Truyện:Thư Kiếm Trường An - Chương 639

Thư Kiếm Trường An
Trọn bộ 746 chương
Chương 639: Cột m.á.∪ bất diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Đao ý gào thét mà đi ngưng kết thành ánh đao ở giữa không trung, từng đường từng đường, lóe lên vẻ lạnh lẽo thấu xương xẹt một cái qua cột m.á.∪ cực lớn kia.

Ánh đao lăng lệ ác liệt, lướt qua cột m.á.∪ bỗng nhiên bị mở ra một lỗ hổng cực lớn từ trong ra ngoài.

Nhưng Tô Trường An vẫn chưa kịp vui vẻ, cột m.á.∪ bị cắt đứt thành hai đoạn liền lộn xộn tuôn ra từng đường m.á.∪ loãng, ngay lập tức kết nối lại với nhau, lại hoàn hảo như lúc ban đầu kéo tới Tô Trường An một lần nữa.

"Cho dù là đao khách mạnh mẽ nhất trên đời này cũng chỉ có thể tách ra sông lớn trong thời gian ngắn ngủi, không có cách nào làm nó khô cạn, ngươi đang ở trong biển m.á.∪ của ta, cột m.á.∪ cuồn cuộn không dứt, khí tức tương liên, ngươi không thể c.h.é.ɱ đứt." Hạ Hầu Hạo Ngọc vào lúc đó cất tiếng nói, trong giọng nói mang theo một cỗ trêu tức nhàn nhạt, dường như có niềm tin tuyệt đối với bản thân mình.

Tô Trường An cũng không trả lời y, chỉ là con mắt bình tĩnh nhìn cột m.á.∪ càng ngày càng gần mình.

Uy lực bao hàm bên trong cột m.á.∪ kia thực ra cũng không lớn, nhưng đây cũng chỉ là một phần nhỏ cột m.á.∪ mà Hạ Hầu Hạo Ngọc có khả năng gọi ra. Nếu như ngay cả một cái cột m.á.∪ nho nhỏ này hắn cũng không thể phá giải, làm sao có tư cách chống lại Hạ Hầu Hạo Ngọc đây?

Nghĩ tới đây sắc mặt Tô Trường An trở nên có vài phần khó coi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào một cột m.á.∪ không ngừng vọt tới, trong đầu tự hỏi làm cách nào để chống lại.

Nhưng động tác trên tay cũng không hề không dừng lại, trường đao trong tay múa may liên tục, lại thêm ba đường ánh đao cuốn theo đao ý gào thét mà đi, cột m.á.∪ kia ngay lập tức bị c.h.é.ɱ thành bốn đoạn dưới ánh đao của hắn.

Thế nhưng lại giống hệt như lần trước, cột m.á.∪ chia làm bốn đoạn lại liên tục tuôn ra một mảnh m.á.∪ loãng dài hẹp lại nồng đậm, trộn lẫn với nhau, rất nhanh bao bọc nhau lại và khôi phục như lúc đầu.

Sắc mặt Tô Trường An càng khó coi, hắn không muốn bị một cột m.á.∪ nho nhỏ kia ngăn lại, bởi vậy trong lòng dứt khoát, †.h.â.ᥒ †.h.ể đột nhiên bắt đầu chuyển động, từng đường ánh đao giống như mũi tên rời cung tới tấp tuôn ra từ trên thân trường đao của hắn, đ.â.ɱ thẳng về phía cột m.á.∪ kia một lần nữa.

Hơn mười đường ánh đao hầu như cùng một thời gian cắt gọt phía trên cột m.á.∪.

Cột m.á.∪ kia cùng lúc đó cũng không hề ngoài ý muốn bị c.h.é.ɱ thành vài khúc, nhưng giống như trước kia, sau đó mấy hơi thở nó bắt đầu dung hợp lại với nhau.

"Ta nói rồi, đều phí công thôi." Trên mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc trồi lên một vòng nụ cười chế giễu.

