← Ch.0413 | Ch.0415 → |
- Đi xa hơn về hướng nam, đi thêm một đoạn đường, sẽ tới Ma Q.∪.ỷ Cốc, chỗ đó, có thể tránh... Tránh tuyết!
Nói chuyện là một tiểu nữ nhi, bộ dáng năm sáu tuổi, trên tay còn ôm một đứa trẻ mới sinh, âm thanh rất nhẹ, rất nhỏ, ngữ khí có chút do dự.
Tiểu Báo Tử đã sớm chú ý tới tiểu nữ hài này, bởi vì nàng ôm trong tay một tiểu hài tử mới sinh, nhưng không có buông ra, Tiểu Báo Tử chắc chắn tay của nàng đã ©.h.ế.† lặng, không chỉ như thế, ở một nơi đầy gió tuyết thế này, nàng còn sợ hãi đứa trẻ mới sinh này bị đông lạnh, cho nên đem áo da trên người cởi ra, khoát lên người đứa trẻ mới sinh, bản thân mình thì lạnh run, nếu không phải Tiểu Báo Tử dùng nội khí bảo vệ hiện giờ nàng đã biến thành một †.h.i †.h.ể từ sớm.
- Ai bảo ngươi nói!
Vừa dứt lời tiểu nam hài liền nhảy lên, đẩy tiểu nữ hài ngã xuống, nữ hài nhi "Ah" một tiếng, vẫn ôm chặt hài tử mới sinh trong tay.
Ba! Một tiếng, tiểu tử kia bị Tiểu Báo Tử đánh bay, ngã vào trong tuyết, rời khỏi phạm vi Tiểu Báo Tử bảo hộ.
Cuồng phong thổi phần phật, có tiếng răng va chạm vào nhau, tiểu nam hài bị đánh chảy m.á.∪, muốn từ trong đống tuyết đứng dậy nhưng không được.
- Tại đây, không phải là nơi ngươi có thể hoành hành đùa nghịch.
Tiểu Báo Tử nhấc tay lên, đem tiểu nữ hài té nhào kéo lên, một cổ nhiệt lưu chảy khắp toàn thân, khu trừ toàn bộ hàn khí cho nàng, rốt cuộc cảm giác lạnh đã biến mất.
- Đại nhân, van cầu ngài, cứu hắn a!
Đôi mắt tiểu nữ hài nhìn Tiểu Báo Tử, ánh mắt lộ ra khẩn cầu.
- Hắn vừa đẩy ngươi ngã, ngươi còn nói chuyện giúp hắn?
- Hắn... Hắn là nam nhân của ta!
Vào lúc này, mặt tiểu nữ hài này hồng lên.
- Nam nhân của ngươi?
Tiểu Báo Tử rất sững sờ, nói ra.
- Tiểu nha đầu, ngươi sẽ không nói với ta, hài tử trong tay của ngươi chính là con của ngươi với hắn chứ?
- Không, không phải, không phải, nó là em ta, đệ đệ của ta!
Mặt tiểu nữ hài càng đỏ hơn nữa, lắc đầu.
- Được rồi, ta cho ngươi mặt mũi, ta sẽ cứu hắn một mạng!
Tiểu Báo Tử cười nói, nhấc tay lên, đem tên tiểu tử có lẽ bị đông cứng, lại bị mưa đá nện bất tỉnh nhân sự tỉnh lại.
- Nhưng mà, từ hôm nay trở đi, hắn không còn là nam nhân của ngươi nữa!
- A?
Tiểu nữ hài kinh hô một tiếng, ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Báo Tử, hiển nhiên là không rõ ý tứ của lời này.
- Tiểu tử này xúc động bạo táo, không biết trời cao đất rộng, cho dù ta không g.ï.ế.✝ hắn, với tính tình của hắn, cũng sống không được bao lâu, ta biết các ngươi mới đính ước không được bao lâu, bây giờ để ta làm chủ, đem hôn ước của các ngươi giải trừ, thế nào?
Tiểu nữ hài sững sờ nhìn Tiểu Báo Tử, trong thời gian ngắn, cũng không biết nên nói cái gì.
- Hảo tiểu tử, ngươi không nên giả ©.h.ế.†, ta đã đem hàn khí trên người của ngươi xua tan, với thể chất của ngươi đã sớm tỉnh lại rồi.
Tiểu Báo Tử đá đá tiểu nam hài đang nằm trên mặt đất.
- Đứng lên đi, chút tổn thương này, ngươi không ©.h.ế.† được, ta nói chuyện ngươi cũng đã nghe được, nếu đồng ý, thì gật đầu, không đồng ý thì ©.h.ế.†, mọi người ở đây chứng kiến.
Tiểu nam hài từ trên mặt đất bò dậy, đầu đầy m.á.∪ tươi oán đọc nhìn Tiểu Báo Tử, so với lúc trước, còn nhiều hơn vài phần.
