguyên sống sót tu vi cường đại, mang theo Thiên Nguyên đế tộc khai sáng Nguyên Vị Diện.
Rất lâu sau, Nguyên Vị Diện thứ nhất sinh ra, Thiên Nguyên đế tộc di chuyển cả tộc, rời đi vị diện tối cao.
Đây cũng là lịch sử đầu tiên của Nguyên Vị Diện, có huy hoàng, cũng có bi kịch.
Ở trong dòng sông lịch sử trôi qua vô tình, Thiên Đế bị phủ bụi, ngoại trừ vị diện tối cao, Nguyên Vị Diện cũng không có lưu truyền truyền thuyết của hắn.
Thiên Nguyên vì kỷ niệm thời đại ban sơ, ở Thiên Nguyên đế tộc lập xuống Tổ Nguyên thần tượng, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
...
Oanh...
Lưu Trầm Hương máu me khắp người bị đánh bay, hai tay vỡ nát gãy xương, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập cừu hận.
Bàn Cổ, Lục Áp đạo nhân, La Sĩ Tín, Côn Bằng cũng ở trong đại chiến, Nguyên Chủ thứ bảy không có xuất thủ, có hai vị Thánh tướng cùng cường giả của bàng chi Thiên Nguyên đế tộc, nàng không có xuất thủ, bởi vì không cần thiết.
Nàng chỉ cau mày, vì sao Thiên Đế đột nhiên biến mất không thấy gì nữa?
- Đáng giận...
La Sĩ Tín nổi giận gầm thét, muốn giết tới trước mặt Nguyên Chủ thứ bảy, đáng tiếc thực lực không đủ, căn bản làm không được.
Trảm Tiên Phi Đao của Lục Áp đạo nhân cũng không thể làm bị thương Nguyên Chủ thứ bảy.
Thời Thần quân chủ lạnh giọng nói:
- Các ngươi còn giả ngu! Đều đi chết đi!
Vừa rồi Thiên Đế biến mất cũng làm cho hắn kinh ngạc, mấu chốt nhất là, hắn có thể cảm giác được thời gian của Nguyên Vị Diện thứ tám triệt để không về hắn chưởng khống.
Giờ khắc này lòng hắn tràn đầy lửa giận, nhất định phải tru sát thủ hạ của Thiên Đế cho hả giận!
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, khí tức của hắn để toàn bộ sinh linh quay đầu nhìn lại.
Chính là Tần Quân!
Tần Quân bây giờ hoàn toàn khác biệt vừa rồi, càng thêm uy nghiêm, Vô Cực Hồng Mông Bào ở trên người in lạc ấn của 3000 Đại Đạo chí lý, thâm ảo huyễn lệ.
- Bệ hạ!
La Sĩ Tín ngạc nhiên nói, ngay sau đó, hắn liền bay tới bên cạnh Tần Quân, Thần Ma còn lại cũng nhao nhao lui đến chung quanh Tần Quân.
Tần Quân nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Để cho các ngươi lo lắng.
- Bệ hạ, lúc trước người đi đâu?
Lưu Trầm Hương kìm nén không được hỏi.
Thần Ma khác cũng tò mò nhìn về phía Tần Quân.
Tần Quân mỉm cười nói:
- Lĩnh ngộ một Thần thông, vừa rồi nếm thử.
Hắn có thể cảm giác được Vận Mệnh Chi Luân trong cơ thể, hắn ở trong lòng hỏi:
- Hệ thống?
- Ừm?
Thanh âm của hệ thống vang lên, để nụ cười của hắn càng sâu.
Hắn thật về rồi!
- Kỳ quái, vì sao cảm giác giống như hệ thống thất lạc một đoạn ký ức nhỉ?
Hệ thống lên tiếng nói, Tần Quân không có trả lời nó, chỉ cần nó còn liền tốt.
Lúc này, thanh âm của Nguyên Chủ thứ bảy vang lên:
- Thiên Đế, có thể nói chuyện với ta một chút hay không?
Tần Quân quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng, để bọn hắn hãi hùng khiếp vía.
- Chuyện gì xảy ra, ánh mắt của hắn...
Thời Thần quân chủ nhíu mày nghĩ, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác Tần Quân phảng phất như biến thành người khác.
Không chỉ hắn, những người khác cũng có loại cảm giác này, bọn hắn càng thêm cảnh giác, để tránh Tần Quân đột nhiên tập kích.
- Chết.
Tần Quân đạm mạc phun ra một chữ, trong chốc lát, ngoại trừ Nguyên Chủ thứ bảy, Thời Thần quân chủ, toàn bộ sinh linh đều hóa thành tro bụi, bị chết không thống khổ chút nào, bị chết không có dấu hiệu nào.
Thời Thần quân chủ trừng to mắt, rùng mình.
Nguyên Chủ thứ bảy cũng nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Quân, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì? Chúng ta không có giết thủ hạ của ngươi!
Cho dù chết thảm hai vị Thánh tướng, nàng vẫn có thể khống chế cảm xúc, không hổ là Nguyên Chủ.
Tần Quân giơ cằm, ánh mắt băng lãnh nói:
- Dám đả thương người của trẫm, liền phải chết.
Tiếng nói vừa dứt, hắn nâng tay phải lên, đột nhiên kéo một phát, Thời Thần quân chủ không bị khống chế bay về phía hắn.
Hiện tại Tần Quân là Vạn Sinh Sáng Tạo tam cảnh!
Vạn Sinh Sáng Tạo cảnh, độc lập với hệ thống tu luyện của chúng sinh, dù chỉ là tam cảnh, cũng không phải Vĩnh Hằng Thần Mệnh có thể ngăn cản.
Con ngươi của Nguyên Chủ thứ bảy co rụt lại, muốn xuất thủ, nhưng tay phải vừa nâng lên, lại buông xuống.
- Ngươi...
Thời Thần quân chủ muốn chửi ầm lên, nhục thân bỗng nhiên bạo tạc, hồn phách cũng đi theo phá diệt, trong nháy mắt vẫn lạc.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến Thời Thần quân chủ oán hận! Thu hoạch được một cơ hội cực hạn Tạo Hóa, mười lần Hồng Mông độ kiếp, năm lần cực hạn thức tỉnh, năm lần Đại Đạo truyền thừa, mười lần Thần Ma truyền tống!
← Ch. 1792 | Ch. 1794 → |