Vào một khắc này y đột nhiên mở ra bàn tay to, lại thêm mấy cột m.á.∪ giống như cột m.á.∪ lúc nãy, mạnh mẽ đánh úp về phía Tô Trường An, chúng nó hỗ trợ lẫn nhau, bao bọc †.h.â.ᥒ †.h.ể Tô Trường An vào bên trong, đồng thời không ngừng khép lại, dường như muốn ᥒ.g.h.Ï.ề.ᥒ ᥒ.á.† †.h.â.ᥒ †.h.ể Tô Trường An.

Tô Trường An lạnh lùng nhìn mấy cái cột m.á.∪ gào thét lao đến, mấy lần trước hắn nếm thử đều thất bại, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn sẽ đưa tay chịu trói. Tô Trường An nghĩ như vậy, một cỗ linh áp mênh ɱ.ô.ᥒ.g tuôn ra từ trong cơ thể, bao bọc †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn trong đó, lúc mấy cái cột m.á.∪ kia va chạm vào linh lực hộ thể của Tô Trường An, giống như đụng phải bức tường kiên cố nhất trên đời này, khó có thể tiến lên dù chỉ là một chút, chỉ có thể không ngừng va đập vào bên ngoài linh áp kia.

"A? Còn muốn chống cự?" Hạ Hầu Hạo Ngọc ngồi ở bên trên ngai vàng màu đồng xanh kia, trên mặt hiện lên một tia đùa cợt, năm ngón tay y đột nhiên khép lại, tính bằng hàng trăm cột m.á.∪ bỗng nhiên tuôn ra từ bên người y, tuôn về phía Tô Trường An, bao bọc †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn chật như nêm cối, linh áp không ngừng xông tới †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn. Lúc trước mấy cái cột m.á.∪ va chạm cũng không thể tạo thành quá nhiều ảnh hưởng với Tô Trường An, nhưng ngay lập tức mấy cột đã nhanh chóng phát triển đến mấy trăm cột, Tô Trường An chợt cảm thấy áp lực gia tăng mãnh liệt.

Linh lực bảo hộ quanh người hắn dưới tác động của áp lực kia bắt đầu rung động, mặc dù trong thời gian ngắn vẫn không có cách nào phá vỡ, nhưng cứ thế mãi, tất nhiên sẽ tiêu hao hết linh lực của hắn, đến lúc đó hắn đã không còn vốn liếng chống lại Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Nhưng nếu như phản kích, hoàn toàn không có cách nào c.h.é.ɱ đứt những cột m.á.∪ này, kết quả cũng không khác so với trước kia.

Tô Trường An nghĩ đến như vậy, sắc mặt lập tức vô cùng âm trầm.

Những cột m.á.∪ kia vẫn liên tục xông tới, bọn nó giống như thú hoang ngửi thấy được mùi m.á.∪ tươi, bụng đói kêu vang, không biết mệt mỏi, mỗi phút mỗi giây đều không ngừng tiêu hao linh lực của Tô Trường An.

Nhưng Tô Trường An chợt nhớ ra điều gì đó, trong hai tròng mắt của hắn hiện lên một đường lạnh lẽo, hắn cắn răng, sắc mặt trồi lên một vẻ kiên quyết.

Khi đó, hắn chợt thu linh quang hộ thể lại.

"Tam Thiên Phù Đồ!"

Hắn đột nhiên hét to một tiếng, một đường kiếm minh trong trẻo lại cao như sấm giữa trời quang, lăng không vang lên.

Kiếm quang lăng liệt chiếu sáng chói lọi, nhưng rất nhanh lại bị vùi ngập trong những cột m.á.∪ đầy trời kia.

"Hả?" Ngồi ở phía trên ngai vàng, Hạ Hầu Hạo Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia khác thường, y kêu khẽ một tiếng.

Mà giống như đáp lại vẻ khác thường trong lòng y, những cột m.á.∪ bao vây chặt chẽ †.h.â.ᥒ †.h.ể Tô Trường An chợt gặp phải lực cản nào đó, chẳng những không thể tiếp tục tiến tới, lại càng liên tục bị đẩy ra một cách chậm rãi.