Tiểu Báo Tử làm như không thấy, khóe miệng còn mang theo một tia lãnh ý, điềm nhiên nói ra.
- Gật đầu, hoặc là ©.h.ế.†, chọn một đi!
Không có chút do dự, tiểu nam hài gật gật đầu, không nói lời nào.
- Tốt, ngươi lau m.á.∪ trên đầu đi, tiểu nha đầu, ngươi dẫn đường, chúng ta đi Ma Q.∪.ỷ Cốc!
Ma Q.∪.ỷ Cốc là một hạp cốc!
Sở dĩ gọi là Ma Q.∪.ỷ Cốc cũng không phải bên trong có ma q.∪.ỷ gì, mà là trong hạp cốc có nhiều cái khe hở nhỏ, mỗi khi có gió thổi qua, sẽ xuyên qua các cái lỗ này, phát ra âm thanh thê lương, giống như q.∪.ỷ khóc sói tru, dân thảo nguyên chăn nuôi ở gần đó làm gì hiểu đạo lý này, cho rằng bên trong có ma q.∪.ỷ, dần dà, nơi này có tên là Ma Q.∪.ỷ Cốc.
Trên thực tế, nhiều năm như vậy qua đi, người đi vào trong Ma Q.∪.ỷ Cốc không ít, mọi người cũng biết, đây chẳng qua là một cái hạp cốc đặc thù, không có gì nguy hiểm, tối đa chỉ dùng để hù dọa tiểu hài tử mà thôi.
Mà những bộ lạc ở gần đó, cũng có một ít hài tử lớn mật, lấy việc ra vào Ma Q.∪.ỷ Cốc làm vẻ vang, bởi vậy, cái Ma Q.∪.ỷ Cốc này, trong suy nghĩ của bọn nhỏ, rất có địa vị, ít nhất là một nơi chơi đùa tốt.
Nếu là hạp cốc, đương nhiên sẽ có nơi tránh gió tuyết, mà Tiểu Báo Tử cũng tinh tường, cũng không chút do dự mang theo đám hài tử tiến vao Ma Q.∪.ỷ Cốc.
Vừa đi, vừa quan sát biểu hiện những đứa bé này.
Những tiểu tử này, đều được hắn mang từ bộ tộc Bạch Nguyệt ra ngoài, mọi người đều có quan hệ tử địch, nếu đổi thành người bên ngoài, hoặc là trong những tiểu thuyết Tiểu Báo Tử hay xem, bọn họ sẽ g.ï.ế.✝, trảm thảo trừ căn, trong tưởng tượng của Tiểu Báo Tử, cũng có kết quả này.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, Tiểu Báo Tử không thể ra tay được, hắn không phải là s.á.† †.h.ủ lãnh huyết, tuy hắn g.ï.ế.✝ không ít người, nhưng người hắn g.ï.ế.✝ đều là người trong giang hồ, v.Õ l.â.ɱ cao thủ, thậm chí là cường giả, đối mặt với những tiểu hài tử tay không tấc sắt, hắn không thể hạ thủ, huống chi, hắn cũng không cho rằng chúng có thể cấu thành uy h.ï.ế.p gì.
Nhiều nhất là hài tử chín tuổi, nhỏ nhất vẫn đang nằm trong tã lót, bốn còn lại, chỉ là hài tử ba bốn tuổi, chỉ cần mình dùng cách thoả đáng, khi những đứa bé này lớn lên, sẽ không nhớ rõ xuất thân lai lịch của mình, cũng không tạo thành uy h.ï.ế.p gì cho hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của hắn, có trời mới biết trong mấy người này, có khoáng thế thiên tài hay không, có thể nhớ rõ mồn một những chuyện từ khi sinh ra cho tới khi ©.h.ế.† hay không?
Giống như Huyết Vô Nhai cũng không biết mình có được Hỏa Hồng Tình, có được năng lực g.ï.ế.✝ hắn.
Hiện tại Tiểu Báo Tử không biết cái gì cả.
Cho nên, hắn cần một tầng bảo hiểm.
Hắn muốn đem uy h.ï.ế.p của những tiểu hài tử này hạ xuống mức thấp nhất.
Loại ý nghĩ này làm cho Tiểu Báo Tử có chút không thể tưởng tượng, mười sáu tuổi là cao thủ Ngũ phẩm, là một quái vật khi tu vi Tứ phẩm g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† cường giả Thất Bát phẩm, đối với một đám trẻ không biết võ công, đã bị diệt tộc, tiền đồ và tánh mạng đều nằm trong tay của mình mà sinh ra kiêng kị.
- Mẹ kiếp, thần kinh của ta đúng là quá nhạy cảm mà!
Trong lòng của Tiểu Báo Tử thầm cười nhạo mình, nhưng mà, tao ngộ của Huyêt Vô Nhai, đã gây cho hắn ấn tượng quá sâu sắc.
← Ch. 0413 | Ch. 0415 → |