Hạ Hầu Hạo Ngọc bỗng nhiên đứng người lên, ánh mắt của y nheo lại nhìn tình cảnh phía xa, trong lòng nổi lên một hồi bất an.

Mà lúc này, những cột m.á.∪ kia càng đẩy càng xa, Hạ Hầu Hạo Ngọc rốt cuộc cũng thấy rõ tình huống trong đó.

Chẳng biết từ lúc nào ba nghìn linh kiếm kia đã hóa thành từng đao khách áo bào màu trắng, bọn họ cũng không rút đao, mà một đội ba người, liên tục dùng hai tay chống trên cột m.á.∪ kia, hiển nhiên cứng rắn đẩy những cột m.á.∪ kia ra.

Rốt cuộc là vật gì? Sắc mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc trầm xuống, y đương nhiên nhìn ra được những hư ảnh đao khách này chỉ là linh thể, thế nhưng, y không thể nghĩ ra làm cách nào linh thể lại có thể đẩy cột m.á.∪ của y ra. Cần biết mỗi một cột m.á.∪ này đều được tạo thành từ mấy trăm v.ℴ.ᥒ.g h.ồ.ᥒ, đương nhiên những v.ℴ.ᥒ.g h.ồ.ᥒ này cũng không thần kỳ, thần kỳ chính là trong cơ thể bọn chúng đều ẩn chứa một tia Thần tính Chân Thần, điểm này, linh thể tầm thường không thể sánh cùng?

Những đao khách này mặc dù tu vi khi còn sống không hề tầm thường, nhưng so sánh với Thần tính lại kém xa vạn dặm.

Vì vậy, Hạ Hầu Hạo Ngọc khó có thể hiểu được bọn họ dùng cách nào mới làm được điểm này.

Y đương nhiên không hiểu.

Đúng là y không hiểu Tô Trường An làm cách nào có thể phát triển đến tình trạng này trong thời gian ngắn như vậy, y không hề hiểu được những thứ mà đám v.ℴ.ᥒ.g h.ồ.ᥒ đao khách này đã trải qua trong những năm tháng đi theo Tô Trường An.

Ở Bắc Địa, bọn họ thi triển Minh Thư Huyết Kỷ, hấp thu qua m.á.∪ thịt Bán Thần, hồn phách Thứ Thần.

Ở bên ngoài quận Gia Hán, bọn họ cắn nuốt một ít mảnh vỡ lực lượng Thiên Đạo.

Mà trong kiếp nạn hóa rồng của Đằng xà, bọn họ lại càng gánh vác uy lực của Thiên Kiếp, linh lực đã được thiên lôi rèn luyện, v.ℴ.ᥒ.g h.ồ.ᥒ bình thường đã sớm không thể sánh cùng.

Hôm nay dù phải chống lại cột m.á.∪ ẩn chứa Thần tính Chân Thần cũng không hề thua kém quá nhiều.

Cùng lúc Hạ Hầu Hạo Ngọc đang ngây người trên không trung, †.h.â.ᥒ †.h.ể Tô Trường An giống như một đường sao băng, thoát ra từ khe hở giữa những cột m.á.∪ này, g.ï.ế.✝ thẳng tới Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Nếu như không thể c.h.é.ɱ đứt cột m.á.∪, vậy chỉ có thể bắt vua trước khi bắt giặc!

Tô Trường An nghĩ đến như thế.

Hắn đột nhiên nhảy người lên thật cao, nâng trường đao lên trên đỉnh đầu, thế giới bên ngoài biển m.á.∪ dường như cũng có thể cảm nhận được, một tiếng sấm sét vang lên, rồi sau đó nương theo từng thanh âm nổ mạnh ầm ầm đùng đoàng, một đường thiên lôi từ bên ngoài thế giới biển m.á.∪ đánh xuống, hạ xuống thân đao của hắn.

Khắp người hắn bao bọc lấy lôi điện, mơ hồ mang theo một cỗ thiên uy huy hoàng.

"Thức Lôi Kiếp thứ tư - Thiên Lôi Giáng!"

Hắn quát lớn như vậy.

Giống như thú vật thoát lồng, Tu La lâm thế.

---o0o---

Chương (1-746)